“Hì hì! Mọi người chắc đang đợi em nhỉ? À không chắc là đang lo lắng cho em lắm phải không? Nhất là Khánh Nam? Em tưởng tượng Khánh Nam đang tức giận nhìn Viết Quân đúng ko? Hì! Không sao đâu anh Nam à. Nhờ “chú” Bò Viết Quân mà em đã biết phải làm gì đấy. Cảm ơn Viết Quân nhiều nhé. Hừm, mọi chuyện có vẻ hơi phức tạp. Hôm trước khi 3 người nói về gia đình hình như em đã im lặng nhỉ? Hmm, em cũng như anh Nam, cũng mất mẹ. Ba em cũng có người con gái khác. Em giận ba nên muốn ra ngoài sống 1 mình và gia đình em cũng muốn thế vì có 1 số lý do đặc biệt. Ông em hiện đang bệnh nặng. Em sẽ về giúp ba và anh trai lo mọi việc cho ông yên tâm dưỡng bệnh. Đừng lo cho em nữa nhé! À, em xin lỗi Khương Duy. Có lẽ em không giúp gì cho anh được rồi. X-mas em chưa về được đâu. Nhưng em tin mọi người vẫn sẽ làm tốt mà. Merry Christmas!”
- Hừm, vậy là hết lo rồi nhé! Khương Duy tươi tỉnh nhìn 2 thằng bạn – Sắp nhìn nó cười trở lại được rồi. Tao quen nhìn thấy nó cười nên nó như hôm qua cứ làm sao ý.
- Ừ đúng đấy.
- Thôi nào tính chuyện tao và Minh Phương đi chứ.
- Có lẽ tao cũng phải xin lỗi mày rồi Khương Duy ạ – Viết Quân ngậm ngùi – Tao phải cũng phải bay sang bên kia. Tao phải sang giúp ba tao 1 số chuyện. Hix! Cuối tuần sau tao mới về Việt Nam cơ. Mọi chuyện có lẽ giao cho Khánh Nam và Hà Ly thôi. Hix!
- Mày… Sao đứa nào cũng bỏ rơi tao thế này? Khương Duy hò toáng lên – Sự việc mà không thành tao kill cả mày lẫn Khoai Tây.
Khánh Nam không quan tâm lắm đến chuyện của 2 thằng bạn, đối với Khánh Nam giờ chỉ còn nỗi lo cho Linh Như và chuyện tìm hiểu về vụ hỏa hoạn hơn 10 năm trước. Nhưng Linh Như về nhà rồi, vậy là không sao nữa. Nhìn sang 2 đứa bạn, Khánh Nam nhíu mày về hành động của Viết Quân: Hắn đang đưa tay lên môi liên tục.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Giáng sinh tại Australia.
Australia thật đăc biệt. X-mas ở Aus đặc biệt hơn những nơi khác vì thời tiết thật nóng nực. Năm nay giáng sinh của nó vui hơn 2 năm trước vì nó được đón giáng sinh với Jimmy chứ không phải là đi loanh quanh 1 mình nữa. À không cũng có đến nhà Phương Linh chơi nhưng nó thích gia đình hơn. Tuy phải đón giáng sinh trong phòng làm việc nhưng nó vẫn rất vui.
- OK! Complete!
- Cháu giỏi lắm Ginny!
- Em giỏi lắm. Jim xoa đầu nó.
- Anh cứ làm như hơn 2 năm em ở Việt Nam em chỉ có chơi không thôi ý. Vậy là hoàn thành trước thời hạn rồi đúng không anh?
- Ừ, còn 4 ngày nữa cơ. Giờ bắt đầu triển khai được rồi.
- Vậy là đi xem canguru được rồi à anh?
- Đợi đấy mà xem. Em chẳng nói muốn chụp ảnh mẫu còn gì?
- Haizz, em quên mất đấy. Anh không thấy em biến mất quá lâu sao? He he, thỉnh thoảng cũng phải làm cho dư luận 1 phen bất ngờ về con cháu nhà Wilson chúng ta chứ anh nhỉ? Sau mấy năm ẩn cư “chữa bệnh” thì em đã xuất hiện trở lại. À anh sắp xếp nhanh nhanh lên đấy. Em còn phải về Việt Nam nữa.
- Không đợi người mẫu của Asian Fashion sang à? Nghe nói là Han Ji Hoo thì phải. Trong kế hoạch hợp tác lần này cậu ta cũng tham gia thiết kế cùng ba mẹ đấy. Em nhớ cậu ta chứ? Hơn em 1 tuổi thì phải.
- Không nhớ! Em muốn về Mĩ càng nhanh càng tốt. Với lại ở lại đây lâu chỉ tổ bị cánh nhà báo làm phiền thôi.
- Ngay việc em đòi đeo mặt nạ chụp ảnh với cái tên “Mặt nạ bí ẩn” cũng đủ gây tò mò rồi.
- Hì hì, thì em chẳng nói là sau khi làm xong sẽ về Việt Nam còn gì? Nếu em không đeo mặt nạ thì mọi người nhận ra hết à?
- Hờ, với 1 mái tóc che kín mặt và cái kính kia thì khó lắm em ạ.
- Anh tự tin hơi quá vào cái tài thiết kế dở òm của mình rồi đấy.
- Ừ, ai bắt anh dạy cho ý nhỉ?
- Hừ. Thôi đi mua quà giáng sinh ọi người đi anh. Tiện thể đi ăn nữa. Em đói quá!
- Em thì lúc nào cũng ăn với ăn. Như con heo ý.
- Ăn uống là 1 phần tất yếu trong đời sống con người mà anh. Với lại em cũng bị lây cái tính háu ăn của anh nữa vậy nên… He he.
- Này này em đứng lại cho anh. Đứng lại.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
- Đó có phải là Jimmy nữa không vậy? Giám đốc của chúng ta cũng có lúc cười được như vây sao?
- Từ khi con nhỏ kia đến đấy. Nhìn khó chịu thật. Còn đeo mặt nạ nữa chứ! Từ khi nó đến đây đến giờ tôi chưa thấy nó bỏ cái mặt nó đó ra lần nào.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi! Cậu không thấy cô bé đó luôn có người bảo vệ 24/24h sao? Ngay cả phòng làm việc cũng chỉ có 1 số người nhất định được đến gần, đủ biết đó không phải là 1 cô bé bình thường rồi. Vị hôn phu của giám đốc chăng?
- Không! Em gái của giám đốc đó.
- Cái gì? Cả đám nhân viên nữa há hốc mồm?
- Chẳng nhẽ … đó là… đó là… Công chúa nhà Ginny Wilson sao?
- Đúng! Là cô bé đó.
- Tôi nghe nói sau khi bà Jenny chết thì công chúa bệnh nặng lắm cơ mà. Mấy năm nay trong mọi buổi dạ tiệc, khai trương, và những buổi lễ lớn có thấy nhà Wilson đưa Ginny theo đâu?
- Cậu ngốc thế? Ốm mãi được sao?
- Vậy sao lại đeo mặt nạ nhỉ?
- Tớ cũng không rõ nữa. Chắc là khuôn mặt bị sao đó.
- Tớ lại nghĩ họ chỉ muốn gây scandal.
- Hay đó không phải Ginny? Có thể do Ginny biến mất quá lâu nên họ làm thế để báo chí đỡ rùm beng lên thôi?
- Ừ cũng có thể lắm.
Đám nhân viên trong công ti bắt đầu bàn tán xôn xao cả lên. Nó nghe thấy và chỉ cười ra hiệu cho đám vệ sĩ im lặng đi qua. Đúng! Nó đã biến mất quá lâu rồi.
Lần này hai anh em nó đã làm rất tốt. Bộ Fourteen được đánh giá rất cao, có lẽ còn vượt xa bộ đã bị đánh cắp. Anh 21 tuổi, em 16 tuổi. Chỉ cần anh em hợp sức lại thì không gì có thể đánh bại. Hôm nay nó về Việt Nam . Nó ra sân bay 1 mình với cái bộ dạng của Trần Trịnh Linh Như. Nếu không thì nó sẽ bị đám nhà báo đuổi theo chết mất. Có lẽ nhìn nó lúc này sẽ chẳng ai dám tin nó là Ginny mất.
Đáng nhẽ ngày mai mới về Việt Nam, nhưng hôm nay ba nó sẽ bay sang Aus, không thể ở đây được nữa. Nó không muốn chạm mặt ba chút nào cả.
- Gia đình vào gặp bệnh nhân lần cuối.
Chẳng còn đủ sức nói điều gì, bà Jenny chỉ cầm chặt tay nó và anh Jim nhưng mắt vẫn hướng ra cửa, môi mấp máy: “John!”
Đau quá! Ngực nó đau thắt lại y như lúc mẹ buông bàn tày 2 anh em ra vậy. 27 năm sống với nhau, nếu không yêu mẹ thì ba cũng phải giúp mẹ thanh thản ra đi chứ? Nó sẽ không tha thứ, không tha thứ cho ông ta. Ở đằng xa, có 1 người đàn ông tóc trắng, mắt xanh biếc đang đứng dõi theo từng cử chỉ của đứa con gái tội nghiệp.
Mặc định
Đáng nhẽ ngày mai mới về Việt Nam, nhưng hôm nay ba nó sẽ bay sang Aus, không thể ở đây được nữa. Nó không muốn chạm mặt ba chút nào cả.
- Gia đình vào gặp bệnh nhân lần cuối.
Chẳng còn đủ sức nói điều gì, bà Jenny chỉ cầm chặt tay nó và anh Jim nhưng mắt vẫn hướng ra cửa, môi mấp máy: “John!”
Đau quá! Ngực nó đau thắt lại y như lúc mẹ buông bàn tày 2 anh em ra vậy. 27 năm sống với nhau, nếu không yêu mẹ thì ba cũng phải giúp mẹ thanh thản ra đi chứ? Nó sẽ không tha thứ, không tha thứ cho ông ta. Ở đằng xa, có 1 người đàn ông tóc trắng, mắt xanh biếc đang đứng dõi theo từng cử chỉ của đứa con gái tội nghiệp.
CHAP 23: Kế hoạch thành công
Nó đã không về Việt Nam luôn mà còn “tha thẩn” đi chơi đây đó và chỉ có mặt ở Việt Nam khi Jimmy gọi điện nói rằng sắp thi cuối kì 1. Ui ui chết thật. Mình có ôn cái gì đâu? Hix!
Nằm dài ra giường, nó gọi cho Phương Linh và 3 thằng kia. Chưa đầy 10 phút, 3 thằng đã có mặt ngay trước cửa nhà nó.
- 3 anh đến nhanh thế?
- Anh suýt nữa lên thiên đường với thằng Nam đấy. Khương Duy kêu trời.
- Vậy sao mày ko tự đi đi, cứ leo lên xe tao làm gì? Khánh Nam cãi lại.
- Chúng mày thôi đi, tao đau đầu lắm rồi đấy. Viết Quân can 2 đứa bạn.
- Sao em chẳng thấy anh Duy đi xe riêng gì cả, toàn nhờ 2 người kia chở ý.
- Em nghĩ với 1 ông bố nổi tiếng trong quân đội thế mà thằng con trai lại mang xe máy ra phóng ầm ầm ngoài đường khi chưa đủ tuổi thì còn ra thể thống gì nữa? Mặc dù ******* chẳng ai dám động đến nó…
- Dù sao thì đi cùng nó ít ra cũng có cái lợi đấy chứ? He he, ******* cứ coi như không nhìn thấy mình mới chết chứ! Viết Quân thì vui thích ra mặt.
- Hóa ra chúng mày chịu đi cùng tao chỉ vì cái lý do đấy thôi à? Đúng là cái bọn bạn bè chẳng ra gì.
- Này này em gọi các anh không phải để nghe các anh cãi nhau đâu đấy. Nó ngán ngẩm trước cuộc đấu khẩu của 1 thằng.
- À à vở của cô này. Tôi chép bài đầy đủ rồi đấy. Viết Quân đặt lên trước mặt nó 1 chồng vở.
- Hơ… sao mày có vở của Linh Như mà chép bài hộ nó vậy Quân? Khương Duy ngạc nhiên.
- Ừ, sao mày có?
- Ờ tao… Viết Quân ấp úng.
- Hèm, bao giờ thi ý nhỉ? Con bé nhanh trí cắt ngang.
- Mai.
- Cái gì? Nó hét lên.
- Thật điếc tai quá! Em vặn nhỏ volume đi! Chưa biết hả?
- Có ai nói đâu mà biết. Chết em rồi. Em nghỉ học cả 2 tuần chứ chẳng kém. Hix! Thi những môn gì anh?
- Sáng mai Toán – Sử, chiều mai Văn – Lý, ngày mốt Tiếng Anh – Hóa.
- Sử… sử… sử á? Cái gì vậy? Đã sử lại còn văn? Giết học sinh à? Chết em rồi. Em ôn làm sao kịp đây? Hu hu!
- Thôi được rồi, em ngồi vào bàn đi, 3 đứa bọn anh ôn cho. Chỉ còn hôm nay thôi đấy. Văn thì em nhớ rồi chứ?
- Ừ, 1 ít. Nhưng học thuộc Sử thì… chết chắc rồi anh ơi.
- Thôi nào! Ngồi vào bàn học đi! Em chỉ có ngày hôm nay thôi đấy.
…………………………
- Giải lao chút đi mấy người.
- À em quên chưa hỏi. Anh và chị Minh Phương hôm giáng sinh sao rồi? Nó chợt nhớ ra chuyện của Khương Duy.
- Chán lắm! Chẳng hiểu con đầu gấu đấy lôi đâu ra 1 thằng bạn từ ngày xửa ngày xưa tay bắt mặt mừng quên luôn Khương Duy nhà ta. Khánh Nam ngán ngẩm.
- Mày không cần phải nói kháy tao. Cũng tại tao có 1 lũ bạn “tốt” như chúng mày thôi mà! Một đứa thì đi 2 tuần, 1 đứa đi 1 tuần, đến lúc hết việc quan trọng rồi thì mới thấy mò về. Chúng mày bạn bè thế đấy.
- Tao có muốn đi đâu chứ? Viết Quân thở dài – Một phần cũng tại mày “ko đủ sức quyến rũ” thôi, thằng bạn “ngày xưa” của đầu gấu chắc là đẹp trai hơn mày ý gì?
- Hờ, mày nhìn lại đi! Thằng bạn của mày thì ai sánh bằng. Khương Duy vênh mặt.
- Oẹ! Anh nói khoác có chừng có mực thôi! Đây là tầng 13 đấy! Dễ có án mạng lắm anh à!
- Em còn nói à? Nếu không phải đầu têu biến mất thì đâu có ra nông nỗi đấy? Hả? À ông em khỏe rồi chứ?
- Tất nhiên! Có cháu gái như em mà lại. Nó cười tươi rói. Ông khỏe rồi thì em mới yên tâm ngồi đây học chứ anh?
- Ừ em làm bọn anh lo lắng nhiều đấy.
- Hì, em xin lỗi
. Thôi học đi mấy anh. Sau khi thi em thề sẽ giúp anh và chị Minh Phương thành 1 đôi luôn ý.
- Cách?
- Hì! Em chưa nghĩ ra!
- Ôi dời ơi! Thế thì đừng có mà nói trước.
Hai ngày thi mệt mỏi cũng qua. Ơ đâu, 1 ngày rưỡi chứ. Tập trung ở 1 quá nào đó. Lúc này bọn nó mới có thư thả thời gian mà nói chuyện. Chuyên gì cũng nói. Hai tuần rồi mới có thời gian nói chuyện với nhau mà.
- Rồi! Tính chuyện giúp chị Phương và anh Duy nào.
- Lỗi do em nên em phải lo đấy.
- Hử? Thế không phải phần lớn do mấy anh ngốc à?
- Không biết! Em ko đi!
- Hừ! Em biết là không tránh được rồi.
- Này này, bắn súng không lên phải đền đạn đấy. Khương Duy trêu nó.
- OK, em chỉ lo ông anh sợ quá chạy mất dép thôi. Ơ… mắt nó sáng lên.
- Sao? Có cách gì hả?
- Ừ, em và anh sẽ thành 1 couple trước mặt chị Minh Phương. OK?
- Ừ ừ ổn đấy. Thế thức hiện thế nào? Chẳng nhẽ cho nó nhìn thấy anh và em đang… Khương Duy bỏ lửng câu nói vì bị nó chặn ngang.
- Stop! Cấm kiss.
- He he, first kiss à cô em?
- Không! Nó thản nhiên làm cho Viết Quân hơi bực.
- Vậy thì em kiss ai rồi à?
- Không! Là em bị người ta kiss ạ! Không hiểu sao trống ngực Viết Quân đập liên hồi: “Chẳng nhẽ nó biết rồi?” Người đời nói chẳng sai. Có tật giật mình mà.
Thanks Trả Lời Với Trích Dẫn Multi-Quote This Message Phúc Đáp Nhanh
- Bao giờ? Bao giờ vậy? Share chút đi! Anh còn chưa kiss ai bao giờ cơ.
- Ặc! Cái gì? Nó ngạc nhiên cực độ trước sự thành thực của Khương Duy – Thật á?
- Ừ, thật! Khương Duy đỏ bừng cả mặt.
- Hơ hơ hơ! Em không tin.
- Hừ, nói thật còn ko tin thì anh đành chịu vậy. Ê, 2 thằng kia, quay vào đây xem nào – Lúc này Khánh Nam và Viết Quân đang quay ra ngoài … cười.
- Mày bảo mày chưa hôn ai á? Thật á? Khánh Nam hỏi lại lần nữa.
- Vậy cái lần Minh Phương rớt từ trên cây lên người mày rồi môi mày chảy máu thì sao? Viết Quân tiếp lời.
- Ơ… đấy… đấy ko phải kiss mà. Khương Duy đỏ mặt lắp bắp phân bua.
Linh Như chợt thông minh đột xuất:
- Đúng đúng, ko phải kiss, mà là cắn.
- Ừ, ko phải hôn môi mà là cắn môi. Ha ha! 3 đứa phá lên cười.
- Bọn mày thôi đi! Không đừng có trách.
Trong 3 thằng con trai thì cãi nhau với Khương Duy là chán nhất. Cãi ko được là lại giở thói cùn. Không cãi được thì cáu.
- Thôi kể về firstkiss của tụi mày đi. Mùi vị thế nào? Khương Duy đột ngột thay đổi chủ đề.
- Sao nay mày có hứng với mấy cái vấn đề này thế?
- Kệ tao. Nói đi nào. Bắt đầu từ Khánh Nam.
- Hừ, thế thì tao còn hỏi mày làm gì. Một thằng hâm. Viết Quân, còn mày? Khương Duy quay sang hỏi Viết Quân.
- Tao á?
- Ở đây còn ai tên Viết Quân à?
- Ờ… tao… cũng chẳng hiểu nữa. Có chút gì ấm ấm, nóng nóng lại….
- Hờ! Không nóng chẳng lẽ lại lạnh ngắt à? Khương Duy chen ngang.
- Im cái thằng này, ko biết còn thích loi choi.- Viết Quân nói tiếp đi.- Khánh Nam ra lệnh.
- Ui dời, tóm lại là… tao cũng ko rõ nữa. Nhưng mà thấy… vui vui.- Viết Quân vừa nói vừa đưa tay lên miệng cười “bí ẩn” làm 2 thằng bạn nhìn nhau ngạc nhiên
- Tao có thấy mày cặp với ai đâu nhỉ? Khánh Nam thì đôi lúc còn em này em nọ chứ mày thì…. – Khương Duy băn khoăn – Hay là con Trang? Mắt Khương Duy tự nhiên “sáng rực” lên rồi lại ỉu xìu – Không phải. Hai đứa mày gặp nhau từ hồi bé tí. Chẳng nhẽ… kiss từ hồi đó sao?
- Vớ vẩn. Tao quý nó chứ yêu đương gì? Cái bọn đầu óc đen tối này? Viết Quân xua xua tay.
- Ừ! Vậy đứa nào ngày xưa bảo lớn lên lấy nó ý nhỉ?
- Trò trẻ con. Vớ vẩn. – Hắn len lén ngó sang nó. Nhưng con bé chẳng có biểu hiện gì lạ cả.
- Haizz, Khánh Nam, họ là hoa có chủ hết rồi, chắc anh em mình nên thành lập trường phái độc thân chứ nhỉ?