Sau nửa đêm Kiều Dã không thể ngủ yên ổn. Cậu ta không ngốc, biết nếu Lý Trạch Khôn muốn tìm người thì chỗ này không hề bí mật, có thể kéo dài được một đêm một ngày đã là nhiều rồi. Hơn nữa sau khi Kiều Minh biết tin tuyệt đối sẽ không bao che cho cậu ta giữ Đào Nhiên lại.
Kiều Dã ngồi dậy sờ sờ cái trán của Đào Nhiên, đỡ sốt rồi. Cậu ta nhìn Đào Nhiên thất thần suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến việc mình có một người bạn cùng chơi xe, người kia có một kho hàng cải trang thành một nhà xưởng ở Yến Giao. Vừa lúc người bạn đó đã đi du học, chìa khoá cậu ta đang giữ trong tay nên có thể trực tiếp đi tới.
Áo ngủ của Đào Nhiên đã dơ không cách nào mặc được, Kiều Dã đến tủ quần áo tìm đồ của mình. Áo phông rộng chút cũng có thể mặc được, còn quần thì chỉ có thể tìm một cái quần thể dục rồi rút dây lưng thật chặt. Kiều Dã đặt quần áo ở cuối giường liếc mắt nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ. Cậu ta rất không nỡ lòng đánh thức Đào Nhiên, muốn để cậu ngủ thêm hai tiếng nữa.
Sau chuyện lần trước ở trường kỳ thật trong lòng Kiều Dã vẫn đau đớn. Tuy rằng đối với quan điểm nhận thức cậu ta không phải được dạy không rõ, nhưng có quá phận hay không tự Kiều Dã cũng có thể biết. Cậu ta vừa căm ghét khinh bỉ thân phận Đào Nhiên, vừa không muốn nghe những người khác bàn tán về cậu ấy.
Ở trường Kiều Dã đã thả tin rằng những tấm ảnh kia là photoshop, nhưng vẫn có người lén lút bàn tán. Cậu ta thực sự không chịu nổi phiền phức bèn đơn giản không thèm đến trường. Gần đây đúng lúc Kiều Minh lại vô cùng bận rộn, bên người cứ liên tục có chuyện, gã căn bản không có thời gian đi quản xem Kiều Dã có an phận hay không.
Kiều Dã đi vào phòng tắm tắm nước lạnh một lúc, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại. Trên người cậu ta còn mặc quần áo như có như không, đang tính xuống lầu mua bữa sáng, nhưng suy nghĩ một lúc lại quay lại khoá cửa phòng Đào Nhiên đang ngủ mới yên tâm. Vừa khoá cửa kỹ càng thì cậu ta đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cả người Kiều Dã căng lên, cậu ta nhíu chặt mày ghé vào mắt mèo nhìn, là anh mình.
Kiều Dã nghĩ vài giây rồi vẫn mở cửa ra.
“Sớm như vậy anh tới làm gì?”
“Mày còn có mặt mũi hỏi tao tới làm gì à?” Kiều Minh đẩy Kiều Dã ra tiến vào phòng. Kiều Dã muốn lôi gã lại, nhưng bị Sở Giang Viễn ấn tại chỗ. Kiều Minh cũng không phí lời, đi thẳng đến mở cửa phòng ngủ, mở không ra.
“Mở cửa.” Kiều Minh lạnh nhạt nói.
“Anh đừng có xía vào chuyện của em được không?!” Kiều Dã vùng khỏi Sở Giang Viễn.
Lúc Kiều Minh thật sự tức giận sẽ không mắng người. Gã trầm mặt nhìn chằm chằm Kiều Dã hồi lâu, dùng một loại ngữ khí rất bình tĩnh nói chuyện: “Giang Viễn, em đến xe lấy đồ mang lên cho tôi, chính tôi sẽ tự mở cửa.”
Sở Giang Viên ngẩn người: “Kiều gia, chuyện này… Chuyện này không được đâu.”
Kiều Dã cũng đột nhiên hiểu ra, gần như nhảy dựng lên chỉ vào mũi Kiều Minh mắng: “Mẹ kiếp ngoại trừ rút súng ra thì anh còn biết làm gì!”
Kiều Minh tiến lên phía trước hai bước, sau đó không hề báo trước mà cho Kiều Dã một bạt tai: “Đúng đó, cái gì tao cũng không làm được, nếu không tao đã sớm lột da mày rồi.”
“Hiện tại, mở cửa ra cho tao!”
Kiều Dã cắn răng không nói câu nào, vành mắt đỏ bừng. Sau khi nhận rõ dù mình có quật cường thế nào cũng không làm gì được anh trai, rốt cục cậu ta cũng dần dần tỉnh táo lại.
“Có thể khiến anh gấp gáp đến tìm như vậy, Lý Trạch Khôn rất quan tâm đến Đào Nhiên đúng không?” Kiều Dã nhìn chăm chăm vào mắt Kiều Minh: “Bọn anh giao dịch với nhau cũng không phải ngày một ngày hai, tro cốt bảo quản ở Tseung Kwan O* Hồng Kông, anh thật sự cho rằng em chẳng hề biết chút nội tình nào à? Lý Trạch Khôn đã tìm hai năm, anh đòi hỏi thứ gì đó mới có thể lấy về, hắn ta có thể dễ dàng cam tâm ư? Quét sạch Long Hưng khiến Bắc Kinh bị mất, ông nội sẽ nhìn anh thế nào?”
*Tseung Kwan O còn gọi là Cheung Kwan O hay Junk Bay, là một vịnh ở quận Tây Cống, Hong Kong.
Kiều Minh lạnh lùng liếc cậu ta, nhưng không mở miệng.
“Đào Nhiên và tro cốt, hãy để chính hắn ta chọn.”
Kiều Minh đột nhiên bật cười: “Kiều Dã, mày được lắm. Giờ rốt cục anh không còn nghi ngờ liệu mày có phải là em ruột của anh nữa không. Nhưng thực sự tao rất thất vọng, đầu óc mày mẹ nó toàn bộ đều để trên thân đàn ông cả rồi.”
Kiêu Dã hừ một tiếng: “Kỳ thật anh đã sớm nghĩ đến đúng không? Mang người đi từ chỗ em, điểm khác nhau giữa ở chỗ em và chỗ anh là anh có thể trả lại cậu ta cho Lý Trạch Khôn?”
“Ồ? Mày biết, sau đó thì sao?” Kiều Minh khoanh tay dựa vào cửa phòng ngủ, ngữ khí chẳng hề để ý.
“Nếu anh không để em trông coi cậu ấy, em sẽ gọi điện thoại cho Lý Trạch Khôn đến Hồng Kông.”
“Mày thật sự có bản lĩnh.” Kiều Minh vẫn không tức giận: “Tao mặc kệ liệu có phải mày chưa chơi chán không. Người mày có thể tóm lấy, nhưng chớ để chính mình sa vào. Chờ đến khi Lý Trạch Khôn chọn xong, mặc kệ hắn ta muốn cái gì, nhất định phải nhường lại, hiểu chưa?”
“Em biết rồi.”
“Mày lái xe của tao đi tìm chú Phùng đi, không thể làm mất người nữa.” Kiều Minh nói.
Kiều Dã lén thở phào nhẹ nhõm: “Anh, em sẽ làm tốt.”
“Tao còn tưởng rằng mày không nghe tao cơ,” Ngữ khí của Kiều Minh rất nghiêm túc, không hề có nửa phần trêu chọc: “Để nó bên cạnh mày chơi thì được, nhưng nếu mày chơi luôn cả trái tim, thì đừng trách tao đến dọn dẹp.”
Kiều Dã không lên tiếng.
Kiều Minh gõ cửa mấy lần: “Mày nhớ kỹ cho tao.”
Kiều Dã đáp: “Em biết rồi.”
“Giang Viễn, em đến đây.” Ánh mắt Kiều Minh rời khỏi người Kiều Dã, vẫy vẫy tay với Sở Giang Viễn, dường như mềm hẳn.
“Kiều gia.”
Kiều Minh móc một xâu chìa khoá từ túi áo khoác ra, nắm trong lòng bàn tay đưa cho y: “Từ tuần sau sẽ bắt đầu hỗn loạn, em đến Vân Nam chờ tôi.”
Ngón tay đang đặt bên người Sở Giang Viễn nắm chặt lại, vài giây sau mới nói: “Tôi phải đi theo ngài.”
Kiều Minh dùng tay phải đang để không nắm lấy tay Sở Giang Viễn kéo vào ngực mình, như không coi ai ra gì mà hôn má Sở Giang Viễn một cái, một xâu chìa khoá rơi vào trong ngực y: “Đi đi, chỗ này quá nguy hiểm. Chờ đến lúc tôi tìm em, không sao đâu.”
Kiều Dã liếc hai người họ một chút. Kiều Minh tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, lại chưa bao giờ chừa lại đường lui cho mình, nhưng hiện giờ vì một người mà có thể nghĩ đến nước này. Nếu thật sự không phải là gã động tâm thì thần quỷ cũng không thèm tin.
“Tôi đi trước, Giang Viễn em giúp Kiều Dã sắp xếp xong xuôi, sau đó em cũng không cần về.” Kiều Minh cười cười, kỳ thực lúc gã không cười gằn không cười giả dối thì có vẻ vô cùng dịu dàng: “Sau khi em đến đó thì thoải mái một chút, thuận tiện giúp tôi xem kế hoạch vui chơi ở bên mình, chờ lúc tôi quay về, em có thể mang tôi ra ngoài.”
Sở Giang Viễn mấp máy môi, âm thanh kẹt trong cổ họng không nói gì được. Một hồi lâu sau y chỉ gật gật đầu, nắm chặt xâu chìa khoá kia trong tay.
Thấy Kiều Minh đi rồi Kiều Dã mới hoàn toàn thả lỏng. Cậu ta không lập tức mở cửa mà tỉ mỉ đánh giá Sở Giang Viễn một lúc: “Anh với anh tôi thì ai ở trên?”
Sở Giang Viễn không có biểu tình gì, kỳ thực khí thế cũng không yếu. Giọng của y rất êm tai, nói rõ ràng từng chữ: “Thiếu gia đừng nghịch nữa, càng sớm sắp xếp người an toàn thì càng ít nguy hiểm.”
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là anh trai tôi là một kẻ máu lạnh, nên tôi thật sự tò mò về người khiến lão để tâm.”
Sở Giang Viễn nhìn Kiều Dã cắm chìa khoá vào cửa, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Không có…” Không biết là nói cho Kiều Dã nghe, hay là xác nhận cho mình.