Lý Trạch Khôn không phải là một người dễ dãi, có thể nói yêu thích lung tung khi ở trên giường. Đối với chuyện tình cảm, hắn có một loại cảm xúc tín niệm và nghi thức gần như cố chấp. Có thể khiến hắn không kìm chế được mà mở miệng, thường là lúc hắn vô pháp kiềm chế tâm tình và lúc hắn phải chịu áp lực quá mạnh.
Trình Hạ rất đau lòng. Sau khi kết thúc, cậu duỗi tay ôm trọn Lý Trạch Khôn vào ngực, liên tục vuốt ve lưng hắn: “Không sao đâu… Hết thảy sẽ tốt đẹp thôi..”
Sẽ tốt thôi… Mình đã trở về, bốn năm trôi qua, hai người lại có thể chung giường chung gối ở bên nhau. Kỳ thực, nếu như nghĩ thoáng hơn một chút thì người tiếp theo mà Lý Trạch Khôn yêu cũng chính là mình, như vậy không phải là một chuyện rất lãng mạn sao.
“…Em có chuyện muốn nói với anh.” Trình Hạ nhẹ giọng mở miệng, cậu không muốn vì mình thiếu chút cảm giác an toàn mà khiến Lý Trạch Khôn khổ cực như vậy.
Lý Trạch Khôn đã rất mệt mỏi, mi mắt không nhịn được mà sụp xuống. Hắn miễn cưỡng xốc lại tinh thần đáp một tiếng: “…Hả?”
Trình Hạ thấp giọng thở dài, mở miệng: “Anh ngủ đi, ngày mai sẽ nói tiếp.”
Thông thường, những chuyện nặng trĩu càng suy nghĩ cân nhắc thì càng khó mở miệng. Trình Hạ lăn qua lộn lại một hồi vẫn ngủ không được. Cậu sợ mình làm phiền Lý Trạch Khôn bèn quay lưng kéo dài khoảng cách với hắn.
Cậu cảm giác mình chỉ vừa mới ngủ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trên tủ đầu giường, sau đó là tiếng người đàn ông bên cạnh mình ngồi dậy, loạt soạt mặc quần áo. Trình Hạ mơ mơ màng màng giơ tay sờ soạng, lại bị Lý Trạch Khôn nắm chặt lấy.
Lý Trạch Khôn cúi xuống xoa xoa tóc Trình Hạ, giúp cậu dém chặt góc chăn: “Em ngoan ngoãn ngủ đi, tôi còn có việc.”
“Mấy giờ rồi?” Trình Hạ lặng lẽ mở mắt, nhưng rèm cửa sổ đã che kín mít, trong phòng vẫn đen thui.
Lý Trạch Khôn nhấn sáng màn hình điện thoại: “Sắp năm giờ rồi. Em cứ ngủ thêm một lúc đi, tôi có chút chuyện rồi.”
Ở trong bóng tối, chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại kia không thể giúp Trình Hạ nhìn thấy rõ khuôn mặt Lý Trạch Khôn. Nhưng chỉ từ đường nét mơ hồ, dường như cậu có thể thấy được kho báu không gì sánh kịp của mình. Cậu an tâm nhắm mắt lại, nghe được tiếng cửa đóng lại, tiếp tục chờ một người bất kể muộn đến đâu cũng nhất định sẽ trở lại bên cạnh mình.
Tối hôm qua sau khi Lý Trạch Khôn trở về, Trình Hạ cũng thả lỏng trái tim. Cậu luôn cảm thấy ngày tháng gian nan nhất đã qua, chỉ cần người trở về, khốn cảnh hơn nữa cũng có thể được giải quyết càng tốt hơn.
Nên giờ nỗi xoắn xuýt của Trình Hạ lại biến thành phải làm sao để nói cho Lý Trạch Khôn biết chuyện mình đã thay đổi thân xác. Cậu luôn cảm thấy chuyện này luôn có hơi kinh sợ, người bình thường nghe ai cũng khó mà tin nổi.
Cậu ngủ một giấc đến bảy giờ mới tỉnh, mở TV lên rồi đi rửa mặt. Sau khi ra ngoài, đột nhiên cậu nhớ phải sạc điện thoại, rồi rảnh rỗi không có gì làm bèn định đăng xuất tài khoản wechat trước đây của Lý Trạch Khôn. Khiến Trình Hạ rất bất ngờ là, avatar của Lý Trạch Khôn lại là một bức ảnh hoạt hình không hề tương xứng với khí chất của hắn.
Là Tom. Một con mèo lẻ loi ngồi trên đường ray, không có Jerry.*
Trong lòng Trình Hạ trào lên nỗi chua xót khó tả. Cậu nhập vào số wechat trước đây của mình, ảnh avatar là hình Lý Trạch Khôn mà Trình Hạ cài như để tuyên cáo chủ quyền. Thế nhưng tất cả ghi chép trò chuyện trong tài khoản vì đổi di động mà đã không còn dấu vết nữa. Giống như một người nếu rời đi, dấu vết của người ấy sẽ biến mất rất nhanh.
Thức ăn hôm qua Trình Hạ không cam lòng đổ đi, sau khi hâm nóng thì tự mình ăn. Thật ra mùi vị cũng không tệ, Trình Hạ nghĩ, nếu như hôm nay Lý Trạch Khôn có thể về ăn cơm, nhất định mình sẽ chịu đổ tất cả đi, sau đó làm một phần mới.
Bữa sáng cậu còn chưa ăn xong đã nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên. Trình Hạ có hơi ngạc nhiên và mừng rỡ, Lý Trạch Khôn về nhanh thật. Nhưng Trình Hạ không ngờ tới người bước vào lại là Tống Vũ.
Tống Vũ đang cầm chiếc chìa khóa của Lý Trạch Khôn. Sắc mặt y không tốt lắm, gương mặt vốn luôn vân đạm phong khinh nhẹ nhàng bình thản giờ lại rất nghiêm túc. Y bước nhanh lại kéo lấy cổ tay Trình Hạ: “Đi theo tôi.”
Trình Hạ sững sờ đứng ở đó không nhúc nhích, bị giật mạnh đến lảo đảo: “Xảy ra chuyện gì? Lý Trạch Khôn đâu?”
Tống Vũ liếc nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không muốn chết không một tiếng động thì tốt nhất là đi theo tôi.”
Trình Hạ biết Tống Vũ sẽ không nói những lời hung ác để lừa người, lúc đó cả người cậu lạnh toát: “Có phải Lý Trạch Khôn đã xảy ra chuyện rồi không?”
Tống Vũ không nói gì, Trình Hạ nghiến răng vùng khỏi tay Tống Vũ: “Để tôi lấy điện thoại đã rồi đi.”
Tống Vũ trực tiếp đưa Trình Hạ về nhà, đây coi như là biện pháp an ổn thỏa đáng nhất trong lúc này.
Sau khi vào cửa Trình Hạ bị hun nóng, máy điều hòa trong phòng để nhiệt độ khá cao.
“Về rồi à?” Trên lầu truyền đến một giọng nam, tiếp đó có người lộp cộp bước xuống cầu thang.
“Về rồi, em ăn cơm chưa?” Tống Vũ trả lời.
“Chưa đâu, em đang chờ hai người về rồi cùng ăn đây.” Trong ngực Giản Miểu có ôm một chú mèo con không to lắm, nhóc mèo kia nhìn chằm chằm vào Trình Hạ.
Trình Hạ đang nhìn Giản Miểu. Người này vóc dáng không cao, gương mặt cũng không quá đẹp đẽ, nhưng đôi mắt vừa to vừa sáng, giống như một con mèo. Trình Hạ không biết hóa ra Tống Vũ lại thích loại hình như thế này. Trước đây y thích kiểu chân dài, không hay cáu kỉnh, hiện tại hình như khẩu vị đã thay đổi.
Giản Miểu nhìn lại Trình Hạ, cười với cậu.
Tống Vũ nhìn đồng hồ đeo tay: “Bọn em ở nhà đi, anh không ăn đâu, có việc phải đi ra ngoài trước một chuyến. Bọn em gắng sức đừng ra khỏi cửa nhé.”
Trình Hạ biết nếu như Lý Trạch Khôn xảy ra chuyện, Tống Vũ nhất định sẽ ra ngoài chuẩn bị tìm người. Vì thế tuy lòng cậu như lửa đốt, nhưng không hỏi thêm một câu.
Gian nhà thật sự có hơi nóng, đặc biệt là sau khi Tống Vũ đóng cửa ra ngoài.
Giản Miểu đặt nhóc mèo lên bệ cửa sổ, rửa tay xong thì đi múc cháo. Lúc trở về, y chú ý thấy thái dương Trình Hạ đã đổ chút mồ hôi bèn vội vàng đi tắt điều hòa.
“Tôi có hơi sợ lạnh.” Giản Miểu giải thích với cậu một câu.
Trình Hạ mất tập trung cười cười, không tiếp lời.
“Cậu không cần lo lắng đâu.” Giản Miểu bày mấy đĩa đồ ăn ra, ngồi xuống động đũa trước: “Tổ trưởng của tổ thanh tra chính trị thứ chín* là học sinh của ông nội Lý Trạch Khôn. Nếu như họ có điều tra, nhất định sẽ chỉ làm cho có chứ sẽ không đào sâu đâu.”
*Tổ thanh tra chính trị thứ chín của chính phủ Trung Quốc chuyên điều tra các vấn đề liên quan đến tham nhũng, lũng đoạn quyền lực vv..
Ánh mắt của Trình Hạ khẽ nhúc nhích: “Sao anh biết?”
Vẻ mặt Giản Miểu tự nhiên và bình tĩnh: “À, đó là cha tôi. Cũng không phải gì tốt đâu.”
Nhất thời Trình Hạ nghẹn lời, sau khi hơi an tâm một chút thì lòng cậu bỗng trào lên nỗi tự ti và khổ sở vì chính mình bất lực vô năng khi người yêu gặp khốn cảnh. Với điều kiện của Lý Trạch Khôn, bất luận tìm người bầu bạn kiểu gì, lúc có chuyện thì mỗi người đều hữu dụng hơn cậu rất nhiều.
Trình Hạ không ăn nhiều lắm, chẳng qua là ngại từ chối nên mới cùng Giản Miểu ăn sáng. Hai người thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó Giản Miểu vừa ôm mèo vừa chơi tablet.
Trình Hạ ngồi xuống thất thần, toàn thân cậu như hư thoát nhũn ra. Cậu bật di động lên gọi điện cho Lý Trạch Khôn, không có gì bất ngờ, vẫn không gọi được.
“Chao ôi, tổng giám đốc Chính Vinh chết rồi?” Ngón tay đang lướt tin mới của Giản Miểu dừng một chút, thấp giọng than thở.
Trình Hạ nghe hơi quen tai, nhưng thực sự không rõ tên gọi của công ty: “Vị nào?”
“Tưởng Văn Húc.” Giản Miểu nhíu mày: “Tháng trước tôi còn thấy hắn một lần.”