Nhưng cô thực sự rất cảm động, mà cũng sợ hãi. Đôi mắt của anh, động tác của anh, đều dễ dàng khiến cô do dự.
Bệnh của Hàn Phục Chu đã ép Hàn Niệm đi đến đường cùng, còn sự giấu diếm của Đường Diệc Thiên hoàn toàn đẩy cô vào vực sâu! Cô biết không chỉ anh
không giúp cô, cô còn biết nếu Đường Diệc Thiên không đồng ý, cho dùng
cô liều mạng, Hàn Phục Chu cũng tuyệt đối không được thả ra.
Lúc
anh ép cô quay về bên cạnh anh, anh đã từng bày ra rất rõ ràng cho cô
xem, có thể đẩy Hàn Phục Chu ra đứng mũi chịu sào. Hơn nữa bây giờ trong tay anh còn có tư liệu của Phương Lượng, có phải lúc này, nếu cô cố ý
muốn cứu ba ra, thậm chí anh có thể khiến Hàn Phục Chu chết không có chỗ chôn ngay lập tức?
Muốn cứu ba ra, phải huỷ đi tư liệu đó, lúc
cô một lòng muốn làm, trong đầu không còn gì khác, ngay cả sự bất công
cũng bị vứt ra sau đầu, giống như bị ý niệm nào đó thúc đẩy, nổi lên suy nghĩ đó, một mực làm theo ý mình.
Đạt được kết quả dễ dàng như ý nguyện, nhưng lúc đưa tay là có thể lấy được, cô lại không biết ra tay thế nào.
Chưa từng sửa mật mã, chưa từng thay số, giống như anh luôn đứng đó chờ cô
quay về, lặng lẽ, không chút tiếng động, nếu cô không xoay người, nếu cô không đến gần, mãi mãi cô cũng sẽ không biết tất cả những chuyện anh
làm, nhưng anh vẫn làm thế. Giống như dù cô không biết, anh cũng giống
như lúc trước.
Cô vốn nghĩ rằng mình bị động mà tiếp nhận, cảm
giác bị lừa gạt là đau khổ nhất, đến lúc này mới hiểu được khi quyết
định phản bội một người là chuyện không dễ.
Cô không đủ tàn nhẫn, từ trước đến nay đều không đủ. Dù rất hận, dù tất cả gần như đều ở trong tay, nhưng vẫn không làm được.
* * *
"Muốn anh cầm giúp em không?" Một tiếng nói truyền đến từ phía sau, lạnh
giống như băng tuyết ngày đông giá rét. Hàn Niệm cảm thấy sự lạnh lẽo
lập tức lan từ đầu ngón tay ra, leo lên cả người cô, ngay cả xương cốt
toàn thân cũng bị đông lạnh, cứng nhắc không có cách nào xoay người,
thậm chí không nói ra tiếng.
Bước chân của Đường Diệc Thiên nặng
nề hạ xuống, đi từng bước đến gần. Hàn Niệm nghe rõ tiếng hít thở tức
giận và nặng nề vang lên sau tai cô, sau đó cô bị kéo ra, ngã vào tủ
sách. Một tiếng loảng xoảng thật lớn, cả giá sách bằng gỗ đều lung lay
dữ dội, một bình gốm cổ tròn rớt từ trên cao xuống đất, bễ nát bên cạnh
bàn chân trần của cô.
Tiếng vang trong trẻo, giống như mộng thuỷ tinh vỡ tan.
Hàn Niệm ngẩng lên, bị ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn chằm chằm mà cả người
run rẩy. Anh đưa tay kéo thử, cửa két sắt đã nhẹ nhàng mở ra. Một lần
nữa chứng minh sự tin tưởng của anh đối với cô, đã bị giẫm đạp trên đất, "Không phải anh đã nói, em không được xem sao?"
Quanh người anh
phát ra sự lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, cả ngón tay của cô cũng không nhịn được mà run rẩy, cô không có lý do nào để giải thích. Ép người đến gần, Đường Diệc Thiên đè cô lên tủ sách. Cấn phía sau Hàn Niệm là ống
khoá màu vàng, cứng ngắc gần như muốn nhập vào làn da phía sau cô, cô
vẫn không biết nên trả lời câu hỏi của anh thế nào.
Cô không trả
lời, Đường Diệc Thiên tiếp tục hỏi, "Em muốn lấy phần tư liệu này làm
gì? Anh đã đồng ý với em, anh sẽ cất kỹ, sẽ không để bất kỳ ai có được,
còn chưa đủ sao? Hay là em không tin?"
Đáy mắt đỏ một mảng lớn vì tức giận, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, mặt mày vô cùng bình
thản, giọng nói cũng lành lạnh dửng dưng, nhưng mỗi một chữ đều khiến
người ta sợ hãi. Đã rất lâu, rất lâu, hoặc có thể nói gần như Hàn Niệm
chưa bao giờ thấy Đường Diệc Thiên như vậy, hoàn toàn bị anh thế này làm sợ hãi đến mức vành mắ t ửng đỏ.
"Em..." Cô nghẹn ngào mở miệng,
"Tại sao...Ông ấy bị bệnh, anh không nói cho em biết..."
Đôi mắt lạnh như băng của Đường Diệc Thiên chớp chớp, mày nhíu chặt, mặt mày tràn ra vẻ hung ác, "Là ai nói cho em biết?"
Câu hỏi của anh lại khiến Hàn Niệm bừng tỉnh và hiểu ra tất cả, "Là anh
luôn kêu luật sư Trương gạt em?" Cho nên đầu tháng ba cô bị tê liệt cơ
mắt mà đi làm kiểm tra, đến cuối tháng cô mới biết tình hình? Thảo nào
luật sư Trương có phần lưỡng lự, thì ra đều là vì anh!
Đường Diệc Thiên không thể phủ nhận, duy trì im lặng.
"Tại sao anh lại muốn gạt em..." Sự lạnh lẽo đã hoàn toàn lan rộng ra toàn
thân, đôi môi của Hàn Niệm không ngừng run rẩy. Cô sợ hãi, càng cảm thấy đáng sợ hơn. Ác mộng nhiều năm trước lại tái diễn rành rành một lần
nữa, chi tiết nào cũng vô cùng quen thuộc. Cô vẫn giống như trước, vẫn
cho anh hết hy vọng, còn có sự ảo tưởng và sự tin tưởng hoang đường! Nên lại một lần nữa, cô bị anh đẩy vào vực thẳm, tan xương nát thịt, "Anh
đã nói anh sẽ không gạt em, nhưng sao anh vẫn còn gạt em?"
"Lúc
trong lòng em nghi ngờ anh gạt em, em đã chọn cách không tin tưởng anh,
không phải sao?" Màu mắt của anh tối xuống, đen giống như vực sâu không
thấy đáy.
"Em muốn tin tưởng anh, em cũng đã từng tin tưởng anh." Hàn Niệm nhìn anh, trong cặp mắt đen nhánh của anh, cô nhìn thấy sự tàn nhẫn của anh và sự ngu ngốc của cô, "Nhưng mà Đường Diệc Thiên, anh đã
từng đẩy em vào địa ngục, em không thể tin tưởng anh hoàn toàn, trái tim em không cho phép em làm vậy, nó có trí nhớ, nó nhớ được nỗi đau, nhớ
được cảm giác bị lừa gạt!"
"Cho nên em không tin anh?" Anh đưa
tay cầm lấy bao đựng giấy, trong đó chứa bí mật dơ bẩn của hai mươi năm
trước, cũng là bí mật Đường Diệc Thiên không muốn để cô biết.
Lúc anh lấy phần tư liệu này từ trong tay Tô Hải Mai, Tô Hải Mai đã nói cho anh biết về chứng phình động mạch của Hàn Phục Chu. Sau đó Đường Diệc
Thiên đã tự mình đi kiểm chứng, chỗ phình động mạch trong não của Hàn
Phục Chu không thể làm phẩu thuật. Một khi đã vậy, nói cho Hàn Niệm rồi
thì sao? Để cô đau khổ hơn, hay để cô mất hết lý trí như lúc này?
Khoảnh khắc trước cô còn dây dưa thân mật với mình, nhưng khoảnh khắc sau đó
cô đã lặng lẽ đứng dậy, anh yêu, vì cô mà tình nguyện để mình đi xuống
địa ngục, cô ngủ bên cạnh anh, cô là người anh tin tưởng nhất trên thế
giới này, không đề phòng gì hết, nhưng cô lại làm chuyện anh không thể
tin được!
"Em muốn lấy nó đi tiêu huỷ phải không? Vậy em sẽ không biết ba em là người thế nào? Em muốn cứu ông ta ra? Cho dù anh đã từng
nói với em, giới hạn cuối cùng của anh, em vì ông ta mà không quan tâm
đến, phải không?"
Đối với Hàn Niệm, Đường Diệc Thiên đã lừa gạt, đối với Đường Diệc Thiên, Hàn Niệm đã phản bội.
"Nhưng trong não ông ấy có một khối u! Ông ấy sẽ chết bất cứ lúc nào!" Nước
mắt trào ra vành mắt, Hàn Niệm gần như hét lên nói, cô biết cô làm vậy
là phản bội, nhưng cô còn có thể làm sao! Tình thân và tình yêu, chết và phản bội, cô chỉ có thể chọn một, nhưng từ trước đến giờ cô vẫn không
biết nên chọn cái nào! Nếu cô biết, cô sẽ không dằn vặt đau khổ thế này, hai sự giày vò giống như bàn ủi đốt cháy cô, cô đi tới trước là núi
đao, lùi về sau là biển lửa.
"Anh không biết ông ấy sẽ chết à!
Anh đã nói sẽ để ông ấy sống, nhưng anh lại không nói với em là ông ấy
có thể chết bất cứ lúc nào! Từ đầu anh đã hy vọng ông ấy chết! Cho nên
anh mới gạt em, giống như lúc trước vậy! Nếu luật sư Trương không nói
với em, có phải ngay cả khi ông ấy chết lúc nào em cũng không biết
không! Đường Diệc Thiên, anh quá ác độc! Là tên lừa gạt! Cả đời này em
cũng khó mà tin tưởng anh nữa!"
"Tôi độc ác? Tôi là kẻ lừa gạt?"
Sự cuồng loạn của cô, khiến anh nở nụ cười lạnh lùng. Anh muốn nói cho
Hàn Niệm biết, nhưng anh không biết dùng cách gì để cô chấp nhận được sự thật. Lộ Hàn Phi nói với anh, chứng phình động mạch chỉ cần tâm trạng
bình thản, duy trì trị liệu để không vỡ cũng không ảnh hưởng đến cuộc
sống, cho nên Đường Diệc Thiên thấy, giấu Hàn Niệm, thậm chí giấu cả Hàn Phục Chu, là cách xử lý chuyện này tốt nhất.
Nhưng cô lại nói
anh là kẻ lừa gạt? Nếu anh là kẻ lừa gạt, vậy còn Hàn Phục Chu? Lừa gạt
anh, hại anh nhà tan cửa nát, lừa gạt thôn dân, làm hơn ba trăm sinh
mệnh vô tội bị chết, ba của cô, không phải tên lừa gạt sao?
Anh đã từng nói, sẽ để cô biết rốt cuộc Hàn Phục Chu là người thế nào, nhưng sau đó anh lại không đành
lòng làm vậy, anh sợ cô khổ sở, sợ cô sụp đổ, nhưng hôm nay là cô ép
buộc anh! Bởi vì cô đạp lên sự tin tưởng của anh, còn đụng vào giới hạn
cuối cùng của anh.
Nếu Hàn Phục Chu là ba của cô, cô không ngại
gì hết muốn cứu ba cô ra, vậy còn ba anh! Ba anh đáng chết sao? Anh và
em gái Đường Diệc Nhu mất đi ba, mất đi tất cả, rơi từ thiên đường xuống địa ngục?
"Không phải em luôn rất muốn xem tư liệu này sao? Vậy
tôi cho em xem. Em nhìn đi, ai là kẻ lừa gạt!" Anh mở cái bao rút tư
liệu ra, nhét vào trong tay cô, "Hai mươi năm trước, sạt lỡ đất ở huyện
Bạch Mặc tỉnh Vân Nam, chắc em biết chứ! Vậy em có biết không, nó hoàn
toàn là trong thời kỳ ba em còn tại chức vì chiến tích mà khai thác phi
pháp quá độ không để ý tới an toàn dẫn đến nhân hoạ đó!" (Nhân hoạ: tai
nạn do người gây ra)
"Không...không thể nào..." Trong tay cầm tư
liệu anh nhét vào, đôi mắt bị nước mắt che bao phủ mờ tầm mắt, cô không
nhìn rõ trên tư liệu chằng chịt viết những gì, điều duy nhất cô có thể
làm, là giữ vững lòng tin của mình.
"Không thể nào?" Đường Diệc
Thiên lấy tư liệu lại thô bạo xé bao nhựa của tư liệu ra, đưa những tấm
hình về tai nạn chưa từng công bố ra ngoài đến trước mặt cô.
"Hơn ba trăm người gặp nạn, 300 mạng người. Hàn Niệm, đây là ba của em đó!
Em bất chấp tất cả muốn cứu người ra! Ông ta đã gạt em, gạt mọi người!"
Cô buông lỏng ngón tay, những thứ trong tấm hình chảy xuống mặt đất, trên
mặt đất toả ra tội ác, lừa dối, và sự thật của nhiều sinh mạng vô tội bỏ mạng!
"Không, không...Điều này không thể nào..." Hàn Niệm chỉ
biết, cũng chỉ có thể lắc đầu, "Ông ấy là người có công cứu tế cứu nguy, ông ấy không phải là hung thủ, không phải là ông ấy..."
"Không phải ông ta thì là ai! Là em, là tôi, hay những người vô tội đó! Mấy
đứa trẻ đó bao nhiêu tuổi?" Đường Diệc Thiên hận Hàn Phục Chu, hận nhất
là ông ta đã gạt Hàn Niệm. Sự lừa gạt của ông ta khiến nút thắt giữa bọn họ mãi mãi không tháo gỡ được! Nếu không phải tại ông ta, giữa bọn họ
sẽ rất tốt đẹp và đơn thuần, tuyệt đối sẽ không khiến Đường Diệc Thiên
cảm thấy mình không chịu nổi sự lừa gạt.
Lừa gạt cô, không có ngày nào Đường Diệc Thiên dễ chịu, ngày nào cũng là dằn vặt, nhưng còn có thể làm gì!
Mà cô luôn không chịu tỉnh táo, phải thế nào, cô mới chịu hiểu tất cả!
"Vậy em phải xem kỹ một chút!" Sự chống cự không chịu tiếp nhận của cô, làm
anh nóng lên, giấy tư liệu trắng như tuyết nằm rải rác, anh lấy một tờ
trong đó ra cho cô xem, gần như là ép cô nhìn, trên tư liệu viết rất rõ
ràng, ở ngày 3 tháng 4 năm 1994, mỏ thiếc huyện Bạch Mặc khai thác trên
núi xuất hiện hai cái khe, cái khe kéo dài từ sườn núi đến chân núi, sâu mấy mét, trên sườn núi còn xuất hiện thêm mấy trăm cái khe nhỏ, nguy cơ sạt lỡ núi gần như là tất phải xảy ra.
Vậy mà từ ngày 3 tháng 4
đến ngày gặp chuyện là ngày 24, ròng rã hơn nửa tháng, quặng mỏ không có đình công ngày nào, thôn làng dưới chân núi cũng không biết tai hoạ
ngập đầu sắp đến!
Sự thật giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào thịt cô, ép cô nhìn thẳng vào miệng vết thương đầm đìa máu. Thực ra thì cô
tin, cũng giống như cô đã sớm nghi ngờ về cái chết của mẹ, nhưng Hàn
Niệm phải làm mình tin tưởng thế nào? Không ai nói cho cô biết, lòng tin nhiều năm qua của cô, sụp đổ trong phút chốc, cô phải làm sao?
Cô chỉ có thể lùi từng bước, anh tới gần một chút, cô lại lùi về sau một
bước, anh lại đến gần, cô lại lùi về sau. Cô muốn chạy trốn sự thật,
muốn sống với lòng tin của mình, ở đó có người ba hiền từ, ông yêu
thương cô, ông từng nói ông tuyệt đối sẽ không gạt cô...
Trong
cùng của tủ sách có treo một con dao găm, cán dao óng ánh, vỏ dao da
trâu chạm khắc, là bọn họ từng đi du lịch ở Tây Bộ mua về, chính tay cô
treo lên đó, cô nhớ rất rõ, cầm lấy, rút lưỡi dao ra.
Cô còn nhớ, từ lúc trở về đến giờ, cô biết rất rõ, lợi thế duy nhất cô có được, chỉ là bản thân cô.
Lưỡi dao thoát ra khỏi vỏ, lạnh lẽo kề sát lên động mạch ở cổ tay của cô, cô cảm thấy lưỡi dao nhọn giống như gió lạnh thấu xương, "Đường Diệc
Thiên...Em biết, nhà họ Hàn chúng tôi nợ nhà anh một mạng, cho nên em
trả lại cho anh. Em trả cho anh, có phải sẽ không nợ anh nữa không? Vậy
là anh có thể cứu ông ấy ra, ông ấy là ba của em, em cầu xin anh..."
Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo rời khỏi cổ tay cô, sau đó chất lỏng gì đó nhỏ
lên động mạch của cô, ấm áp dinh dính, đôi mắt anh đen như màn đêm, anh
nói, "Không, thể, nào."