Dù bế cô trong lòng nhưng bước chân của anh vẫn ổn định như thường. Nhược Băng có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.
Cô đặt niềm tin vô điều kiện vào người đàn ông này.
Khoảng một phút sau, mọi người đều đã an toàn. Cánh cửa kia- ranh giới của sự sống và cái chết. Nhược Băng quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ còn lại bóng tối bao trùm. Nơi bọn họ đi qua khi nãy giờ đây đã trở thành vực sâu hun hút không thấy đáy.
Mạc Tu Nghiêu ân cần hỏi han:
“ Sợ sao?”
Đến tai Nhược Băng lại nghe thành câu châm biếng. Nghĩ kĩ lại thì chắc chắn ngay từ đầu tên khốn này đã nhận ra cô, còn trêu đùa cô, anh được lắm!
Khụ...khụ...Hình như cô còn nằm trong lồng ngực của anh ta thì phải. Cái này không ổn lắm nha...
“Anh thả tôi xuống.”
Mạc Tu Nghiêu nghiêm túc nói:
“ Tôi bế em đi.”
Gân xanh trên trán Nhược Băng nảy lên, cô thô lỗ nói: “Bế cái đầu nhà anh. Tôi có chân có tay không khuyết tật.”
Mạc Tu Nghiêu áp sát khuôn mặt gần cô: “Không nhớ tôi sao honey?”
Nhược Băng nhếch khoé môi khinh bỉ: “Kẻ lừa đảo nhà anh là cái lông gì mà tôi phải nhớ?”
Đám thuộc hạ khi nãy không để ý, bây giờ mới có thời gian để nhìn cảnh tượng trước mắt kia. Lão đại nhà bọn họ cư nhiên ôm con gái nhà người ta hết sức thân mật, hơn nữa hình như người ta bảo buông ra lão đại còn không buông kìa!!!
Mọi người đều tự mặc niệm trong đầu: Mắt chó của tôi bị đui rồi!!!!
Hồi Phi là người thân cận nhất với Mạc Tu Nghiêu, đây là lần đầu tiên anh chứng kiến vẻ mặt này của lão đại, cũng quá mặt dày, vô sỉ đi...
“ Khụ....khụ...Lão đại à, phu nhân ở nhà sẽ ghen đó.”
Chợt Hồi Phi cảm nhận được cái nhìn “không mấy thiện cảm” từ lão đại nhà mình. Anh tự hỏi mình có nói gì sai sao?
“ Bộp...”
Âm thanh giòn tan vang lên. Nhược Băng dùng hết sức lực vào bàn tay, không chút lưu tình đấm vào khuôn mặt xinh đẹp của ai kia.
“ Lừa người này, anh tưởng lừa tôi là ngon hả?”
Mọi người nhìn nhau, vừa nãy họ có nhìn nhầm không?
Có người hỏi: “Hình như tôi bị ảo giác rồi.”
Người khác tiếp lời: “Tôi cũng thế, tôi cũng thế.”
Mạc Tu Nghiêu không nói gì nhưng sắc mặt của anh khó coi vô cùng. Lúc trước ôn hoà, giờ đây hai mắt sâu thẳm hiện ra ánh sánh lạnh lẽo, giống như mãnh thú đang chờ sức phát động.
Nhược Băng cũng đành câm nín, cô không ngờ anh ta không né tránh mà để cô đấm trực diện vào mặt. Với thân thủ tên này có khi thừa sức ấy chứ. Nhưng cô vẫn tức!!! Tên khốn này có phu nhân ở nhà, hai người ân ái tình chàng ý thiếp còn đi dây dưa với cô! Đích thị là nam nhân cặn bã.
Nhược Băng tự dặn lòng phải cứng rắn, phải kiềm chế bản thân mình tránh xa tên này. Anh ta giống như hoa anh túc- chỉ cần một lần chạm vào sẽ mê luyến cả đời, không cách nào thoát ra được.
Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vết sưng to đùng trên khuôn mặt đẹp đẽ kia. Cũng hơi tiếc...
“Anh thả tôi ra! Nếu không thêm một cái nữa bây giờ.”
Mạc Tu Nghiêu cười gằn:
“ Cũng được, thêm một cái nữa cho cân.”
Người này...Mặt cũng dày quá đi! Chẳng phải anh ta đã có vợ rồi sao? Vì sao cứ bám lấy cô không tha? Từ lúc nào cô lại ti tiện đến mức thèm tình cảm từ một đàn ông đã có gia đình?
Nhược Băng chợt nở nụ cười tươi như đoá hoa mới nở, khuynh quốc khuynh thành, Mạc Tu Nghiêu vừa nhìn đã thấy rung động.
Đúng lúc này Nhược Băng nhân cơ hội ra tay, dùng hết sức đánh ập về phía lồng ngực của anh.
“ Buông tay đi, chúng ta không quan hệ, chỉ là người qua đường.”
Tận sâu trong đáy mắt Mạc Tu Nghiêu hoảng sợ, anh giật mình thả tay ra, gằn từng chữ hỏi lại:
“ Không quan hệ? Người qua đường?”
Nhược Băng nhanh chóng lấy lại thăng bằng, đứng thẳng người, như cây sương rồng kiên cường trong bão táp sa mạc. Ánh sáng lạnh lẽo từ dạ minh châu phản chiếu trên gương mặt anh, không lấy một chút cảm xúc. Chẳng lẽ anh ta không hề thấy áy náy dù chỉ một chút? Tại sao lại lừa cô?
Nhược Băng chắc chắn nhấn mạnh từng chữ:
“ Phải, không quan hệ, người qua đường!”
Một người là câu hỏi, một người là câu khẳng định....
Đột nhiên sao không khí lại ngột ngạt đến thế? Tựa như ai đó đang bóp nghẹt trái tim.