Không Nhớ, Không Quên

Chương 62: Chương 28.1



Đã lâu Đường Diệc Thiên không ngủ được một giấc sâu như vậy, từ sau khi xa cô, trong khuỷu tay của anh luôn trống trơn, thường ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, lúc ngồi dậy quần áo đã ướt sủng mồ hôi, man mát lành lạnh dính trên lưng, giống như đã bị cô mang đi hết hơi ấm.

Cô đi rất lâu, cũng có rất nhiều đêm trôi qua, nhưng mỗi lần giật mình tỉnh giấc lại giống như chuyện vừa mới xảy ra.

Ôm cô đi vào giấc ngủ rất thoải mái, vừa mềm vừa ấm. Cô kề sát ở trái tim anh, hít thở nhẹ nhàng trên ngực anh. Có lần giấc ngủ của cô không tốt, thường khó đi vào giấc ngủ, cô cuộn mình ở trong lòng anh, đếm tiếng tim đập ổn định của anh, "Một, hai, ba, bốn..." rồi ngủ.

Tướng ngủ của cô thực sự rất khó coi, dáng ngủ khác với bộ dạng thường ngày. Lúc chưa ngủ cô ngoan ngoãn làm tổ trong ngực anh, nhưng chỉ cần chờ cô ngủ, nhất định sẽ giang rộng tay chân trên giường. Kích cỡ giường bình thường có hạn, cô ngủ ngang ngược như vậy, Đường Diệc Thiên chỉ có thể ôm chăn co lại ở mép giường. Cho nên sau này anh đặc biệt yêu cầu gia tăng kích cỡ giường là King Size, như thế dù cô ngủ có xoay 360°, anh cũng có thể ngủ yên giấc.

Nghĩ lại cũng có chút mỉa mai, cô ngủ lăn qua lăn lại như vậy, thường xuyên đá trúng anh, anh vẫn có thể ngủ thật say, đến khi không có cô, giường to vừa an tĩnh vừa rộng lớn, ngược lại anh không ngủ được.

Giống như không có người ở bên cạnh lăn qua lăn lại, quơ loạn tay chân, dường như thiếu gì đó.

Đúng vậy, thiếu nấm hương nhỏ của anh, sao anh có thể ngủ được?

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Đường Diệc Thiên cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, anh đưa tay bắt lấy, nhưng không bắt được gì! Trong phút chốc, Đường Diệc Thiên giống như bị rơi vào khe băng nứt, lại bị người ta bóp chặt cổ, tay chân lạnh ngắt, không hít thở được.

Nhảy chân trần xuống giường, anh gần như lao ra cửa phòng, vừa mở cửa ra, Hàn Niệm mặc đồ thể thao rộng thùng thình của anh đi tới, nhìn thấy người nào đó đứng trần truồng trước cửa, đôi mắt trợn tròn, "Anh..."

Đường Diệc Thiên cúi đầu nhìn, chạy nhanh về giường, xốc chăn chui vào ngủ. Hàn Niệm theo bước chân anh trở về phòng, nhìn anh giả vờ lạnh nhạt nằm trên giường, tò mò hỏi, "Anh đang tìm em à?"

Đường tiên sinh không trả lời.

"Sợ em đi sao?"

Đường tiên sinh vẫn không trả lời.

"Vậy anh mộng du sao?"

Hả? Mộng du? Lý do này thật không tệ! Vì thế Đường tiên sinh khẽ gật đầu.

Hàn Niệm phì cười, mặt mũi ngoằn ngoèo nhưng vẫn động lòng người, không có chút âu sầu, "Được rồi, vậy anh có muốn mộng du ăn chút điểm tâm không? Có cháo gạo kê."

Đường Diệc Thiên ngồi dậy, tối qua vận động kịch liệt cả đêm, lúc này bụng đã sớm kêu xì xào, anh nghiêm mặt duy trì sự lạnh lùng bước xuống giường, đi vào toilet rửa mặt.

Hàn Niệm bĩu môi, chỉ vào quần áo nói, "Quần áo của em bị anh xé hư rồi, nên mặc của anh."

Đường Diệc Thiên đang đánh răng, miệng ngậm đầy bọt gật đầu, Hàn Niệm mỉm cười, xoay người xuống lầu. Anh lại nhịn không đươc đuổi tới cửa, nhìn bóng dáng yểu điệu của cô đi xuống lầu rồi vào nhà bếp, mới quay lại toilet.

* * *

Đường Diệc Thiên tắm rửa, hoàn toàn tỉnh táo lại, thì ra mọi thứ không phải là mơ.

Anh hỏi cô tại sao không thể gạt bản thân cô để tiếp tục yêu anh, để tất cả quay lại quá khứ, cô nói cô sẽ thử xem...

Giơ tay lau nước trên mặt, kéo một cái khăn lông khô lau mặt. Anh trong gương, đã sớm không còn khuôn mặt ngây ngô, nhưng trong đôi mắt hôm nay lại tràn đầy sự nhiệt tình của thiếu niên.

Cô thực sự đã quay lại!

Đường Diệc Thiên tìm trong phòng quần áo rất lâu, mới tìm được một bộ đồ thể thao hơi giống với bộ Hàn Niệm mặc, anh hài lòng mặc vào, rồi tiện tay lấy thêm một cái áo khoác len rộng, thản nhiên đi xuống lầu.

Đúng lúc cháo gạo kê vừa chín, mềm dẻo. Hàn Niệm chống cằm nhìn anh ăn hết chén này tới chén khác, có phần buồn bã nói,"Trước kia học bà Trần được rất nhiều món nhưng quên hết rồi, chỉ nhớ nấu cháo thế nào, hầm gà ra sao thôi."

"Được rồi." Đường Diệc Thiên ngẩng đầu nói, "Học được hai món là đủ rồi"

"Vậy sau này anh chỉ húp cháo ăn canh thôi sao?" Hàn Niệm nhìn dáng vẻ đói bụng của anh, lại chiên cho anh thêm quả trứng.

Húp cháo ăn canh còn chưa đủ sao? Trong lòng Đường tiên sinh hét lên nghìn lần đủ! Sau này...Nếu có sau này, có gì không đủ chứ?

Sau khi trứng vừa chiên đúng độ lửa xong, đổ vào một chút nước tương rồi đưa tới trước mặt anh, Hàn Niệm hỏi, "Buổi trưa muốn ăn gì? Em làm cho anh nếm thử?"

Anh đâm trứng gà, liếc thoáng qua cô một cái, nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô được bọc trong bộ đồ rộng thùng thình của mình, cảm giác ngọt ngào này khiến lòng người ngứa ngấy khó nhịn, "Khụ khụ...Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi."

"Đi ra ngoài?" Hàn Niệm nhìn anh, Đường Diệc Thiên đón nhận ánh mắt của cô, trong đôi mắt sâu đen trắng rõ ràng viết ba chữ to..."Đi hẹn hò."

Hàn Niệm suy ngẫm, đã bao lâu cô không hẹn hò nhĩ? Ừ...Thực sự đã lâu đến mức cô cũng quên mất. Nếu cô đã quyết định thử lại lần nữa, vậy thì buông xuống tất cả, toàn tâm toàn ý thử một lần, có gì không được? "Được."

Được sự đồng ý của cô, Đường tiên sinh lấy thái độ lạnh nhạt ăn hết trướng ốp lếp, nho nhã chùi miệng, đứng dậy nói, "Anh đi thay quần áo."

Hàn Niệm gọi lại bước chân đã đi như bây lên hơn nửa tầng cầu thang của anh, "Hay là mặc như vậy đi."

Mặc thế này? Đường Diệc Thiên ngớ ra, cúi đầu nhìn mình, lại nhìn cô, sau đó nở nụ cười. Đã lâu không cười thoải mái như vậy, Hàn Niệm không biết tại sao mũi mình lại chua xót, cô nâng tay sờ mũi, "Tốt rồi, chúng ta đi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.