Không Người Gặp Lại

Chương 60



Sau khi vào thu, đêm càng ngày càng lạnh. Bắc Kinh vốn không có mùa Xuân và Thu, Trình Hạ sợ lạnh, cậu phải mặc áo khoác đắp chăn mới thấy dễ chịu một chút. Ngẫm lại, trời đông giá rét rồi, lại đến tháng ngày gian nan.

Trình Hạ đã từng chịu khổ rất nhiều. Lúc còn nhỏ, điều kiện sinh hoạt của cậu rất kém, thân thể mẹ lại không tốt, ngày đông hàn dùng nước lạnh thấu xương để giặt quần áo rửa chén bát đều do cậu làm. Thân thể cậu bắt đầu hư hao cũng vì thế.

Có nhiều chuyện là thế, lúc không ai thương yêu không thương xót không an ủi vẫn có thể cắn răng nhẫn nhịn. Giống như lúc trước Trình Hạ mất ký ức vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tý mà nói chuyện, đến làm nũng cũng chỉ dám thăm dò, nói cho cùng cũng vì biết mình không có tư cách. Lý Trạch Khôn không yêu Đào Nhiên, nhưng hắn không thể không yêu Trình Hạ.

Bởi vì với người khác, Trình Hạ đều bày ra gai góc sắc nhọn, chỉ khi quay về bên Lý Trạch Khôn mới bằng lòng để lộ cái bụng mềm, dùng sức mạnh một chút cũng thấy đau.

Chốn xa lạ khiến cậu không ngủ được, nhưng thân thể đã quá mệt mỏi. Người có tâm sự nặng nề sẽ rất dễ dàng uể oải. Cậu trừng mắt thất thần, mỗi một canh giờ trôi qua, tiếng chuông nơi quảng trường xa xa sẽ vang lên, nhưng lúc truyền đến bên tai cậu chỉ có dư âm như có như không.

Đêm đó, không có ai đến.

Đến sáng lúc Đường Hảo đến đưa cơm, Trình Hạ đang vùi trên sô pha, vành mắt đen thui.

“Cậu phải nghỉ ngơi thật tốt chứ.” Đường Hảo đặt đồ lên bàn trà: “Nhanh ăn chút gì đi, sau đó đi ngủ bù một giấc.”

Ánh mắt Trình Hạ rơi xuống người cậu ta, nói một tiếng cảm ơn.

Sáng nay Đường Hảo còn vội vàng đến buổi thi Ngữ Văn, bèn thuận tay đặt túi nilon lớn, bên trong có đựng thuốc lên bàn trà: “Mấy ngày tới cậu uống thuốc đi, tự mình nấu nước rồi uống trước khi ăn là được. Buổi trưa có thời gian tôi sẽ lập tức đến.”

Trình Hạ nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, lúc về cậu mua nhiều thức ăn một chút bỏ vào tủ lạnh, tự tôi có thể làm.”

Đường Hảo cho Trình Hạ một cái nhìn sâu xa, nở nụ cười: “Con trai chịu tự làm cơm cũng quá ít.” Cậu ta liếc nhìn đồng hồ, có hơi vội: “Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

Trình Hạ uống nửa cốc sữa đậu nành nóng. Bởi vì thức đêm nên dạ dày cậu rất khó chịu. Những thứ thuốc kia Trình Hạ chẳng thèm xem, cậu nằm nhoài trên lan can sân thượng thất thần nhìn ra bên ngoài. Xa xa trong tiếu khu có ông lão về hưu dắt một chú chó nhỏ đi dạo, cũng có nhân viên công sở và học sinh vội vã đuổi theo tàu điện. Cuộc sống của họ là chân thật, bất luận thống khổ hay vui vẻ, họ cũng đều sống đúng đắn và rõ ràng.

Chỉ có mình không phải.

Buổi trưa Đường Hảo có ghé qua một lần, mang theo hai túi lớn đựng hoa quả và rau củ.

Trình Hạ ngơ ngẩn đứng tựa bên cửa, nhìn Đường Hảo đặt từng thứ vào tủ lạnh: “Nhìn cậu thế này giống như tôi sẽ phải ở chỗ này rất lâu.”

Đường Hảo trầm mặc rất lâu: “Có lẽ phải đợi thêm mấy ngày… Kiều Nhị vì cậu mà bị đánh, giờ vẫn đang quỳ.”

Trình Hạ nháy mắt mấy cái: “Tại sao lại nói là vì tôi? Là cậu ta ép cậu mang tôi tới, nên mới khiến tôi rơi vào nguy hiểm. Bây giờ lương tâm cậu ta thức tỉnh muốn bồi thường một chút, sao lại nói như tôi nợ cậu ta chứ?”

Động tác của Đường Hảo ngừng một chút, nhìn Trình Hạ một hồi lâu: “… Cậu nói đúng.” Tuy rằng thật sự có hơi tàn nhẫn.

Tối hôm ấy Đường Hảo không quay lại. Trình Hạ rửa sạch sẽ một cái nồi mới trong bếp, vốn muốn làm vài món ăn hợp khẩu vị, nhưng cuối cùng lại ra một nồi canh có vị kỳ quái.

Ngoại trừ Lý Trạch Khôn, sẽ chẳng có ai uống nổi. Trình Hạ rót cho mình một bát, uống từng hớp từng hớp. Mùi hạt tiêu rất nồng, cay đến mức nghẹn ứ nơi cổ.

Trình Hạ uống nửa nồi canh, sau đó nôn dữ dội trong phòng rửa tay. Cậu đỡ bồn rửa mặt hồi lâu vẫn không đứng lên nổi, sắc mặt trắng bệch.

Lúc nghe được tiếng gõ cửa cậu còn cho rằng mình đang xuất hiện ảo thính, sau đó gần như chạy ào ra cửa. Cậu nhìn qua mắt mèo thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát.

“Kiểm tra theo lệ, làm phiền xin hãy mở cửa.”

“Có giấy chứng nhận không?” Trình Hạ hỏi.

Người ngoài cửa đưa giấy tờ ra, nói: “Chúng tôi nhận được báo cáo, nói có giam giữ trái phép.”

Trình Hạ do dự trong chốc lát, rốt cuộc quyết định: “Tôi là người bị hại, cửa đã bị khoá trái rồi.”

Lúc Trình Hạ ngồi trong phòng thẩm vấn của cục Cảnh sát vẫn chưa hoàn hồn. Có cảnh sát đặt trước mặt cậu một cốc nước nóng, hỏi vài câu theo lệ rồi rời đi.

Hai tay Trình Hạ bưng lấy cốc nước nóng, cậu đoán có thể là Lý Trạch Khôn chịu tìm người điều tra mình. Nhưng bây giờ người đàn ông kia còn chưa xuất hiện, có nghĩa là gì đây? Cậu hơi sợ, cúi đầu khẽ run rẩy, cắn đôi môi trắng bệch đến đỏ bừng, cuối cùng lại biến thành trắng xám.

“Được, làm phiền rồi… Ừm, chờ có thời gian sẽ mời mọi người ra ngoài ăn một bữa…”

Trình Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, tim đập vừa nhanh vừa mạnh, tiếng vang thình thịch thình thịch cộng hưởng với tiếng ù trong tai khiến cậu chẳng nghe thấy gì bên ngoài cả. Trình Hạ ngẩng mặt lên nhìn chăm chú vào cánh cửa kia, trong lòng cậu là sự khắc chế và hững hờ hoàn toàn khác với lúc tưởng tượng. Cậu nhìn thấy gương mặt quen thuộc như được dùng dao khắc vào trong đầu.

Bốn năm không gặp, đã từng xa xôi âm dương cách trở, nhưng họ vẫn lần nữa nhìn thấy nhau. Cốc nước Trình Hạ đang cầm bị đổ, nước dính khắp người, nhưng cậu vẫn không hề hay biết.

Lý Trạch Khôn chậm rãi đi đến trước mặt cậu. Hắn gầy hơn trước kia, gương mặt bình tĩnh, trên người có đôi phần u ám: “Đi thôi.”

Lúc Trình Hạ phản ứng lại thì Lý Trạch Khôn đã quay đi, sự hoang mang khiến Trình Hạ đột nhiên đứng bật dậy nắm lấy tay Lý Trạch Khôn, nhưng cậu lại bị lơ đi.

Mắt Trình Hạ đỏ bừng, sợ hãi yếu ớt bước theo sau Lý Trạch Khôn.

Sau khi lên xe Lý Trạch Khôn mới mở miệng: “Lần này coi như giúp cậu một lần, bây giờ chúng ta dừng lại đi.”

“Không muốn.” Trình Hạ cắn môi nhẹ giọng nói.

Lý Trạch Khôn hơi mệt mỏi, cổ họng hắn khàn khàn: “Cậu bị người đưa đi là vì cậu không muốn theo tôi nên trốn ra ngoài, tôi không mắc nợ cậu.”

“… Em bị thương.”

“Muốn cái gì tôi sẽ đưa cho cậu.”

“Cổ em hiện giờ đau lắm…” Trình Hạ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chỉ lên băng gạc trắng như tuyết, mắt ươn ướt.

“Nếu muốn đi học tiếp cậu có thể chuyển đến trường khác.”

“Bác sĩ nói suýt chút nữa là em không thể tỉnh lại nữa…”

Vẻ mặt của Lý Trạch Khôn thay đổi, trong bóng tối, hắn không cách nào che giấu sự thống khổ giãy dụa.

Lông mi Trình Hạ run run, dáng vẻ yếu ớt và vô tội: “Em không lừa anh, anh xem.” Nói đoạn cậu giơ tay kéo băng gạc xuống, dùng sức rất mạnh, nhưng mặt cậu không có vẻ đau đớn lắm. Băng gạc màu trắng thấm máu, lúc này Trình Hạ mới nhẹ nhàng bật khóc.

Tay Lý Trạch Khôn run run sờ cổ Trình Hạ, lúc này mới dám nhìn thẳng vào cậu: “Bọn chúng bắt nạt cậu?”

Trình Hạ nhào vào ngực Lý Trạch Khôn. Thân thể hắn khẽ cứng đờ, nhưng vẫn không đẩy cậu ra.

“Đau lắm không?” Cậu nhóc này yếu ớt như vậy, lúc trước chỉ một vết thương nhỏ cũng sẽ khóc tức tưởi như Trình Hạ. Giờ bị một vết thương sâu như vậy, chắc chắn khó chịu lắm.

“Không đau…” Trình Hạ nhìn thẳng vào mắt Lý Trạch Khôn, nhẹ nhàng nói: “Anh thổi thổi cho em một cái là hết đau liền.”

Lý Trạch Khôn thở dài một tiếng, cam chịu mà ôm chặt thân thể mềm mại, giọng hơi khàn: “Tôi không chọn cậu, cậu có trách tôi không?”

Trình Hạ lắc đầu trong lòng. Nếu như là Đào Nhiên, có lẽ sẽ trách, nhưng chính mình lại không yêu cầu nhiều lắm. Trong lòng Lý Trạch Khôn, mình vẫn đứng thứ nhất. Nghĩ được như vậy rồi thì cũng chẳng ghen được.

“Anh đừng bỏ em nữa, em sẽ không trách anh.” Trình Hạ hơi ngẩng đầu lên hôn dưới cằm Lý Trạch Khôn: “Hơn nữa sẽ còn tiếp tục yêu thích anh hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.