Tsukinami Carla là kẻ bất hạnh, anh luôn khao khát được khen ngợi, nhưng otou-sama lại ghen ghét anh, cũng may, anh có một người mẹ dịu dàng hiền thục.
Thủy Tổ thất bại, bị giam cầm trong Pandemonium, căn bệnh Endzeit khiến mọi người không kịp trở tay.
Xung quanh chỉ có tiếng than vãn chửi rủa, cùng rên rỉ đau đớn.
Rất nhiều lúc, Tsukinami Carla đứng ở đó, ước gì mình chết đi.
"Đây là tòa lâu đài bị nguyền rủa." Okaa-sama suy yếu nắm tay anh, Endzeit đã lan khắp khuôn mặt xinh đẹp của người.
"Con đừng bước theo vết xe đổ của bố con, chuyện này không phải lỗi của con. Nghe lời ta, con yêu, đừng bị hận thù che mờ mắt, người đàn ông kia rất mạnh, chờ kỳ nguyệt thực tiếp theo, hãy.... Khụ khụ... Hãy ra khỏi tòa lâu đài này...."
Okaa-sama phun một búng máu, móng tay đâm vào lòng bàn tay anh, có hơi đau đớn.
"Đi ra ngoài... Khụ khụ khụ... Đi ra khỏi tòa lâu đài bị nguyền rủa! Hãy... Khụ khụ... Hãy ra ngoài và yêu, tìm thứ hạnh phúc thuộc về riêng mình con...."
Người thở hổn hển, nước mắt trào ra, "Đó mới là cuộc đời của con! Khụ khụ... Chứ không phải... trói buộc cả đời mình... bởi thứ vương vị nực cười này!"
"Con sẽ chăm sóc Shin thật tốt, người yên tâm."
Carla để mặc móng tay của okaa-sama đâm sâu vào da thịt, thấp giọng nói.
Nhưng Krone nằm trên giường đã không nghe thấy giọng của anh nữa, trước khi chết đi, người nở nụ cười thỏa mãn.
Cho tới tận lúc chết, người không hay biết rằng, các con trai của người không hề gật đầu.
"Nii-san, liệu chúng ta có giống okaa-sama không?" Shin buông bàn tay đã lạnh của mẹ, nhẹ giọng hỏi.
"Không, sẽ không, chúng ta sẽ chờ kỳ nguyệt thực tiếp theo, chúng ta sẽ sống để rời khỏi nơi này." Carla kiên định nói.
Thời gian đằng đẵng trôi đi, từng người từng người ngã xuống, mà Carla cũng không thoát khỏi lời nguyền rủa mang tên Endzeit.
Cảm giác chờ đợi cái chết rất tệ, xung quanh tràn ngập bầu không khí tử vong, ban đầu còn hoảng sợ, nhưng dần dần trở nên yên tĩnh tới lạ thường.
Cũng may vẫn còn thư viện, đó là thứ duy nhất giúp Carla thoát khỏi cảnh nhàm chán. Anh đọc từng quyển từng quyển, nhớ rõ vị trí của chúng, coi chúng là người bạn tri kỷ của mình.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, cuối cùng kì nguyệt thực cũng tới.
Carla và Shin xuyên qua lớp kết giới yếu ớt, thoát khỏi tòa lâu đài bị nguyền rủa.
Anh đi ra ngoài, gặp được người phụ nữ quan trọng nhất đời mình.
Ban đầu anh chỉ tò mò.
Bên ngoài đồn đại rất nhiều về cô, nói rằng cô là đệ nhất mỹ nhân Ma Giới, mấy trăm năm qua luôn được sủng ái, thành công vặn ngã hai vị phu nhân đi trước, trở thành "chân ái của Vua".
Trong nhận thức của anh, chắc hẳn cô phải kiều diễm hơn người, nhưng khi thấy cô ngồi trong nhà lao, dáng vẻ hoàn toàn khác với những gì Carla nghĩ.
Anh còn tưởng cô là đóa hồng đen quyến rũ, nhưng thực chất chỉ là bông hồng trắng yếu ớt.
Hóa ra KarlHeinz thích loại hình này.
Carla có hơi thất vọng.
Kẻ thù ngàn năm của anh lại đi thích thứ sinh vật kém cỏi như thế này.
Không hơn không kém.
Nhưng hết thảy hoài nghi đều bị dập tắt, giây phút nhìn vào đôi mắt ruby của cô, không hoảng sợ, không hoang mang, vô cùng bình tĩnh, thông minh sắc sảo.
Sau này tiếp xúc, tất cả mọi suy đoán đều đúng. Người phụ nữ này đọc rất nhiều sách, có hiểu biết sâu rộng về thế giới loài người, thậm chí còn thành thạo hơn cả anh.
Cô không để ý thân phận tù nhân của mình, thoải mái nói chuyện trên trời dưới bể với anh, còn cùng nhau đàm luận xem vấn đề này đúng hay sai.
Đặc biệt, anh mới chỉ mở miệng, cô đã hiểu, giữa bọn họ có sự ăn ý không nói nên lời.
Thật mê người.
Anh lập tức gạt bỏ thứ tình cảm này, bởi vì anh rất rõ ràng, bọn họ không có khả năng. Anh là vua Thủy Tổ, mà cô là phu nhân của kẻ địch, anh còn đang phái người truy bắt con trai của cô.
Không lâu sau, Carla quyết định đưa ra lựa chọn. KarlHeinz tổ chức tiệc tối, anh biết thời cơ của mình đã tới. Đây là cơ hội ngàn năm có một, anh không thể bỏ qua, cũng không được phép buông tha, anh là vua Thủy Tổ, gánh trọng trách phục hưng gia tộc trên vai, tình yêu là một thứ gì đó rất mong manh.
Carla nghĩ vậy, cũng làm như vậy. Cho tới khi cô và KarlHeinz cùng biến mất, lúc gặp lại trên người cô có mùi của hắn ta.
Dao bạc kề sát cổ, mùi hương gay mũi xộc vào, còn có mùi máu thoang thoảng chưa kịp khép lại.
Tất cả lý trí biến mất.
Tới khi tỉnh táo, nhìn cô liên tục giãy dụa, anh mới nhận ra.
Anh đang làm cái gì?
Carla sững sờ.
Mà người phụ nữ nằm đó, lạnh lẽo nhìn anh, không hề liếc mắt nhìn anh lấy một lần.
Một khắc đó, Carla muốn dừng lại.
Nhưng đột nhiên toàn thân đau đớn, dưới ánh trăng, anh nhìn thấy từng vệt đỏ lan khắp cánh tay.
Anh đã quên, thời gian của mình không còn nhiều.
Carla nhìn vệt đỏ như đang đòi mạng anh.
Luôn là vậy, từ trước tới nay anh không xứng đáng có được hạnh phúc. Đây là trừng phạt của otou-sama, trừng phạt vị vua Thủy Tổ yếu kém này.
Trong lòng anh thầm gào thét.
Vì sao! Vì sao anh không xứng!
Đau đớn xé rách thân thể và lý trí anh.
Dưới cơn giận dữ, Carla quyết định làm tiếp.
Đêm nay, anh tình nguyện là con người nhu nhược, trước khi chết nguyện được chìm trong nhục dục.
Cô rất ấm áp.
Ấm áp tới mức không nỡ buông ra.
Nhưng anh lại lạnh lẽo.
Linh hồn như bị đóng băng, nứt thành hai nửa.
Làm xong, chỉ tiếc anh không thể kiên trì quay về phòng của mình, lập tức ngã xuống.
Thật là chật vật.
Carla muốn kiềm chế cơn ho dai dẳng, nhưng càng kiềm chế lại càng ho nhiều hơn.
Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Carla che miệng, máu tươi trào ra, trái tim bóp nghẹt lại.
Trước khi rơi vào hôn mê, anh thầm nghĩ, quả nhiên mình không thể sánh bằng KarlHeinz.
. . .
Vài ngày sau, Carla tỉnh lại. Anh không đủ vĩ đại, mặc dù anh cố gắng như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không đạt được kỳ vọng của otou-sama, cũng không có năng lực báo thù cho tộc Thủy Tổ, ngay cả người phụ nữ anh thích, anh cũng phải cưỡng ép mới có được.
Hah, anh đúng là một kẻ thất bại, một tên vua yếu kém, trọng trách của cả gia tộc chỉ có thể phó mặc cho Shin.
Lần đầu tiên Carla cảm thấy chán ghét chính bản thân mình.
Đáng tiếc, dù có bị tra tấn như thế nào, anh cũng không thể chết.
Mà khi cô bưng khay đồ ăn vào, nói với anh "Chết như thế này thật nhục nhã", Carla cảm thấy ghê tởm chính mình.
Cô vẫn luôn mềm lòng. Pandemonium trống rỗng tịch mịch, hơn nữa anh lại đang ốm yếu, vậy nên cô ở lại chăm sóc anh.
Không thể cứ tiếp tục như vậy.
Carla cắn răng đứng dậy, tìm di vật của okaa-sama. Chờ khi anh chết đi, Shin trở về, hơn nữa còn có bức thư anh để lại, nhất định cô có thể ra ngoài.
Anh đã sắp chết, cả đời này, Carla sống vì tộc Thủy Tổ, trong những giây phút cuối đời, anh muốn được ở bên cạnh cô.
Ngày tháng dần yên tĩnh trở lại, từ khi cô phát hiện ra thư viện, bọn họ lại vui vẻ như lúc trước, đáng tiếc đây đều là cảnh thái bình giả dối, trong lòng bọn họ rõ ràng, chỉ là không phá vỡ mà thôi.
Như vậy cũng tốt, anh vô cùng thỏa mãn.
Carla dịu dàng nhìn cô đang chăm chú đọc sách.
Đáng tiếc, bọn họ đều đã quên, hoặc làm như không biết, cô còn có một người chồng, một người chồng có sức mạnh đáng sợ.
Lúc Carla tỉnh dậy, chỉ nhìn thấy cả thư viện chìm trong biển lửa.
Đầu óc anh trống rỗng.
Khói đen xộc vào mũi, lúc này Carla mới phát hiện ra, mình đã quên hô hấp.
Carla chạy vào trong, nhìn ngọn lửa đang đang liếm chân váy cô.
Máu như chảy ngược, trái tim bóp chặt lại. Anh run rẩy ôm cô, muốn đi ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa đã được niệm chú.
Chủ nhân của kết giới rất mạnh, anh không thể phá được.
Người phụ nữ trong lòng đã ngừng thở, anh cúi đầu mới phát hiện cô đang đặt tay lên bụng, ôm chặt miệng vết thương, mà vị trí kia...
Carla sửng sốt, đột nhiên ngồi xuống, để cô nằm thoải mái nhất có thể, kéo cô vào trong lồng ngực.
Chắc hẳn cô đang rất lạnh.
"Anh làm gì đấy, mẹ tôi còn chưa chết đâu!" Người đàn ông tóc trắng xông tới, muốn cướp cô từ trong lòng Carla.
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa, cũng không phải bị đâm vào tim, sao có thể chết! Nếu anh không đi ra, có khi mẹ tôi sẽ bị chết cháy!" Sakamaki Subaru túm chặt lấy tay anh.
Lúc này, anh mới phản ứng lại.
Anh vui sướng ôm chặt người phụ nữ trong lòng.
"Thất thần gì nữa! Mau đặt mẹ tôi lên trên giường!"
Subaru theo Carla vào trong phòng.
"Đúng rồi, trong phòng tôi có thuốc!"
Carla lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng đặt cô xuống, xoay người tìm thuốc.
"Cũng may không phải vết thương lớn, hiện tại chỉ là bị mất máu nhiều nên ngủ say mà thôi, để tôi đi gọi bác sĩ tới đây kiểm tra."
Subaru nhìn vết thương của mẹ, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nói.
Mà anh lặng lẽ khom lưng, lau sạch máu trên người cô.
May là cô không sao, may là anh tới kịp.
Cuộc đời tăm tối này vẫn còn nhân từ với anh.
. . .
Carla rất trân trọng tháng ngày được dưỡng thương cho cô.
Tuy rằng có thể KarlHeinz đã chết, nhưng anh không ích kỷ giữ cô lại.
Đứa bé không nên ở tòa lâu đài bị nguyền rủa, cô cũng vậy.
Cô thuộc về thế giới bên ngoài, không phải cùng anh mục ruỗng ở trong này.
Anh nguyện sống ở nơi bị cả thế giới lãng quên, cùng đồng tộc chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Mà cô sẽ cùng đứa bé của bọn họ sống cuộc sống tự do tự tại.
Nhìn cô và Subaru dần đi xa, Carla lặng lẽ vươn tay, khắc họa bóng dáng mơ hồ của cô.