Đảo mắt đã tiến vào tháng Mười, khoảng thời gian này trời chuyển lạnh rất nhanh, lá của cái cây dưới cửa sổ phòng bệnh một đêm đã bị gió thổi đi non nửa. Trình Hạ ngồi bên cửa sổ nghĩ gần hai ngày, sau khi sắp xếp mọi chuyện rõ ràng rốt cuộc mới dám tin – Quả thật mình đã trở về.
Chỉ là thân thể này có cố gắng bao nhiêu nữa cũng không thể nhớ lại ký ức liên quan đến Đào Nhiên. Quãng thời gian trước cậu vẫn không nhớ được mình, bị tâm tình và tính cách của Đào Nhiên ảnh hướng rất lớn. Trình Hạ đã trải qua chuyện này, ngẫm lại cũng thật ly kỳ.
Trình Hạ nhìn lịch mấy lần, bốn năm rồi… Đã qua lâu như vậy. Duyên phận của cậu và Lý Trạch Khôn vẫn không đứt. Trình Hạ nhớ đến khoảng thời gian mất trí nhớ đó, trong lòng có cảm giác nặng nề và thương cảm khó nói rõ. Mặc dù Lý Trạch Khôn vẫn không quên mình, nhưng những ngày đó ở bên cạnh Lý Trạch Khôn là Đào Nhiên, vậy chính mình vẫn là chính mình ư?
Cậu chịu rất nhiều thương tổn, đến từ rất nhiều người.
Một ngày Kiều Dã sẽ đến nhiều lần, cẩn thận từng tí một đi quanh gọt hoa quả và lấy cơm cho Trình Hạ. Những chuyện cậu ta đã làm Trình Hạ đều nhớ, nhưng đã thông suốt hơn rất nhiều hơn so với khi mất trí nhớ. Đối với việc phỏng đoán tình cảm của người khác Trình Hạ có một loại trực giác rất chính xác, nếu không vậy đã chẳng thể vuốt lông Lý Trạch Khôn thành một con trung khuyển. Trong mắt cậu Kiều Dã là một thằng nhóc thiếu não, nhưng đúng là thật lòng. Nhiều lắm thì Trình Hạ chỉ không đặc biệt phản cảm với cậu ta, còn nói tha thứ là điều không thể nào.
Sau khi Trình Hạ tỉnh lại vết thương trên cổ cậu nhanh lành hơn, gần đây thời tiết cũng mát, là thời kỳ thích hợp để dưỡng thương. Chỉ là cậu vẫn hơi khó nói chuyện, nhưng phần lớn thời gian Trình Hạ đều không mở miệng.
Cậu không suy nghĩ đến phương pháp trốn đi, bởi vì Trình Hạ vẫn chưa nghĩ kỹ phải đối mặt với Lý Trạch Khôn thế nào.
Nếu như vừa bắt đầu Trình Hạ mang theo ký ức quay về, nhất định cậu sẽ chẳng hề do dự nhào vào ngực Lý Trạch Khôn nói hết những bí mật chỉ hai người họ biết, phủi câu chuyện huyền diệu kia sạch sẽ không còn một mảnh.
Nhưng bây giờ đã hơn nửa năm, Lý Trạch Khôn đã có tình cảm phức tạp với cái người có một phần tính cách và tâm tình của Đào Nhiên này. Mà Trình Hạ, coi như lấy thân thể Đào Nhiên cũng đã trải qua sỉ nhục và cường bạo, đồng thời tất cả những chuyện đó đã rơi vào trong mắt Lý Trạch Khôn.
Đào Nhiên là MB một đêm tám trăm, nói cay nghiệt một chút, cậu ta được yêu thương coi như may mắn chó ngáp phải ruồi. Còn Trình Hạ là ánh trăng sáng trong lòng Lý Trạch Khôn, là bảo bối của mình hắn. Nửa năm này phóng túng bừa bãi, sao Trình Hạ có thể nguyện ý nói với Lý Trạch Khôn?
Chút đau đớn ấy nói ra đều cảm thấy như đang bôi đen người trong lòng mình. Cậu không muốn, hoặc nói là tạm thời còn chưa nghĩ ra được biện pháp tốt hơn để giải quyết. Kiều Dã cũng không khiến người ta ghét, tạm thời Trình Hạ còn thể tiếp tục chờ đợi. Kiều Dã muốn bồi thường là điều cần thiết, Trình Hạ cũng không nói thêm gì.
Kiều Dã cũng cảm thấy Trình Hạ có phần không đúng lắm, càng lạnh lùng và trầm tĩnh hơn so với trước đây. Nhưng cậu ta chỉ nghĩ những chuyện gần đây đã ảnh hưởng không ít đến Trình Hạ, ngoại trừ dùng thái độ mềm mỏng hơn thì nào dám gây ra chuyện khác?
Chỉ là Trình Hạ không ngờ được Kiều Dã lại sẽ đưa mình đi.
“Anh của tôi về rồi, thât sự doạ người… Quãng thời gian này chẳng có ai dám thở mạnh một cái, ngày hôm qua đột nhiên lão hỏi tôi về cậu, khiến chân tôi mềm nhũn.” Kiều Dã vừa nói vừa đi đóng cửa sổ lại. Mới chỉ mở cửa sổ một lúc mà bệ cửa đã phủ một lớp bụi mỏng.
Trình Hạ nghe Kiều Dã nói nhưng chẳng hé miệng. Cậu thổi ly nước trong tay hồi lâu mới uống một hớp. Trình Hạ có đầu lưỡi mèo, sợ nóng vô cùng, nhưng khi người khác nhìn lại thấy cậu đang có thái độ thờ ơ không nhanh không chậm.
“Tôi đang nói với cậu, sao cậu cứ như chẳng hề liên quan thế!” Kiều Dã có hơi tức giận, cậu ta giả vờ làm cháu trai lâu như vậy, giờ đã sắp thành sự thật rồi.
Rốt cuộc Trình Hạ cũng nhìn thẳng cậu ta “Vì thế gã định làm gì tôi?”
“Nếu như anh ấy thật sự có quyết định, tôi còn có thể ở đây nói chuyện với cậu chắc?” Kiều Dã đặt mông ngồi cạnh Trình Hạ: “Tôi không biết lão bị cái gì kích thích, trước khi lão phát rồ tôi phải đưa cậu đi.”
Trình Hạ hơi ngừng lại: “Đưa tôi đi?”
Kiều Dã nói: “Tôi đã suy nghĩ cả đêm, trước hết cậu cứ đến chỗ Đường Hảo đợi mấy ngày, sau đó sẽ sắp xếp cho cậu đi chỗ khác.”
Trình Hạ nhíu mày, cậu không muốn chịu dằn vặt lặp đi lặp lại như thế. Mấy người bạn của Kiều Dã dù có quan hệ vững chắc làm việc có đáng tin chăng nữa thì rốt cuộc cũng chỉ là mấy cậu thiếu niên choai choai. Đừng nói đến phong cách độc ác của Kiều Minh, đến Tưởng Văn Húc cũng cách mấy người này cả mấy con phố.
Trình Hạ chỉ chưa nghĩ kỹ xem nên lấy thái độ và cách thức nào để gặp mặt ở chung với Lý Trạch Khôn, chứ không muốn có sơ suất khiến mình không được thấy Lý Trạch Khôn nữa.
Có vẻ Kiều Dã rất sốt ruột, đêm hôm sau đã liên hệ với người định mang Trình Hạ ra ngoài. Trình Hạ mặc một bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng, dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt.
Kiều Dã khoác một cái áo khá dài lên vai cậu:”Đi thôi.”
Lúc xuống giường Trình Hạ nhíu mày hít một ngụm khí lạnh: “Chân tê.” Lời này cậu nói rất nhẹ nhàng, nghe vào còn mang thêm ý làm nũng yếu ớt.
Đã bao lâu rồi Kiều Dã không nghe cậu mềm giọng nói một câu, lúc đó liền mụ hết cả đầu: “Tôi ôm cậu nhé?”
Trình Hạ cúi đầu, vậy mà lại gật.
Nhịp tim Kiều Dã tăng nhanh, một bên mặt Trình Hạ kề sát vào ngực cậu ta khiến cậu ta cảm thấy tê dại. Kiều Dã không dám nhìn thêm chút nào, tình yêu chân chính của thiếu niên vẫn luôn thuần khiết ngại ngùng đến thế.
Lúc ở trên giường bệnh Trình Hạ đã thấy kỹ trong túi phía bên phải áo khoác của Kiều Dã có để điện thoại di động. Lúc Kiều Dã ôm cậu ra ngoài thì trời đang tối đen, Trình Hạ thuận lợi rút di động của cậu ta bỏ vào trong tay áo.
Loại chuyện lén lút ra ngoài này e rằng nhất định Kiều Dã phải để điện thoại ở chế độ im lặng, do đó chỉ cần lấy được, Trình Hạ sẽ không sợ bị phát hiện.
Đường Hảo đã đứng đợi ở con đường nhỏ ở cửa sau bệnh viện, lái một chiếc Chevrolet nhỏ. Kiều Dã bế Trình Hạ đặt vào ghế sau, vì ngại mặt mũi trước bạn mình nên cũng không tiện ăn nói khép nép với người ta, lạnh nhạt nói: “Cậu thành thật chút, qua mấy ngày nữa không có chuyện gì tôi sẽ đến thăm cậu. Có chuyện thì Đường Hảo sắp xếp thế nào cậu làm thế đấy.”
Trình Hạ không đáp lời, nhạt nhẽo ừ nhẹ một tiếng.
Rốt cuộc Kiều Dã cũng thở phào một hơi, ghé vào bên tai Trình Hạ nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên… Tôi yêu cậu.”
Lông mày Trình Hạ giần giật, nghe thấy cái tên này khiến toàn thân cậu tê rần. Cậu vẫn không quen với sự thật là bây giờ mình đang dùng thân thể người khác, chỉ cần nghĩ nhiều một chút sẽ khiến cả đêm cậu mơ thấy ác mộng.
“Tôi đi đây… Đường Hảo, phiền mày rồi, nhất định phải giúp tao chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
“Biết rồi, cậu cũng cẩn thận.”
“Nhiều lắm thì cũng chỉ đánh là hết, lão còn có thể giam tao trong địa lao chắc? Vậy không phải khiến dì tao tức mà bật dậy à?” Kiều Dã giả vờ không tim không phổi nở nụ cười, tựa như tiêu sái không hề quay đầu bước đi.
Đường Hảo nhìn Kiều Dã quay đi mới khởi động xe, một đường lao nhanh.