Sau khi kết thúc hội
nghị y tế, Lộ Hàn Phi không bỏ đi ngay, ở lại một đêm đi mua đồ đặc sản
theo bản liệt kê của bà xã. Lúc giữa trưa anh ta đang chuẩn bị rời đi,
chợt nghe nói đêm hôm qua Đường Diệc Thiên được đưa vào phòng phẫu thuật của bệnh viện để điều trị gấp.
Không kịp trả khách sạn, Lộ Hàn
Phi xách theo bọc lớn bọc nhỏ vội vàng chạy đến bệnh viện. Mấy bọc lớn
vang lên tiếng xào xạc, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra thì bị mắc kẹt ở khung cửa. Nhưng từ trước đến nay cơ thể hoàng tử nhỏ dao vàng luôn có sức
khỏe cường tráng, cho nên anh ta dùng hết sức chen vào bên trong, tiếng
bọc ni lông chen chúc chói tai giống như tạp âm phá đi sự yên tĩnh của
phòng bệnh.
Hàn Niệm vội vàng đến cửa ngăn anh ta lại, nhỏ giọng ngăn cản, "Tiếng ồn quá!"
Đầu của Lộ Hàn Phi đầy mồ hôi, người còn đang bị ngăn ở trước cửa đã vội
vàng hỏi, "Sao lại như vậy? Có người đột nhập vào phòng hành hung sao?
Em nghe nói cắm vào hơn phân nửa dao luôn! Thiếu chút nữa là đến tim! Ai làm vậy! Báo cảnh sát chưa? Bắt được hung thủ chưa?"
Anh ta hỏi
liên tục, Hàn Niệm có chút lúng túng và bối rối, nhưng có bối rối, cô
cũng không thể trốn tránh. Tối hôm qua cô đã lựa chọn cách trốn tránh
hèn nhát, để bây giờ cô hối hận không thôi.
Anh đã dạy cô dũng
cảm, cô không thể kiên trì. Bởi vì tất cả sự kiên cường của cô, chỉ ỷ
vào anh mà thôi, bởi vì có anh, bởi vì biết anh yêu mình, cô mới có thể
kiên cường, đối mặt với anh, đối mặt với Thẩm Du, đối mặt với Thẩm Diễm
Thu, đối mặt với tất cả đều không chút sợ hãi. Nếu không còn anh, cô vẫn là con nhỏ trốn trong hẻm khóc thút thít. Trong giây phút bị anh nghi
ngờ đã bóp vỡ sự kiên cường của cô, để lại một nấm hương nhỏ chỉ biết
trốn chạy.
"Là tôi..." Tuy cô không có đâm dao và ngực Đường Diệc Thiên, nhưng thực sự là cô. Cô không tự mình ra tay, nhưng cũng giống
như ra tay. Cô điên cuồng bất chấp tất cả đâm một dao vào lòng anh,
không khác gì nhau.
Cả đêm cô không ngủ, môi tái mét nứt nẻ,
giọng cũng hơi khàn. Lộ Hàn Phi nghe không rõ, cũng không thể tin vào lỗ tai mình, "Là chị bị đâm? Thương tích thế nào?"
Hàn Niệm xách dùm anh ta hai cái bọc lớn trong tay, xoay người đi vào trong, "Là tôi cầm dao..."
Trống được một tay, Lộ Hàn Phi có thể đi vào nhưng thay cho sự sốt ruột lúc
nãy, là ngẩn người chết đứng ở cửa. Hàn Niệm nghe anh ta không có động
tĩnh gì, xoay người thì thấy, anh ta ôm lấy ngực mình với vẻ mặt căng
thẳng, "Trong phòng bệnh có dao không?" Trên Lộ Hàn Phi có già, dưới có
trẻ, còn có bà xã đang chờ anh ta mua đặc sản về nhà đó!
Hàn Niệm nhìn anh ta, Lộ Hàn Phi tự khuyên giải, "Không sao, thực ra thì em cũng đã từng học kỹ thuật vật lộn rồi!"
* * *
Nghe Hàn Niệm thuật lại chuyện xong, Lộ Hàn Phi cảm thấy tiểu Nhã Nam thật
sự rất dịu dàng, cô chỉ già mồm mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ giống như
bắn tung tóe dầu nóng vào mặt anh, hoặc lấy kéo uy hiếp một chút, so với tiết mục đâm dao, không có gì đáng nói!
Có bác sĩ Lộ Hàn Phi này ở bên cạnh, Hàn Niệm không nhịn được hỏi, "Anh ấy còn hôn mê bao lâu mới tỉnh lại?"
"Tối qua phẫu thuật, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh à?" Nhìn Lộ Hàn Phi còn hết
hồn hơn Hàn Niệm, "Bình thường hai tiếng là tỉnh rồi! Chị không đi hỏi
bác sĩ sao?"
"Hỏi rồi." Hàn Niệm gật đầu, "Buổi sáng có hỏi một
lần, bác sĩ đến xem, cũng không có vấn đề gì, nói có thể là thể chất mỗi người khác nhau, hôn mê lâu một chút cũng có."
Lộ Hàn Phi đứng
từ trên ghế dậy, liếc nhìn Đường Diệc Thiên im lặng nằm trên giường bệnh ở phía xa, lấy kinh nghiệm phẫu thuật của mình ra xem...Đường Diệc
Thiên đang giả bộ ngủ. Nhưng mà, anh nhớ hôm qua Tiểu Nhã Nam đã dặn dò
anh trong điện thoại..."Lộ Hàn Phi, lúc anh ở bên ngoài không có ai
trông coi anh, tốt nhất là nếu anh có thể câm miệng thì câm miệng, có
thể bớt nói thì bớt nói, với hiểu biết của em đối với anh, anh không
phải loại nói nhiều sai nhiều, mà là làm nhiều sai nhiều, nếu không là
có chức năng tự đi tìm đường chết."
Anh cúi đầu nhìn Hàn Niệm, hay là anh không nói ra vậy! Tiểu Nhã Nam đã dịu dàng lắm rồi, anh cũng nên ngoan ngoãn nghe lời!
"Ừ, có lẽ là miệng vết thương quá sâu, đúng là mất máu quá nhiều sẽ hôn mê
lâu hơn một chút." Lộ Hàn Phi chậc chậc miệng, kìm nén đến mức này,
Đường Diệc Thiên thật có lòng nhẫn nại.
"Vậy tối nay có thể tỉnh
không?" Hàn Niệm lo lắng hỏi, sáng Diệu Linh đi nhà trẻ, nếu tối về
không nhìn thấy ba lại không nhìn thấy mẹ sẽ sốt ruột.
Một dao
hôm qua của Đường Diệc Thiên, đã kéo Hàn Niệm từ trong điên cuồng và cố
chấp ra ngoài, để cô tỉnh táo và hiểu rõ sự trốn tránh hèn nhát của cô
đã tạo ra cục diện hoang đường gay go đến cỡ nào. Ép cô đối mặt với hiện thực, đối mặt với chính mình.
Chờ đợi cả đêm khiến cô hoàn toàn
hiểu ra, đi đến cục diện ngày hôm nay, đều là cô không chịu đối mặt mà
tạo thành. Cô kiên trì trong suy nghĩ ảo tưởng của mình, thậm chí còn
muốn người khác điên cuồng giống mình, nhưng đó chính là một sự ích
kỷ.
Đối với cô thì Hàn Phục Chu là ba, nhưng với người khác, không phải. Ông là ba của mình,
cũng không đại biểu ông là người tốt, Hàn Phục Chu có đối xử tốt với cô, cũng có chỗ thiếu nợ người khác, ông hiền từ hơn nữa, cũng có mặt ác,
cô phải chấp nhận sự thật này.
"Tối nay..." Lộ Hàn Phi bối rối,
có thể không, phải xem sự chịu đựng của Đường Diệc Thiên. Anh sờ cằm,
suy nghĩ, "Đoán chừng đói bụng sẽ tỉnh."