Không Phải Cái JJ Nào Cũng Giống Như Máy Đóng Cọc

Chương 4: Lôi vũ khí của anh ra đây



Lời tác giả: Nói nhiều vậy đã nhảy hố rồi QAQ Nói dễ hơn là làm. Có một đoạn ngắn xíu xíu vầy cũng hơn nghìn chữ rồi, cầu biểu dương (vênh mặt)

Nước trong bồn tắm bị động tác quấn quýt của hai người làm tràn ra ngoài thấm ướt đẫm tấm thảm lót sàn, tấm gương cũng bị phủ một lớp hơi nước mông lung.

Đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, tim có thể đập đúng nhịp được không?

Ôm thì ôm, tim đã nhảy vọt lên tận cổ họng rồi. Tấm lưng trần của Âu Khắc dán chặt vào lồng ngực của hắn, cảm nhận nhịp tim của y cũng dần dần hòa theo nhịp đập của hắn.

"Uyên ương tương bão", "Uyên ương giao cảnh" là những thành ngữ quá chuẩn xác để hình dung về tư thế của hai người hiện tại.

(*uyên ương tương bão, uyên ương giao cảnh: là thành ngữ nói về việc hai người đang làm những chuyện thân mật*)

Âu Khắc ưỡn người lên, người ở phía sau thuận thế ôm lấy, cầm tay y, cằm của hắn chống lên bả vai của y.

Cảm thấy tay của đối phương khi nắm tay mình có chút run rẩy...

Căng thẳng hay là kích động vậy? Này này, có vẻ ngây thơ quá rồi...

Cảnh tượng trước mắt rất ấm áp, không sai, nhưng Âu Khắc thật sự muốn quỳ lạy. Lúc trước vừa mới khen ngợi vài câu, kết quả đối phương ôm rất chặt, rất khít, cảm giác được ôm cực kì thoải mái, nhưng thời gian ôm ấp hơi bị lâu rồi đó.

Nước cũng đã nguội rồi lẽ nào vẫn chưa có cảm giác sao... Đã vậy còn nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng tim đập đùng đùng của đối phương, rồi hơi thở nóng bỏng phả lên cổ, Âu Khắc quả thực muốn khóc đến nơi.

Bên dưới đã cứng đến phát đau, bị ngâm trong nước vô cùng đáng thương. Giờ mà đẩy hắn ra rồi đứng dậy cũng không tiện, chỉ muốn dùng tay tuốt súng một phát, nhưng tay lại bị đối phương nắm, không có công cụ gây án thì phải làm sao bây giờ?

Quan trọng nhất là vùng cổ là điểm mẫn cảm nhất của Âu Khắc....

Âu Khắc thấy giờ chắc mình nên quay đầu, nở một nụ cười quyến rũ rồi phun ra câu nói mất mặt nhất "Lôi vũ khí của anh ra đây".

Điền Nghị bỗng nhiên buông cơ thể Âu Khắc ra, đứng dậy hít thở sâu mấy cái, sau đó nhanh chóng giật chiếc khăn tắm quấn vào, hoảng loạn bước ra khỏi nhà tắm.

Âu Khắc: "....."

Đến tột cùng là muốn đùa giỡn đến mức nào hả... Làm cho tôi thành như vậy rồi cứ thế chạy ra ngoài hả.

Này, đến quần cũng cởi ra rồi, anh lại cho tôi xem cái trò này sao?

Vừa mới nói đã bắt đầu vào đường rồi, mấy lời khen tôi dành cho anh đều bị chó ăn hết rồi sao?

Ngâm trong nước đến mức sắp nhũn cả ra, Âu Khắc bất đắc dĩ đứng dậy, lau khô nước trên người, trần truồng ra ngoài.

Đừng có ngại ngùng như vậy chứ, để tôi phải bắt anh làm hay sao...Chơi tiếp đi chứ (lại là một cái thú vui độc ác ha ha ha)

#không được thỏa mãn dục vọng nên hóa thành kẻ ác tiểu thụ#  ~"~

#e thẹn che mặt chạy trốn ngây thơ công#

#tập đoàn ngũ cô nương ngón tay năm đó vẫn đi cùng giờ đã bị sa thải#

Không sai, sau khi Điền Nghị chạy trốn, Âu Khắc định dùng tay tuốt ống, nhưng vuốt vuốt mãi lại xìu xuống. Bữa tiệc thịnh soạn ở ngay trước mặt ai mà vui vẻ ăn dưa muối cho được....

Sau khi Điền Nghị ra khỏi phòng tắm thì thấy hối hận muốn chết, ngồi ở trên giường chờ tuyên án.

Đều tại ngày hôm qua xem văn H, trong đó viết, lúc đi vào dường như nghe được tiếng xoạc, xoạc, đó không phải là tiếng đồ vật bị xé rách ra sao? Lần đầu tiên sẽ đau đến mức nào, sau đó trong đó còn viết nhờ vào máu bôi trơn mà bắt đầu dốc sức làm...

Tác giả H văn: Tôi sai rồi... Tha thứ cho tôi QAQ chỉ là biện pháp tu từ phóng đại thôi, thật ra tôi bị chứng sợ máu...

Lúc ngồi trong bồn tắm, đầu tiên Điền Nghị lấy tay thử nhét vào phía sau của chính mình, một ngón nhét không vào, cố gắng lắm cũng chỉ nhét vào được một đốt ngón tay, rút ra thì đã thấy rát rồi, sau đó lại nhìn đến dương v*t của mình, nếu làm ra chuyện rồi thì biết làm sao giờ.

Ừm, đành chờ y đi ra rồi giải thích với y một chút, sau đó thử cách mà mọi người đề cử trên mạng, mua một cái gậy rung nho nhỏ để mở rộng cho hắn, đợi tới lúc quen rồi thì sẽ không đau như vậy nữa. Nhưng sau khi hắn ra ngoài rồi mới nhớ ra vừa nãy không nói tiếng nào đã chạy mất. Xong rồi, nhất định y sẽ hiểu lầm.

Chất bôi trơn để dưới gối yêu chiều nói với bạn ba con sói: Em yêu, đừng sốt ruột, chúng ta sẽ đến với nhau rất nhanh thôi.

Khi Âu Khắc trần truồng đi từ phòng tắm ra thì thấy Điền Nghị đang cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì. Trong giây lát y cảm thấy áy náy lạ thường, nội dung vở kịch phát triển đến đoạn nào, tại sao từ "tình yêu sét đánh" rồi tới "một lần là nghiện" lại trở thành như bây giờ!

Âu Khắc định vắt hết óc ra để khai phá cho hắn. Nhìn dáng vẻ của hắn thì hình như ngày hôm nay chỉ đi bar để tham gia náo nhiệt thôi, kết quả vớ phải y, sau đó thì bị tha đến khách sạn, nghe chừng hắn cũng chưa chuẩn bị tốt. Súng của đối phương không cứng lên được thì lương thực của mình ở đâu chớ, chỉ có thể tự thủ dâm tinh thần, đáng tiếc, miếng thịt tươi ngon mỡ màng như vậy lại sắp bay mất.....

"Cái kia..."

"Xin lỗi".

Được rồi, lời an ủi còn chưa nói hết đối phương đã nhận sai. Nên trả lời lại là "không sao" hay là "tôi tha thứ cho anh" đây?

Thật ra không việc gì phải xin lỗi, làm tình vốn là để hưởng thụ, đối phương là người sống sờ sờ ra đó, không thể coi hắn là cái gậy rung, chỉ cần có điện là bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, không quản thời gian vì cúc cung tận tụy, không sợ hy sinh, nhân dân phục vụ.... Chờ chút đã, đi lệch hướng rồi.

"Không sao, ngủ đi, đợi anh lần sau chuẩn bị kỹ càng rồi lại nói, hôm nay tôi không nên gượng ép anh".

"Không, không phải, tôi xem trong tiểu thuyết thấy số 0 lần đầu tiên sẽ rất đau, tôi sợ chút nữa sẽ làm anh bị thương, trên mạng có mấy biện pháp có thể...".

"Rốt cuộc là anh đọc thể loại tiểu thuyết kỳ quái gì vậy, còn chưa bắt đầu đã sợ đau, mấy biện pháp trên mạng không phải là dùng gậy rung kích thích trước để thích ứng à. Những thứ đó tôi đã chơi chán rồi. Sáng nay tôi đã dùng rồi, trước khi ra ngoài cũng đã vệ sinh và mở rộng rồi, trừ việc chưa từng được dùng súng thật thực chiến ra...", nói tới đây Âu Khắc vội ngậm miệng lại, vừa rồi quá kích động đã đem chuyện dùng gậy rung nói ra, tuy rằng y là người mặt dày nhưng chuyện như vậy cũng không muốn để cho người khác biết.

"Ồ, vậy tôi yên tâm rồi, xin lỗi đã làm cậu mất hứng". Điền Nghị cảm thấy hình như nghe được thứ gì đó không nên nghe, quên đi, không xoắn quẩy nữa, cứ không bị thương là hắn đã yên tâm rồi.

Gậy rung: Chủ nhân, người hãy bảo trọng, em xin mai danh ẩn tích trong vỏ phòng hờ đợi người già thì dùng dự phòng QAQ

Sự nhẫn nại của Âu Khắc đã tiêu tán hết, tuy là y thích đàn ông dịu dàng nhưng dịu dàng như vậy thì cũng quá mức rồi thì phải? Y vẫn không thích loại người dây dưa dông dài, không thoải mái.

Vì đề phòng trong đầu Điền Nghị lại "ngựa thần lướt gió tung mây" không biết liên tưởng tới tình tiết đen tối nào trong truyện sex, Âu Khắc ôm chầm lấy Điền Nghị, nhanh gọn hôn một cách thô bạo. Lý thuyết đều là con hổ giấy, phải dùng hành động thực tế để đánh bại nó.

Điền Nghị "....".

Trong H văn đều viết như thế này, vì không muốn nghe đối phương nói nhảm đều dùng môi chặn lại....

H văn: Chúng tôi là thức ăn để thỏa mãn tinh thần mà, tại sao tới phiên các người thì lại cho rằng đây là giả thiết kỳ quái vô căn cứ.

Đảng bóng đèn: Tôi nhất định sẽ là fan não tàn của CP này, H văn thật sự đáng sợ, mẹ ruột thân yêu, mau tới cứu con đi.

Âu Khắc nhắm mắt lại, gặm cắn đôi môi của Điền Nghị, ấm áp mềm mại, rất ngọt, ngọt tận đáy lòng. Sớm biết vậy đã không cần chờ hắn hiểu ra, trước tiên đem ra ăn cho no căng diều đã. Nâng súng lên không phải là bản năng của đàn ông hay sao, lãng phí cả nửa ngày trong buồng tắm, mấy màn diễn gì gì đó đều bị rối loạn hết cả. Vốn định trong phòng tắm hôn môi trước rồi giúp nhau tuốt súng một lần. Mấy đoạn diễn ở phòng tắm trong tiểu thuyết y xem đều thấy cứng, vậy mà tới khi vận vào mình lại thành --------- dọa người khác sợ chạy mất.

Khi bị người ta bỏ lại trong phòng tắm, cảm giác thất bại đập tới tấp vào mặt không chống đỡ được.

H văn: Tại sao tới phiên ông xem lại thành mấy cái truyện sex vớ vẩn gì vậy chứ.,.. Bị trọng thương rồi _(:з" ∠)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.