Không Nói Nổi

Chương 22



Khi Thẩm Kham Dư về đến nhà Tống Lê đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, cậu khó mà tránh được những lời càm ràm nhưng cậu vẫn ân cần lấy túi trái cây mới mua đem ra, Điềm Điềm trông thấy măng cụt mặt mày hớn hở, nước miếng chảy ròng ròng. Tống Lê nhìn thấy cháu nội vui vẻ cũng không còn muốn tính toán với Thẩm Kham Dư.

“Bảo bối lại đây, ba bóc cho con ăn nè.” Thẩm Kham Dư ngủ một giấc, thể lực và tinh thần hồi phục không ít, tay trái khó khăn cử động cũng bóc thành công vỏ măng cụt.

“Dạ dạ!” Cố Vũ Điềm hưng phấn cực kì, hai con mắt to tròn nhìn chằm chằm trái mang cụt trong tay Thẩm Kham Dư.

Thẩm Kham Dư đưa một múi vào miệng bé con. Cố Vũ Điềm há miệng cắn một cái vẻ mặt lập tức cau lại nhả ra ngay: “Chua!”

Thẩm Kham Dư sửng người: “Sao mà chua được con, cái này rất ngọt mà. Con thử lại đi, ăn ngon lắm.”

Cậu liền đút cho Cố Vũ Điềm múi khác, con bé vẫn phun ra ấm ức gào lên: “Không ăn nữa! Chua quá đi!”

Tống Lê nhìn không nổi nữa giật lấy từ tay Thẩm Kham Dư ăn thử. Bà tức giận đến mức vứt ngay vào sọt rác: “Thứ này mà cậu còn đem cho con bé ăn? Nó chưa có chín, cậu tính để cháu tôi bị đau bụng à?”

Thẩm Kham Dư mờ mịt nhìn cái tay trống rỗng rồi lại ngó sang thùng rác, lẩm bẩm nói: “Nhưng thật sự nó rất ngọt mà.”

“Ngọt thì tự cậu ăn một mình đi!” Tống Lê lườm một cái bế Cố Vũ Điềm đi: “Điềm Điềm ngoan, bà nội đưa con đi ăn cơm nha, không thể ăn mấy thức rác rưởi của ba con.”

“Ưm, ba thật là hư!”

“Đúng rồi, bảo bối ngoan không cần để ý cậu ta nữa, cậu ta rất xấu!”

Thẩm Kham Dư ngồi trên sofa ngây ngơ một hồi, cúi người ngồi xổm bên cạnh thùng rác, cầm lấy trái măng cụt vừa bị vứt vào đấy, nhẹ nhàng cắn.

Thật sự…. thật sự rất ngọt mà.

Sao lại nói là rác rưởi.

Cố Ngôn Sênh trở về trông thấy Thẩm Kham Dư lại lấy đồ trong tùng rác ra ăn, trong đầu anh “Ong” một tiếng, tức giận quát lên: “Thẩm Kham Dư, em làm cái gì vậy?”

Thẩm Kham Dư bị dọa sợ hết hồn, măng cụt lại rơi vào sọt rác, cậu vội vàng cúi người muốn nhặt lên, Cố Ngôn Sênh hai ba bước tiến lại gần nắm lấy tai cậu, khẽ gằn giọng: “Sao lại ăn được thứ này?”

Thẩm Kham Dư ngốc lăng nhìn anh đột nhiên nổi nóng không biết làm sao khe khẽ nói: “Là… là đồ vứt đi, không phải đồ mới, đồ mới em chưa có động qua, cái này em có thể ăn không?”

Cố Ngôn Sênh nhìn cậu còn muốn lục thùng rác, nhấc cái chân đạp thùng rác bay ra xa: “Ném đi rồi thì là rác thải. Em nhặt đồ trên đất ăn tôi còn chưa nói, bây giờ đến cả đồ trong thùng rác cũng muốn lấy ra ăn. Mẹ em không dạy em mấy thứ đồ đó đều là đồ dơ, ăn vào sẽ mắc bệnh à?”

“Em.. mẹ em…” Liên quan đến sự giáo dục của cha mẹ Thẩm Kham Dư tựa như trống rỗng, đôi môi cậu nhợt nhạt hé ra nhưng lại không có lời nào có thể cãi lại, cuối cùng chỉ có thể ngẩng đầu lên cầu xin Cố Ngôn Sênh: “A Sênh anh để em ăn đi, em thấy có hơi … hơi khát. Nếu em bị bệnh, em sẽ đi ra ngoài, sẽ không ở trong nhà đâu.”

Cố Ngôn Sênh nhìn môi cậu khô nứt còn vương cả máu, đôi môi run cầm cập không ngừng nhất thời nghẹn ứ, nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, kéo cậu lên đặt ngồi trên sofa, rót cốc nước ấm cho vào tay cậu: “Không ai đuổi em ra ngoài. Em uống nước đi.”

“Cám ơn anh, A Sênh.” Thẩm Kham Dư ngạc nhiên nhận lấy, khát đến cổ họng đau nhói lại không dám cầm cốc lên uống, cứ cầm cái cốc mà chà chà một hồi nhẹ giọng nói: “A Sênh đây là cốc của Điềm Điềm, em không thể dùng, sẽ làm dơ mất.”

Cậu nói xong đem cốc bỏ xuống, chống tay vịn sofa co quắp đứng dậy: “Trong phòng em có nước, để em vào lấy uống.”

Cố Ngôn Sênh lúc này không nhịn được nữa: “Ngồi xuống! Nước trong phòng để qua mấy ngày rồi, có còn uống được nữa đâu?”

Thẩm Kham Dư chân mềm ra ngồi thụp xuống như bé ngoan, ngơ ngơ hỏi Cố Ngôn Sênh: “Nước cũng sẽ hư sao?”

“Sao không?” Cố Ngôn Sênh không muốn nói nhiều với cậu, từ trên bàn lấy một trái măng cụt ra, bóc hai ba cái rồi đưa cho cậu.

Thẩm Kham Dư nhìn Cố Ngôn Sênh lắc đầu mở miệng muốn nói gì đó, nhưng vì khát mà sặc ho khụ hụ, lời nói khản đặc khó khăn: “A Sênh anh ăn đi, em ăn chỉ tổ lãng phí.”

Tống Lê chú ý động tĩnh bên này lập tức ngăn cản: “A Sênh đừng có ăn, chua muốn chết. Thật không biết Thẩm Kham Dư cậu ta ngoài chơi game thì còn có thể làm được cái gì, mua măng cụt mà lại chua như thế. Cho cậu ta ăn cũng chẳng lãng phí đâu, chỉ tổ lãng phí tiền.”

Thẩm Kham Dư cúi đầu yên lặng nghe, viền mắt có chút ửng hồng.

Tống Lê bây lâu nay không thích cậu, lời khó nghe như thế nào cũng đã từng nói qua, cậu nghe riết cũng thành quen rồi. Nhưng vào lúc này cậu có chút khó mà chịu được.

Cái gì cậu cũng làm không tốt.

Vốn là muốn chơi game thật hay để giúp A Sênh kiếm thêm ít tiền, nhưng bây giờ tay trái của cậu khó mà điều khiển được bàn phím, sau này có khả năng cậu không thể chơi được nữa.

Cậu nợ A Sênh nhiều như vậy, lại không có cách nào trả hết cho anh.

Cậu dụi mắt nghẹn ứ nói: “A Sênh…em xin..”

“Con thích ăn chua một chút nên mới bảo em ấy đi mua, mẹ đừng trách em ấy nữa.” Cố Ngôn Sênh cứng rắn nói với Tống Lê, quay đầu nhìn Thẩm Kham Dư thay giọng ôn hòa: “Không sao mà, em không cần phải xin lỗi.”

Thẩm Kham Dư kinh ngạc nhìn anh.

Tống Lê chẹp miệng một cái tiếp tục cho cháu nội ăn cơm.

Cố Ngôn Sênh im lặng không lên tiếng cắn thử một múi măng cụt, thật sự chua không tả nổi, anh không nhịn được nhíu nhíu mày: “Thật sự chua quá rồi, em cũng đừng có ăn.”

Anh tính đem vứt vào sọt rác, Thẩm Kham Dư nhanh tay chụp lại: “Đừng đừng đừng! Để em ăn, để em ăn!”

Cậu lung tung bóc vỏ sau đó nhét hết vào miệng mình, bởi vì bóc quá nhanh, tay có chút run run nhưng không lâu sau đã ăn hết một nủa, còn hớn hở cười với Cố Ngôn Sênh: “Em thấy nó rất ngọt mà, A Sênh bóc cho em thì lại càng ngọt! Cám ơn anh!”

Cố Ngôn Sênh không hiểu vì sao măng cụt chua như thế mà cậu ăn vào lại thấy ngọt, anh muốn ngăn cản cậu lại nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cậu mà không nỡ.

Có phải cậu chưa từng ăn qua đồ ngọt?

Có phải nếu đưa cho cậu muốn chén nước sôi, cậu cũng sẽ nói nó ngọt?

Thừa dịp tâm lý cậu không phòng bị Cố Ngôn Sênh đem cốc nước ấm đưa đến bên miệng cậu, cậu tỉnh tỉnh mê mê mà uống một hớp.

“Trong nước có bỏ thêm đường, có ngọt không?” Cố Ngôn Sênh thăm dò hỏi.

“Ngọt ạ, so với măng cụt còn ngọt hơn á!” Thẩm Kham Dư gật gật đầu, mắt cong cong cười, cười đến đáy mắt rực rỡ nơi ánh đèn vàng trong nhà.

Quả nhiên…

Ánh mắt Cố Ngôn Sênh tối sầm.

Trong nước chẳng thêm cái gì cả, chỉ nguyên bản vị nhạt nhẽo của nước mà thôi.

Buổi tối, Thẩm Kham Dư ngủ không ngon. Bởi vì tim cậu không thoải mái khó mà nằm thẳng người để ngủ, mà cậu chỉ có một cái gối, không còn cái nào để ôm ngủ cả. Ngủ không được bao lâu lồng ngực lại khó chịu hổn hển mà tỉnh giấc, vì vậy sáng hôm sau cậu dậy rất sớm.

Thời gian dư dả, cậu liền chuẩn bị điểm tâm cho A Sênh và Điềm Điềm rất kỹ càng. Lúc ra ngoài trời còn tờ mờ sáng, nghĩ là còn sớm nên cậu đi bộ đến bệnh viện đến tiết kiệm tiền, tiện đường mua cho mẹ bánh trứng mà bà thích.

Tiệm bánh trứng mở cửa rất sớm, lúc Thẩm Kham Dư đến đã có rất nhiều người xếp hàng, cậu đứng ở hàng sau cùng, từng trận gió thu lạnh đến nhẹ nhàng phát run.

Cậu ngày càng sợ lạnh, mùa đông năm nay e là khó có thể chịu được.

Cậu không biết mình có thể trải qua được mùa đông này không. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, mùa xuân năm sau cậu muốn đưa Điềm Điềm đến ngoại thành xem phố hoa. Cậu sẽ mặc quần áo hoa tiên nữ cho bé, sẽ chụp thật nhiều hình kỉ niệm, nói cho bé biết trên thế giới này bé là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất.

Trước kia cậu đã hứa với con gái.

Chỉ là bây giờ con gái không còn cần cậu nữa, nếu mùa đông này cậu không gắng ngượng nổi nữa, không thực hiện được lời hứa, mong con gái không trách cậu.

Bất tri bất giác đã đến lượt, Thẩm Kham Dư mua hai hộp bánh trứng ôm trong lòng ngực bước đi nhanh đến bệnh viện.

ĐẾn bệnh viện Thẩm Kham Dư còn tưởng sẽ thấy được người nhà, nhưng khi cậu đến quầy dịch vụ để hỏi thăm thì có một bác sĩ tìm đến: “Con là Kham Dư phải không?”

Thẩm Kham Dư gật đầu.

“Dì là bạn của mẹ con, gọi dì Lâm là được rồi.” Nữ bác sĩ ôn hòa cười nói: “Đi cùng với dì, mẹ con đang bận, dì dẫn con đi xét nghiệm.”

“Dạ vâng, dì Lâm ạ.” Thẩm Kham Dư vội vàng cúi chào: “Mẹ con… không tới sao?”

“Ừ, mẹ con đang chăm sóc ba con, cho nên nhờ dì giúp con.”

“Dạ…” Thẩm Kham Dư mất mát gật đầu: “Vậy… dì Lâm có thể giúp con không ạ, giúp con đưa cái này cho mẹ.”

Cậu đem bánh trứng trong lòng đưa cho dì Lâm xem: “Là cái này ạ.”

“Được thôi, để dì nhờ y tá đưa giúp con.” Dì Lâm nhận bánh trứng giao cho y tá bên cạnh.

“Con cám ơn dì.” Thẩm Kham Dư cười nói.

“Không việc gì.” Dì Lâm đưa cậu đi trên đường, tiện hỏi thăm một chút: “Có chỗ nào không thoải mái không? Một hồi sẽ phải lấy rất nhiều máu, con chịu được không?”

“Được ạ, không sao đâu.” Thẩm Kham Dư từng bước từng bước theo sau, trên khuôn mặt luôn có một nụ cười. Dì Lâm cho rằng có phải mình đón nhầm người không? Sao bà bạn mình miêu tả đứa con phản nghịch của bà ấy không giống tên nhóc này.

Thẩm Kham Dư không nghĩ đến việc làm xét nghiệm cũng sẽ mệt như vậy. Không chỉ rút máu, còn có cả một đống máy móc kiểm tra làm cậu cực kì khó chịu. Trong quá trình xét nghiệm cậu mượn cớ đi vệ sinh chạy vào phòng mà nôn ra rất nhiều lần. Nhưng vì chưa ăn gì nên nôn chẳng ra cái gì, chỉ toàn là nôn khan đến mức cuống họng cậu đau đớn.

Cậu để kiểm tra tim và đo điện tâm đồ vào mục cuối cùng, chung quy vẫn có vấn đề phát sinh. Bác sĩ bước đầu chuẩn đoán bệnh giãn cơ tim mạch, phì đại tâm thất trái, có dấu hiệu thời kì đầu của suy tim, kiến nghị không thực hiện cấy ghép gan, rất dễ phát sinh biến chứng nguy hiểm đến tính mạng. Mà nếu là vì cứu người nhà, không có nguồn gan thích hợp, có thể cho phép cấy ghép nhưng phải kí cam kết hậu quả tự chịu trách nhiệm.

Những câu nói này làm dì Lâm nghe thấy kinh hồn bạt vía, ngược lại Thẩm Kham Dư chỉ nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời. Thậm chí lúc đi ra khỏi phòng khám còn ngân nga một giai điệu dân gian không biết tên, nhìn trông rất vui vẻ.

“Kham Dư, con không sợ sao?” Dì Lâm không nhịn được hỏi.

“Dạ không ạ.” Thẩm Kham Dư híp mắt: “Làm phẫu thuật chỉ cần nghĩ bên cạnh là ba con, con sẽ không sợ nữa.”

“Ý dì là…” Dì Lam chần chừ: “Con không sợ chết sao?”

“…Cũng không sợ ạ.” Nụ cười trên mặt cũng không mất đi, đôi mắt vẫn sáng như thế.

Cậu không sợ chết, chỉ là có chút nhớ A Sênh cùng Điềm Điềm, còn có ba mẹ và anh hai. Sau này đều không còn được nhìn thấy bọn họ nữa.

Không thấy được A Sênh thành công cùng với 《 Thương Hải Tiếu 》, không thấy được Điềm Điềm khôn lớn, không thấy được ba sẽ khỏe lại cũng không thấy được anh hai kết hôn sinh con.

Nghĩ tới những điều này, cậu vẫn có chút không cam lòng.

Thế nhưng cậu nghe nói, gây mê cũng giống như một giấc ngủ vậy. Lúc chết cũng sẽ không hay biết, cũng không thấy khó chịu. Cho dù là có nhớ nhung, có khổ sở ra sao một khi thuốc mê có hiệu lực, tất cả cũng không còn quan trọng nữa.

Chỉ là cậu còn muốn cùng bọn họ nói lời tạm biệt.

Nhưng có ai nguyện ý nghe không? Sẽ có người nói hẹn gặp lại với cậu chứ? Dù là gặp lại ở kiếp sau sẽ có ai đến chào cậu nột tiếng không?

Có lẽ là không đi, không ai hi vọng sau này sẽ gặp lại cậu cả.

Những người mà cậu yêu, đều… sẽ không còn gặp lại nữa.

Không sao hết, chỉ cần bọn họ hạnh phúc an khang là tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.