Trình Hạ có ấn tượng khá sâu sắc với người này, bật thốt lên một câu theo bản năng: “Chết như thế nào?”
“Nuốt thuốc, cắt cổ tay.” Giọng của Giản Miểu rất nhẹ: “Có điều hắn sống sót cũng không có ý nghĩa. Bốn năm trước sau khi người yêu qua đời, hắn cứ như mất hồn. Nói đến cũng coi như đã được giải thoát.”
Trình Hạ cả kinh: “Người yêu hắn bốn năm trước chết bệnh ư?” Năm đó sau khi Tưởng Văn Húc đến nhà tìm Lý Trạch Khôn một lần, cậu mới biết tủy xương mình dùng là từ đâu tới. Nhưng một mặt cậu thật sự sợ chết, sợ phải rời khỏi Lý Trạch Khôn nên dù biết không nên vẫn tiếp nhận phần tủy đó. Mặt khác cả Lý Trạch Khôn cũng nói bệnh người đó không nặng bằng mình, hơn nữa phần tủy tiếp theo cũng đã thu xếp rồi, chỉ là thời gian hơi trễ một chút. Từ trước đến giờ Trình Hạ vẫn không ngờ tới người đó cũng đã chết trong mùa đông cùng mình.
Giản Miểu cảm thấy phản ứng của cậu có hơi kỳ lạ, suy nghĩ một chút y cảm thấy cũng chỉ có một khả năng bèn lên tiếng hỏi: “… Lý Trạch Khôn đã nói qua chuyện của Trình Hạ cho cậu à?”
Trình Hạ không biết nên nói cái gì.
Giản Miểu cũng không truy hỏi, y cũng không phải là người thích nói chuyện.
Trong lòng Trình Hạ có hơi loạn, tin tức tử vong đột ngột khiến cậu rất không thoải mái. Trình Hạ bỗng nhiên suy nghĩ, nếu như mình chưa trở về, nếu như không có một Đào Nhiên, liệu Lý Trạch Khôn có thể cũng sẽ chịu đựng tháng ngày đằng đẵng không chút hi vọng như Tưởng Văn Húc?
Đối với một người tâm như tro tàn, cái chết không phải là kết thúc, mà là hi vọng.
Buổi tối công ty của Giản Miểu có liên hoan. Lúc y đi còn cố ý căn dặn Trình Hạ tuyệt đối không được rời đi. Giản Miểu biết rất rõ phong cách của những người kia, họ không dám ra tay với Lý Trạch Khôn. Nhưng nếu như không thể hỏi ra được thứ hữu dụng từ trong miệng Đào Nhiên, để một thứ đồ chơi nhỏ như cậu vô thanh vô tức biến mất thật sự là một chuyện quá đơn giản.
Đương nhiên Trình Hạ cũng biết không thể thêm phiền phức cho người ta, cũng hiểu nặng nhẹ, dù không ai dặn dò cũng biết rõ nên làm thế nào.
Lúc xế chiều cậu lại gọi mấy cú điện thoại cho Lý Trạch Khôn, vẫn không ai nghe như dự liệu. Trình Hạ bị chính những suy đoán không kiềm chế được của mình dọa đến thắt tim, từng phút từng giây không cách nào thoát khỏi giày vò.
Sau đó Trình Hạ căn bản không giữ lấy hi vọng nữa, cậu vứt di động trên bàn trà. Con mèo của Giản Miểu rất dính người, nó nhảy lên đầu gối cậu. Cậu giơ tay nhự nhàng gãi gãi cằm con mèo mấy lần.
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Trình Hạ hơi sửng sốt, vội vàng cầm lên. Hiển thị trên điện thoại là một dãy số nhìn rất quen mắt, nhưng trong phút chốc Trình Hạ thật sự không nhớ ra được là của ai. Cậu do dự một lúc, mấy giây sau liền bấm nhận.
“Alo? Chào ngài.”
“Cậu cũng mở máy à?”
Trình Hạ hơi nhướn mày, vừa muốn cúp máy thì đã nghe đối diện nói: “Nếu như cậu muốn tôi phối hợp với tổ thanh tra giao chút chứng cứ không tốt đối với Lý Trạch Khôn thì cậu cứ cúp đi.”
“Kiều Dã, cậu thật sự khiến người ta căm ghét.” Trình Hạ lạnh lùng nói, nhưng ngón tay vẫn rời khỏi nút đỏ chấm dứt cuộc gọi.
Thanh âm của Kiều Dã truyền tới từ bên kia micro, có thêm chút trầm thấp và lạnh lùng không chân thực: “Cậu lừa tôi.”
Trình Hạ cảm thấy đây là một tên bệnh thần kinh nói chuyện quái gở lại không bắt được trọng điểm. Cậu cũng chẳng muốn đi vạch trần căn bản mình không nợ Kiều Dã cái gì cả: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Cậu để tôi ôm cậu, nhưng thật ra là muốn trộm đi điện thoại của tôi.” Kiều Dã lẩm bẩm nói, tiếp đó hơi ngừng lại: “Cậu thích lừa gạt người khác như thế, lúc quay về tiếp tục gạt tôi đi.”
Trình Hạ mạnh mẽ chấm dứt cuộc gọi, tức giận đến choáng váng. Từ trước đến nay cậu chưa từng từng thấy qua thằng nhóc choai choai mười tám mười chín tuổi nào lại khó chơi và mưu đồ lại sâu như vậy. Khi đó cũng chính do Đào Nhiên yếu đuối, thấy ai cũng là người tốt, còn chạy theo dỗ Kiều Dã, mua quà, dọn bàn cho cậu ta. Nếu như đổi thành Trình Hạ, nhất định trực giác của cậu sẽ bảo cậu cách xa cậu ta một chút.
Vấn đề của Kiều Dã thật sự quá lớn. Làm gì có ai thầm mến người ta rồi phát hiện người mình thích có quá khứ không được tốt lắm thì như chó điên cắn người linh tinh? Quái đản như Lý Trạch Khôn còn hỏi Trình Hạ lần đầu tiên làm MB rằng có bán hay không. Đào Nhiên người ta còn chưa thả tí thính nào, vậy mà Kiều Dã lại bảo cậu là tên phụ lòng lừa dối?
Điện thoại trên sô pha lại vang lên, Trình Hạ không nhận, cậu còn đang định tắt máy. Cậu thấy nói nửa ngày với Kiều Dã cũng chẳng được một câu hữu dụng, lấy Lý Trạch Khôn để uy hiếp cũng chỉ là mấy lời hung hăng không thực tế mà thôi.
Tiếng chuông ngừng, kế tiếp là tiếng báo tin nhắn ngắn ngủi, nhưng đột nhiên khiến người ta sản sinh cảm giác căng thẳng.
Trình Hạ liếc mắt một cái, là một tin MMS. Sau khi mở ra cậu cứng đờ cả người.
Đó là một văn bản đỏ, một trang giấy ghi đầy gần mười chương từ thượng cấp đến cơ sở.
“Toàn bộ tổ thanh tra đều đang tìm thứ này.”
Bất luận thế nào thì khẳng định trong chuyện này Kiều Minh đã buộc cùng một chỗ với Lý Trạch Khôn, nên Kiều Dã cầm được vật này tuyệt đối là giấu anh mình làm. Lá gan của cậu ta cũng lớn thật, dám cầm thứ này đi uy hiếp người
Nhưng Trình Hạ hiểu rõ về Kiều Dã, cậu ta thật sự làm được cái chuyện lấy đồ đi uy hiếp Lý Trạch Khôn. Cái tính tàn nhẫn này của Kiều Dã là do từ nhỏ đã được nuông chiều quá nhiều tạo thành, luôn cảm thấy có thể gánh chịu hết mọi hậu quả.
“Tám giờ tối nay tôi chờ cậu trong ngõ hẻm đối diện trường học, cậu không đến thì Lý Trạch Khôn sẽ không trở về.”
Trình Hạ nhìn tin nhắn mới nhất, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mãi đến khi màn hình tắt đi, trên nền đen hiện rõ một gương mặt hồn bay phách lạc.
Thật ra mặt Đào Nhiên rất đẹp. Trình Hạ giơ tay nhẹ nhàng xoa nhẹ gương mặt này một lúc, hóa ra lông mi dài đến vậy, lúc cười đôi mắt cong cong nhìn rất ngoan ngoãn. Mắt của chính Trình Hạ là mắt hoa đào, lúc cười lên mới có chút diễm tục… Khuôn mặt này còn có một ít vẻ bụ bẫm của trẻ con, vừa nhìn là biết kiểu người mềm mại lại dễ ức hiếp.
“Con mẹ nó, tôi mới không đi.” Trình Hạ lầm bầm một câu, lại mở điện thoại lên. Cậu vào wechat của mình, ngắm nhìn bức ảnh Lý Trạch Khôn trên avatar thật lâu: “Nếu như em không trở lại, khẳng định Đào Nhiên cũng là kiểu anh thích. Em khẳng định.”
Trình Hạ chọn vài tấm hình hoạt hình trên Baidu, chọn tấm có Jerry tương ứng với tấm của Lý Trạch Khôn để đổi.
Cậu từ từ xoay người, dấu điện thoại ở túi áo bên, chậm rãi thay giày.
Kỳ thực nhất định không có gì phải sợ một thằng nhóc, Trình Hạ nghĩ như vậy.
Cách tám giờ tối còn khá lâu, Trình Hạ bèn đi tàu điện và xe bus, lề mề đến khi trời tối. Nhưng lúc cậu đến nơi cũng mới chỉ hơn bảy giờ một xíu.
Cậu đứng ngẩn người một lúc ở cổng trường, đột nhiên có hơi tưởng niệm. Khi đó cậu còn chưa phải hoàn toàn là Trình Hạ, khi đó trời còn nóng nực như một cái lồng hấp. Cậu cùng Kiều Dã ăn một nồi lẩu Tứ Xuyên, sau đó một người ăn hai que kem.
Đúng là hoàn mỹ nhất. Lý Trạch Khôn cũng chưa từng làm chuyện đáng yêu như thế đâu.
Thiếu niên đúng là sinh vật lãng mạn nhất trên thế giới.
Trình Hạ để lộ một nụ cười yếu ớt, chậm rãi đi vào ngõ, liếc mắt liền thấy chiếc Chevrolet lần trước ngồi. Chỉ là lần này tài xế không phải là Đường Hảo nữa.
Kiều Dã bước xuống khỏi ghế lái, mặc áo hoodie có mũ và quần bò, mũ bóng chày ép xuống rất thấp. Cậu ta đi về phía Trình Hạ, khiến người ta cảm nhận được một loại khí tràng hết sức u ám thô bạo.
Trình Hạ chỉ theo phản xạ lui lại mấy bước, đã thấy Kiều Dã bước vội lại, đá một cước lên bụng cậu.
“Mày chạy tiếp đi?”
“Mày lừa tao tiếp đi!”
“Con mẹ nó mày lấy điện thoại của tao gửi hình xe và định vị cho Lý Trạch Khôn tiếp đi!”