Không Phải Duy Nhất

Chương 4



7.

Sống lại một đời, tôi mới biết hóa ra mình bất lực đến vậy.

Yêu là một chuyện hoàn toàn không thể khống chế, dù biết hay không thì tôi cũng không có cách nào ngăn cản trái tim Chu Việt dần dần hướng về phía Kiều Mộc. 

Mùa đông về, sinh nhật của Chu Việt cũng đến. Mặc dù đang chiến tranh lạnh nhưng tôi vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh vì đây chính là giao ước từ bé của chúng tôi. 

Trên đường mang quà đến công ty Chu Việt, tôi cứ mãi xuất thần, nghĩ rất nhiều về những chuyện trong quá khứ.

Lúc bà qua đời, anh chưa từng rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ đứng trước bia mộ, đôi mắt ửng đỏ nhìn chăm chú vào bức ảnh trắng đen kia.

Tôi đứng phía sau nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của anh, nhỏ giọng thầm thì: “Em sẽ luôn ở bên anh, anh còn có em đây.”

Lúc tôi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, anh cũng đã nói với tôi một câu y như vậy.

Cho đến bây giờ, chúng tôi chỉ có lẫn nhau.

Mãi chìm trong suy nghĩ, xe đã đến dưới lầu công ty anh. 

Lúc ra khỏi thang máy, bỗng nhiên có một con mèo mướp bổ nhào tới. Tôi vội lùi về sau theo bản năng, Triệu Thanh chạy chậm đến đây, bế nó lên: “Thực xin lỗi bà chủ, con mèo này là Tiểu Kiều ôm tới, nói nó là mèo hoang ở dưới lầu rất đáng thương nên Chu tổng đã cho phép nuôi nó trong công ty.”

Lại là Kiều Mộc. 

Tôi biết Chu Việt luôn rất yêu mèo nhưng vì tôi bị dị ứng lông mèo, sẽ dễ phát bệnh suyễn nên anh không dám nuôi.

Mà Kiều Mộc cũng thích mèo.

Giữa hai người họ có nhiều điểm chung như vậy, thế nên dù lần chạm mặt đầu tiên cãi nhau ầm ĩ, anh vẫn không tự chủ được mà bị cô ta hấp dẫn sao?

Tôi cầm theo túi quà, đi chầm chậm đến trước cửa văn phòng. 

Cách cánh cửa vài bước, Kiều Mộc ngồi đưa lưng về phía tôi.

Mà Chu Việt thì đang bưng một chiếc cốc bước tới, đặt vào tay cô ta: “Uống thuốc cảm trước đi rồi hãy làm tiếp, không thiếu vài phút ấy đâu.”

Kiều Mộc ngẩng đầu, cười nói: “Còn chẳng phải là em muốn làm cho xong, khỏi để đến lúc tan tầm ảnh hưởng đến anh ăn sinh nhật đấy sao.” Giọng điệu vô cùng thân mật

Chu Việt giơ tay đặt lên trán Kiều Mộc kiểm tra, vừa xoay người vừa nói: “Vẫn còn hơi nóng, để anh giúp em…”

Câu nói kia chưa dứt đã nhìn thấy tôi đứng trước cửa, anh đột nhiên ngưng bặt. 

Cảm nhận được khác thường, Kiều Mộc cũng xoay người lại, ánh mắt cô ta dừng trên mặt tôi còn khoé môi lại nở nụ cười khiêu khích. 

Có lẽ vì được tình yêu tưới tắm nên gương mặt vốn rực rỡ của cô ta nay càng thêm xinh đẹp, khác một trời một vực so với người phụ nữ tiều tụy lại cực đoan trong tang lễ ở kiếp trước. 

Mọi người trong công ty tuy không động đậy nhưng ánh mắt nhìn tôi đều xen lẫn sự đồng tình và thương hại. 

Trong nháy mắt, tôi chợt hiểu ra vì sao kiếp trước mấy lần tôi đến công ty tìm Chu Việt, thái độ của nhân viên trong công ty đối với tôi cứ là lạ. Thậm chí có lần tôi vào phòng pantry pha cà phê, một cô nhân viên trẻ đã nói với tôi: “Bà chủ, nếu chị có rảnh hãy tới công ty chơi thường xuyên hơn nha, mọi người rất thích chị.”

Lúc ấy tôi chỉ ôn hoà cười cười: “Công việc của chị cũng bận lắm, lần sau mọi người có đi team building có thể bảo Chu Việt gọi chị.”

Cô nhân viên ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau chỉ biết thở dài. 

Thì ra cả thế giới đều biết chuyện giữa anh và Kiều Mộc, chỉ mỗi tôi là ngây ngô chẳng biết gì. 

8.

Tôi cầm theo túi quà bắt xe đi thẳng về nhà. 

Cửa vừa mở, Chu Việt đã đuổi theo trở về. 

Anh khàn giọng gọi tên tôi: “Tư Tư, đừng như vậy.”

“Như vậy là như nào?” Tôi hít sâu một hơi, run rẩy nói, “Chu Việt, anh muốn ly hôn với tôi, phải không?”

“Anh không hề muốn như vậy!” Chu Việt phản ứng rất mạnh, anh đột nhiên bước lên một bước dài, đè tôi lên tường. 

“Anh và Kiều Mộc chưa xảy ra chuyện gì hết, chỉ là hai hôm nay cô ấy thức đêm tăng ca nên bị cảm, anh chỉ quan tâm hỏi thăm cô ấy vài câu thôi.”

“Thế còn chưa đủ sao?” Vẻ mặt tôi vô cảm nhìn anh, kinh ngạc đối với sự sắc nhọn và lạnh lùng trong chính giọng nói của mình, “Có phải anh muốn cô ta bế con của anh đứng trước mặt tôi, nói nếu không có tôi, hai người đã kết hôn từ lâu rồi, vậy mới xem như đã xảy ra chuyện?”

“Lâm Ngôn Tư!” Chu Việt lạnh giọng, vẻ mặt không giấu được sự thất vọng và khiển trách, “Bây giờ em nói chuyện quá khắc nghiệt rồi đấy.”

Khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia đang ở gần trong gang tấc, kiếp trước khi biết tin anh qua đời, bi thương và tuyệt vọng trong tôi như thủy triều dâng, mãi không nhìn thấy điểm cuối. 

Nhớ đến chiếc nhẫn anh vẫn nắm chặt trong tay trước lúc chết, nhớ đến tất cả những điều nhỏ nhặt giữa cả hai trong quá khứ dài đằng đẵng, cơn đau như dời non lấp biển dâng lên như muốn giết chết tôi. 

Khi ấy tôi đã khẩn cầu với thần linh vô hình nơi hư không, cầu anh có thể sống lại, cầu có thể được gặp mặt anh thêm một lần.

Mà giờ phút này đây, tôi thà rằng anh cứ chết ở thế giới đó, chết ở thời điểm tôi chưa từng biết gì. 

Thà là như thế. 

Thà là cứ như thế.

HẾT CHƯƠNG 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.