Qua một đêm nhốn nháo rối loạn, hôm sau mặc dù là thứ bảy, nhưng quán bánh rán đầu đường không hề ít người hơn bình thường, như cũ chưa tới bảy giờ đã xếp thành một hàng dài. Dụ Lan Xuyên còn phải làm thêm giờ, các huynh đệ Cái Bang phải thừa dịp chủ nhật đông người hành nghề, ngay cả Cam Khanh núp sau màn không lộ diện cũng phải mở cửa hàng đúng giờ, chuẩn bị nghênh đón một vòng thuỷ nghịch mới, vì vậy tất cả mọi người đều giải tán.
Chỉ còn lại Dương bang chủ là công chức đã về hưu nên không có việc gì, liền cùng ông chủ Dương áp giải Diêm Hạo đang thất hồn lạc phách về tiệm giặt là, đóng cửa giáo dục.
Dụ Lan Xuyên về nhà ngủ gật, làm một cái combat bath(*), dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh sửa chính mình ngăn nắp gọn gàng, chuẩn bị đi làm. Mới vừa tới cửa, anh chợt nhớ tới gì đó, lấy chai nước hoa Cologne xạ hương ở cửa xịt hai cái trên tóc, chuyển bước chân đang hướng về thang máy, người đầy hương thơm gõ cửa nhà cách vách.
(*)combath bath: bắt nguồn từ việc binh sĩ dùng thời gian nhàn rỗi trong chiến đấu tắm rửa. Năm 2009, hình thức này được tổng thống Venezuela ủng hộ nhằm tiết kiệm nước (combat bath 3 phút)
Tối qua Cam Khanh ăn hỏng dạ dày, sáng sớm không định ra ngoài, tự mình nấu cháo uống. Nghe tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là cô gái nhỏ đưa sữa tươi cho Trương Mỹ Trân, liền ngậm muỗng canh đi ra.
Hai ngày nay nghe nói nhiệt độ sẽ giảm xuống, lò sưởi trong phòng đặc biệt nóng, quần áo trong nhà của cô là quần đùi mùa hè mặc để ngồi ven đường gặm ngô và áo ba lỗ đánh bóng rổ... Không mặc áo lót.
Hai người một trong cửa một ngoài cửa, hai mặt nhìn nhau chốc lát, đều bị hình tượng đối lập thảm thiết này chấn động.
Suy cho cùng, giống loài trên địa cầu cũng phong phú như thế.
Cam Khanh bị hương nước hoa Cologne chưa kịp lan toả hết kích thích mũi có chút ngứa, muốn hắt hơi, nhưng trong miệng còn có cái muỗng, cô kìm nén đến mức cắn răng nghiến lợi. Răng cắn một cái vào muỗng, khiến cái muỗng nhếch cao cao lên trên, đập trúng xương sống mũi của cô, vành mắt liền đỏ lên, cô tự đập mình đến phát khóc.
Dụ Lan Xuyên phi lễ chớ nhìn mà cúi đầu, nhìn thảm lau nhà của Trương Mỹ Trân: ""Cô... Không lạnh sao?""
""Khụ, còn tạm."" Cam Khanh... Từ nguyên nhân nào đó, duỗi tay chống vào khung cửa, mượn tư thế này giấu nửa mình sau cửa, có chút xấu hổ che ngực, ""Chuyện gì?""
""À,"" Dụ Lan Xuyên nói, ""Ngày hôm qua...""
""Ngày hôm qua làm sao?"" Cam Khanh ngắt lời anh, từ sau cánh cửa lộ ra đôi mắt cười giảo hoạt, ""Tôi tan tầm liền về nhà, cái gì cũng không biết.""
Lại là hiện trường trở mặt quỵt nợ, Dụ Lan Xuyên mặt không đổi sắc lấy ra búp bê nhựa của Diêm Hạo.
""Có một loại người, bọn họ thà chịu thiệt tự mình tra bản đồ đi một ngày một đêm, cũng không muốn dừng lại tìm người hỏi một tiếng. Không phải là không thể không nói, bọn họ chắc chắn sẽ không nói."" Cam Khanh không chút dao động, ""Tôi đoán tiểu Yến Tử kia sẽ không chủ động khai ra tôi, tiểu Dụ gia, anh cảm thấy thế nào?""
""Ý của cô là, nửa đêm hôm qua người còn đi dạo bên ngoài là tôi, bắt gặp Diêm Hạo đánh ngất Nick cũng là tôi, đuổi theo mấy con phố mà không kịp, chỉ nhặt được búp bê trở về cũng là tôi?"" Dụ Lan Xuyên bị cô chọc tức bật cười, ""Tôi có bận rộn như vậy sao?""
""Khiêm tốn rồi, không có kiên nhẫn chờ đợi, sao có thể làm Minh chủ, cảm ơn nhiều,"" Cam Khanh nói tiếng người không được ba câu rưỡi, lại buột miệng nói, ""Hôm nào mời...""
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Không thể tin được cô còn có mặt mũi nói ra hai chữ ""Ăn cơm"".
Cam Khanh vấp một chút, chợt ý thức được vị thân đầy mùi hương kì lạ trước mặt này, là một đoá kỳ hoa sẽ chủ động đòi nợ xin cơm, vì vậy giọng nói liền cứng đờ chuyển sang: ""...Mời mở cho mình đại hội khen thưởng, người tài giỏi thường vất vả, thấy việc nghĩa hăng hái mà làm.""
Lúc này dứt khoát ngay cả ăn khuya cũng không có.
Dụ Lan Xuyên không còn lời nào để nói, cách cửa nhét búp bê của Diêm Hạo vào: ""Tôi không ở nhà, Diêm Hạo lại có tật xấu trèo cửa sổ nhà người khác. Cái này cô giữ hai ngày, chờ nhóm người ông Dương giải quyết kẻ gây hoạ đó rồi nói sau, giữ cái này cậu ta sẽ không chạy được ---- dĩ nhiên, cô cũng có thể cầm nó đi uy hiếp Diêm Hạo, khiến cậu ta không khai ra cô.""
Cam Khanh xúc động nói: ""Tiểu Dụ gia, anh nghe thử lời nói này của anh, chân chính là nhân vật phản diện.""
Trang phục và khí chất càng giống, vẫn là loại sống không quá ba tập trong phim truyền hình trong nước.
""Vậy sao? Cám ơn."" Dụ Lan Xuyên cười nhạt, ""Tôi nhìn cô cũng chưa lo lắng vấn đề này, dù sao ngực lớn eo nhỏ mới giống yêu nữ Ma giáo.""
Cam Khanh: ""...""
Dụ tổng phủi bụi không tồn tại trên cổ áo, ngông cuồng tự đại mà rũ mi mắt: ""Giấu cái gì mà giấu, tôi cận thị sắp một trăm độ, cô như vậy mang kính hiển vi cũng không nhìn thấy cái gì.""
Ôi chao, khiêu khích?
Cam Khanh nghe xong, nhẹ nhàng liếm răng mình một chút, thế nhưng quang minh chính đại đi ra từ sau cửa, dựa vào trên khung cửa, mở ra tay chân thon dài, ngực cũng không che, cười như không cười nói: ""Vậy thì thật sự xin lỗi, làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố rồi.""
Dụ Lan Xuyên giương mắt chết lặng, không nghĩ tới miệng pháo giả gặp lưu manh thật, sợ tới mức tầm mắt di chuyển 180 độ, một chữ cũng không nghẹn ra được, hoảng hốt bại lui.
""Đi thong thả, tiểu Dụ gia,"" Cam Khanh vung muỗng sau lưng anh nói, ""Tôi không chậm trễ ngài tuyển mỹ nhân nữa.""
Bởi vì mới sáng sớm liền bị kích thích khiến adrenalin tăng vọt, Thời điểm Dụ tổng xông vào phòng làm việc khí tràng nổ tung, lạnh lùng mang sát khí, các đồng nghiệp cùng ban làm thêm giờ vào chủ nhật bị sát khí của anh chấn nhiếp, hiệu suất toàn thể đề cao trên diện rộng, trước giữa trưa liền xong việc, có thể về nhà ngủ trưa.
Dụ Lan Xuyên nghỉ ngơi một lúc trong phòng làm việc, thần xui quỷ khiến nhập ""Bạo lực gia đình, bạo lực tinh thần"" vào ô tìm kiếm, nội dung liên quan hiện ra rất nhiều. Anh đại khái lướt qua, đều là nói nhảm, vì vậy lại tìm kiếm ""Bạo lực tinh thần có bằng chứng"", kết quả tìm được không phải là ""camera, ghi âm"" không đáng tin cậy gì đó, thì cũng là xác định nói cho anh biết ""Lấy bằng chứng khó khăn, định nghĩa không rõ.""
Dụ Lan Xuyên khép lại máy tính, đi đến bên cửa sổ, lấy mắt kính xuống nhìn về phía xa, giảm bớt mệt nhọc.
Vả lại, coi như có thể chứng minh Nick là tên cặn bã, thì có thể thế nào? Hướng Tiểu Mãn giết người không thành là sự thật. Quả thật cô ta bị người khác hướng dẫn, chính mình lại có bệnh tâm lí, có thể không cần ngồi tù, nhưng với trạng thái tâm lí như vậy, ở đâu chẳng là ngồi tù, có gì khác nhau chứ?
Dụ Lan Xuyên lắc đầu một cái, chuyện này ngắn ngủi nấn ná chốc lát trong lòng anh, liền bị anh xoá sạch như bụi bặm. Anh khoác thêm áo ngoài, đến chỗ sếp báo cáo, tán gẫu tới tận chỉ số Hang Seo(*), vì vậy lại nói nửa tiếng về quy tắc giao dịch chứng khoán.
(*)chỉ số Hang Seo: chỉ số thị trường chứng khoán ở Hong Kong
Các ngành các nghề, các tầng lớp, thường chỉ thể hiện mặt nổi, ẩn dấu mặt chìm(*), quy tắc trò chơi của người trưởng thành nhiều không đếm hết. Diêm hạo một mực u mê, không biết có phải do khi còn bé không ai dẫn cậu ta chơi trò chơi hay không.
(*)quy tắc tảng băng trôi
Có điều cái này không cần Dụ Lan Xuyên quan tâm, dù sao Yến tử kia là truyền nhân duy nhất của ""Đường Tiền Yến"", dù thế nào đi chăng nữa, nhóm người lão Dương đại gia và ông chủ Giang cũng sẽ không mặc kệ cậu ta, về sau coi chừng kĩ, không để ra ngoài gây hoạ là được.
Anh thừa dịp buổi chiều trời trong nắng ấm đi bộ về nhà. Khó được mùa đông nắng ấm phơi sắp buồn ngủ, kết quả vừa tới lầu dưới viện 110, Dụ Lan Xuyên liền không còn thoải mái nữa ---- hai người của Cai Bang lén lút núp ở góc tường, ghé đầu nhìn vào trong viện, thấy anh tới liền nháy mắt ra dấu. Dụ Lan Xuyên nhìn theo ánh mắt của hai vị này, có một cái xe cảnh sát đỗ ở lầu dưới!
Nick, người báo cảnh sát, đang tiễn hai cảnh quan ra cửa, một người trong đó là Vu Nghiêm. Nick mặt mày uể oải, gục xuống tựa như kẻ nghiện ma tuý, Dụ Lan Xuyên nghe hắn ta lải nhải: ""... Nhóm người bị bắt lần trước có phải chưa bắt sạch không, tôi hoài nghi bọn họ còn đồng bọn khác theo dõi tôi! Bọn họ có thể cắt thận của tôi hay không? Đồng chí cảnh sát, làm người đóng thuế, tôi cống hiến rất lớn, các anh nhất định phải bảo vệ tôi...""
Dụ Lan Xuyên nghe xong, trong lòng ""lộp bộp"" giật mình, có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, cảnh sát Vu Nghiêm ứng phó Nick xong liền tìm tới cửa.
""Mới vừa rồi ở dưới lầu tôi nhìn thấy cậu, hôm nay sao về sớm vậy?""
Ca làm buổi sáng thứ bảy lại gọi là ""Về sớm"", Dụ Lan Xuyên nghiền ngẫm cách dùng từ này, trong lòng có chút chua xót, không muốn tán gẫu nhiều, liền trực tiếp hỏi cậu ta: ""Các cậu tới làm gì? Lầu 8 lại làm sao vậy?""
""Không biết, tên này có thể là lây bệnh của vợ, thần thần thao thao(*)."" Vu Nghiêm nói, ""Anh ta vừa báo cảnh sát, nói tối qua mình từ siêu thị ra ngoài đường bị người tập kích bắt cóc, người bắt cóc anh ta còn có thể bay.""
(*)thần thần thao thao: thần kinh, nói điều người khác không hiểu được
Vừa nói, anh vừa quan sát nét mặt của Dụ Lan Xuyên.
Thế nhưng Dụ Lan Xuyên chỉ hơi lạnh nhạt không nhịn được mà nhíu mày, biểu hiện gì cũng không có.
""Anh ta còn nói, hôm nay vừa mở mắt liền phát hiện mình nằm ở nhà, không cởi quần áo. Bọn tôi xem xét, anh ta mua gì đó đều ở đấy, một bình rượu trống không, đoán là anh ta uống say không biết gì."" Vu Nghiêm nói, ""Nhưng Nick kiên quyết phủ nhận, nói anh ta có thói ở sạch, tuyệt đối không thể không tắm liền lên giường, còn nói chuyện bắt cóc tuyệt đối không phải ảo giác, bởi vì sau khi bọn bắt cóc đánh ngất anh ta liền dùng điện thoại của anh ta gửi 1 tin Wechat.""
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Cái tên họ Diêm này sao có thể thiếu tay(*) như vậy!
(*)chắc có nghĩa giống như thiếu đòn
""Nhưng mà lịch sử Wechat của anh ta quả thực rất kỳ quái, giây trước anh ta vẫn còn tán gái hẹn ăn cơm, đều gửi ghi âm, nghe giọng cũng không giống uống say. Giây sau đã gửi một đống tin "Tên đàn ông này là kẻ lừa gạt" linh tinh điên điên khùng khùng."" Vu Nghiêm nói, ""Lan gia, chuyện này nghe có chút kỳ quặc.""
Trên mặt Dụ Lan Xuyên bất động thanh sắc, trong lòng đã lăn qua lộn lại chiên xào phanh nổ Diêm Hạo một lần: ""Cậu muốn nói cái gì?""
""Nếu thật là đồng đảng của nhóm người đó trả thù, sớm đã chẻ vụn tiểu tử này, sao có thể để anh ta nguyên vẹn nằm về nhà mình, còn giúp anh ta nhặt lại mấy thứ mua trong siêu thị? Tôi cảm thấy nếu không phải anh ta tinh thần thất thường, thì chính là..."" Vu Nghiêm duỗi chân đá trên cẳng chân anh một cái, ""Nói thật đi, Lan gia, tối qua cậu không ngủ ngon đúng không? Dọn chuyện cho ai đúng không?""
Dụ Lan Xuyên không chịu thua thiệt mà đạp lại, tựa như sói đuôi to(*) bắt chéo chân: ""Đồng chí cảnh sát, nói chuyện phải có chứng cớ, cẩn thận tôi cáo cậu tội phỉ báng. Quỳ an(*) đi, có chuyện tìm luật sư của tôi tán gẫu.""
(*)sói đuôi to: ý chỉ vô lương tâm
(*)quỳ an: một nghi thức của triều Thanh, ngày nay dân mạng hay dùng như nghĩa quỳ ván giặt đồ đối với vợ chồng
""Aiz, loại vừa giả hồ đồ vừa uy hiếp này, chỉ có cậu mới có thể giả bộ được,"" Vu Nghiêm thở dài, “Không nói vô nghĩa nữa, Lan gia, loại "Người đóng thuế" như Nick yêu cầu bọn tôi không thể không để ý, xử lí không tốt, anh ta tố cáo khắp nơi không nói, còn có thể treo bọn tôi lên Weibo. Trở về bọn tôi phải theo như thời gian gửi Wechat và địa điểm anh ta nói kiểm tra đối chiếu với camera phụ cận, lại đây nhắc nhở cậu để cậu lưu ý một chút.""
Dụ Lan Xuyên đè mi tâm, biết giờ nghỉ trưa của mình đã ngâm nước nóng.
Vu Nghiêm đứng dậy, chỉnh lại đồng phục: ""Người tài giỏi thường vất vả, Minh chủ!""
Dụ Lan Xuyên hiện tại vừa nghe mấy chữ ""Người tài giỏi thường vất vả"", đầu liền lớn hai vòng, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: ""Lại nói câu này liền tuyệt giao với cậu, cút.""
Người của Cái Bang hàng năm lăn lộn xung quanh đây, đều là người từng trải, nên biết tránh camera thế nào. Cam Khanh không cần hỏi, người này xảo quyệt không thể bắt được, không đến nỗi lộ loại dấu vết như vậy.
Vấn đề là, Cam Khanh bị ném lại một lúc, đoạn thời gian đó, không ai biết Diêm Hạo đi đâu.
Dụ Lan Xuyên vội vã đi tới tiệm giặt là lầu dưới, một phát xách lên cổ áo Diêm Hạo.
Diêm Hạo vừa thấy anh, ánh mắt liền đỏ: ""Anh trả lại cho tôi!""
""Tôi trả cái đầu cậu,"" Dụ Lan Xuyên hỏi, ""Tối qua sau khi cậu vác Nick thì đi đâu? Từ chỗ nào đi, có tránh camera hay không?""
Diêm Hạo mặt mày mờ mịt, hiển nhiên là căn bản không biết còn có chuyện camera.
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Minh chủ võ lâm cổ đại đều hô phong hoán vũ, sinh hoạt hàng ngày chính là tiếp nhận vạn người quỳ lạy, thấy ai không vừa mắt, liền đánh thành yêu tà ma giáo, không có việc gì có thể chỉ huy bọn tiểu đệ đi diệt hắn.
Là nghề nghiệp tốt đẹp biết bao!
Như thế nào Minh chủ đương đại lại giống như lao công dọn phân, khắp nơi chùi đít cho não tàn?
Chẳng trách thượng vị dễ dàng như vậy, một người cạnh tranh theo lễ phép cũng không có.
Lão Dương đại gia đầu óc không chậm, lập tức ý thức được gì đó: ""Nick báo cảnh sát?""
Dụ Lan Xuyên liếc Diêm Hạo một cái, nói tin tức Vu Nghiêm lặng lẽ truyền cho anh, hai ông lão nghe xong, liên tiếp nhìn về phía Diêm Hạo than thở.
Ông chủ Giang hỏi: ""Vậy làm sao bây giờ?""
Diêm Hạo rụt cổ co vai, cuộn người bên cạnh máy giặt lớn, cả người ảm đạm, suy sụp đến mức sắp tích ra nước.
Dụ Lan Xuyên nhìn cậu ta một cái, nói thật: ""Tại sao con phải xen vào chuyện xấu của cậu ta?""
Lão Dương đại gia: ""Tiểu Xuyên!""
Dụ Lan Xuyên: ""... Chuyện này không tổn thất tài sản và nhân thân an toàn, hơn nữa nghe thực sự thái quá. Cảnh sát điều tra xem xét camera cũng cần thời gian, chỉ cần trong thời gian này Nick thừa nhận hắn uống nhiều quá sinh ra ảo giác, bên đồn công an cũng sẽ không tra tiếp... Này, người nhện, cậu nói tỉ mỉ với tôi một chút, Nick cho tiền bác sĩ phòng khám bệnh là chuyện gì.""