Không Nhớ, Không Quên

Chương 69: Chương 34.2



Chân của Đường Diệc Thiên đạp thắng lại, mở cửa bắt lấy cổ tay cô, "Tiểu Niệm, tôi không nhất định muốn ông ta chết, nhưng em không thể kêu tôi quên hết và đồng ý cứu ông ta ra, chẳng lẽ em không thể hiểu cho tôi dù chỉ một chút sao?"

"Nhưng tôi nhất định phải cứu ông ấy ra, chẳng lẽ anh không hiểu cho tôi dù chỉ một chút sao?" Hàn Niệm hỏi lại anh không thiếu một chữ, Đường Diệc Thiên im lặng.

"Tiểu Niệm." Không thể không buông cổ tay cô ra, lòng bàn tay dường như còn lưu lại cảm giác ấm áp của cổ tay cô, anh đứng dưới ánh mặt trời chói lọi của buổi chiều, ảm đạm giống như mây đen che kín bầu trời, anh nói, "Nếu có một ngày, em phát hiện tất cả những điều em tin tưởng đều là giả dối, mọi sự kiên trì của em đều là sai lầm, em sẽ làm gì?"

Đường Diệc Thiên đã từng muốn Hàn Niệm tin tưởng anh, hy vọng cô biết rõ sự thật, nhưng sự cố chấp hôm nay của cô lại khiến anh sợ hãi, sợ tất cả lòng tin của cô đều sụp đổ trong một đêm, giống như anh đã từng trải qua. Cái cảm giác đó, anh không biết Hàn Niệm có chịu đựng được hay không.

"Tôi sẽ vì sai lầm của mình mà trả giá." Cô trả lời gọn gànf dứt khoát, "Giống như anh nên nhận lấy sự trừng phạt này,"

Anh cười khổ, "Được, nếu em đã kiên trì, vậy thì kiên trì đi, nhưng nếu có một ngày, em phát hiện mình đã sai, em không cần xin lỗi tôi, bởi vì tôi sẽ tha thứ cho em."

"Cảm ơn sự rộng lượng của anh." Cô lạnh lùng mỉa mai một câu, "Tiếc là con người tôi bụng dạ hẹp hòi, nên sai lầm của anh, tôi không thể tha thứ."

"Tôi biết tôi có lỗi." Anh nói, "Lỗi lớn nhất của tôi là không bảo vệ tốt cho em, ở thời điểm đó, ở giây phút em đau khổ nhất, tôi không thể bảo vệ cho em. Em đã nhận lấy sự tổn thương quá lớn. Tiểu Niệm, tôi không cần em tha thứ cho tôi, em có thể trừng phạt tôi, nhưng tôi chỉ cầu xin em một điều. Bất luận em tìm đến ai, cuối cùng mọi việc là thế nào, xin em đừng rời khỏi tầm mắt của tôi. Em có thể không ở bên cạnh tôi, nhưng ít nhất hãy để tôi biết em đang ở đâu. Tôi có thể lén nhìn em, biết em sống có tốt không."

Không biết tại sao, trong sâu thẳm nhất của anh có một dự cảm, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cô sẽ bỏ đi nữa, giống như lần trước, hoàn toàn không có tin tức.

Hàn Niệm xoay người nhìn anh, người đàn ông vừa thành khẩn vừa si tình đứng dưới ánh mắt trời, đổi lại là trước kia, chắc chắn cô sẽ chui vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

Nhưng hôm nay cô chỉ cười nhạt, xoay người bỏ đi.

Sau khi đã đi thật xa, Diệu Linh tò mò hỏi, "Mẹ, vừa rồi hai người nói chuyện gì vậy ạ?"

Hàn Niệm sờ đầu thằng bé, "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."

"Chúng ta phải rời đi sao?" Tuy rằng có một phần lớn nó nghe không hiểu, nhưng vẫn hiểu được chút ít.

"Diệu Linh không muốn đi sao?" Hàn Niệm cười dịu dàng, "Không phải lúc con mới đến đã nói ở đây không tốt à?"

"Nhưng bây giờ con thích ở đây." Diệu Linh ngẩng đầu nhìn mẹ, liệt kê từng cái mình thích, "Con thích ăn canh, thích TV ở đây, con còn thích các bạn ở đây nữa."

Hàn Niệm cười, sao cô lại không chứ? Ở đây có thời thanh xuân của cô, có người cô từng yêu sâu sắc, có kỷ niệm đẹp đẽ và tàn khốc nhất, có lẽ cuộc sống tuyệt vời của cô cũng bắt đầu từ đây, kết thúc ở đây. Thành phố này có rất nhiều con đường in dấu chân của cô, có rất nhiều cảnh đẹp cô từng ngắm qua, thời gian của mười năm trước đã sớm khắc sâu vào trong trí nhớ và xương cốt cô, những người đó, những sự việc đó, cả đời cũng khó mà quên được.

Dùng một ánh mắt để nhìn thấy nhau, dùng mười năm dây dưa, dùng một giây để nhớ, dùng cả đời để quên.

* * *

Vì giao dịch với Hàn Niệm, Thẩm Du tìm đến bà cô của mình Thẩm Diễm Thu. Thẩm Diễm Thu là em gái của ông nội cô ta Thẩm Quan Hoa, cũng là lão phu nhân của nhà họ Cố, mẹ chồng của Đường Lỵ. Để bà ra mặt tìm học trò của ông nội hiệu quả hơn mình.

Nhưng khi nghe xong lời của Thẩm Du, Thẩm Diễm Thu lại cười, "Con đúng là con bé ngốc."

"Bà cô cảm thấy con làm cuộc giao dịch này không có lời sao?" Thẩm Du cho rằng bà cô không hiểu, nên giải thích suy nghĩ của mình, "Nhưng chỉ cần Hàn Niệm đi, bên cạnh Đường Diệc Thiên ngoài con ra không còn người nào khác."

"Không phải vấn đề Hàn Niệm có đi hay không, mà là con đã nghĩ sai một bước rồi." So với Thẩm Du bị tình yêu làm lóa mắt, Thẩm Diễm Thu nhìn xa trông rộng hơn nhiều. Trong cuộc thì u mê, ngoài cuộc thì tỉnh táo, những lời này vô cùng chính xác.

"Một bước kia?" Thẩm Du không hiểu, "Là không nên giúp đỡ sao?"

"Không, phải giúp đỡ, nhưng không phải làm vậy, cũng không phải làm cho con." Thẩm Diễm Thu giải thích cho cô ta nghe, "Tạo áp lực để ép Phương Lượng giao ra tư liệu đó thì không thành vấn đề, vấn đề là ở chỗ không thể đưa cho Hàn Niệm..."

"Vậy đưa cho Đường Diệc Thiên sao ạ?" Thẩm Du chợt hiểu ra, "Như vậy anh ấy sẽ cảm ơn con phải không? Hơn nữa anh ấy cũng sẽ biết Hàn Niệm có chuyện gạt anh ấy đúng không?"

"Con cho rằng Đường Diệc Thiên sẽ ngây thơ mà xuống tay sao ?" Thẩm Diễm Thu liếc qua cháu gái, trông giống như đang tức giận, "Nếu nó thực sự muốn giết chết Hàn Phục Chu, hà cớ gì phải chờ đến lúc Phương Lượng xuất hiện? Hơn ba năm qua nó vẫn không đưa Hàn Phục Chu vào chỗ chết, chính là muốn Hàn Niệm trở về tìm nó. Bởi vì một khi Hàn Phục Chu chết, Hàn Niệm sẽ hận nó thấu xương, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cho nên nếu con lấy tư liệu đưa cho Hàn Niệm, vậy thì đúng là kẻ ngốc!"

"Ồ!" Thẩm Du phản ứng lại, "Nếu con giúp Hàn Niệm, sẽ hợp thành chuyện tốt chuyển bọn họ phải không ạ?"

"Cho nên chuyện này chúng ta phải làm ngược lại. Tạo áp lực ép Phương Lượng giao tư liệu ra, đưa cho một người khác đẩy Hàn Phục Chu vào chỗ chết, lúc Hàn Phục Chu đã chết, Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên tuyệt đối sẽ không thể ở chung với nhau, con hoàn toàn không cần làm cuộc giao dịch này, tự cô ta cũng sẽ bỏ đi." Thẩm Diễm Thu cười, "Con là cô bé ngốc, thiếu chút nữa đã bị con làm hư chuyện tốt. Hàn Niệm quay đầu bỏ đi, Đường Diệc Thiên sẽ không biết ai làm, chuyện này kết thúc thật đẹp, không hề liên quan đến con."

"Nhưng..." Thẩm Du hơi lưỡng lự, "Con đã đồng ý với Hàn Niệm..."

"Lời hứa?" Thẩm Diễm Thu cười lạnh, "Đó là thứ không đáng tiền nhất trên cuộc đời này. Một tờ giấy nợ, còn đáng tin hơn một lời nghiêm túc."

"Dạ!" Nghe bà cô nói xong, Thẩm Du đã ra quyết định. Cô ta và Hàn Niệm là tình địch, hứa hẹn với tình địch, không phải mình rất ngây thơ và hiền lành sao chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.