Không Phải Em Không Yêu

Chương 14: Có anh đây



Mấy ngày trước Cố Linh Nhan đến cửa hàng tạp hóa gần trường học mua một con búp bê, viết đúng sáu chữ đồ con rùa Đơn Cảnh Xuyên ở trên đó, sau đó mỗi ngày đều nhìn con búp bê mà đấm đá.

“Đồ khốn kiếp, hung dữ cái gì mà hung dữ! Có gì đặc biệt hơn người chứ! Tìm một bà lão giống như anh mà tự yêu thương lẫn nhau đi!” Lúc tan học trở về phòng ngủ, Cố Linh Nhan theo thường lệ ném sách một cái, nhấc con búp bê trên giường rồi đánh đến tê dại.

“Cố Linh Nhan, lời nói của một thiếu nữ có trời đất chứng giám, nếu như anh trai cậu thực sự đi với người khác, cậu còn không kéo hết tóc của người phụ nữ đó xuống sao.” Xuyên Nhi ở giường đối diện vừa cắt móng tay vừa nghe cô nói chuyện liền phẫn nộ nói. 

Mắt thấy Cố Linh Nhan lại muốn nổi điên, Đại Ngải vừa ngủ trưa dậy, nằm ở trên giường lười biếng trở mình: “Nhưng mà tớ nói này bà trẻ Cố, cậu nghiêm túc với anh ta sao? Nếu cậu thực sự không quan tâm thì trực tiếp tìm một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai khác nói chuyện yêu đương không phải tốt hơn à?”

“Cậu cũng biết thân phận và bối cảnh của anh ấy rồi còn gì, nếu ở cùng một chỗ thì chuyện sau này cậu đã nghĩ tới chưa?” Hiếm khi Ngôn Hinh cũng có vẻ nghiêm túc: “Tớ thích Tiêu An, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là bị say nắng trong chốc lát, cậu thử nghĩ cho rõ ràng xem có phải cậu cũng giống tớ hay không?”

“Được rồi được rồi.” Trầm mặc một lúc, Cố Linh Nhan vứt con búp bê lên trên giường: “Ba người các cậu đừng giả bộ thanh niên tri thức nữa, nghe xong răng tớ cũng chua hết cả rồi, tớ đã sớm nghĩ thông suốt, có lẽ anh ta cũng không biết tình yêu là thứ quái quỷ gì, cùng lắm cũng chỉ xem tớ là anh em tốt thôi, từ hôm nay trở đi thanh xuân của lão nương sẽ do lão nương làm chủ!”

“Anh em tốt...” Xuyên Nhi giật mình, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, hai ánh mắt khác cũng nhìn nhau, trong phòng ngủ nhất thời vang lên những tiếng cười dâm đãng, tóc gáy Cố Linh Nhan dựng đứng, cầm đàn ghita vắt chân lên cổ chạy ra ngoài: “Không thể nào ở đây được nữa, tớ về thành phố đây, mấy sắc nữ các cậu cứ tự nhiên!”

***

Từ nhà thầy dạy ghita đi ra ngoài thì trời đã tối, Cố Linh Nhan đói gần chết, trông cô giống như một cái xác không hồn đi tới vùng bên cạnh tìm cái gì đó để ăn, đeo đàn ghita ngắm nghía một hồi, đột nhiên cảm thấy có người kéo ống quần của cô.

Sắc trời tối mịt như sắp mưa, trên đường cũng không có người nào, quả thực cảnh tượng này có chút dọa người, cô sởn hết da gà quay người lại, chỉ thấy một bé trai có đầu giống trái dưa hấu đang ngửa đầu sợ hãi nhìn cô.

“Dì...” Bé trai mở miệng, ánh mắt long lanh tưởng như bên trong toàn là nước mắt, dáng vẻ như muốn khóc lên ngay lập tức: “Hu hu hu... Con muốn ba...”

Theo lý mà nói khi người ta nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên đều vô cùng đau lòng, thế nhưng phản ứng đầu tiên của Cố Linh Nhan lại là....

“Nhóc con! Ai là dì em? Lão tử là chị! Chị!!”.......

Khóc đến mức Cố Linh Nhan hoàn toàn bó tay, bé trai cùng ba đi mua thuốc rồi bị lạc, sau đó khóc quấn lấy cô, từ nhỏ đối với trẻ con cô có thể tránh thì toàn tránh, lần này đói bụng bị người ta ôm đùi đến mức sắp chết rồi.

“Bị lạc mất ba thì phải tìm chú cảnh sát, em có biết không?” Cố Linh Nhan ngồi xổm xuống, hướng dẫn từng bước: “Chị đưa em đến chỗ chú cảnh sát rồi sẽ đi luôn, chị rất đói bụng, em có hiểu không?”

Bé trai khóc nấc lên, miệng nghẹn ngào nói, “Con không muốn chú cảnh sát, con muốn dì...”

Trên đầu Cố Linh Nhan hiện lên ba vạch đen, không còn chút kiên nhẫn nào nữa, dứt khoát ôm bé trai đi từng bước đến cục cảnh sát gần đây.

...

Sau khi làm đăng ký ở cục cảnh sát, Cố Linh Nhan vừa định đi ra ngoài, bé trai liền nhanh tay nhanh mắt giữ chặt cô lại: “Dì...”

“Nói lần thứ ba mươi, chị không phải dì!!” Bị hành hạ lâu như vậy, cô lại cảm thấy không đói bụng lắm, đành phải ngồi xuống chờ ba đến đón cùng bé trai.

“Ba...” Bé trai cầm cốc nước viên cảnh sát đưa cho, uống một ngụm, nhìn Cố Linh Nhan thút thít nói: “Con muốn ba dẫn con đi ăn KFC...”

“Tổ sư... Ba em sẽ tới ngay lập tức, để anh ta dẫn em đến sao hỏa ăn cũng được.” Cố Linh Nhan chống cằm an ủi người bên cạnh, tâm trạng không hiểu sao lại có chút bực bội.

“Ba đi đâu rồi...” Bé trai giống như càng nghĩ lại càng thương tâm đứng lên: “Con rất nhớ ba...”

Cô ở bên cạnh nghe bé trai vô cùng đáng thương nói, đột nhiên liền trầm mặc.

***

“Chị Bội Bội, chúng em đi đây.” Bên trong cửa hàng thú cưng mấy cô gái nhỏ đang thu dọn đồ đạc, nhìn Thiệu Tây Bội chào tạm biệt, cười híp mắt nói: “Một lát nữa anh cảnh sát đẹp trai sẽ đúng giờ tới đây, chị cũng nhanh chóng thu dọn đi.”

Thiệu Tây Bội bất đắc dĩ nhìn mấy cô gái nhỏ phất phất tay, cầm cây chổi bắt đầu quét dọn cửa hàng thú cưng.

Hai ngày nay lúc tan việc hầu như Tiêu An đều tới tiệm đón cô, hai người ăn cơm một lúc, đi xem phim, có đôi khi sẽ tiến triển thêm một chút, cô hoảng hốt cảm giác mình như đang lừa mình dối người, trong đầu không khỏi hỗn loạn.

Đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động liền vang lên.

“Bội Bội, hôm nay cấp trên đến tuần tra hạng mục mới, có lẽ mấy ngày này không có cách nào tới đón em, ngày kia anh sẽ tới vùng ngoại ô, chúng ta cùng đi ăn đồ nướng nhé?” Giọng điệu trầm thấp của Tiêu An từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, nghe vào tai vừa dịu dàng lại điềm tĩnh, cô kẹp điện thoại suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng hỏi: “Chỉ hai chúng ta sao?”

“Nồi và Ngôn Kỳ trở về nói cũng sẽ qua, anh sẽ nói với Lục Lục một tiếng.”

“Vâng.” Cô gật gật đầu, đặt cây chổi xuống mặt đất, chuẩn bị kéo cửa: “Anh bận quá, chú ý nghỉ ngơi đi.”

Lời còn chưa dứt, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa tiệm.

Bên kia Tiêu An lại nói câu gì nhưng cô không nghe thấy, vô thức nắm chặt điện thoại, Phó Chính đẩy mắt kính đi vào trong tiệm, từ trên cao nhìn xuống cô, gằn từng chữ: “Hôm đó anh cho người tới đón em, nhưng em thì ở đâu.”

Cô đứng trước mặt anh ta, cầm di động không nói một lời.

“Tốt lắm.” Anh ta giương khóe miệng, lạnh lùng nói: “Tìm được nơi chốn rồi, chuẩn bị cải tà quy chính rồi hả?”

Thấy cô nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác, trong lòng anh ta càng giận hơn, lời nói trong miệng càng không thể khống chế: “Lúc nào chuẩn bị kết hôn sinh con cũng nên đưa thiệp cưới đến cho anh chứ nhỉ.”

“Phó Chính.” Thiệu Tây Bội cắn răng, đè nén cảm xúc nhẹ giọng nói, “Anh bận như vậy, tại sao lại rảnh rỗi đến đây, nghe Lương Kha nói hai người sắp kết hôn.”

“Em là trách anh không nói cho em biết?” Anh ta đi lên trước một bước, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Không phải chính em đã nói, cho dù anh và bất cứ người phụ nữ nào có quan hệ gì cũng đừng nói cho em biết sao.”

“Đúng vậy, đừng nói cho em biết, một chút em cũng không muốn nghe.” Hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, vành mắt đỏ hồng nói: “Là tự em rời khỏi anh, không cần vị hôn thê của anh phải đến đuổi, cũng không cần anh phải quan tâm đến những tin tức bất lợi của thị trưởng.”

“Cô ta đuổi em, em liền đi sao.” Ánh mắt Phó Chính bén nhọn, cầm chặt cổ tay cô: “A, anh cho rằng em có rất nhiều tình cảm với anh, hóa ra là bởi vì trước kia Tiêu An không dám ra tay.”

“Là do em hèn.” Thiệu Tây Bội trầm mặc một lúc, đột nhiên nước mắt từ trong hốc mắt cô lăn xuống, trượt qua gương mặt cô rơi xuống chân anh ta: “Phó Chính, nhiều năm như vậy, là em không biết điều, đều do em quá hèn hạ.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, cùng với tiếng hít thở nhàn nhạt, anh ta vô thức nới lỏng lực trên tay cô, ánh mắt nặng nề nhìn cô, đường cong trên bờ môi mím sâu lại.

“Em biết rõ anh không quan tâm đến em, nhưng vẫn khăng khăng quấn lấy anh, còn muốn anh giúp em nhiều việc như vậy, giúp em tìm nhà khi em bị đuổi ra ngoài, giúp em và mẹ em mua phòng, giúp em mở cửa hàng thú cưng, em thì cái gì cũng không có để đưa cho anh.” Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh ta: “Em mặt dày mày dạn quấn lấy anh tám năm, nhiều nhất thì cũng chỉ giúp anh thỏa mãn về mặt sinh lý.”

“Em không có tiền để trả cho cửa hàng thú cưng, tiền nhà, em chỉ có thể trả cho anh khoản này, em với anh, từ nay về sau, trong thế giới của anh sẽ không còn có em nữa...”

“Bây giờ em vội vàng rời khỏi anh như vậy, là bởi vì anh ta đã trở về?” Đột nhiên Phó Chính cắt ngang cô, tròng mắt hơi híp lại: “Em nghĩ anh ta tốt lắm sao, hả?”

“Anh không cần quan tâm đến Tiêu An, mặc kệ anh ấy.” Cô hơi tránh tay anh ta ra: “Em chỉ coi anh ấy là bạn thôi.”

Anh ta cười lạnh một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận tột cùng mà trước nay chưa từng có: “Em biết rõ anh không tốt mà, bây giờ em mới muốn rời đi, có phải là quá muộn hay không?”

“Không rời đi thì như thế nào? Anh cưới em sao? Cưới một người phụ nữ bị cả dòng họ đuổi ra ngoài, không danh không phận, cưới một người phụ nữ không thể giúp anh một chút gì sao? Làm sao có thể?” Cô buồn bã cười: “Anh vẫn phải kết hôn, về sau nhà họ Lương sẽ giúp anh, con đường làm quan của anh cũng sẽ thăng tiến, anh còn cần em tiếp tục ở cạnh anh nữa sao?”

“Phó Chính, cho tới bây giờ chỉ có em cần anh.” Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình: “Em biết, làm sao mà anh yêu em được.”

“Em cho rằng em rời khỏi anh là có thể làm rõ những món nợ em thiếu anh sao?” Hồi lâu, anh ta xoay người đẩy cửa ra, giọng điệu hờ hững mà bình tĩnh: “Tám năm, em cho rằng chỉ một mình em có cái tám năm này sao?”

“Thiệu Tây Bội, như em mong muốn.”

***

Lúc Đơn Cảnh Xuyên đến sở cảnh sát liền nhìn thấy Cố Linh Nhan và một bé trai đang ngồi xổm trên ghế sofa, cả hai người đều ôm lấy chân, hai mắt đẫm lệ mờ mịt.

Giữa trưa anh và Ngôn Kỳ vừa xử lý xong các thủ tục rồi trở lại thành phố, Tiêu An ở sở cảnh sát nín cười, quả thực là nghiêm mặt để anh qua sở cảnh sát một lần.

Lúc này một người đàn ông trung niên từ cửa vội vàng đi tới, nhìn chung quanh một vòng rồi nhanh chóng  đi về phía bé trai trên ghế sofa: “Địch Địch.”

“Ba!” Trên mặt dưa hấu nhỏ đầy nước mắt nước mũi, từ trên ghế sofa leo xuống, đột nhiên bổ nhào vào người đàn ông trung niên, người đàn ông bế con trai mình lên, đau lòng sờ đầu cậu bé, trao đổi với viên cảnh sát vài câu rồi chuẩn bị đưa con trai về nhà.

“Dì.” Bé trai thấy ba là hết khóc, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Cố Linh Nhan nói, “Dì đừng khóc, ba của dì cũng sẽ tới thôi, khóc nhiều rất xấu hổ.”

Cô bị cậu bé nói khiến không biết nên khóc hay nên cười, thiếu chút nữa là tức đến không thở nổi, nhìn về phía bé trai vẫy tay chào tạm biệt, vừa quay đầu đã thấy Đơn Cảnh Xuyên đang đứng ở bên cạnh.

Dưới ánh mặt trời lặn, người đàn ông trẻ tuổi một thân cảnh phục thẳng tắp nhiễm lên ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt anh nghiêm nghị nhìn cô, giống như đã đứng rất lâu ở nơi đó.

Cái mũi của Cố Linh Nhan lại chua xót, chống tay đứng dậy từ ghế sofa, vuốt vuốt mũi, bỗng nhiên lại đi về phía trước giơ tay lên với anh.

Đơn Cảnh Xuyên yên lặng nhìn về khuôn mặt nho nhỏ của người phía trước, trong nháy mắt nội tâm luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại trào dâng một dòng nước mềm mại, một lúc sau mới khẽ thở dài một cái, chậm rãi đi lên phía trước ôm cô vào trong lòng.

Từ lúc còn nhỏ Cố Linh Nhan đã học được cách tự mình gánh vác mọi chuyện, gặp phải khó khăn lớn hơn nữa cũng không rơi một giọt nước mắt trước mặt người khác, bởi vì cô cảm thấy đó là biểu hiện của sự hèn yếu.

Không có người yêu, không có người thương, chỉ có thể tự mình kiên cường, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, bảo vệ mình toàn vẹn.

Thế nhưng giờ phút này khi cô vùi đầu vào lồng ngực anh, bên tai là tiếng tim đập vững chắc của anh, quanh thân là hơi thở quen thuộc lâu ngày không thấy, nước mắt cô lại càng chảy mãnh liệt.

“Có anh đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.