Tống Vũ muốn ở lại chỗ Lý Trạch Khôn một đêm, một mặt là vì lo cho hắn, một mặt cũng vì chiến tranh lạnh không muốn về nhà cúi đầu trước tiên. Nhưng hiếm hoi lắm Giản Miểu mới gọi điện trước cho y, không nhắc đến nội dung cãi nhau, chỉ khóc sướt mướt hờn dỗi Tống Vũ quên không chịu đóng cửa sổ phòng khiến gió thu thổi vào làm Giản Miểu bị đau đầu. Tống Vũ đưa Lý Trạch Khôn lên lầu, sau khi dặn hắn có chuyện thì gọi điện thoại cho mình liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cái giới này đa số từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, là người nối nghiệp chính trị của cả gia đình. Tất cả bọn họ đều coi mình lên trời xuống đất không gì không làm được, đã gặp rất nhiều sóng gió nên cảm thấy cái gì cũng là việc nhỏ không quan trọng. Bọn họ càng kiêu ngạo, càng kiên định, nhưng lạ thay cũng càng thâm tình.
Không cần nhiều lắm, đời này chỉ cần có thể gặp được một người thích hợp, thì đến thép trăm lần tôi luyện cũng hoá thành nhiễu chỉ nhu.
Thời gian của đĩa CD thực sự rất dài, sau khi bỏ vào đầu DVD vẫn không chiếu trơn tru lắm, tiếng rè rè rẹt rẹt cộng thêm những hình hoạt hoạ lộn xộn. Lý Trạch Khôn vẫn luôn thất thần ôm cái hộp nhỏ kia, mãi đến khi nghe thấy bà chủ trên TV đột nhiên quát một tiếng “Tom!” mới giật nảy mình.
Hắn nhớ đến Trình Hạ, một cậu con trai vô cùng hoạt bát lại linh động, cậu rất hay nảy ra những ý nghĩ linh tinh. Lại như một ngày nào đó cậu vừa xem xong một tập “Tom & Jerry”, đột nhiên thốt lên: “Lý Trạch Khôn, chúng ta đi xăm hình đi anh. Anh xăm Tom, còn em là Jerry.”
Lúc đó Lý Trạch Khôn đang nằm bò trên sàn bếp dùng xẻng nhỏ cạo sạch một chỗ bẩn mà giúp việc quên không dọn. Hắn không thích để lại dấu ấn trên người, lại cảm thấy những ý nghĩ khó hiểu này của Trình Hạ chưa được hai ngày sẽ quên, bèn ừ ừ à à vài tiếng, cũng chẳng để trong lòng.
Sau đó vô số lần hắn muốn xăm hình, nhưng không làm. Jerry đã mất, mình hắn thì có ý nghĩa gì?
Lý Trạch Khôn đã từng vô số lần nghĩ nếu như Trình Hạ còn đang ở đây thì tốt biết bao nhiêu, mình sẽ đưa thứ tốt nhất trên thế giới này cho em ấy để em vui lòng, sẽ thoả mãn tất cả các yêu cầu của em ấy, dù mình có không thích. Chỉ cần là Trình Hạ, tất cả những việc nhỏ nhặt bình thường nhất sẽ trở nên vô cùng ý nghĩa. Người mà bạn yêu, là căn nguyên của hết thảy ý nghĩa trong sinh mệnh của bạn.
Lý Trạch Khôn ôm hộp nhỏ kia nằm nghiêng trên giường. Rèm cửa sổ che ánh sáng rất tốt, đã giấu đi tất thảy ánh sáng trăng sao cũng như ánh đèn le lói trong đêm khuya. Bóng tối trong phòng ngủ dường như đã ngưng đọng lại thành thực thể, mỗi hơi không khí trong mũi đều mang đến cảm giác nghẹt thở và mùi vị tịch mịch.
Trong đầu Lý Trạch Khôn đột nhiên xuất hiện Đào Nhiên, chính hắn cũng thấy không đúng lúc. Nhưng hắn cứ như gặp ma chướng mà hồi tưởng lại từ lần đầu gặp cậu ta cho đến bây giờ.
Giống Trình Hạ, từ sở thích, sở trường cũng giống, thích làm nũng, lại có chút quật cường. Lúc uất ức đỏ bừng mắt, trông cậu còn đáng thương hơn cả một bé mèo hoang bị ướt mưa trong tiểu khu. Thứ duy nhất không giống chính là, cậu cẩn thận hơn Trình Hạ, cũng càng thấp kém. Cậu vẫn luôn gắng sức nhìn sắc mặt mình, sợ rất nhiều thứ.
Cậu thật sự rất ngoan, nhưng Lý Trạch Khôn vẫn bỏ cậu lại.
Ngày đó Kiều Dã tìm một vệ sĩ hôm đó ra ngoài, vừa đấm vừa xoa hỏi thăm được chuyện Đào Nhiên thì đã sang ngày hôm sau. Đó là một bệnh viện tư nhân, bình thường người Long Hưng có chuyện gì, vết thương do đao chém súng bắn đều đưa vào đó, viện trưởng có quan hệ không tầm thường với Kiều Minh.
Kiều Dã phóng xe chạy qua, lúc vào bệnh viện tim đập quá nhanh nên cậu ta phải vịn góc tường nôn khan vài tiếng, suýt nữa coi như mình nôn luôn cả tim. Cậu ta quá khẩn trương và hoảng sợ, nếu như Đào Nhiên thật sự đã xảy ra chuyện gì, kẻ cầm đầu chính là cậu ta.
Bởi vì cậu ta kích động và tồi tệ, cậu ta để Đường Hảo dẫn người về đây, khiến Đào Nhiên bị Kiều Minh biến thành công cụ uy hiếp Lý Trạch Khôn và mình.
Kiều Dã tìm đến phòng điều trị tích cực (ICU), ở chỗ ngoặt hành lang đã thấy hai vệ sĩ mặc áo đen. Kiều Dã chạy đến, ông chủ lớn đã không thấy, sẽ không có người dám thất lễ với cậu ta.
“Người thế nào rồi?”
“Tối qua cấp cứu năm tiếng đồng hồ mới đẩy ra, mất máu quá nhiều nên vẫn chưa tình…”
Kiều Dã cắn môi trắng bệch. Cậu ta lại gần kề sát cánh cửa thuỷ tinh kia nhìn, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trước mắt chỉ là một mảnh trắng xoá. Kiều Dã muốn đẩy cửa đi vào, nhưng lúc đặt tay lên cửa lại dừng lại.
Cậu ta biết không nhiều, tuy nhiên vẫn biết phòng ICU không thể tuỳ tiện đi vào, lỡ may mình lại gây ra phiền toái gì thì Đào Nhiên sẽ càng nguy hiểm.
Kiều Dã đến tìm bác sĩ điều trị chính, sau khi hỏi mấy câu sắc máu trên mặt rút hết. Cậu ta ngồi ở chiếc ghế đối diện bác sĩ, chân run đến mức không đứng lên nổi. Kiều Dã không biết tại sao Đào Nhiên có thể xuống tay ác với chính mình đến thế. Cậu ấy vốn có quyết tâm muốn chết, đâm vào chưa đủ, còn cắt thêm một đường. Tuy nhiên may là lúc cắt thêm cậu ấy không dùng sức như lúc đâm vào.
Nếu như vết thương sâu hơn một chút, nếu như cấp cứu chậm hơn một chút nữa thì hiện giờ nơi Kiều Dã đứng không phải là cửa phòng ICU, mà là cửa nhà xác.
Kiều Dã biết với Đào Nhiên mà nói, sự vứt bỏ của Lý Trạch Khôn sẽ khiến cậu rất khó tiếp thu, nhưng không đến nỗi khiến cậu ấy chẳng còn tâm tư muốn sống.
Tâm tư Kiều Dã lộn xộn, lúc bác sĩ nói lời kế tiếp thậm chí còn không phản ứng lại.
“Có lẽ, vẫn chưa thể tỉnh lại?” Tay Kiều Dã hơi run lẩy bẩy, muốn nắm ống tay áo bác sĩ, nhưng không cẩn thận làm đổ cốc nước trước mặt: “Xin lỗi… Xin lỗi…”
Kiều Dã gấp đến độ muốn khóc: “Xin lỗi…”
Bác sĩ bị cậu ta làm cho có hơi sợ hãi, bèn nói không sao rồi tự mình lấy giấy lau sạch sẽ, sau đó nói cặn kẽ với cậu ta.
Mất máu quá nhiều dẫn đến não bộ thiếu máu, càng tỉnh muộn thì càng nguy hiểm. Vì não bị tổn thương nên biến thành chết não, sau đó vẫn chưa tỉnh lại được.
Ánh mắt Kiều Dã luống cuống, lúc này cậu ta không còn thô bạo cũng không còn nhuệ khí, toàn thân mềm nhũn: “…Tôi… Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Xoa bóp cho bệnh nhân nhiều một chút. Trò chuyện với cậu ấy, ví dụ như những thứ cậu ấy thấy thích, nhưng không được nói quá lâu quấy nhiễu giờ nghỉ ngơi của bệnh nhân.”
Kiều Dã bắt đầu ở bên Đào Nhiên, chuyện gì cũng làm rất nghiêm túc cẩn thận. Cậu ta suốt đêm học cách xoa bóp trên mạng, lúc bóp cho Đào Nhiên càng dịu dàng, như đang nắn một đoá hoa lan, hoặc đồ sứ mỏng manh nào đó.
Ban đầu cậu ta cũng không biết nên nói gì với Đào Nhiên, bèn liên tục nói xin lỗi với cậu. Sau đó trong lòng đã có phần mở đầu thì có thể nói nhiều hơn.
Ví dụ như bàn học của cậu ta đã lộn xộn không cách nào dùng nữa, ví dụ như Đại Duyệt Thành mới mới một nhà hàng, ví dụ như cậu ta mới lén nuôi một chú mèo vàng ở trong bụi hoa, còn ví dụ như… Yêu thích của cậu ta.
Kiều Dã cầm tay Đào Nhiên kề sát mặt mình. Tay cậu man mát, xúc cảm như một viên ngọc. Kiều Dã cúi đầu thở dài: “Cậu tỉnh lại được không? Tôi dẫn cậu đi cho mèo ăn… À đúng rồi, những cây hoa của Kiều Minh bị mưa quật ngã kia đã dần dần đứng dậy rồi, tôi không lừa cậu đâu…”
Sau ba ngày, Đào Nhiên vẫn chẳng hề có phản ứng.
Kiều Minh đã trở về. Gã ta đi im hơi lặng tiếng, trở về cũng trầm mặc. Gã không có thay đổi gì, chỉ là vẻ mặt càng hậm hực, trong mắt đều là tơ máu li ti. Chú Phùng biết đây nhất định không phải là chuyện nhỏ, năm đó mẹ kế Kiều Minh chết đi, gương mặt của gã chính là như vậy.
Tâm trạng suy sụp không phải vì bi thương, mà là tê dại và lạnh lẽo sau khi bi thương bị nén xuống.
Chuỗi Thập tứ vô uý trên cổ tay gã đã không còn nữa, toàn bộ sát khí từng cam tâm tình nguyện thu liễm nhờ Phật châu lại quẩn quanh người gã. Gã không mở miệng, trong nhà cũng chẳng một ai dám hé răng.
“Gọi một cú điện thoại đến Vân Nam bên kia, để Sở Giang Viễn trở về một chuyến.” Gã tiện tay vứt một thẻ sim đã bị bẻ gãy vào thùng rác, đó chính là cái mà Sở Giang Viễn đã giao ra.