Không Nói Mà Dụ

Chương 18: 18: Nói Chuyện Cũ




Lúc Chu Ngôn Dụ tỉnh dậy, Thẩm Hi vẫn còn ngủ.

Chu Ngôn Dụ nhất thời không nhúc nhích, nhớ đến tối hôm qua bởi vì thức quá muộn hai người bất tri bất giác liền ngủ quên, tình huống này giống y như đúc khi còn nhỏ.

Lúc đó chắc là khoảng năm thứ hai anh đến Thẩm gia, ác mộng không còn quá nghiêm trọng.

Anh đã vào tiểu học, không thể tiếp tục ăn vạ dì Tuyết, bắt đầu ngủ một mình.

Có một ngày, Thẩm Hi chạy vào phòng của anh, lúc đầu anh không hiểu Thẩm Hi muốn làm gì sau đó mới biết thì ra là vì hắn không chịu nổi một mình tịch mịch nên đêm tới tìm anh trốn ra đi chơi.

Khi đó anh vẫn chưa biết bệnh tình của Thẩm Hi nên đồng ý bồi hắn, sau này mỗi khi nhớ tới đều nhịn không được cảm thấy sợ hãi.

Nhưng khi đó hai người đều còn nhỏ, không biết nặng nhẹ lại thích chơi ở những nơi mạo hiểm, đâu để tâm mà quản này quản nọ.

Cũng có bị phát hiện rồi chịu phạt nhưng con trai da thịt dày, đặc biệt là Thẩm Hi tuy rằng vẫn luôn được căn dặn cẩn thận nhưng bởi vì thân thể không có biểu hiện phát bệnh liền đem bệnh tình xem nhẹ, sau khi chơi đến hăng say thì cái gì cũng ném hết ra sau đầu.

Sau lần phát bệnh năm tám tuổi, Chu Ngôn Dụ sống chết không chịu bồi Thẩm Hi đi chơi đêm nữa, ban ngày anh cũng sẽ coi chừng hắn thật chặt chẽ.

Thật ra cũng không phải hoàn toàn không bồi hắn chơi, trò chơi cùng vận động thích hợp vẫn sẽ bồi hắn.

Thẩm Hi tuổi càng lớn cũng chậm rãi biết thu liễm, ít nhất học được tự khống chế.

Khi đó là lúc Chu Ngôn Dụ vừa mới bắt đầu chịu nói chuyện, nếu không thể đi ra ngoài chơi Thẩm Hi nghĩ rằng mình sẽ buồn đến hoảng.

Nên hắn liền ôm gối đầu đến tìm Chu Ngôn Dụ trò chuyện, mỗi lần đều nói cho tới ngủ mới thôi, tỉnh lại sẽ tựa như bây giờ.
Lại sau này hai người lên cấp ba ở cùng một phòng, Thẩm Hi ngủ bên dưới, Chu Ngôn Dụ ngủ bên trên.

Đại học cùng nhau xuất ngoại du học, tuy rằng không cùng một ngành nhưng hai người cùng thuê một phòng chung cư có hai phòng ngủ, bởi vì thời gian đi ngủ của hai người không giống nhau.

Kỳ thật là vì Thẩm Hi thân thể không tốt nên phải ngủ sớm dậy sớm, Chu Ngôn Dụ có nhiều việc lại kiên trì muốn nấu ba bữa cho Thẩm Hi nên sẽ ngủ trễ hơn rất nhiều.

Bất quá buổi sáng anh vẫn sẽ dậy cùng giờ với Thẩm Hi, sau đó cùng nhau ăn trưa rồi ngủ trưa.
Sau khi về nước, Thẩm Hi tiếp nhận công ty điện ảnh.

Thật ra chuyên ngành mà Chu Ngôn Dụ học không liên quan gì đến lĩnh vực kinh doanh hay điện ảnh.

Thời điểm lựa chọn chuyên ngành, bọn họ đã suy xét không chỉ một lần.

Bất quá cuối cùng bà nội Thẩm nói một câu, nói đại học hẳn là thời gian vui vẻ tự do cho nên trước đừng nghĩ đến sự nghiệp của Thẩm gia chỉ chọn chuyên ngành chính mình yêu thích.

Vì vậy Thẩm Hi chọn kiến trúc, Chu Ngôn Dụ theo lịch sử, bất quá bọn họ vẫn học thêm kinh tế học, quản trị kinh doanh cùng tài chính.

Cho dù như thế nào, bọn họ vẫn hy vọng giúp Thẩm gia chia sẻ một ít trách nhiệm mà không phải chỉ lo nhàn hạ riêng mình.
Chu Ngôn Dụ chăm chú nhìn Thẩm Hi, hồi ức liền thoáng nổi lên trong lòng.


Anh biết sáng sớm Thẩm Hi sẽ rất dễ tỉnh dậy cho dù đêm ngủ bao lâu, vì vậy anh mau chóng xuống giường, động tác thật nhẹ thật nhẹ chỉ lấy di động trên tủ đầu giường cũng không mang giày mà để chân trần rời khỏi phòng ngủ.

Sau khi Chu Ngôn Dụ ra khỏi nhà Thẩm Hi, chuông báo thức trong di động của anh vang lên.

Chu Ngôn Dụ thoáng thở phào một hơi, vừa kịp lúc, anh ấn xuống mật mã mở khóa cửa nhà mình liền lập tức đi đến phòng tắm.
Sau khi Chu Ngôn Dụ rời đi, Thẩm Hi chậm rãi tỉnh dậy.

Kỳ thật khi Chu Ngôn Dụ xuống giường hắn đã cảm nhận được, bất quá ý thức còn chưa kịp tỉnh táo hơn nữa bởi vì ngày hôm qua ngủ quá muộn làm hắn cảm thấy có chút đau đầu.

Đây là hậu quả của việc thức khuya nhưng dù biết trước sẽ như thế này tâm tình của hắn vẫn thật tốt, khó được cùng Chu Ngôn Dụ làm những việc giống khi còn nhỏ.

Này cũng giống như quyển nhật ký kia, một khi đã nhớ đến chuyện lúc nhỏ đề tài căn bản là muốn ngừng cũng không được.

Thật nhiều sự việc rõ ràng là hai người cùng nhau trải qua nhưng tâm tình cùng cảm thụ lại hoàn toàn khác nhau, cho nên nói mãi nói mãi vẫn chưa hết chuyện.
Bất quá tỉnh dậy đau đầu vẫn làm Thẩm Hi cảm thấy có chút không xong.

Bởi vì thân thể hắn dù cho chỉ gặp chút vấn đề nhỏ đều không thể giấu được Chu Ngôn Dụ.

Cho nên hắn cũng sẽ không giấu làm gì, đây là quy tắc hắn cần phải tuân thủ nếu không sẽ khiến Chu Ngôn Dụ lo lắng.


Quả nhiên, khi hắn mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ, động tác đầu tiên của Chu Ngôn Dụ chính là tới gần sờ trán hắn sau đó thấp giọng hỏi.
"Đau đầu không?".
Thẩm Hi thành thật gật gật đầu nhưng vẫn đối Chu Ngôn Dụ nói.
"Yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy.

Chẳng phải nói tâm tình tốt tế bào trong cơ thể cũng sẽ cảm thấy sung sướng liền sẽ không sinh bệnh sao".
Chu Ngôn Dụ "Ừ" một tiếng, nhiệt độ trên trán Thẩm Hi bình thường, anh cũng yên lòng.

Thân thể Thẩm Hi qua loa không được, bất quá may mà ở trước mặt mình Thẩm Hi cũng sẽ không cậy mạnh.

Với anh mà nói đây là một chuyện không thể tốt hơn, cho nên lúc này anh chỉ cần kiểm tra một chút tâm liền an.
"Đi ăn cháo đi, tôi gọi điện thoại qua dặn bọn họ nấu trước, tôi đói lả".
Thẩm Hi vừa nói vừa cầm lấy di động, Chu Ngôn Dụ nghe hắn nói như vậy liền biết hắn lại nhớ cháo ở Hoàng lâu rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.