Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Chương 17: Chương 17




Nói xong nó lôi tuột Viết Quân đi coi 2 người kia thế nào mà ko quan tâm thái độ lạ lạ của anh chàng. Cũng phải thôi, Viết Quân bị nó nắm chặt tay lôi đi nãy giờ mà. Đến lúc 2 người kia đi về rồi, nó mới giật mình nhận ra cái việc kì cục đó. Nhưng nó cũng ko có nhiều thời gian mà để ý chuỵện đó nữa. Vì:
- Ui, 16h rồi cơ à? Chết rôì. Tôi trễ giờ làm tận nửa tiếp rồi.
- Ê, sao đi sớm thế?
- Nãy tôi xin đổi ca để tối đi chơi mà. Con bé vừa nói vừa hốt hoảng chạy đi lấy xe rồi phóng nhanh ra cổng trường. Viết Quân cũng nhanh chóng đạp theo sau.
Tiệm bánh:
Y như rằng, nó bị ông chủ quán mắng cho té tát. Nhưng hắn đã đứng ra cứu trợ cho nó bằng việc sẽ làm cùng với nó trong ca này, tuy ngắn thời gia hơn nửa tiếng nhưng 2 người làm vẫn nhanh hơn mà, với lại……….ai bảo hắn vừa mới vào tiệm đã thu hút cả 1 đám girls vào mua bánh là phụ ngắm hắn là chính đâu chứ.
- Làm thế này cũng mệt nhỉ? Gìơ hắn mới có thời gian nói với nó được 1 câu, tại vì hiện đang ko còn cô nương nào trong tiệm nữa.
- Ừ tại ở đây có khoản tự làm bánh nữa mà.
- Mà khách cũng đông nữa nhỉ? Hì. Hắn nhìn nó với 1 vẻ đắc ý.
- Vâng! Ai chả biết anh là 1 con bò Handsome.
- Hừ, có cô là bò ý.
- Anh ý.

- Anh ơi, anh! Hai đứa giật cả mình vì có khách, chúng thôi ko cãi nhau nữa, quay lại bận rộn với công việc.
- Ê, Bò, ăn tối ở đây luôn nha. Hai đứa đã hết ca làm. Ăn tạm cái gì ko có bây giờ đến chỗ hẹn luôn, lại đói đấy.
- Ừ tôi cũng đang định bảo cô thế.
Nó vào trong mang ra 2 hamberger, 1 coca cho Viết Quân và 1 trà sữa cho nó.
- Mà……………Viết Quân bỗng ngập ngừng.
- Gì?
- Cho tôi hỏi chút.
- Ừ, cứ hỏi.
- Sao cô lại để cho Khánh Nam và Hà Ly đi chung?
- Tôi đã nói rồi, tôi muốn 2 người họ gần nhau hơn chút thôi mà.
- Cô cũng biết Hà Ly thích Khánh Nam rồi à?
- Ơ tôi lại cứ tưởng anh ko biết chứ?
- Ừm, hồi lớp 10 Hà Ly tỏ tình rồi bị Khánh Nam từ chối. Chẳng hiều sao từ đó 2 người bọn họ chẳng nói chuyện với nhau mấy nữa.
- Thế à? – Nó tỉnh bơ.
- Nhưng sao cô lại làm thế? Tôi tưởng………..
- Tưởng sao? Hôm nay thái độ anh kiểu gì đấy?
- Hmm, là tôi tưởng cô thích Khánh Nam chứ. Hắn lén lén nhìn nó.
- Và anh cũng nghĩ Khánh Nam thích tôi ý gì? Sao ko nói hết câu đi?
- Ừ thì cũng có lúc như thế mà.
- Hmm, tốn công anh Nam chơi thân với anh.
- Này này, ý cô là gì đây?
- Anh còn ko lạ chuyện tôi giống em anh Nam chắc?
- Ừ tôi biết. Nhưng những gì Khánh Nam làm cho cô ko giống những cô bé trước kia mà.

- Đối với tôi, Khánh Nam cũng giống 1 người trong quá khứ của tôi. Vì vậy tình cảm của tôi và Khánh Nam anh có thể hiểu là tình anh em.- Nó hơi nghẹn lại. Viết Quân nhìn thấy điều đó nhưng nó nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường vốn có.- Mà anh Nam thích chị Ly ko? Nó chuyển chủ đề.
- Ko biết.
- Hơ, anh là bạn thân kiểu đấy à?
- Xì, nói thật thì dạo này người thân với Khánh Nam nhất là cô đấy chứ, còn nói ai?
Nó tròn xoe mắt nhìn Viết Quân:
- Sao tôi ko biết nhỉ?
- Mà cũng mắc cười thật. Không biết từ khi nào bộ 3 chàng bạch mã hoàng tử chúng tôi lại có thêm 1 hắc mã công chúa như cô chứ? Hắn thắc mắc.
- Khó chịu à? Nó nguýt.
- Ko. – Hắn xua xua tay- Tại vì bọn tôi chưa bao giờ chơi thân với con gái.
- Hơ hơ, thế mình tốt số nhỉ?
- Thôi ăn mau đi, sắp đến giờ rồi đấy. Hắn giục nó.
6h15′.Bọn nó đã đông đủ ở cửa rạp.
- Xem phim gì giờ? Ai đi chọn phim đi. Khánh Nam giục.
- Minh Phương của chúng ta anh dũng thế chắc là xem nhiều rồi, thôi để Minh Phương chọn đi. Khương Duy tử tế.
- Chọn thì chọn. Minh Phương bắt đầu run run những vẫn nói cứng.
Thực chất thì Minh Phương có biết phim gì với phim gì đâu. Nó và Hà Ly đi cùng Minh Phương nên gợi ý hộ chứ. Còn mấy tên kia ở ngoài chuẩn bị đồ ăn rồi.

Không khí rạp lạnh lạnh gai gai rợn rợn. Theo sắp xếp thì Khương Duy sẽ ngồi cạnh Minh Phương tiếp đó là Hà Ly (vì Minh Phương chắc chắn sẽ bám lấy Hà Ly), cạnh là Khánh Nam (cái này do nó tự ý đẩy vào), kế đến nó, cuối cùng là Viết Quân. Có 2 người luôn luôn im
lặng là Khánh Nam và Hà Ly. Khương Duy đang chọc Minh Phương còn nó và Viết Quân tranh nhau mấy túi O’ star. “Hừ, đã chủ ý mua cho người ta còn bày đặt tranh giành!” Khánh Nam quay sang 2 đứa đang chí choé nghĩ thầm. Phim bắt đầu được chiếu. Cũng chẳng có gì lạ với những tiếng hét thất thanh trong đây nữa. Nó thì dửng dưng, mặc kệ mấy người kia la ầm ĩ. Xem cái phim này rồi, xem cùng Billy, hồi bên Mỹ. “Billy đáng ghét!Tại sao dám quên em gái đáng yêu này?” Nó đập mạnh tay vào thành ghế làm Khánh Nam hét ầm lên:
- Sao em lại đánh anh?
- Ơ em xin lỗi. Em cứ tưởng thành ghế. Thì đúng là nó tưởng vậy mà.
- Hừ, mà thôi, em đổi chỗ cho anh đi. Khánh Nam đổi giọng.
- Hử?
- Hix, anh ko thích ngồi đây đâu. Em nhìn xem.
Nó ngó tận sang bên kia (tại tối quá). He, kéo cả Viết Quân qua xem nữa. Hoá ra Hà Ly đang túm chặt tay Khánh Nam “run cầm cập” (Tại tối quá nên tác giả cũng chỉ đoán thôi nha!). Nó và Viết Quân bò lăn ra cười: “Ha ha, thật ko ngờ!” Hai đứa bỗng im bặt, vì tụi nó đã trở thành trung tâm của sự chú ý, ai bảo người ta thì hét lên vì sợ (thậm chí còn khóc) còn 2 đứa nó thì ngồi cười chi?
- Kiểu này Minh Phương chắc chết nữa. Nó hich hích Viết Quân.
- Ừ khéo thằng Duy đang khổ sở lắm đây. Cô đoán đang ở cảnh nào? Viết Quân hào hứng.
- Đen tối. Con nhỏ đáp gọn lỏn.
- Thế ko trúng ý cô à?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.