Đường Diệc Thiên lấy cái phong bì của mình từ trong két sắt ra, trong phong
bì có một chiếc thẻ nhớ cũ. Nhiều lúc anh nghĩ, nếu đoạn ghi âm này
không xuất hiện, có lẽ cả đời anh cũng sẽ không biết được sự thật, có lẽ anh và Hàn Niệm có thể đầm ấm và hạnh phúc như trước kia, mà không hận
nhau như bây giờ, hành hạ lẫn nhau.
Biết sự thật, cuối cùng là xấu hay tốt, Đường Diệc Thiên cũng thấy mơ hồ.
Mỗi ngày trong ba năm nay đều là đau khổ, anh điên cuồng tìm cô, nhưng vẫn
không tìm thấy. Thế giới này rất lớn, xác suất cả đời có thể gặp được
một người như thế chỉ có 0.000049, mà nếu người kia muốn trốn tránh, xác suất bạn tìm được cô ấy là 0.
Đường Diệc Thiên đã từng tìm được một người như vậy, nhưng lại đánh mất cô.
Anh biết, mình không thể oán trời trách đất, tất cả đều là lỗi của anh, dù
anh biết sẽ tổn thương cô, dù biết cô sẽ hận mình, nhưng không thể không làm. Đối với Đường Diệc Thiên, tàn nhẫn nhất là tự tay mình đẩy cô ra.
Anh thường trở về trung học Văn Bác, anh mua căn nhà trước kia của nhà họ
Hàn, anh luôn hy vọng có một ngày, anh đi qua đây, sẽ có một người nhảy
ra từ phía sau, sau đó nói với anh, "Đường Diệc Thiên, anh xem em có cao không?"
Tiếp theo anh đưa tay ôm cô vào lòng, nói với cô, "Em nhìn coi, còn chưa tới cằm của anh nữa..."
Anh cúi xuống nhìn ra cửa sổ, phải rất căm hận và rất tuyệt vọng, cô mới có can đảm nhảy xuống, giống như có chết cũng không sợ, thà chết cũng muốn rời khỏi anh.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Vậy còn anh? Hôm đó ở hội trường đấu giá, giây phút nhìn thấy "Tưởng Niệm", không phải anh không nghĩ đến việc cô hận đến mức muốn giết anh, anh
nghĩ, cho dù cô muốn giết anh, anh cũng sẽ không chút do dự mà đi qua.
* *
"Hiện tại đứa bé đang ở nhà họ Hạ." Lâm Thư Văn báo cáo với Đường Diệc Thiên, "Theo góc độ pháp luật, trước mắt anh và Hàn tiểu thư không có quan hệ
hôn nhân, cho nên đứa bé cũng không có quan hệ với anh. Chúng ta không
có lý do để đến nhà họ Hạ đoạt đứa bé."
Ngón trỏ của Đường Diệc
Thiên khẽ gõ lên mặt bàn, anh đột nhiên hỏi, "Lâm Thư Văn, anh có hối
hận vì đã giúp tôi không?" Bởi vì tố cáo cấp trên của mình, Lâm Thư Văn
tạm rời cương vị công tác ở chính phủ, làm trợ lý thư ký cho Đường Diệc
Thiên.
"Tôi không hối hận vì đã tố cáo quan tham ô, nhưng tôi hối hận vì đã làm tổn thương người vô tội." Lâm Thư Văn cười, "Tôi cảm
thấy, ngài cũng giống tôi."
Đường Diệc Thiên á khẩu không trả lời được, với anh, thực sự như thế. Năm đó anh không có chứng cứ tố cáo Hàn Phục Chu mưu sát, anh chỉ có thể lấy tội danh tham ô đưa ông ta vào tù, nhưng anh đã lên kế hoạch gần nửa năm, để tất cả chứng cứ và dư luận áp đảo Hàn Phục Chu, nhưng tổn thương sâu nhất là người mình yêu.
Anh gạt cô, giống như trước kia Hàn Phục Chu gạt anh, khinh thường hành
động của ông ta, anh lại giẫm lên vết xe đổ đó. Lúc ấy anh không nói cho cô biết, bởi vì sợ cô biết sẽ nói với Hàn Phục Chu, anh cũng không dám
nói với cô, bởi vì cô biết thì một ngày nào đó cô sẽ hận anh.
Anh hiểu tính của Hàn Niệm, đối với cô, bất luận thế nào cô cũng không tin
người ba sinh ra và nuôi dưỡng cô sẽ gây tội ác ở sau lưng, đặc biệt là
lão hồ ly Hàn Phục Chu rất thông thuộc quy tắc trò chơi.
Chỉ cần
không có chứng cứ tuyệt đối có thể chỉ chứng ông ta, ông ta sẽ không
thừa nhận chuyện mình đã làm, có chết cũng không nhận tội là cách chơi
thông minh nhất của trò chơi này, Hàn Phục Chu cũng có tố chất tâm lý
mạnh mẽ, giúp ông ta thản nhiên đối mặt với tội ác tày trời của mình.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Toà án tin vào bằng
chứng, Hàn Niệm tin ba của cô, Đường Diệc Thiên cố hết sức có thể đưa
Hàn Phục Chu vào địa ngục, nhưng cũng đưa mình vào địa ngục.
* * * *
Gần đây Hạ Đông Ngôn vô cùng đau đầu, bởi vì hoàn toàn không có một chút
tin tức của Hàn Niệm, nhưng lấy hiểu biết của anh về Hàn Niệm, cô rơi
nào trong tay Đường Diệc Thiên, nhất định sẽ cưỡi lên cổ Đường Diệc
Thiên, nếu cô đánh Thẩm Du, thì cũng sẽ cưỡi lên cổ Thẩm Du rồi thuận
tiện tát mấy bạt tai.
Nên Hạ Đông Ngôn không lo lắng cho an toàn
của Hàn Niệm. Điều anh lo là, Hàn Niệm đã làm gì Đường Diệc Thiên, người này giống như ăn phải thuốc nổ, đến gây sự với nhà họ Hạ.
Đường
Diệc Thiên có trình độ học thức không giống với người khác, được rồi, Hạ Đông Ngôn sẽ không thừa nhận Đường Diệc Thiên không những là một người
giàu học thức, mà còn làm ăn giỏi, trình độ học vấn của Hạ Đông Ngôn tồi tàn. Nhưng anh ta tỏ vẻ quá đáng, mình không thích, không có hứng thú,
không phải không đủ năng lực!
Tóm lại, ba anh nói thế này, "Mày
không quan tâm việc làm ăn của nhà họ Hạ thì thôi, mày còn chạy đi ba
năm, chạy đi ba năm rồi thôi đi, mày trở về còn dẫn theo một đứa bé, dẫn theo một đứa bé xem như xong, đứa bé lại là con người khác. Mày không
sợ Thịnh Thế gây khó khăn cho NSJ sao?"
Hạ Đông Ngôn vô cùng tủi thân, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Anh ghét Đường Diệc Thiên quá trời ạ!
Lúc trước Hàn Niệm đi nhầm ký túc xá, mình dựa vào nguyên tắc "Giúp đỡ bạn
bè", lôi kéo người cũng là học sinh mới có tư tưởng giống như mình cùng
nhau tâm sự về bốn năm đại học tốt đẹp, Đường Diệc Thiên tung cửa đi
vào, không chỉ cướp Hàn Niệm đi, còn khịt mũi khinh bỉ "Ý tưởng tốt đẹp" của anh.
Lúc đó Hạ Đông Ngôn vỗ bàn đứng dậy, "Thái độ của anh hình như đang muốn sỉ nhục tôi thì phải?"
Đường Diệc Thiên ôm cô bạn gái nhỏ cười với anh, "Tôi không nói không phải."