Mạc Tu Nghiêu nhanh chóng lên bờ thì thấy Kính Thiên Minh đã đứng đó đợi sẵn từ khi nào. Hai người đàn ông đứng đầu giới hắc đầu gặp nhau, một lạnh lùng, bá đạo, một ngông nghênh, cuồng ngạo. Hai khí chất khác biệt, rất khó có thể tưởng tượng họ lại là bạn tốt, vào sinh ra tử cùng nhau.
"Hello người anh em đã lâu không gặp." Kính Thiên Minh vẫy tay chào, giơ tay muốn bắt tay Mạc Tu Nghiêu.
Một luồng gió lạnh lướt qua người Kính Thiên Minh, mẹ! Gia hoả Mạc Tu Nghiêu này trước nhiều anh em như vậy dám không nể mặt anh. Để tôi chống mắt lên coi, tối nay cậu có hạnh phúc nổi không? Nghĩ vậy Kính Thiên Minh trong lòng đắc ý cười thầm.
"Cô ấy đâu?"
"Cô ấy" Kính Thiên Minh dĩ nhiên thừa biết là ai, anh nhíu mày, ngây thơ hỏi lại, "Nghiêu à, cậu phũ vậy? Ở bên tôi mà nghĩ đến cô gái nào?"
Mạc Tu Nghiêu sắc mặt chợt lạnh, u ám nặng nề, bước chân càng nhanh tiến về phía trước, khoé môi chậm rãi nhả ra năm chữ, "Tôi đi thăm vợ cậu."
Cmn!
Kính Thiên Minh chửi thầm, bước chân nhanh hơn, ngăn cản Mạc Tu Nghiêu lại, "Người anh em à, cậu đừng đùa tôi vậy chứ?"
Đi gặp vợ anh không phải muốn nói vụ anh giả ngốc lừa cô ấy chứ? Hừm, khó khăn lắm anh mới chiếm được sự đồng tình thương hại từ vợ yêu, hôn lễ đến tận miệng rồi, không thể bị tên này phá hư được!
Lúc này bước chân Mạc Tu Nghiêu mới dừng lại. Bằng mọi giá anh phải nhanh chóng tìm được cô gái nhỏ...mặt đối mặt nói chuyện, anh có linh cảm không tốt lắm...
"Khi nãy, cô ấy đến thăm vợ tôi. Mẹ kiếp, ai ngờ rằng cô gái của cậu lại là bạn tốt của vợ tôi...Họ nói chuyện với nhau, cô gái của cậu còn dám ngăn cản hôn lễ của chúng tôi..."
Tia sáng lạnh lướt nhanh qua mắt Mạc Tu Nghiêu, anh không kiên nhẫn nói, "Giả ngốc lâu nên cậu sắp thành đàn bà rồi nhỉ? Lời ít ý nhiều."
Kính Thiên Minh hừ lạnh, "Cô ấy biết tôi không phải là Mạc tổng, the end!"
Cơ thể Mạc Tu Nghiêu khẽ run nhẹ, nhưng anh nhanh chóng trấn tĩnh cảm xúc, nắm chặt cổ áo Kính Thiên Minh, gầm lớn, "Kính Thiên Minh, cậu dám lừa tôi?"
Hai người chơi thân từ nhỏ, người khác có thể không, Kính Thiên Minh sao có thể không cảm nhận thấy sự thay đổi của Mạc Tu Nghiêu? Không ngờ lần này người anh em của anh đã động tâm thật sự, hình như còn có chút lún sâu.
Kính Thiên Minh thừa nhận, xét về tình về lý- anh không thích cô gái kia chút nào, bởi lẽ Mạc Tu Nghiêu được định sẵn là con rể của Kính gia, năm xưa hai nhà đã đích ước cho cậu ta với em gái của anh! Chỉ đáng tiếc em gái của anh đoản mệnh sớm trong một vụ hoả hoạn!
Nhưng...
Kính Thiên Minh sâu sa nghĩ, cô gái kia cũng không tệ, khá thú vị, chả trách có thể nắm được trái tim của tên này...
"Cô ấy đi đâu rồi! Đừng trách tôi trở mặt vô tình!" Mạc Tu Nghiêu lời vừa nói xong lập tức vung nắm đấm về phía mặt Kính Thiên Minh mà giáng.
"Mẹ nó! Mạc Tu Nghiêu! Cậu bình tĩnh lại cho tôi! Hôm nay là ngày ông đây cưới! Tuyệt đối không được đấm vào khuôn mặt đẹp trai của ông!" Kính Thiên Minh nhanh chóng vắt chéo hai tay tạo thành thế thủ! Tên này cũng thật độc! Định phá huỷ đi dung nhan của anh, vậy đêm nay muốn động phòng, lấy cái lông gì dụ dỗ vợ yêu?
"Hừ! Đều do cậu tự tạo nghiệt!" Mạc Tu Nghiêu hừ lạnh nói, đoạn ra hiệu cho đám đàn em lui lại đằng sau, dành không gian riêng tư cho hai người nói chuyện.
Biển có lúc yên ả, không một gợn sóng, có lúc lại lăn tăn vài gợn, có lúc ào ào sóng vỗ, dữ dội ập vào bờ. Mạc Tu Nghiêu tự thấy tính khí của mình gần đây như thế- từ khi cô ấy trở về. Anh luôn là người kiềm chế cảm xúc vô cùng tốt- miễn là không liên quan tới cô gái nhỏ.
"Mạc Tu Nghiêu, cậu không còn là cậu của trước đây nữa!"
Mạc Tu Nghiêu mím chặt môi không nói gì, nháy mắt không gian lại tĩnh lặng.
"Bí dược lăng mộ Tần Thuỷ Hoàng cậu còn chưa lấy được! Trên danh nghĩa cậu vẫn là con rể tương lai của Kính gia tôi!"
"Thứ tôi nợ Kính gia cậu, sớm muộn tôi cũng trả. Nếu cậu dám động vào cô ấy- dù chỉ một sợi tóc, thì đừng trách tôi trở mặt vô tình!"
Mạc Tu Nghiêu nói xong rồi quay lưng bỏ đi, anh còn một việc nhất định phải làm- đi tìm cô ấy và giải thích mọi việc. Sẽ không có chuyện hai người lại xa cách...
Nhược Băng à, chỉ mong...
Chỉ mong trong tim em có tôi, một chút cũng không sao...
.....
Bến cảng H.
Cùng lúc đó Nhược Băng vừa đặt chân lên đất liền. Trong lòng cô rối như tơ vò, bao câu hỏi quẩn quanh trong tâm trí cô. Mạc Tu Nghiêu? Ha? Cuối cùng cô cũng biết được tên thật của anh- chỉ là qua một người lạ.
Anh còn bao điều dấu em? Anh rốt cuộc có bao nhiêu thân phận, có bao nhiêu tấm mặt nạ?
Mà hình như anh cũng chưa bao giờ yêu cô...
Không được, không được! Cô không được hù doạ chính mình, cô phải gặp anh, hỏi rõ mọi chuyện mới được. Cô không thể cứ thể mà bỏ lỡ người đàn ông mình yêu!
Và điều quan trọng bây giờ là lấy được thông tin về vụ thảm sát năm xưa của gia đình cô! Cyril vừa gửi địa chỉ của cô, ở ngay gần đây. Cảng biển này có một khu khác vắng, quả thật rất thích hợp cho việc làm giao dịch- hơn nữa là đủ thủ tiêu cô sau khi lấy được thứ hắn ta cần! Rất nhanh thôi sự thật sẽ được ánh sáng mặt trời soi tỏ!
Chừng mười phút sau.
Từ đằng xa Nhược Băng đã thấy đám người mặc đồ đen đứng đó. Chừng mười người, xem ra số lượng ít hơn cô dự tính. Còn có mai phục hay bọn họ quá tự tin?
"Trầm tiểu thư, hoan nghênh, hoan nghênh đã tới." Cyri từ trong đám người bước ra, niềm nở chào Nhược Băng.
Nhược Băng nhếch môi thản nhiên nói, "Thật vinh hạnh được đích thân ngài Cyril mời, sao tôi có thể không đến?"
"Được! Được! Chúng ta bắt đầu ngay giao dịch, đôi bên cùng sảng khái, Trầm tiểu thư mời ngồi."
Nhược Băng quan sát kĩ chiếc ghế, thấy không có gì bất thường cô mới ngồi xuống.
"Ngài Cyril muốn giao dịch kiểu gì?"
"Trầm tiểu thư xin mời giao hàng trước. Tôi tuyệt đối giữ uy tín."
Đôi mắt Nhược Băng loé sáng, lắc đầu nói, "Thứ cho tôi nói thẳng, giao bí dược xong chắc chắn ngài sẽ nói bí mật cho tôi, xong sau đó thủ tiêu tôi? Này cũng là giữ chữ tín đi."
Một trận cười vang lên, "Haha...Trầm tiểu thư thật biết nói đùa."
Nhược Băng từ trong túi lấy ra một cái lọ, hình dáng hoa văn cổ xưa, trên thân còn chạm khắc những đoá hoa tinh xảo, cô cười nói, "Bí dược ở đây! Chỉ là tôi có một sở thích kì lạ, thích gắn bom bên mình, hi vọng vụ giao dịch của chúng ta diễn ra tốt đẹp."
Lại là một trận cười, Cyril vỗ tay tán thưởng, "Trầm tiểu thư quả thật rất thú vị. Tôi có thể nói bí mật cho cô, nhưng hình như chúng ta cũng phải bàn một chút về độ tin cậy của bí dược kia. Thật giả còn chưa hay!"
Nhược Băng chỉ tay vào một người, nói, "Người này hình như trên tay có một vết xước, phiền ngài bảo anh ta lại đây!"
Cyril gật đầu ra hiệu, người đàn ông kia biết ý tới gần.
Nhược Băng chậm rãi mở chiếc bình nhỏ, đập đập vào đầu nó, rồi mở nắp. Cô nghiêng bình, cố ép thứ dung dịch trong bình ra.
"Tách..." Một thứ chất lỏng màu xanh lục rơi xuống da người đàn ông.
Mọi người đều chăm chú nhìn y, chợt vài giây sau, người đàn ông lăn đùng đất, miệng sùi bọt mép, còn "ú ớ" liên hồi trong đau đớn khiến sắc mặt ai nấy đều tái mép.
Một thủ hạ thân tín của Cyril tức giận giơ súng về phía Nhược Băng, "Cô dám lừa ngài Cyril."
Chỉ là người đàn ông lời vừa nói xong thì trên trán đã xuất hiện một chấm đỏ, rồi ngã ngay xuống đất! Thần chết đã mang anh ra đi trong tích tắc.
"Phù..." Nhược Băng thổi làn khói nhẹ bay ra từ súng giảm thanh, cô cong môi cười,
"Ôi! Haha, thật ngại quá, nhiều khi tay nhanh hơn não. Chưa có ai chĩa súng vào tôi mà sống được đâu! Ngài Cyril đừng để ý, dù sao tôi cũng giúp ngài giải quyết rác rưởi. Thân là thuộc hạ, chủ nhân chưa có phản ứng mà đã ra oai trước. Loại người này e đã sớm có dã tâm làm phản..."
Cyril sắc mặt có chút đen, người của y, phải chính tay y xử, như này quả thật không cho y chút mặt mũi nào. Nhưng y vẫn bình tĩnh nói, "Còn phải cảm tạ Trầm tiểu thư."
"Ngài Cyril, kia..."
Một người lên tiếng đã kéo theo sự chú ý của những người còn lại. Người đàn ông khi nãy còn nằm vật vã trên mặt đất sắc mặt đã bình thường- hơn nữa vết thương trên tay còn lành lặn như thường- không một chút dấu tích, kể cả sẹo.
"Oh my god. Tốt tốt! Hôm nay cuối cùng đã được thấy thứ bí dược trong truyền thuyết này!" Cyril có chút nghẹn ngào cảm thán.
"Bí dược ở đây. Phiền ngài Cyril làm theo giao dịch."
Cyril sâu sa nhìn Nhược Băng, cất giọng nói,
"Mọi chuyện đều bắt nguồn từ hai mươi năm năm trước, có ba người bạn chơi rất thân, một người họ Kính, một người họ Mạc, một người họ Dương. Cả ba người đều là thiên kiêu chi tử, họ hợp nhau đến nỗi ngay cả sở thích cũng giống nhau. Điều này tất nhiên là tốt nhưng cũng đã tạo ra bi kịch- cả chàng trai đều đem lòng yêu một cô gái. Người họ Dương với cô gái vốn là thanh mai trúc mã, đôi bên có hôn ước từ sớm. Nhưng là cô gái ấy lại đem lòng yêu họ Kính, bất chấp sự phản đối từ gia đình, bỏ hôn ước với họ Dương, theo họ Kính. Trước tấm si tình của cô gái, họ Dương và họ Mạc đã buông tay. Bảy năm sau, trong một vụ hoả hoạn, cô gái kia cùng đứa con gái năm tuổi của mình chôn thây trong biển lửa! Người họ Mạc kia một mực khẳng định họ Dương đã gây ra, còn đe doạ sẽ trả thù thay cô gái. Bốn năm sau, cũng ngày đó, vẫn là vụ hoả hoạn- đã chôn vùi cả Dương gia hơn trăm mạng người...."
Cơ thể Nhược Băng run mạnh, không thể nào...
"Họ Dương là..."
"Không sai, họ Dương là người cha Dương Vân Đình của cô! Còn họ Mạc là Mạc gia- hay Mạc thị, đều là họ!"
Đầu Nhược Băng nổ ầm một tiếng...
Như tiếng sét xé ngang bầu trời...
Giông tố nổi bão trong cô...
"Không thể nào! Ông là ai?"
"Trầm tiểu thư, tôi là người lão gia tin tưởng. Tôi có thể chứng minh. Dưới đùi trái của cô có một vết sẹo, do ngày nhỏ lúc phu nhân và thiếu gia không có nhà, cô ngã. Chính lão gia đã băng bó cho cô!""
Từng chi tiết được Cyril miêu tả rõ ràng, trái tim Nhược Băng đã rối lại càng rối, cô lắc đầu, "Ông nói dối! Cha rất yêu mẹ tôi! Hôn nhân của hai người là sự kết tinh của tình yêu! Cha tôi không thể nào yêu người phụ nữ khác..."
Cyril đau xót đáp, có vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua của ông, thoán chốc kể xong chuyện kia ông như già thêm vài tuổi.
"Cô đã thấy cha cô về dự sinh nhật của mẹ cô bao giờ chưa?"
Nhược Băng lắc đầu.
"Sinh nhật của bà ấy chính là ngày mà người lão gia mất. Ông ấy sao có thể về dự sinh nhật cùng..."