Lúc đi hốc mắt của
Hàn Phục Chu cũng không kiềm được mà ẩm ướt, một nhân vật lớn có tiếng
nói của giới chính trị, vì con gái lấy chồng mà rơi nước mắt.
"Ba, ban ở nhà một mình phải chú ý sức khỏe, uống ít rượu một chút, uống
nhiều trà." Sau khi mẹ qua đời, Hàn Niệm vô cùng ỷ lại vào ba, tuy không phải gả đi vùng khác cách trời nam đất bắc, nhưng vẫn không tránh được
buồn bã khi chia lìa.
"Tốt...tốt..." Khách khứa đầy nhà, Hàn Phục Chu cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng giọng nói vẫn không tránh
khỏi mất tiếng (khản giọng), "Ba tốt hết, các con cũng phải tốt..."
"Ba." Đường Diệc Thiên đứng đó, hứa với ông lời hứa của người con rể, "Ba yên tâm, ở nhà tiểu Niệm sống thế nào, sau khi kết hôn vẫn vậy, con sẽ
không để có ngày nào cô ấy sống không bằng trước đó."
"Rất tốt!" Hàn Phục Chu đột nhiên nói, "Ba đã già, nhưng con còn trẻ, con phải làm cô bé sống thật tốt! Thật hạnh phúc!"
"Dạ!" Đường Diệc Thiên trịnh trọng gật đầu, "Con hứa với ba!"
Trước kia Hàn Phục Chu đã chăm sóc Đường Diệc Thiên rất nhiều, mà Đường Diệc
Thiên cũng có đi có lại, dùng hết khả năng giúp đỡ Hàn Phục Chu. Chiêu
thương dẫn tư, góp vốn đầu tư, chỉ cần Hàn Phục Chu nói một câu, anh
chưa từng từ chối.
(Chiêu thương dẫn tư: là chỉ chính phủ tiến
hành các chính sách sử dụng và chi phối nguồn tài nguyên, dư luận tuyên
truyền, mở rộng nền móng thiết bị xây dựng, tạo nên môi trường đầu tư
bậc nhất, thu hút người đầu tư đến bản địa tiến hành hoạt động sản xuất
kinh doanh)
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Trong hai giới chính thương không ai không biết không ai không hiểu, Đường
Diệc Thiên là con rể đã định của Hàn Phục Chu, chỉ cần lão già nói một
câu, con rể bằng lòng sứt đầu chảy máu.
Hiện tại Hàn Niệm không
dám khóc lớn, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, Lâm Trăn đưa khăn giấy cho
cô, cô lâu cẩn thận từng li từng lí. Trước mặt là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô, một người sinh ra và nuôi nấng cô, cùng
cô cuộc sống nửa đời trước hạnh phúc, còn người kia yêu thương che chở
cho cô, sẽ cùng cô vượt qua nửa đời còn lại.
Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, đều yêu thương cô. Được yêu thương như vậy, không có giây phút nào Hàn Niệm hạnh phúc hơn lúc đó.
Nhưng mà vẫn không được hoàn mỹ, trong kế hoạch hoàn mỹ của hôn lễ xuất hiện
một đường rẽ. Dựa theo qui trình trước đó, hôm nay là ngày tốt khó gặp
trong mười năm, cho nên buổi sáng đến nhà họ Hàn đón cô dâu, rồi bọn họ
ngồi xe đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận, sau đó trở về phòng tân
hôn. Nhưng khi Hàn Niệm đi lấy hộ khẩu, lại không tìm được.
Trước đêm kết hôn, cô và ba nói chuyện ở phòng sách mà trước đó mẹ hay đọc
sách viết chữ. Sau khi Phạm Tâm Trúc tủi thân tự sát, hai cha con đều
không hề di chuyển bất cứ vật gì trong căn phòng đó, bốn năm trôi qua,
mọi thứ vẫn như trước. Hàn Niệm muốn lấy chút di vật của mẹ Phạm Tâm
Trúc mang đến nhà mới, Hàn Phục Chu giúp cô lấy mấy cuốn sách, mấy tấm
hình.
Hàn Niệm nhớ rõ mình mang thư, hình còn có hộ khẩu ba đưa, để hết toàn bộ vào ngăn kéo bàn học trong phòng bên ngoài của cô.
Nhưng đợi lúc cô mở ra thì thấy, thư và hình đều ở đó, chỉ có hộ khẩu là
không thấy nữa, "Sao lại như vậy chứ?" Hàn Niệm lật tung bàn học lên
cũng không tìm được. Trong nhà không thiếu gì cả, không phải có ăn trộm! Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Giờ lành vào phòng
tân hôn qua rất nhanh, Hàn Phục Chu hối thúc cô, "Càng cuống cuồng càng
không tìm thấy, hay các con đến phòng tân hôn trước đi, giấy chứng nhận
cứ chọn ngày lành khác đi lấy, không thể bỏ lỡ giờ lành của hôn lễ."
* * *
Không hoàn mỹ, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, cô dâu vào
phòng tân hôn một cách suông sẻ. Họ hàng của hai nhà Hàn, Đường cũng
không nhiều, nên không có ai nháo động phòng, sau tiệc cưới đều giải
tán.
Dinh thự rộng lớn, đêm nay chỉ còn hai người bọn họ.
Hàn Niệm hồi hộp ngồi bên giường, chờ lúc Đường Diệc Thiên tắm sạch sẽ đi
ra, những vật trang sức trên đầu cô cũng chưa lấy xuống được. Cô rụt rè
ngẩng đầu nhìn anh, anh mặc áo tấm rộng thùng thình, cầm khăn lông khô
lau tóc bằng một tay, cánh tay hoạt động với biên độ hơi lớn, cổ áo ngủ
mở ra đến chỗ dây buộc ở eo, nhìn không sót một chút cơ bắp rắn chắc
bằng phẳng nào.
Hàn Niệm hơi đỏ mặt, giống như đà điểu vùi đầu vào trước ngức, hôm nay, hôm nay phải cái kia...
"Sao em không đi tắm?" Đường Diệc Thiên hỏi, phòng tắm có hai gian, anh đi tắm vòi ven, nhường bồn tắm lại cho cô.
"Chẳng lẽ..." Anh cười xấu xa, "Em muốn tắm uyên ương với anh?" Anh vốn tưởng
rằng nấm hương nhỏ chắc chắn sẽ ngại ngùng, không ngờ cô lại lớn mật như vậy?
"Không phải!" Hàn Niệm đỏ mặt phản bác, ủ rủ đưa tay kéo
tóc, "Em không tháo được tóc, nhiều đồ quá, vừa dính lại vừa cứng...Còn
có áo cưới, em không kéo được khoá kéo phía sau..."
"Ha ha..." Đường Diêc Thiên không nhịn được mỉm cười, vươn tay ôm lấy cô dâu của mình, "Được rồi, để anh làm giúp em."
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đặt cô ngồi trước bàn trang điểm trong phòng để quần áo, Đường Diệc Thiên
giúp cô lấy trang sức trên đầu ra thật cẩn thận, cởi tóc bị co lại
xuống. Hàn Niệm không kiềm được khẽ giọng oán trách, "Kết hôn thật phiền phức..."
Anh cười nói, "Nhưng phiền phức thì cũng chỉ có một
lần." Nói xong anh lại bổ sung thêm một câu. "Phiền phức rất tốt, vậy
sau này em sẽ sợ phiền mà không ly hôn với anh. Nếu không gặp người
khác, em lại phiền thêm lần nữa."
"Xí xí xí..." Hàn Niệm nói luôn miệng, "Em sẽ không ở chung với người khác đâu."
"Vậy thì tốt." Anh nói xong thì đầu ngón tay trượt xuống, kéo khóa kéo sau
lưng cô ra. Áo cưới tuột xuống, nấm hương nhỏ của anh, không, không còn
là nấm hương nhỏ nữa, cô mỉm cười đứng đó, giống như buội hoa hồ điệp
xinh đẹp và trong trẻo.
Màu trắng thuần khiết, màu vàng xinh đẹp, màu tím cao quý. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Xương đòn của cô quyến rũ mê người, sợi dây chuyền anh tặng cho cô rủ xuống.
Hoa hồ điệp đa dạng, tôn lên viên kim cương màu hồng phấn tên là "Giọt
lệ tưởng niệm"...
Anh nâng gương mặt xinh đẹp của cô lên, giống
như đang nâng báu vật của cuộc đời, nhẹ nhàng hôn cô, dịu dàng và đầy
tình cảm, anh nói, "Tiểu Niệm, em là tất cả sự nhớ nhung của anh."