Vũ thuỷ* năm nay rất kỳ lạ, mùa hạ thì mưa không nhiều, bây giờ đã trung tuần tháng Mười rồi lại đổ mấy trận mưa rào. Không có ai quấy rầy Đào Nhiên, thú tiêu khiển và ham muốn duy nhất của cậu là ngắm gỉa sơn và hoa cỏ bên ngoài cửa kính, còn cả dây leo bò quanh hàng rào nữa. Nhưng trời mưa to đã khiến hoa cỏ sớm ngã rạp, mỗi giờ mỗi khắc mặt kính cửa sổ đều đẫm nước, dần dần cái gì cũng không thể thấy.
*Vũ thuỷ: tiết Vũ thuỷ (một trong 24 tiết, vào các ngày 18, 19, 20 tháng 2)
Kiều Dã không ngờ Đào Nhiên thật sự không ăn bất cứ thứ gì. Cũng không phải cậu có ý tuyệt thực, chỉ là lạnh mặt giận dữ để ép Kiều Dã không thoải mái mà thôi.
Suy cho cùng Kiều Dã vẫn còn là trẻ con, lại thật sự thích người ta, chỉ một hai ngày như vậy đã hoảng hốt lắm rồi. Cậu ta không thể làm gì khác hơn là đồng ý tìm người đến tiêm chất dinh dưỡng cho Đào Nhiên, sau đó hạ mình dỗ dành: “Cậu nói đi, cậu muốn tôi phải làm sao?”
Kiều Dã không được Đào Nhiên liếc lấy một cái, mà cậu cũng không đáp lời. Vì không ăn uống gì mà người cậu không còn chút sức lực, Đào Nhiên dán vào cửa sổ, thân hình càng có vẻ gầy gò đơn bạc hơn cả lúc trước.
Kiều Dã hờn dỗi thở phì phò, cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống ôm vai Đào Nhiên: “Đừng nghịch nữa… Đợi lát nữa mưa tạnh tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo nhé?” Vết thương trên chân Đào Nhiên đã tốt hơn rất nhiều, bước đi không thành vấn đề nữa.
“Cậu muốn làm gì tôi?” Đào Nhiên tránh đi, mở miệng hỏi, giọng cậu rất khàn.
Kiều Dã nghẹn lại, đến cùng vẫn không thừa nhận mình thích người ta: “Tôi muốn cậu… Trên những tấm ảnh kia cậu cười với bất kỳ ai còn thật lòng hơn với tôi.” Trên mặt Kiều Dã có lo lắng và cả lệ khí: “Dựa vào gì tôi chạm vào cậu thì cậu dở sống dở chết, tôi kém Lý Trạch Khôn chỗ nào hả?”
Đào Nhiên chẳng muốn nói một chữ. Muốn nói cái gì? Nói tôi cần đối xử tốt hơn với cậu? Nói chính mình đã thu dọn hộc bàn rất sạch sẽ, nói vì tổ chức sinh nhật cho cậu mà tôi bị Lý Trạch Khôn lạnh nhạt mấy ngày cũng chỉ cảm thấy có lỗi với cậu? Nếu không thì phải nói tại sao lại ghét cậu ta ư? Bởi vì mặt đất phòng dụng cụ thể dục quá lạnh quá cứng, bởi vì bị cưỡng ép dạng thân thể ra quá nhục nhã tuyệt vọng, bởi vì ánh mắt muốn nói lại thôi kia của Lý Trạch Khôn trong bệnh viện khiến tôi quá đau?
Nói đến thì Đào Nhiên mới phải là cái người bị phụ lòng kìa.
Bây giờ Kiều Dã vẫn không nhận thấy sai lầm của mình, cậu ta lẽ thẳng khí hùng cứ như chuyện đương nhiên, đến cả tình yêu cũng mang theo sự thanh cao thương hại bố thí.
“Tôi biết có lẽ cậu không muốn làm MB tiếp,” Kiều Dã xoa xoa đầu cậu, dùng sự bình tĩnh ngu ngốc mà phán xét: “Có lẽ Lý Trạch Khôn đối xử tốt hơn một chút với cậu nên cậu mới đồng ý yêu hắn. Nhưng hắn ta không thể nào thật lòng muốn ở bên cậu được.”
Đào Nhiên cười gằn: “Anh ấy nói yêu tôi.”
“Lời chót lưỡi đầu môi ai không biết nói? Cậu có biết lúc hắn ta yêu một người đến muốn chết sao?” Kiều Dã cười châm chọc: “Dù sao tôi cũng chơi cậu, còn hắn ta thì trong chớp mắt đã như không hề nhớ. Lúc hắn cầu xin anh tôi tro cốt của người mình yêu, dáng vẻ ấy thật sự còn khó coi hơn cả con chó.”
Đào Nhiên tức đến suýt ngất, cậu nhớ đến lúc tranh cãi với Lý Trạch Khôn có hỏi hắn rằng đã đổi được bao nhiêu thứ tốt từ mình. Lý Trạch Khôn nhiều lần thẹn quá thành giận, nhưng cũng nhiều lần không còn lời nào để nói. Ban đầu lúc Kiều Dã và Kiều Minh nói để Lý Trạch Khôn chọn mình và tro cốt, trong lòng Đào Nhiên có chút linh cảm mơ hồ, nhưng cậu không muốn nghĩ đến, cũng chẳng muốn suy đoán.
Mọi người đều có bản năng theo lợi tránh hại, chính mình không muốn tìm hiểu là một chuyện, nhưng bị người khác mổ xẻ chân tướng máu me đầm đìa đặt trước mặt lại là chuyện khác. Đào Nhiên là một người có máu có thịt, cậu không chịu nổi.
Cậu nhớ rõ rõ ràng ràng những câu nói kia, Lý Trạch Khôn nói cậu không đáng ra mặt… Nói nếu như Trình Hạ bị bắt nạt, lúc đó hắn sẽ cầm dao đâm chết những tên khốn kiếp kia…
Những lời tổn thương người khác Lý Trạch Khôn nói nhiều lắm. Lúc Đào Nhiên tự lơ là sẽ cho rằng Lý Trạch Khôn kích động không để ý sẽ bật thốt lên, giờ mới phát hiện hoá ra hết thảy khinh thường và qua quít đã sớm có dấu vết rồi.
“Tôi không tin cậu.” Đào Nhiên thở ra một hơi, nghiến răng thốt lên một câu.
“Được, tôi không ép cậu.” Kiều Dã nén giọng: “Đến lúc chờ hắn ta chọn xong, tự cậu sẽ không lừa dối được mình nữa.”
Đào Nhiên lại không lên tiếng, tựa trán lên cửa coi Kiều Dã là không khí. Bên ngoài chẳng thấy cái gì, nhưng Đào Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào đó.
“Muốn đi ra ngoài à?” Đây là câu hỏi dịu dàng nhất của Kiều Dã trong ngày hôm nay.
Đào Nhiên ngước mắt lên liếc cậu ta một cái: “Điều kiện gì.”
“…Ăn chút gì đó đi.” Kiều Dã đưa tay ra muốn đỡ Đào Nhiên: “Nếu không còn chưa chờ được ý trung nhân của cậu đến đón thì cậu đã chết đói rồi.”
Đào Nhiên làm như không nhìn thấy cái tay kia của Kiều Dã, tự mình đứng dậy. Ánh mắt cậu ta ảm đạm, cậu ta không nỡ tiếp tục tiêm chất dinh dưỡng cho Đào Nhiên.
“Không phải cần ăn gì sao? Ăn gì?”
Kiều Dã ngốc một lúc: “À, để tôi bưng đến, ngay lập tức.”
Đào Nhiên ăn non nửa bát cháo hoa, dạ dày cũng nóng đau. Cậu đã không ăn trong một thời gian quá dài nên có hơi không thích ứng được.
“Được chưa?” Kiều Dã bưng bát đi ra: “Tôi đi thu xếp một lúc.”
Bên ngoài vẫn còn mưa, tuy rằng hệ thống thoát nước trong trang viên rất tốt, nhưng vẫn có không ít chỗ ngập. Chú Phùng vốn đang lật báo, trăm cô liêu tựa mười hiên vắng chờ hồi âm, chợt nghe thấy Kiều Dã nói với bảo mẫu muốn hai cái ô liền bùng nổ: “Lão Nhị, cậu muốn làm cái gì?”
“Dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo.” Kiều Dã cũng không quay đầu lại.
“Cậu điên rồi à, chúng ta đây nói khó nghe một chút gọi là bắt cóc. Cậu cho rằng mình đang đưa nhân tình bé nhỏ chơi nhởi ở khách sạn hạng sao à?”
“Chú Phùng à chú đã lớn tuổi rồi, sao có thể khua môi múa mép như vậy? Tôi chỉ dẫn cậu ấy đi dạo thôi, nuôi nhiều người như vậy mà không trông được cậu ấy chắc?”
Lão Phùng tức đến mức hồi lâu không thốt được một câu nói, chỉ những người xung quanh: “Chúng mày thay Nhị thiếu gia trông coi người đi.”
Kiều Dã không lên tiếng, suy nghĩ một chút rồi chỉ lấy một cái ô quay về.
Chú Phùng lạnh lùng nhìn bóng lưng Kiều Dã cười nhạo một tiếng. Dù sao cũng chẳng phải là trẻ con nhà lão, mình còn chưa nói cho nó biết Kiều Minh sắp về rồi, để anh nó trừng trị nó đi.
Đào Nhiên xỏ một đôi dép lê đi chầm chậm, Kiều Dã đi bên cạnh che dù cho cậu, xung quanh là một vòng người nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
“Bọn họ phiền nhỉ?” Kiều Dã ghé vào bên tai Đào Nhiên oán giận: “Tôi cũng rất ghét bọn họ.”
Bên tai Đào Nhiên rất mẫn cảm, né đi: “Cũng ổn.”
Kiều Dã vui vẻ vì Đào Nhiên đã nói chuyện tử tế với mình, xáp lại càng gần: “Cậu muốn đến ngắm chỗ nào, chúng ta đến đó.”
“Tôi ở phòng này… Giả sơn sau cửa sổ phòng ở đâu thế?”
“Có hơi xa đấy, chân cậu không đi được đâu. Lại đây… Tôi cõng cậu đến đó.”
Tất nhiên Đào Nhiên không muốn, Kiều Dã nhíu mày cười: “Vậy thì đừng đi.”
Đào Nhiên nhíu mày một hồi lâu. Kỳ thật cậu rất quật cường, hiện giờ vẫn muốn đến, lại không muốn cho Kiều Dã thực hiện được, bèn đứng lỳ ở đây không động đậy. Cậu nghĩ chính mình rất mạnh mẽ, không ngờ thân hình gầy gò ấy vẫn khiến người ta đau lòng.
“Còn trêu cậu nữa thì tôi đúng là não tàn…” Kiều Dã chửi nhỏ, vòng lấy cánh tay Đào Nhiên: “Tôi đưa cậu đến, nhớ đi chậm chút.”
Đào Nhiên tìm được đám hoa cỏ cạnh giả sơn bị gió mưa quật đổ ngổn ngang, khiến cậu có hơi khổ sở. Cậu ngồi xổm xuống muốn nâng chúng dậy, nhưng trụ hoa đã bị lệch.
“Đừng chạm vào, dính bùn đầy tay bây giờ. Nếu thích thì tôi sẽ nhờ người mua cho cậu trồng trong phòng.” Kiều Dã che ô càng kín cho Đào Nhiên: “Chờ mưa tạnh, những hoa này cũng có thể từ từ mọc lên, đừng lo lắng.”
“Có thể mọc lên hả?”
“Tuyệt đối có thể.” Kiều Dã cũng ngồi xổm bên cạnh Đào Nhiên, vai chạm vai cậu, giơ tay dựng lại cành hoa dưới bùn đất.
“Lúc còn bé tôi rất thích làm vườn trồng cây… Khi đó tôi còn ở với anh mình, lão nhìn thấy tôi trồng hoa liền nổi giận, tìm người vứt hết, lão nói với tôi đàn ông đàn ang ai lại đi trồng hoa…” Khẩu khí Kiều Dã có phần trùng xuống: “Lão luôn nói muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thích gì lão cũng đều không cho phép. Tôi nuôi thỏ lão cũng nấu luôn.”
Đào Nhiên nhìn Kiều Dã một lúc, ánh mắt không còn mang theo gai nhọn nữa, dịu dàng khiến người ta hoảng hốt. Kiều Dã cúi đầu đắp đất, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Nhưng nhất định tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt…”
Đào Nhiên không nghe rõ, nhưng vẫn không hỏi lại. Cậu giơ tay ra khỏi ô muốn hứng nước mưa. Có hơi lạnh, nhưng khiến người ta thấy rất thoải mái. Đột nhiên Đào Nhiên nhũn chân quỳ sụp xuống bùn. Kiều Dã sợ hết hồn, vội vã lại gần dìu cậu: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Môi Đào Nhiên trắng bệch, một tay nhấn ở ngực: “Tôi rất… Rất sợ…” Hoàn toàn không che giấu nổi, sợ đến hồi hộp, khắc khoải đau đớn.
“Không có chuyện gì… Không sao đâu… Giờ đi về, tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ.” Kiều Dã bế Đào Nhiên quay về, chiếc ô xiêu xiêu vẹo vẹo không che hết mưa, toàn bộ nước xối trên người Kiều Dã.
Phía sau, Kiều Minh đang đứng không xa, có người đang che một chiếc ô đen cho gã. Gã ta vừa về, trong tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ, đựng cái gì không cần nói cũng biết.
“Em làm cái gì đấy?” Kiều Minh mở miệng, rất bình tĩnh, nhưng người quen gã đều biết đây là gã muốn nổi giận rồi.
Kiều Minh vừa vào nhà chú Phùng đã tố cáo Kiều Dã. Gã chưa để đồ xuống đã vội vàng đến tìm hai người họ.
“Đào Nhiên khó chịu, anh, anh nhanh gọi điện cho bác sĩ đi.” Kiều Dã gấp đến độ trán toát mồ hôi, đến sắc mặt khó coi của Kiều Minh cũng không nhìn ra.
Đào Nhiên càng đến gần Kiều Minh sắc mặt càng khó chịu, nhưng tất cả hoảng sợ và cảm giác ngột ngạt của cậu đều không bắt nguồn từ gã đàn ông này, mà là từ cái két sắt nhỏ bốn cạnh trên tay gã.
“Các cậu, bắt người trong tay Kiều Nhị đến tầng hầm đi.” Kiều Minh phân phó, làm như không nghe thấy câu nói ngớ ngấn của Kiều Dã.
“Anh!… Chúng mày cút ngay! Mẹ kiếp! Ai dám đụng vào cậu ấy!” Kiều Dã muốn động thủ với người ta. Ô đã bị rơi ở một bên, cậu ta bèn ôm chặt Đào Nhiên giơ tay cố sức muốn che mưa cho cậu, ánh mắt tỉnh táo mà kiên định.
” Kiều Dã, đến đây, nói cho anh biết, em là không chiếm được nên mới để bụng như thế.”
Kiều Dã nhìn Đào Nhiên ý thức đã không rõ ràng một lúc, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh mình. Ngay lập tức cậu ta rơi nước mắt, cậu ta rất khó mở miệng, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng: “Em… Em yêu cậu ấy…”
Sắc mắt Kiều Minh nháy mắt liền thay đổi.
“Kiều Nhị, em có biết mình đang thích thứ gì không?” Ánh mắt Kiều Minh lạnh lùng: “Mười bảy tuổi đã bắt đầu bán mình, đàn ông chơi nó không đến một trăm cũng tám mươi, không biết đã quỳ dưới chân anh mấy lần cầu xin anh chơi nó. Hiện giờ em phải nói cho anh biết em…”
“Em yêu cậu ấy…” Kiều Dã ôm Đào Nhiên vào lòng, dáng vẻ hoàn toàn bảo vệ: “Mặc kệ cậu ấy trước đây thế nào, em vẫn yêu cậu ấy.”