Bình thuỷ tinh màu
đen cổ ngắn vai tròn rơi xuống đất, một cái Absolut 100 thấy đáy, ngũ
tạng lục phủ của Đường Diệc Thiên giống như bị nướng cháy, anh cười lạnh lùng.
Lúc cô vừa trở về, tốn bao nhiêu suy tính để đến gần anh,
quyến rũ bằng mọi cách chỉ vì muốn tìm được Phương Lượng thông qua mình. Sau đó đứa bé bị phát hiện, cô không chịu dùng con để làm giao dịch,
thà rằng rời khỏi mình. Giờ đây, sau khi cô bị mình từ chối thì đi tìm
người khác, thái độ giống như sau khi mọi chuyện thành công sẽ thoải mái rời đi.
Từ lúc vừa bắt đầu, cô đến vì Hàn Phục Chu, từ đầu tới
cuối, không có chút liên quan đến Đường Diệc Thiên anh. Không phải vì
lưu luyến anh mà quay về, cũng không vì còn thương anh mà do dự, lại
càng không vì anh mà ở lại.
Mỗi bước đi của cô đều có mục đích,
thậm chí Đường Diệc Thiên có chút nghi ngờ, ngay cả khi cô động tình
trong lòng mình, cũng là giả vờ.
Mà anh, lại trúng chiêu một cách ngu ngốc, lúc đầu còn giữ được chút lý trí, sau đó cả lý trí cũng đều
bị cô đập tan, cuối cùng bản thân không còn chút tôn nghiêm, bị cô nắm
mũi dắt đi, cô đến gần, anh vui sướng, cô bỏ đi, anh đau khổ.
Buồn cười nhất là, chờ anh hiểu ra, nghĩ thông suốt, chỉ có thể dùng rượu để làm tê liệt mình. Đường Diệc Thiên đỡ sofa đứng lên, anh không nên đau
khổ một mình, anh phải tìm cô đau cùng.
Bọn họ từng cùng có được thiên đường, cùng rơi vào địa ngục, đã từng hứa hẹn phải đồng cam cộng khổ, vậy nên thực hiện lời hứa.
* * *
Trong nhà có trẻ con, thời gian nghỉ ngơi cũng tương đối sớm, lúc chín giờ
rưỡi, Hàn Niệm đã sắp ngủ. Ngày mai là sinh nhật sáu mươi của Hàn Phục
Chu, Hàn Niệm đã hẹn giờ mang đồ đến thăm tù từ sớm. Nhưng cô luôn phân
vân, không biết có nên dẫn Diệu Linh theo không.
Tuy lúc trước
mình gạt ba giữ lại thằng bé, nhưng cô không tiếc bất cứ giá nào để cứu
ba ra, sau này nhất định phải sống chung với nhau, chuyện này không thể
giấu cả đời được. Chỉ có điều nghe nói gần đây tình hình sức khỏe của ba không tốt lắm, Hàn Niệm do dự, tuỳ tiện dẫn thằng bé đi theo không biết có kích thích đến ba không?
Diệu Linh đang yên ổn ngủ trong ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh khiến người ta yêu thích. Tuy nhìn sơ
thằng bé rất giống Hàn Niệm, nhưng thực ra cũng rất giống Đường Diệc
Thiên, chỉ có điều thằng bé trắng nõn, xinh xắn dễ thương, cho nên làm
người ta cảm thấy giống mẹ hơn.
Chẳng hạn như lông mày của thằng
bé không có cong cong tinh tế như mình, mà đen đậm như kiếm giống Đường
Diệc Thiên, nhưng bây giờ còn nhỏ, đợi sau này lớn lên, nhất định sẽ
càng giống hơn. Còn có miệng nữa, mỏng và có đường nét, chỉ là miệng của con nít không có lúc nào nghỉ ngơi, cho nên không nhìn thấy đường cong
kín kẽ và thành thục của Đường Diệc Thiên.
Ngoại trừ diện mạo bên ngoài, vẻ mặt lơ đãng, một động tác nhỏ không đáng nói, còn có thói
quen trời sinh, đều tương đương nhau. Ví dụ như tướng ngủ yên tĩnh,
giống Đường Diệc Thiên như đúc.
Đột nhiên ý thức được cả đầu mình đều nghĩ tới Đường Diệc Thiên, Hàn Niệm dùng sức véo mình một cái, chắc là theo thời tiết thay đổi theo mùa quá lớn, cơ thể cô không thích ứng
được nên làm suy nghĩ cũng rối loại.
Lặng lẽ xốc chăn lên, Hàn Niệm đi xuống giường rót nước uống.
Đầu mùa xuân, nhiệt độ chênh lệnh giữa ngày và đêm cũng rất lớn, nhưng Hàn
Niệm vẫn dứt khoát quyết định rót một ly nước lạnh cho mình, nuốt một
ngụm không chỉ tỉnh táo lại suy nghĩ, ngay cả bối rối trước đó cũng tiêu tan. Cô có linh cảm có lẽ tối nay mình lại mất ngủ.
Mẹ Phạm Tâm Trúc mất khiến cô lần đầu tiên mắc chứng mất ngủ, sau này có Đường Diệc Thiên chăm sóc mới từ từ có chuyển biến tốt, nhưng không lâu sau đó, cô lại trải qua đả kích lần thứ hai. Bây giờ giấc ngủ của cô giống như quà tặng ngẫu nhiên, đôi khi ngủ không được, đôi khi ngủ rất ngon.
Vừa ra khỏi nhà bếp, đột nhiên có hai tiếng đập cửa nặng nề truyền đến, Hàn Niệm hơi ngạc nhiên. May mà lúc này chỉ hơn mười giờ, nếu nửa đêm, chắc chắn cô sẽ bị hù nhảy dựng.
Mở đèn phòng khách lên, xung quanh
vẫn sáng, lòng cô cũng bình tĩnh lại trong phút chốc. Người gõ cửa không có nhấn chuông, từ lỗ nhỏ nhìn ra, dưới ánh đèn trên hành lang lờ mờ
chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen. Mặc dù có một người đàn ông
lớn là Hạ Đông Ngôn đang ngủ trong phòng Diệu Linh, nhưng Hàn Niệm vẫn
cảm thấy hồi hộp.
Lại cọc cọc hai tiếng, chấn động đến mức làm
run cánh cửa chống trộm vừa dày vừa nặng, lần này ngược lại Hàn Niệm cảm thấy yên lòng, đoán chừng là đụng phải một tên bệnh thần kinh. Dù sao
thì trộm cướp cũng không thể không có kỹ thuật như vậy!
Cô tức giận kéo cánh cửa thông gió nhỏ ra hét lên, "Tìm ai?"
Cách lưới thông gió, một mùi rượu nồng nặc truyền tới, dưới ánh đèn u ám,
ngũ quan không rõ ràng lắm, nhưng mày kiếm mắt sáng, vẫn khiến Hàn Niệm
nhận ra là ai.
Cô mở cửa ra, đẩy Đường Diệc Thiên say mèm đang
dựa vào cửa ra, "Anh phát điên gì vậy hả!" Tối mà uống nhiều rượu như
vậy, cả người giống như được xách ra từ trong bình rượu! Uống thành thế
này thì thôi đi, dù sao cũng không liên quan đến cô, uống say thì uống
say, đến chỗ cô phát điên làm gì!
Đường Diệc Thiên mơ màng tập
trung nhìn kỹ, nhìn! Không sai, là nấm hương nhỏ của anh! Dáng vẻ hung
dữ của cô...thật đẹp mắt! Khoang đã, không đúng, mình không phải đến để
khen cô ấy đẹp, là tới để tìm cô ấy tính sổ!
Hàn Niệm còn chưa
kịp tiếp tục, đã bị anh đưa tay kéo vào trong lòng. Mùi rượu đầy người
anh lập tức chui vào mũi cô, cô cau mày đẩy anh ra. Anh đã uống nhiều
rượu thế kia, nhưng sức lực lại lớn hơn trước đó, giống như trước đó đối xử với cô rất dịu dàng, chỉ có lúc ý thức mơ hồ, mới buông thả sức lực
của mình hoàn toàn.
Anh đẩy cô vào cửa, cùm cụp một tiếng cửa
đóng lại, "Anh..." "Em..." chữ vừa ra miệng, anh tức giận hôn xuống, mùi rượu cay xè kích thích khoang miệng của cô, giống như muốn mang đau
khổ, lửa nóng trên người mình truyền hết lại cho cô.
Hàn Niệm
thút thít đẩy anh ra, anh lại càng hôn mạnh hơn, cắn mút đầu lưỡi của
cô, mỗi cái đều không hề thương tiếc, thực sự giống như muốn ăn cô vào
trong bụng.
Kìm chặt bàn tay không chịu yên của cô, kéo cao qua
đầu rồi đặt lên tường, đụng vào công tắc phía sau lưng, căn phòng lập
tức tối đen. Trong khoảng không đen như mực, Đường Diệc Thiên hôn cô như điên.
Lồng ngực nóng hổi của anh cọ xát cô cách lớp quần áo, như muốn cô cảm nhận rõ lửa nóng của anh! Nụ hôn của anh càng lúc càng
hăng, mỗi lần mút vào đều khiến lỗ tai cô đau đớn, nhưng nỗi đau này
không làm cô tỉnh táo lại, giống như kích thích của rượu, càng uống càng khiến người ta say.
"Tiểu Niệm...là em à. Là em à, tiểu Niệm?"
Anh vừa sốt ruột cắn đôi môi mềm mại của cô, vừa say bí tỉ gọi tên cô,
dường như cả bản thân anh cũng không biết đây là thật hay là mơ, sự mềm
mại của cô trong lòng rất chân thực, nhưng có phải chỉ chớp mắt là không thấy đâu nữa không? Đường Diệc Thiên rất sợ.
Hàn Niệm cảm giác
được mình sắp lún sâu vào, hơi thở của anh, lồng ngực của anh, nụ hôn
của anh, mọi thứ đều làm cô hận thấu xương, cũng yêu đến tận xương tuỷ.
Bản thân biết không thể, nhưng lại khổ sở suy nghĩ, một khi bốc cháy, sẽ càng không thể cứu vãn.
Cô dùng ý thức còn sót lại ra sức vùng
vẫy, tiếng chống cự bị chắn ở trong miệng anh, cơ thể vừa mềm vừa thơm
vặn vẹo ma sát trong lòng anh, chà sát từ từ, dẫn lửa lên trong Đường
Diệc Thiên.
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm thấy rõ trong mắt anh xuất hiện ham muốn chiếm đoạt khiến người ta sợ hãi, "Xoẹt..." một tiếng, áo ngủ bị xé ra, trong u tối làn da trắng
nõn của cô lộ ra màu xanh sáng bóng, giống như được khoác lên vầng trăng sáng.
Lửa trên người gần như muốn đốt anh thành tro, mà cô lại
trong vắt giống như hồ nước, anh hôn loạn xạ lên bờ vai cô, trước ngực,
giống như người đói khát tìm thấy dòng suối ngọt. Hàn Niệm muốn chống
cự, lại không có cách nào trốn thoát được việc bị anh dẫn lửa, giống như hai ngọn lửa nóng dây dưa với nhau, biết rõ sẽ bị đốt cháy không còn
gì, lại không có cách nào dứt ra.
Tóc dài ướt sũng mồ hôi, dính
vào bờ vai rịn mồ hôi của cô, anh để lại dấu vết đỏ tươi trên người cô
trong hoàn cảnh trắng đen xen kẻ vào nhau, vô cùng quyến rũ.
Đường Diệc Thiên nâng mặt cô lên, để mình phản chiếu trong mắt cô, để cô phản chiếu trong mắt mình, anh hỏi, "Tiểu Niệm, em còn yêu anh không? Còn
không em, còn yêu anh chút nào không?"
Chất lỏng lạnh lẽo nhỏ
xuống ấn đường của cô, giống như giọt nước rơi vào trong sắt nóng đỏ.
Cuối cùng Hàn Niệm cũng tỉnh táo lại từ trong giấc mơ này.
Bởi vì một người trong đầu đã thay cô trả lời câu hỏi của anh, câu trả lời đó, khiến Hàn Niệm hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô yêu anh.
Nhưng không thể.
Cô nặng nề nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, Đường Diệc Thiên đang hăng hái ở phía trên, nặng nề đè lên người cô, không còn chút ý thức.
* * *
Mở cửa lớn ra, Hàn Niệm cũng không biết trong giây phút đó mình lấy sức
lực lớn như vậy từ đâu ra, Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn,
ném Đường Diệc Thiên đang say khướt ra ngoài cửa. Đá nhẹ anh mấy cái,
miệng anh chỉ nói sảng mấy câu mơ hồ, dựa vào tường không nhúc nhích.
Hàn Niệm cắn răng, quay vào nhà đóng cửa lại.
Đi vào nhà tắm tắm rửa, tẩy đi mùi rượu và mồ hôi sau đợt sóng tình dục
trên người, dưới ánh đèn trắng của phòng tắm, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của
mình trong gương, cơ thể có thật nhiều dấu đỏ. Hàn Niệm dùng nước lạnh
rửa mặt, thay đồ ngủ mới, lên giường nhẹ nhàng ôm lấy Diệu Linh.
Lăn quan lăn lại trên giường một lúc lâu, tuy Hàn Niệm giận bản thân mình
không có tiền đồ, nhưng vẫn ngồi dậy, ôm chăn từ trong ngăn tủ của
giường ngủ đi ra ngoài. Đường Diệc Thiên còn ngồi dựa vào cửa, dáng vẻ
vô cùng thảm hại, ai cũng sẽ không nghĩ tới lúc anh tỉnh táo là một nhân vật lật mây đảo mưa.
Giũ chăn ra đắp cho anh, Hàn Niệm cảm thấy
mình đã tận tình tận nghĩa, lần này sẽ không suy nghĩ lung tung mà ngủ
không được nữa.
Giữa mười hai giờ khuya, Hàn Niệm nhìn giờ hiển
thị rõ ràng trên điện thoại, tuyên bố đêm nay đừng mong ngủ được. Mở cửa chính ra, ném cái gối lông ra ngoài, cô đi hai bước rồi lùi lại, nhét
ra sau đầu cho anh.
Rạng sáng một giờ, ném thêm cái đệm lót sofa vào sau lưng cho anh.
Rạng sáng hai giờ, đặt thêm một cái nệm ghế.
Rạng sáng ba giờ, cởi áo khoác cho anh.
Rạng sáng bốn giờ, cho anh thêm một cái chăn nữa.
...
Buổi sáng tám giờ, người trong khu trọ lần lượt ra cửa đi làm, tiếng bàn
luận và tiếng bước chân đánh thức Đường tiên sinh đang ngủ mê mệt. Anh
mơ màng mở mắt ra, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu vào anh làm anh
không mở mắt ra được, sau khi say rượu thì cả người đều bủn rủn.
Anh đỡ tường đứng lên, đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của một đôi vợ chồng
trẻ. Lúc tầm mắt giao nhau, cặp vợ chồng nhỏ đó vội vã xoay người đi vào thang máy.Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Đường tiên sinh cúi đầu nhìn trang bị đầy đủ...chăn, gối đầu, nệm ghế, bên cạnh còn có cái chen xem như là điểm tâm...Cháo?
Cô muốn tạo anh thành kẻ lang thang sao? Ngủ ở hành lang nhà trọ, còn có của cải là chăn và gối, cộng thêm bát cơm?
Đường Diệc Thiên sống hơn ba mươi tuổi, lần đầu tiên nghèo nàn thảm hại như vậy! Đúng là vô cùng xấu hổ!
Lại thêm một nhà nữa mở cửa ra, Đường tiên sinh bối rối quay mặt qua chỗ
khác, chờ người ta đi xa mới dám ngẩng đầu lên! Trong đôi mắt sắc bén
đầy sát khí! Điên cuồng gõ cửa nhà Hàn Niệm đùng đùng.
Chị Dương
mở cửa ra nhìn thấy anh không có chút giật mình, "Hàn tiểu thư nói, nếu
tiên sinh tỉnh, bảo tôi lấy chăn và gối vào." Nói xong đi ra cửa, ôm lấy chăn gối của Đường Diệc Thiên tối qua đi vào nhà.
Đường Diệc
Thiên tức giận không có chỗ trút ra, lại không thể giận cá chém thớt, có nén cơn giận hỏi chị Dương, "Cô ấy, cô ấy đâu?"
"Sáng sớm cô ấy
đã ra cửa, còn làm bữa sáng cho ngài đó!" Chị Dương cười híp mắt ra hiệu về phía chén cháo bên chân anh, "Ngài ăn xong nhớ đưa chén cho tôi."
"..." Đường Diệc Thiên hoàn toàn sụp đổ.
* * *
Sáng sớm Hàn Niệm đã dẫn Diệu Linh đến nhà tù Bắc Giao.
Vừa đi vào nhà tù, Diệu Linh không chịu tự đi, ôm chân mẹ muốn Hàn Niệm ôm, "Mẹ, ở đây chơi không vui..."
"Ừ, Diệu Linh đừng sợ, chúng ta đến đây thăm ông ngoại mà." Hàn Niệm ôm con dỗ dành nói, thực ra nhà tù cũng không có gì đáng sợ, chẳng qua là
không khí có chút u ám ngột ngạt, con nít lại nhạy cảm hơn người lớn.
"Sao ông ngoại lại ở đây vậy ạ!" Diệu Linh ôm chặt cổ mẹ, "Tại sao không sống chung với chúng ta?"
"Rất nhanh ông ngoại sẽ sống chung với chúng ta." Hàn Niệm mỉm cười, "Còn nhớ mẹ đã dạy con những lời gì không?"
"Dạ!" Diệu Linh gật đầu, lặp lại lời mẹ theo thứ tự, "Chúc ông ngoại phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Sinh nhật vui vẻ ạ!"
(Phúc Như Đông Hải - Thọ Tỷ Nam Sơn : ngụ ý sống lâu trăm tuổi, hưởng lộc hưởng phúc con cháu đầy đàn, sức khỏe dồi)
Từ lúc Hàn Niệm quyết định sinh đứa con này, cô đã nghĩ làm sao để đối mặt với ba mình rất nhiều, đủ loại suy nghĩ, trước đó cô nghĩ, có lẽ Hàn
Phục Chu sẽ không chọn cách tức giận, cũng không chọn bất ngờ, càng
không chọn vui sướng.
Ông chọn coi thường.
"Có phải con
còn muốn quay về bên nó không?" Hàn Phục Chu hỏi vậy. Lòng của Hàn Niệm
thắt lại, cô biết, mình sinh con của Đường Diệc Thiên ra, điều này đối
với ba có ý nghĩa gì. Là phản bội, còn có lừa dối.Bạn đang đọc truyện
tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Trong phút chốc Hàn Niệm nghĩ, Đường Diệc Thiên từng cho rằng mình phản bội anh, lừa gạt anh, nhưng không phải
anh vẫn yêu mình sao?
"Ba, thằng bé vô tội." Hàn Niệm nói, "Lúc
đó thằng bé đã sống trong bụng con, con không còn cách nào khác, con
thực sự không hạ quyết tâm được..."
Im lặng một lúc lâu, Hàn Phục Chu nói, "Con gái lớn rồi, không thể nào luôn nghe lời ba được. Thôi,
sinh thì sinh, cũng lớn vậy rồi, bây giờ nói gì cũng không còn kịp nữa.
Nhưng mà Tư Tư, con phải nhớ, bây giờ ba chỉ có mình con, chỉ có con, là tất cả hy vọng của ba."
Đi ra khỏi nhà tù Bắc Giao, nắng trưa
chiếu vào làm Hàn Niệm không mở mắt ra được, Diệu Linh ở bên cạnh cô nhỏ giọng nói, "Mẹ, vừa rồi con vẫn chưa chúc mừng sinh nhật ông ngoại."
Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm cúi đầu nhìn thằng bé, đúng vậy, thằng bé hoàn toàn không có cơ
hội mở miệng, "Không sao, ông ngoại biết tấm lòng của Diệu Linh là được
rồi."
"Có phải ông ngoại không thích con không ạ?" Tuy thằng bé
còn nhỏ, nhưng người khác có thái độ thế nào với nó, dù nó không thể nói rõ bằng miệng, trong lòng cũng cảm giác được.
Hàn Niệm nhất thời nghẹn lời, Diệu Linh ngửa mặt nở nụ cười, "Nhưng không sao ạ, sau này
ông ngoại sẽ thích Diệu Linh, bởi vì Diệu Linh rất vâng lời!"