Lúc Kiều Dã mở cửa phòng ngủ ra thì Đào Nhiên đã thức dậy. Cậu mặc bộ quần áo Kiều Dã đã đặt ở cuối giường, bởi vì vóc người quá gầy gò mà cái áo phông trắng cậu mặc trông rất rộng. Khí sắc của cậu cũng không tốt. Kiều Dã là một người không biết chăm sóc người khác, môi Đào Nhiên tróc một lớp da vì từ tối qua đến bây giờ đến một ly nước nóng cậu cũng không được uống.
“Nhanh lên một chút đi theo bọn tôi.” Ngữ khí của Kiều Dã không kiên nhẫn, cậu ta vì Đào Nhiên mà suýt nữa đối địch với anh mình, giờ vừa nhìn thấy gương mặt uể oải của người này, trong lại bắt đầu cảm thấy không đáng.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải theo cậu?” Đào Nhiên ngước mắt lên, nhàn nhạt quét qua hai người. Cậu rất đẹp, hoặc bởi vì ốm yếu nên gò má hơi hóp lại khiến cậu có thêm chút lạnh lùng, lúc căm ghét liếc nhìn người ta quả thật rất khiến lòng người hoảng hốt.
Do vậy mà Kiều Dã gần như ngay lập tức bị chọc giận: “Thực sự ông mày đã cho mày tí hoà nhã rồi, có phải mày thích ăn đòn không? Hả?” Cậu ta nói xong muốn xông về phía Đào Nhiên, lại bị Sở Giang Viễn ngăn cản.
“Chúng ta cũng không thiếu thời gian, cậu đừng tức giận, để trước tiên tôi cho cậu ấy đi uống chút nước.”
Lúc này Kiều Dã mới chú tới vẻ mặt mệt mỏi suy yếu của Đào Nhiên, lửa giận lập tức tắt phân nửa. Cậu ta không muốn yếu thế trước mặt Sở Giang Viễn, lại không thể xuống tay với một bệnh nhân. Kiều Dã cau mày đẩy Sở Giang Viễn ra, lạnh nhạt nói “Anh xem cậu ta đi, nước đang nấu, để tôi đi xem.”
Lần trước Đào Nhiên gặp Sở Giang Viễn, trực giác cậu đã tin tưởng người đàn ông này không phải là người xấu. Nhưng trực giác của cậu không chuẩn, Đào Nhiên cũng đã từng tin tưởng Kiều Dã như vậy.
“Chân bị thương à?” Sở Giang Viễn mở miệng trước, sức quan sát của y rất mạnh, thấy băng gạc băng bó trên chân Đào Nhiên không chuyên nghiệp, lông mày rậm hơi nhướn lên. Kỳ thật tướng mạo của y rất có hương vị đàn ông, giữa đôi mày lại lộ ra chút mềm mại không hợp lắm.
“…Mấy ngày trước giẫm phải mảnh sứ vỡ.”
“Cái này cần phải xử lý cẩn thận.” Ánh mắt Sở Giang Viễn rơi xuống hộp thuốc đêm qua Kiều Dã tiện tay vứt trên tủ quần áo: “Để tôi giúp cậu.”
Thủ pháp của Sở Giang Viễn rất chuyên nghiệp, nhưng so với đêm đó được bác sĩ tiêm thuốc tê rồi mới xử lý thì đau đớn gấp đôi. Dây thần kinh cảm giác đau của Đào Nhiên rất nhạy, thái dương bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng dáng vẻ vẫn không muốn khóc.
“… Không sợ đau là do huấn luyện ra.” Sở Giang Viễn nhìn Đào Nhiên, lục lọi trong người một hồi lâu mới tìm được một chiếc khăn tay đưa tới, góc khăn còn thêu một đoá hoa lan, vừa nhìn là biết tác phẩm của Kiều Minh.
Đào Nhiên không nhận, đôi mắt cậu chớp rất nhanh, ánh mắt dừng một lúc lâu ở cạnh cửa rồi mới thấp giọng nói: “Tôi xin anh… Anh không thả tôi được, có thể giúp tôi truyền một tin được không?’
Sở Giang Viễn sửng sốt một chút, đứng lên thu dọn đồ đạc xong mới hoà nhã nói: “Nhị thiếu gia rất bảo vệ cậu, không sao đâu.”
Đào Nhiên rùng mình, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu ta với anh mình đúng là giống nhau…”
Sở Giang Viễn còn chưa mở miệng đã thấy Kiều Dã bưng cốc nước và thuốc đến, ánh mắt lạnh nhạt quét qua người mình một chút: “Nói chuyện náo nhiệt nhỉ?”
Cậu ta đang ghen, có lẽ chính cậu ta cũng không biết, nhưng sắc mặt và tâm tình của thiếu niên là dễ dàng bị phát hiện nhất. Sở Giang Viễn có hơi bất đắc dĩ: “Giúp cậu ấy xử lý vết thương nơi chân thôi, xử lý không tốt sẽ rất dễ ảnh hưởng đến việc khép miệng của vết thương.”
Kiều Dã đặt mạnh cốc nước lên tủ đầu giường: “Què rồi cũng chẳng liên quan đến tôi.” Những lời này của cậu ta là đang giận dỗi, Đào Nhiên nghe thấy cũng chẳng để ý.
Một cốc nước nóng Đào Nhiên uống phải gần mười phút, Kiều Dã đã bắt đầu cuộn nắm đấm. Sở Giang Viễn liếc mắt nhìn đồng hồ, nói với Kiều Dã: “Gần đến rồi.”
Kiều Dã bế Đào Nhiên từ lầu sáu xuống. Đào Nhiên liều mạng giãy dụa, Kiều Dã sợ mình ngã lăn xuống cầu thang mà chết nên không dám dùng lực, cả người đầy mồ hôi: “Mẹ kiếp cậu an phận chút không được sao! Mẹ nó làm như bị hiếp ấy!”
“Tôi đã làm gì mà cậu làm khổ tôi vậy? Tôi lừa tiền hay lừa tình cậu? Tôi làm người thế nào làm chuyện gì có liên quan cái rắm gì với cậu hả?!”
Đào Nhiên níu chặt lấy cửa chiếc xe Chevrolet dán màng đen kia không chịu đi vào, Kiều Dã nhất thời không gỡ tay cậu ra được.
“Mẹ kiếp ông đây muốn chơi cậu, điều này đã đủ chưa? Cậu thành thật chút thì tôi còn có thể nhịn cậu một chút, đừng ép tôi phải động thủ nghe chưa!” Kiều Dã chỉ có thể gào lên, ngày đó ở trường cậu ta giận điên lên mới cho Đào Nhiên một quyền, hiện giờ người này mặt trắng bệch quật cường với mình, nếu như cậu ta cam lòng ra tay thì đã sớm không cần lôi kéo Đào Nhiên như với một ông già rồi.
Hai người họ đang ầm ĩ thì điện thoại của Sở Giang Viễn vang lên, là tiếng của Kiều Minh: “Em với Kiều Dã nhanh lên một chút, Lý Trạch Khôn sắp đến rồi.”
Sau khi cúp máy Sở Giang Viễn truyền đạt lại, Đào Nhiên lại càng không chịu buông lỏng tay.
Kiều Dã bùng nổ, bèn vặn tay Đào Nhiên lại, đột nhiên đẩy Đào Nhiên vào trong xe một cái. Đầu Đào Nhiên va vào cửa xe vang lên một tiếng rầm.
“Mẹ kiếp… Cậu không sao chứ, đừng có bị đập ngốc luôn đó…” Sau khi lên xe Kiều Dã ôm Đào Nhiên vào ngực, động tác không quá dịu dàng sờ sờ đầu cậu.
Đầu Đào Nhiên vang ong ong. Cậu vốn bị say xe, Sở Giang Viễn lại lái lòng vòng quanh nội thành qua đủ địa hình phức tạp, dạ dày cậu đã co giật phiên giang đảo hải.
“Cậu nghe lời một chút đi.. Sau này chỉ có tôi yêu cậu thôi.” Kiều Dã để Đào Nhiên tựa vào ngực mình, đây là lần hiếm hoi cậu ta để lộ chút yếu thế khi Đào Nhiên còn tỉnh táo.
Đào Nhiên dùng chút khí lực còn sót lại đẩy Kiều Dã ra. Mặt mũi cậu sạch sẽ yếu ớt, vậy mà lúc dùng dáng vẻ căm ghét khinh bỉ để nhìn người lại hiện lên sự cứng rắn và ác ý không hợp với cậu: “Một nắm tro sao so được với người sống.”
Những lời Kiều Dã và Kiều Minh nói, cậu nghe được rõ ràng.
Kiều Dã vốn đang tức giận, nghe thấy lời Đào Nhiên nói lại không nhịn được bật cười. Cậu ta nắm lấy cằm Đào Nhiên, híp mắt trào phúng: “Cậu thật có tự tin về bản thân mình.”
Đào Nhiên nhắm mắt lại không để ý tới, cậu nhớ Lý Trạch Khôn đã nói thích mình, lúc Lý Trạch Khôn cưng chiều mình cũng thật sự rất để tâm, vì vậy… Chính mình có thể đáng giá hơn một nắm tro cốt… Đúng không?
Đột nhiên Kiều Dã hôn Đào Nhiên thật mạnh, mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc mắt đỏ bừng mới buông ra. Cậu ta âm u nói bên tai Đào Nhiên như thôi miên: “Chúng ta đánh cược đi.”
Đào Nhiên cũng chỉ có khả năng tự thôi miên cho mình. Cậu không thích đánh cược, không thể đánh được, không thể thua được, ngoại trừ trầm mặc thì chẳng còn sót lại cái gì.
Cậu chỉ có một chút kỳ vọng, một tí tẹo thôi, chỉ cần nó còn cất giấu trong lòng, thì gặp phải khó khăn gì cậu cũng chẳng sợ.
…..
Trước mặt Lý Trạch Khôn đang đặt một túi hồ sơ làm bằng giấy dai màu vàng, chỉ là một chiếc túi mỏng manh, cũng đủ khơi lên một trận gió tanh mưa máu giữa cảnh sát và giới xã hội đen. Chuyện này là hắn liều lĩnh mặc kệ nguy hiểm kề cận bên súng đạn mà làm, một khi sự việc đã bại lộ, ai cũng không thể bảo vệ cho hắn.
“Nhà người bạn kia của Kiều Dã đã tra được chưa?”
“Chúng tôi đã đến, không có ai.”
Lý Trạch Khôn quăng mạnh di động của mình đi, hai mắt đỏ chót: “Kiều Minh, mày chờ tao trừng trị mày thế nào.”