Không Phải Em Không Lấy

Chương 104: Giao dịch bóng tối



Nhược Băng nhìn Mạc Tu Nhiên với ánh mắt thân thiện lắm thay, nói:

"Nhiên thiếu à, hình như tôi cần chút lời giải thích từ anh."

Mạc Tu Nhiên có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Nhược Băng khi nói ra những lời đó. Anh thầm đổ mồi hôi lạnh, xong rồi!!!!

Cái mạng nhỏ của anh sắp đi rồi! Không những anh trai giết anh còn cả chị dâu nữa đó. Không phải dạng vừa đâu!!! Anh đắc tội hai vị đại thần rồi.

"Anh ấy họ Mạc?" Nhược Băng nhẹ nhàng hỏi.

"Phải."

"Anh ấy là anh trai anh?"

"Phải." Mạc Tu Nhiên theo bản năng trả lời. Lời vừa nói ra anh mới nhớ ra mình bị Nhược Băng đào hố lừa.

Trái tim bé nhỏ của Mạc Tu Nhiên như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Không khí lạnh thấu xương.

"Haha, kì thực anh ấy chính là anh tôi."

"Ha?" Nhược Băng nhếch mép một câu không rõ ý tứ.

"Nhưng không phải anh trai mà là anh họ."

Ý tưởng vừa loé trong đầu Mạc Tu Nhiên vội nói. Cái phao cứu sinh của anh đây rồi!!! Chờ sau vụ này anh sang nước ngoài du lịch mới được, đống lộn xộn này phải để anh trai xử lí.

"Nhược Băng cô bình tĩnh nghe tôi giải thích được không?" Mạc Tu Nhiên gấp gáp nói.

"Anh ấy thuộc chi khác của Mạc thị. Anh trai tôi tiếp quản Mạc thị làm Mạc tổng, còn anh ấy tiếp quản Mạc gia là Mạc lão đại. Chúng tôi rất thân thiết nên coi anh ấy như người anh trai thứ hai của mình."

Lời nói ra Mạc Tu Nhiên thật muốn cho mình nghìn like, anh quả thật là thiên tài nha! Chớp mắt đã nghĩ ra một tình tiết vô cùng đặc sắc trong chuyện tình của anh trai. Cứ bịa cho thoát vụ này đã. Còn anh trai à? Anh bị chị dâu xử thế nào là việc của anh! Bình thường anh trai bắt nạt anh suốt còn gì...

Nhược Băng tiêu hoá lượng thông tin Mạc Tu Nhiên vừa cung cấp. Mạc gia? Mạc thị? Cô đã nghĩ đến mối liên hệ của gia tộc bậc nhất giới Bạch đạo và tổ chức đứng đầu giới hắc đạo này. Hoá ra là vậy...

Bảo sao Mạc tổng vô duyên vô cớ mời cô đến nhà chơi, cái này có thể tính là đón em dâu về nhà đi?

Khụ khụ...Cô lại nghĩ bậy rồi!

Mạc Tu Nhiên đứng bên cạnh chứng kiến khuôn mặt biểu cảm vô cùng nhiều sắc thái của Nhược Băng. Lúc đầu nghi ngờ, suy tư, lại nghi ngờ. Cuối cùng là vui vẻ trở lại.

"Cảm ơn Nhiên thiếu đã nói cho tôi." Nhược Băng cười cười.

Sau lưng Mạc Tu Nhiên mồ hôi lạnh thành từng tầng. May quá...Anh thoát rồi!

"Cái này là chuyện nhỏ thôi! Chỉ mong..."

"Chỉ mong cái gì?"

"Haha, không có gì, chắc cô nghe nhầm rồi." Tất nhiên trong lòng Mạc Tu Nhiên chỉ mong sau này Nhược Băng phát hiện ra sự thật sẽ không hỏi tội anh!

Vì Nhược Băng gần đây khá nổi nên cô bắt buộc phải đeo khẩu trang, đội mũ đen kín mít. Còn Mạc Tu Nhiên ấy à, có ai mà không biết Nhiên thiếu chứ? Nếu các cô gái trên đất nước này biết được đích thân Nhiên thiếu ra sân bay đón cô thì một ngụm nước bọt của họ thôi cũng đủ dìm chết cô rồi a! Mạc Tu Nhiên vì thế phải hóa trang thêm bộ râu cho giống người đàn ông trung niên.

Thành ra người nổi bật nhất chính là Bạch Thiên Ân. Tuy tứ sư muội chỉ mặc một thân áo sơ mi trắng quần bò xanh nhạt nhưng vẫn xinh đẹp bức người.

Chợt Nhược Băng thấy điện thoại rung, cô nhìn dãy số điện thoại thì khẽ nhíu mày, tìm cớ đi vệ sinh rồi nhờ Mạc Tu Nhiên trông chừng Bạch Thiên Ân giúp.

"Xin chào Trầm Tịch Dương tiểu thư, cô vẫn nhớ tôi chứ?" Giọng nói không cảm xúc từ bên kia điện thoại vọng đến.

Nhược Băng cười một tiếng sảng khoái đáp: "Tất nhiên rồi thưa Cyril tiên sinh. Không ngờ Cyril tiên sinh lại đích thân ra trận rồi giữa đường bỏ chạy như thế."

Cyril: "Trầm tiểu thư quá khen rồi! Như đã từng ghi trên giao dịch, bí dược lăng mộ cô đổi lấy chân tướng cái diệt vong năm xưa của gia tô cô."

Không hiểu sao nghe giọng nói người đàn ông này, trong lòng Nhược Băng rét run từng trận, dự cảm không lành bủa vây lấy cô. Cô vẫn giữ bình tĩnh đáp lại:

"Được thôi, cho tôi địa điểm, một tay trao hàng, một tay đổi lấy chân tướng."

Giọng nói bên kia điện thoại hài lòng: "Được, địa chỉ tôi sẽ sớm nhắn lại cho cô, tôi hi vọng chúng ta sẽ giao dịch thành công, đôi bên có lợi."

"Đấy là tất nhiên."

"À, quên không nhắc với Trầm tiểu thư, tôi có cách để phân biệt bí dược thật giả. Tốt nhất là không nên có gì gian trá ở đây."

"Thành giao."

Nói xong Nhược Băng cúp máy, siết chặt bàn tay. Bằng mọi cách cô phải lấy được một chút manh mối về vụ án năm xưa, từ đó tìm ra dấu vết kẻ thù.

Cô sẽ giăng tấm lưới thật lớn, bắt từng chút từng chút mới- kẻ đã khiến gia tộc cô diệt vọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.