Không Người Gặp Lại

Chương 7



Lý Trạch Khôn cũng không phải là người ưa bạo lực. Hắn không thích vì phát tiết mà đơn phương mang đến thống khổ cho kẻ yếu hơn mình.

Kỳ thật trong bốn năm này người bâu vào hắn tìm mọi cách mê hoặc cũng nhiều, trình độ tiếp cận như Đào Nhiên thậm chí còn chẳng tính vào đâu. Lý Trạch Khôn chỉ là không thể nào chịu được việc tứ chi ám muội với người khác ở chốn đây, loại hành vi này chẳng khác nào phản bội.

Đào Nhiên vẫn giữ tư thế ngồi quỳ một chân ở đó, không đưa tay che mặt, chỉ là đầu cúi rất thấp, vai cong thành một dáng vẻ rất yếu đuối vô tội.

Lý Trạch Khôn càng nhìn càng sinh ra cảm giác không nỡ một cách mãnh liệt theo phản xạ. Hắn không khỏi cau mày, khép quần áo đứng dậy: “Đến lúc tôi muốn dùng cậu sẽ nói. Cậu đến phòng khách ngủ đi, ngày mai sẽ tìm người sắp xếp cho cậu.”

Lý Trạch Khôn mang Đào Nhiên về chỉ là một hồi kích động, tựa như ma xui quỷ khiến, giờ phải xử lý thế nào cũng phải phí công suy nghĩ. Hắn ngồi trên mép giường ngủ chính nghĩ một hồi lâu mới có chút chủ ý, nhìn đồng hồ còn chưa tám giờ tối bèn trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Ngạn Học.

“Khôn Tử?” Dương Ngạn Học nhận điện thoại rất nhanh, bên cạnh có tiếng quảng cáo TV mơ hồ và tiếng xào rau, trông có vẻ như đang ở nhà với vợ mình.

“Ngạn Học, em muốn làm phiền anh một chuyện. Mấy hôm trước em có mang đi một cậu bé từ chỗ Lão Đàm, nhìn cũng mới mười tám mười chín tuổi, nên muốn nhờ anh hỗ trợ tìm một trường cấp ba sắp xếp cho cậu ta một chút.”

Mặc dù Dương Ngạn Học mới ngoài ba mươi, nhưng bối cảnh năng lực không thiếu. Y được thăng lên cục phó cũng chỉ trong vòng hai năm, chút chuyện nhỏ này cũng không tính là quá phiền, nhưng vẫn phải ngẩn người: “Chú đây là… Muốn bao dưỡng người bên mình?”

Cũng không trách y phải giật mình, quãng thời gian Trình Hạ mới ra đi ấy, nói Lý Trạch Khôn đi tìm cái chết cũng không phải là nói quá, bên người cũng không có ai suốt bốn năm. Nay đột nhiên nói có người, điều này cũng đủ khiến y giật mình.

Lý Trạch Khôn không tỏ rõ ý kiến mà ừm một tiếng: “Nói chung là đã làm phiền anh rồi. Đứa bé kia gọi… gọi là gì nhỉ?”

Dương Ngạn Học có hơi cạn lời. Trí nhớ y tốt hơn Lý Trạch Khôn, cũng để tâm hơn hắn: “Gọi là Đào Nhiên. Chờ mai anh gọi điện cho Lão Đàm hỏi một chút, xem rốt cuộc cậu ta bao nhiêu tuổi.”

“Anh cứ sắp xếp cho cậu ta vào trường cấp ba Phổ Cao là được… Cho cậu ta vào khoa xã hội đi, vào lớp tự nhiên cậu ta mệt chết không đuổi kịp đâu.”

Dương Ngạn Học bật cười: “Khôn Tử, giọng điệu này của chú thật giống như đang hi vọng cậu ta có thể học thật giỏi ấy. Nếu là người thật sự giỏi học hành cũng đã không đến mức đi làm MB.”

Lý Trạch Khôn cũng cười cười theo: “Đúng vậy.”

“Vậy không cần anh sắp xếp cho cậu ta vào một trường tư à? Chú cũng có thiếu tiền đâu, cứ để cậu ta lãng phí thời gian thôi.”

Lý Trạch Khôn lắc đầu: “Quên đi, Phổ Cao rất tốt.” Cũng không phải là hắn tiếc tiền, chỉ là trong trường tư toàn một đám phú nhị đại con nhà giàu mới nổi, nói không chừng có kẻ nào đấy ngứa mắt với Đào Nhiên. Lý Trạch Khôn vẫn sợ Đào Nhiên bị bắt nạt. Phổ Cao tuy học vất vả chút, nhưng tốt xấu gì tất cả cũng đều là học sinh chăm học.

Lý Trạch Khôn lại tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Dương Ngạn Học rồi mới cúp máy. Lúc hắn nằm dài trên giường để đầu óc trống rỗng lại không kìmq chế được mà nhớ đến Trình Hạ. Trình Hạ của hắn thật tốt, lúc mười tám mười chín tuổi đã thi đậu đại học Sư phạm Bắc Kinh; bảo bối của hắn học văn, trên ngón trỏ tay phải và ngón giữa đầy vết chai…

Lý Trạch Khôn dùng mu bàn tay che mắt, cười khổ: “Thời gian anh nhớ em dài hơn so với thời gian em ở đây, đúng là thiệt thòi chết đi được.”

Lý Trạch Khôn cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Hai năm qua hắn rất ít khi mơ thấy Trình Hạ, nhưng hôm nay trong mơ lại lờ mờ gặp được cậu. Nhưng rốt cuộc cũng không chân thực, Trình Hạ cũng không vui vẻ với hắn, vô cùng uất ức đỏ mắt nguýt hắn một cái, Lý Trạch Khôn giật mình tỉnh giấc. Hiện giờ mới ba rưỡi sáng, trời đã có ánh sáng le lói. Hắn đi chân trần xuống đất muốn hút điếu thuốc, rồi kề trán trên cửa sổ kính sát đất lạnh lẽo: “…Em muốn nói gì vậy, anh đã giao cả trái tim cho em rồi, em còn oan ức cái gì nữa?”

Thật sự Lý Trạch Khôn chưa từng để Trình Hạ chịu oan ức, ngoại trừ lần đầu làm cậu hơi tàn nhẫn chút thì chưa từng làm chuyện gì khác. Khi đó hắn mới chừng hai mươi, tính khí còn nóng nảy hơn cả pháo đốt, nhưng lại như trúng tà thương xót Trình Hạ đến thế. Hắn nghĩ Trình Hạ nhỏ hơn mình, nhường thì nhường đi. Ở cùng nhau ba năm, có tức giận đến đâu hắn cũng chưa từng đánh Trình Hạ một lần. Trình Hạ thích gì hắn đều cho, xem phim hoạt hình hắn cũng theo, có lúc cũng bắt nạt cậu, nhiều nhất chỉ là phá vỡ kỷ lục chơi Rắn háu ăn của Trình Hạ, cướp lấy di động ghi tên mình vào.

Hắn thật sự yêu Trình Hạ chân thành, vì cứu cậu mà đã làm nhiều chuyện vô đạo đức, nhưng Trình Hạ vẫn đi rồi. Đi một cách đột ngột và tiêu sái.

Lý Trạch Khôn dùng rất nhiều sức mới thoát khỏi hồi ức, nhưng cũng ngủ không được nữa. Lúc bình tĩnh lại hắn vuốt phẳng ga trải giường, ngồi dưới đất một lúc.

Khi ra khỏi phòng ngủ hắn đã thấy Đào Nhiên. Đào Nhiên vẫn ở chỗ tối qua, chỉ đứng lên, hơn nữa còn không biết đã đứng bao lâu.

“Cậu làm gì thế?” Lý Trạch Khôn tựa vào khung cửa nhìn cậu. Đào Nhiên mím chặt môi không lên tiếng, vành mắt cũng đen thui.

“…Cậu đứng một đêm trong phòng khách?”

“Em không chạm vào thứ khác.” Đào Nhiên mở miệng, âm thanh khàn khàn lộ ra sự quật cường kỳ lạ.

Lý Trạch Khôn mắng nhỏ một câu, hắn không biết Đào Nhiên quật cường như vậy từ đâu, tính cách đúng là giống như Trình Hạ.

“Lại đây, tôi dẫn cậu đến khách sạn.” Bên ngoài mưa đã ngừng lúc nửa đêm, Lý Trạch Khôn còn muốn đi làm.

Đào Nhiên bước tới, bước chân có hơi yếu ớt lảo đảo, Lý Trạch Khôn đỡ lấy cậu một cái, chạm phải bàn tay lạnh lẽo. Hắn run lên, dùng một tay khác sờ sờ trán cậu. Nóng bỏng, là vì mắc mưa cảm lạnh mà phát sốt. Bởi vì duyên cớ Trình Hạ nên cứ có người phát sốt cạnh mình là Lý Trạch Khôn không nhịn được mà sợ hãi.

“Nhanh đi bệnh viện, cậu bị ngốc à, tôi có phạt cậu đứng sao?” Lý Trạch Khôn vào nhà lấy áo gió của mình khoác cho Đào Nhiên, dắt cậu ra khỏi phòng: “Đúng là thêm phiền cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.