Không Phải Cái JJ Nào Cũng Giống Như Máy Đóng Cọc

Chương 22: Đao tước thực ra là mỳ



Âu Khắc ấn chuông trước cửa trụ sở của Điền Nghị vô số lần, thậm chí cuối cùng còn đạp mấy phát lên cửa khung sắt chống trộm cũng không thấy bất cứ động tĩnh nào từ bên trong truyền tới, cũng không thấy ánh đèn trong phòng, chắc là Điền Nghị vẫn chưa về nhà.

Thông qua danh bạ điện thoại của đối phương, y hiểu được đối phương là một người độc thân, gần như không có bạn bè, giống với hầu hết các tác giả, thích ru rú trong phòng viết các thứ.

Di động của đối phương hầu như chỉ có số họ hàng và người thân, mà hiện giờ di động lại rơi vào tay y, thực sự y không biết đối phương có thể liên hệ với người bạn nào và sẽ đi về đâu.

Chết tiệt, cái tên tác giả ngu xuẩn kia không phải phát hiện không thấy di động thì sẽ quay lại nhà y lấy chứ?

Suy nghĩ một lát thấy cũng có thể, cho dù lúc trước đối phương vừa muốn phân rõ giới hạn với y nhưng nếu đối phương phát hiện di động quên ở nhà y thì nhất định sẽ vì sợ mình biết trong di động của hắn có bức hình chụp trộm kia mà quay lại tìm di động, vì vậy y khởi động xe quay về nhà.

Cả đường lái như bay, lúc đèn đỏ, mắt liếc về phía quán bar nơi hai người gặp nhau lần đầu, bỗng nhiên lại không xác định được liệu đối phương có tới nhà mình không.

Dựa vào mấy tình tiết giời ơi đất hỡi trong tiểu thuyết thì nhân vật chính khi tâm trạng có vấn đề, nhất định sẽ uống say để mượn rượu giải sầu.

Xét thấy EQ của đối phương thực sự quá thấp, rõ ràng bị hạn chế trong thế giới của mấy thứ tiểu thuyết ngập tràn máu chó kia, vì vậy cuối cùng y vẫn quyết định tới quán bar tìm thử trước rồi lại nói.

Nhìn thấy nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên, y bỗng nhiên nghĩ tới cuốn tiểu thuyết kia của đối phương, đã từng xem rất nhiều tiểu thuyết nhưng lần đầu tiên nhìn thấy bản thân mình, mà lại không phải là mình.

Trong tiểu thuyết của Điền Nghị, cuộc gặp gỡ của hai người thực sự là máu chó tung tóe.

Miêu tả dáng vẻ của y như thế nào thì y không bàn tới, chỉ là ngũ quan đao tước thực sự làm cho y thấy đau cả má.

“Ngũ quan đao tước” thực ra bắt nguồn từ một tác giả, vì đã gõ chữ rất nhiều ngày rồi mà vẫn không có được một bữa cơm ngon, vừa hay dưới lầu mở một quán mỳ, vào lúc anh ta vô cùng đói, ăn được một bát đao tước có hương vị vô cùng ngon, từ đó về sau, đao tước chính là CP trong lòng anh ta, tuyệt đối không thể thay thế được, từ đây, từ “đao tước” đột nhiên xuất hiện.

(*đao tước: là một loại mì phở, không phải giống mì sợi nhỏ mà bản to, lẽ ra mình dịch là phở nhưng mà vì đoạn miêu tả đằng sau, nếu nói mặt phở nghe kinh dị quá =))*)

Vì vậy, vị tác giả đó viết trong tiểu thuyết xuất hiện một người đàn ông có khuôn mặt đao tước, ví dụ:

Tiểu Triệu đẹp trai vô cùng, ngũ quan tinh tế như đao tước, khuôn mặt góc cạnh, vô cùng đẹp trai.

Đôi mắt Tiểu Tiền sâu sắc, có thần, sống mũi cao, thẳng, đôi môi gợi cảm, ngũ quan như đao tước.

Tiểu Tôn ngũ quan như đao tước, mày kiếm sát tới tóc mai, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, con ngươi đen tuyền ẩn giấu sắc sảo.

Tiểu Lý có đôi môi đẹp tuyệt vời như quả anh đào, làn da trắng mịn như sứ, ngũ quan như đao tước.

Đao tước: Thực ra em… chỉ là mỳ.

Mà trong tiểu thuyết, lần đầu tiên gặp gỡ lại bị tên tác giả thối nát kia tốn không ít chữ nghĩa viết tới tận hai chương, tình tiết đầy máu chó, bị chơi xấu, nhưng cho dù nội dung kích bản có máu chó tới đâu nhưng cũng không đánh lại cách hành văn của tác giả, như thường lệ viết ra vẫn đặc sắc, vẫn được yêu thích và mong chờ.

Chỉ là nhân vật nam chính tên “Điền Thiên” kia đại khái sẽ là sự khắc họa hỏng bét nhất.

Phác thảo như sau:

Có một người qua đường Giáp nhìn trúng A Khắc, mà A Khắc lại không để ý tới sự tiếp cận của người qua đường Giáp.

Sau đó, người qua đường Giáp có ý xấu muốn bỏ thuốc trong rượu của A Khắc, trùng hợp, nam chính Điền Thiên nhìn thấy, sau đó “anh hùng cứu anh hùng”.

Nhân vật chính vừa ra sân, bia đỡ đạn đương nhiên bị dính chưởng.

A Khắc và Điền Thiên trong truyện là hai người vừa gặp mà thấy như đã quen biết từ lâu.

Bởi vì đồng âm với Điền Thiên gần giống với “Điềm Điềm”, vậy nên các độc giả đều gọi Điền Thiên là Điềm Điềm, còn gọi là “bạn công Điềm Điềm”.

Rốt cuộc có bao nhiêu bất lực trong việc đặt tên mới có thể đặt cho nhân vật chính đẹp trai, lạnh lùng, bá đạo vô cùng có bảng giá trị vũ lực mạnh mẽ, sức chiến đấu nghịch thiên trong tiểu thuyết có một cái tên ẻo lả như vậy chứ.

Tiểu Điềm Điềm gì đó giống như một trưởng binh cao mét sáu nào đó trong bộ phim hoạt hình của Nhật mà có tên tiếng trung là Diêu Minh vậy. (*chắc đang nhắc tới anh Levi trong Attack on Titan =))*)

Attack: Sông lớn chảy về phía đông a, binh trưởng chỉ cao mét sáu a. (*nhại theo nhạc bài Hảo hán ca*)

Nghĩ tới dáng vẻ của tên tác giả ngốc nghếch đôi tai đỏ bừng, ngây thơ thì đột nhiên y thấy cái tên “Điền Thiên” này thực ra… cũng rất hợp với hắn.

Mà sở dĩ nói không phải y, là bởi vì y thấy A Khắc trong tiểu thuyết kia được khắc họa là người phong tao, dâm đãng, mồm mép, người ngợm mềm mại, dễ đẩy ngã, đó chỉ là đối tượng lý tưởng của tên tác giả ngốc mà thôi.

Dừng xe xong, đang định đi vào tìm Điền Nghị lại phát hiện Điền Nghị đang ở ngay trước cửa quán bar, không biết đang nói gì đó với một tên nhóc đáng yêu, trong sáng.

Chết tiệt, lại dám mơ tưởng tới con mồi của y, hình ảnh hai người đứng chung một chỗ làm y thấy thật chói mắt.

Tên khốn kiếp này, lại dám đi 419 sao?

Lửa giận trong lòng  Âu Khắc xông lên tận trời, ngoài mặt thì bình tĩnh như núi đi về phía Điền Nghị, tới gần chỗ bọn họ thì nghe thấy Điền Nghị gọi tên mình, coi đối phương là mình mà bày tỏ…

Vốn dĩ  đang rất cáu lại bị một câu nói của đối phương dỗ dành, bày tỏ gì đó thật tốt, tuy rằng là bày tỏ sai người.

Bỗng nhiên, trong chớp mắt luống cuống làm cho y quên rằng y và tên nhóc, người bị coi là y có thứ không thể so sánh được chính là chiều cao.

Để cho anh hơi rượu lên não còn không bằng để anh t*ng trùng lên não. Trong lòng  Âu Khắc oán thầm nhưng vẫn cứ thấy câu nói này có gì đó không đúng?

Ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn về vị qua đường Giáp đang đứng mắt chữ O mồm chữ A đứng bên cạnh mà cứ thế đi tới bắt lấy tay Điền Nghị, kéo về xe.

Âu Khắc như vậy thật hung ác, trong lòng Điền Nghị rên rẩm như vậy nhưng bởi vì đang giả vờ say nên chỉ có thể phối hợp với động tác của đối phương.

Hai người biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại Tăng Thần đứng ngổn ngang trong gió.

Lời tác giả: Các bạn cảm thấy bị ngược thê thảm ở chương trước mau tới để tôi trị liệu cho nào.

★·.·´¯`·.·★(─‿‿─)★·.·´¯`·.·★

Vì gõ chương này mà tôi đã mệt tới mức mắt sắp không mở nổi luôn đó các iem gái à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.