Không Phải Em Không Yêu

Chương 36: Không hối hận



Editor: Thoa Xù

Lần này chuyện hủy hôn của quan chức bị bàn tán khắp thành phố.

Chuyện Phó cục trưởng tự ý rời khỏi buổi lễ đính hôn của mình vang danh khắp nơi trong giới chính trị của thành phố S, mối quan hệ giữa nhà họ Lương gia và nhà họ Phó được tuyên bố là hoàn toàn rạn nứt, những người còn lại đều cẩn thận quan sát tình hình.

Người trong nhìn qua vẫn âm trầm khó dò như thường ngày, nhưng thư ký ở bên cạnh anh và tâm phúc Phương Miễn đều cảm thấy dường như tâm tình của anh rất tốt.

Lúc trận mưa vừa dứt thì Lương Kha tới, thư ký đã nhìn thấy cô ta từ phía xa xa nhưng dứt khoát không thông báo, trong lòng cảm thấy may mắn vì sắp được xem kịch vui.

Cửa phòng làm việc bị Lương Kha đóng sập một cái đến rung trời, Phó Chính đang mở cuộc họp thông qua máy vi tính, thấy cô ta đi vào cũng không thèm ngẩng đầu.

Đợi đến khi anh tắt máy vi tính cũng đã là hai giờ sau rồi, Lương Kha ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt không cảm xúc, gương mặt luôn luôn ngang ngược kiêu ngạo giờ đây nhìn qua đã hơi tiều tụy.

"Có phải anh điên rồi không?" Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào anh: "Vì như một cô gái như vậy mà anh không cần mọi thứ nữa hả?"

Thấy anh không trả lời, cô ta cắn môi quát lên: "Phó Chính, thể diện của tôi cũng mất hết rồi, sau này con đường làm quan của anh vô cùng bất lợi, trước đó anh đã đồng ý với tôi rồi mà? Bây giờ anh lại nuốt lời sao?"

Anh đóng tài liệu lại, lạnh nhạt nói, "Ngày mai tôi chuyển một số tiền vào tài khoản của cô, những việc còn lại thứ lỗi cho tôi không giúp gì được, về phần chuyện công việc càng không tới phiên cô tới đây quơ tay múa chân."

"Tôi đã biết anh hai mươi năm rồi Phó Chính, anh cho là tôi muốn lấy tiền của anh sao? Hay là mưu tính gì với nhà họ Phó các người?" Cô ta giơ tay hất cái ly trên bàn  văng lên trên tường, "Cô ta dựa vào đâu mà so với tôi, cô ta cho anh được cái gì? Anh tưởng rằng tôi không biết đối với anh mà nói thì tôi và cô ta đều như nhau sao, không có bất cứ một cô gái nào có thể nói chuyện yêu đương với anh hết."

Lúc này Phó Chính đã đi đến cạnh cửa, anh đưa lưng về phía cô ta, giọng hờ hững: "Điều cô ấy có thể cho tôi, cô mãi mãi không cho được."

"Còn nữa Lương Kha." Anh thong thả ung dung nói: "Đừng có làm ra vẻ như mình trung trinh một lòng một dạ với tôi như vậy, không phải thằng con trai lớn lỗ mãng nhà họ Ngôn đã tuyên bố không phải cô thì không lấy sao."

Anh chưa dứt lời Lương Kha đã đổi sắc mặt, cô ta giật giật môi vừa định nói gì đó, anh cũng đã bước nhanh khuất bóng trong hành lang.

...

Lúc về đến nhà, trong phòng đã có mùi thơm của cơm, Khoai Sọ cuộn lại thành một cục lười biếng nằm trong phòng khách liếc mắt nhìn anh, anh nới lỏng cà vạt, bước vào trong phòng bếp đảo mắt nhìn quanh.

Thiệu Tây Bội mặc tạp dề đang nấu canh, nghe tiếng anh về thì thản nhiên liếc nhìn anh giống như thường ngày, rồi lại tiếp tục nấu ăn.

Phó Chính nhìn bóng lưng của cô nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, đẩy mắt kính lên ngay ngắn rồi đi thay quần áo.

Sau bữa cơm chiều anh đang xử lý tài liệu ở bàn làm việc, cô ôm Khoai Sọ ngồi trên sô pha xem ti vi, trong phòng chỉ có tiếng của ti vi, nghe vào tai anh tuy là tạp âm, nhưng cũng không cảm thấy ồn ào.

Trong khoảng thời gian này hai người ở bên cạnh nhau, cô dùng thẻ của anh để lo chuyện cơm nước sinh hoạt hàng ngày, sau khi tan việc về nhà hoàn toàn không có bất cứ trao đổi gì, ai làm chuyện nấy, cũng đặc biệt hài hòa.

Có lúc cô tắm xong ra ngoài, mặc đồ ngủ tóc thì ẩm ướt tập yoga ở phòng khách, lúc lơ đãng anh hay nhìn cô tập qua hình ảnh phản chiếu của máy vi tính, trong lòng ngứa ngáy khó chịu nhưng vẫn bấm bụng nhẫn nhịn.

Từ khi nào mà anh trở nên lo này sợ nọ như vậy chứ? Tuy đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh dịu dàng nhận thua, đúng là trên danh nghĩa anh chỉ xin cô ở lại, nhưng bây giờ ngày nào anh cũng phải nhìn sắc mặt của cô, muốn nhìn tới khi nào đây?

Thôi, hiện tại chỉ cần có thể nhìn thấy cô là tốt rồi.

***

Tiêu An đến rừng trúc ở khu ngoại thành vừa đúng hoàng hôn, Thiệu Tây Bội đã đợi sẵn ở đó, trong tay đang cầm chén trà nhìn rừng trúc đến mất hồn.

"Bội Bội." Anh gọi một cách từ tốn, cất bước đi tới chỗ cô: "Trong cục có chuyện cho nên mới đến trễ, em chờ lâu rồi à."

Cô lắc đầu, đưa chén trà cho anh: "Em cũng vừa pha xong, nếm thử xem."

Tiêu An nhận lấy bằng hai tay, hòa vào mũi là một mùi hương thoang thoảng thấm vào lòng người. Anh lập tức kề vào miệng chén uống một hớp, một lúc lâu sau mới nói: "Trà ngon."

Thiệu Tây Bội quay đầu nhìn anh khẽ cười: "Cám ơn."

Anh nhắm mắt lại, cố gắng để cho giọng của mình ổn định hơn một chút: "Bội Bội, anh không hối hận."

Tình cảm của anh tuyệt vọng mà nồng đậm, tàn nhẫn mà trí mạng, trong lúc đó anh ta và em đã cùng trải qua những vết đao vết sẹo mà chỉ có hai người mới biết rõ thôi. Anh có yêu em sâu đậm hơn nữa, cũng không đấu lại tình cảm của em dành cho anh ta, em vui vẻ chịu đựng những thương tích mà anh ta đã gây ra.

"Vật hợp theo loài, ngưu tầm ngưu mã tầm mã." Cô nhìn anh, như trút được gánh nặng, "Anh ấy đê tiện, em cũng vậy chỉ có thể đê tiện ở bên cạnh anh ấy mới cam lòng, anh lại tốt như vậy, không nên bị em liên lụy."

"Em đã có dự định từ trước." Anh miễn cưỡng cười cười: "Lần nào cũng từ chối nhẫn của anh."

"Tiêu An." Cô đứng dậy từ trên ghế trúc, khẽ thở dài: "Em đã như vậy, anh ấy có đâm em thêm mấy dao, thì cũng chỉ như vậy thôi."

Không ai nói nữa, cơn gió lướt nhẹ qua rừng trúc, Tiêu An nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên cảm thấy như một giấc mơ.

Lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng không chỉ có một người, chỉ thấy phía xa xa Phó Chính đang sải bước đi ở phía trước, phía sau là mấy tên cảnh vệ, anh ta bước đi hơi vội, lúc nhìn thấy cô mới nhẹ nhàng thở ra.

Buổi chiều nhận được tin nói cô chạy đến vùng ngoại thành một mình, anh đang tham dự cuộc họp những vẫn huy động nhân lực dẫn theo người đi tìm cô, bây giờ lại thấy cô đang ở cùng Tiêu An, trong phút chốc lòng anh lạnh như phủ một lớp băng dày ba thước.

Tiêu An thấy thế chỉ cười cười với Thiệu Tây Bội, cất bước đi ra khỏi rừng trúc, mấy tên cảnh vệ ở phía sau Phó Chính tìm người đến đầy mồ hôi, lúc này cũng thức thời vội vàng rút lui ra bên ngoài.

Câu "Tới đây" đã đến khóe miệng rồi, nhưng Phó Chính vẫn chỉ bình tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt chứa một chút e sợ.

Mặt trời đang nhạt dần ở đường chân trời phía tây, trong rừng trúc vắng vẻ không tiếng động, rốt cuộc anh cũng không nhẫn nhịn được đi về phía trước mấy bước, đưa tay ôm cô vào trong ngực.

Thiệu Tây Bội để mặc cho anh ôm, khẽ thở dài một hơi.

Chưa nói tới tha thứ, chưa nói tới tiếp nhận, nhưng mà thói quen chính là một căn bệnh không có cách nào chữa khỏi.

Sau này có bao nhiêu cái tám năm tổn thương đau đớn, có thể tệ hơn tám năm đầu này sao?

Tôi chỉ biết không có gì phải hối hận, không có gì có thể thay thế được.

***

Mùa hè nóng bức của thành phố S cũng đã đến, rốt cuộc Cố Linh Nhan cũng được nghỉ hè vô cùng vui vẻ, ban ngày cô và đám Ngôn Hinh đến phòng game và phòng bi da lêu lổng, buổi chiều chờ sau khi Đơn Cảnh Xuyên xong việc sẽ đến đón cô, bị cô ép buộc ăn những thức ăn không tốt cho sức khỏe ở khu vực gần đó rồi đi xem phim, sau đó lại lái xe đưa cô về nhà.

Lúc không còn bao lâu nữa thì đến nhà cô, đúng lúcc xe chạy vào một con đường nhỏ vắng người, người nào đó chứa đầy một bụng ý nghĩ xấu xa đột nhiên nhào tới trên người anh chàng đang lái xe, Đơn Cảnh xuyên phản ứng cực nhanh, giật nảy mình lập tức đạp thắng xe.

"Càn quấy!" Anh hung hăng lườm cô, cô làm mặt quỷ với anh, cởi dây an toàn dùng cả tay và chân bò lên ngồi vững vàng trên người anh, một tay chống lên vai của anh, một tay mò mẫm dưới ghế xe điều chỉnh chốt mở, điều chỉnh ghế lái ngã hết mức về phía sau.

"Nhan Nhan." Đơn Cảnh Xuyên quan sát toàn bộ động tác của cô, giọng hơi khẩn trương: "Em đừng càn quấy nữa..."

"Em mới không có càn quấy á." Tóc cô hơi dài, tóc đen dính trên cổ, nhìn qua lại thấy đáng yêu vô cùng, "Nồi... Anh có muốn thử rung xe một chút không?"

Cô hỏi nghiêm túc, anh nghe lại sợ hết hồn hết vía, không đợi anh trả lời, tay cô đã thuần thục cởi dây lưng của anh ra, lần xuống kéo dây kéo quần của anh xuống.

Tuy là buổi tối khuya, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, theo tính tình trước đây của anh thì đánh chết cũng sẽ không chịu, nhưng hôm nay thấy cô nàng đang hào hứng bừng bừng, khuôn mặt nho nhỏ đang hăng hái trước mặt anh, anh chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt lửa nóng đang chảy xuống thân dưới không ngừng, cuối cùng ma xui quỷ khiến anh nới lỏng bàn tay đang ngăn cô lại.

Đối tượng không còn ngăn cản nữa, đương nhiên Cố Linh Nhan càng hăng say hơn, cô mạnh mẽ hôn lên môi anh, sau đó cởi phăng chiếc quần nhỏ của mình, nâng mông lên từ từ ăn sạch anh.

Cô không ướt át, lúc tiến vào thật sự có hơi khó khăn, hơn nữa cô hơi khẩn trương, Đơn Cảnh Xuyên cảm nhận được cánh hoa của cô bị căng đỏ tươi nhưng vẫn cố gắng ngậm lấy nơi đó của anh, anh cảm động cảm thấy bị xoắn lại đến nỗi tưởng như lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Trong xe ngoài xe cũng rất an tĩnh, cuối cùng lúc Cố Linh Nhan ăn trọn nơi đó của anh thì cũng đổ mồ hôi khắp người, đỏ mặt ghé vào tai anh tinh tế thở hổn hển một tiếng, Đơn Cảnh Xuyên thu hồi tầm mắt đặt ở ngoài xe, ôm eo thon của cô để cho cô tự chuyển động.

"Ừm..." Cô dần dần có cảm giác, đã ươn hơn lúc nãy rất nhiều, cắn chặt môi đôi mắt mơ màng quyến rũ nhìn anh, gương mặt tuấn tú của Đơn cảnh Xuyên sung huyết đỏ bừng, trong lòng vừa trách mắng mình không bằng cầm thú, trái tim lại cảm thấy ấm áp, vừa cảm nhận sự sít chặt bên dưới và cái miệng nhỏ rên rỉ khiến cho anh muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Đột nhiên ánh mắt anh thay đổi, đè chặt cô vào trong ngực mình, Cố Linh Nhan bị anh đè chặt lập tức chạm vào chỗ sâu nhất, nhắm mắt lại nức nở một tiếng thật dài.

Lúc này có một bà lão đi ngang qua, chống cây gậy cũng không nhìn vào trong xe, anh ôm cô trong lòng, bắp thịt toàn thân căng thẳng, chờ sau khi bà lão rời đi cách xe một khoảng xa, anh đen mặt chỉ chỉ vào cái mũi của cô: "Cô nhóc càn quấy, lôi anh xuống nước vui lắm sao?"

"Mất hứng." Cô từ từ hồi phục, đỏ mặt nhìn anh, "Em chưa ăn no, em còn muốn..."

Cô nhóc hấp háy đôi mắt nũng nịu một cách ngây thơ, đáng thương cho Đơn Cảnh Xuyên một thanh niên tốt chính trực bảo thủ, năm lần bảy lượt bị cô dùng chiêu lạ dụ dỗ triệt để đi con đường không còn lối về, đành phải run run nắm đôi chân mảnh khảnh của cô vắt ngang thắt lưng, cắn răng hung hăng xuống tay giày vò.

Lúc nãy anh chịu đựng không nhúc nhích, bây giờ sợ người bên ngoài để ý tới, đành phải mau chóng mạnh mẽ đưa cô lên đỉnh.

Tiếng nước dinh dính nhầy nhầy va vào nhau vang lên rõ ràng bên tai, anh nắm chặt hông của cô rồi khuấy đảo, hoa dịch văng ra khắp chỗ ngồi, người gây ra họa nhắm mắt lại rên rỉ đến khàn cả giọng, đành phải hạ giọng cầu xin anh: "Nồi nhẹ một chút....Ngoan....Em thương..."

Đơn Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn xuống thấy nơi đó của cô hơi sưng lên, thở hổn hển rút hai tờ khăn giấy từ chỗ ngồi bên cạnh, vội vàng rút ra dùng khăn giấy dọn dẹp.

Sau khi kết thúc tay chân cô mềm nhũn, sức lực cũng chẳng còn, kêu gào làm nũng muốn anh đưa cô lên lầu, sau khi Đơn Cảnh Xuyên sửa sang lại cho cô xong thì nghiêm khắc trừng phạt đánh vào mông cô một cái, lái xe đến dưới lầu nhà cô rồi ẵm cô lên lầu.

Cố Linh Nhan mềm nhũn trong lòng anh còn làm loạn nắn bóp cơ bụng của anh chơi, Đơn Cảnh Xuyên đưa người về đến cửa, sờ sờ tóc của cô trầm giọng nói: "Vào nhà rồi đừng chơi game nữa, tắm xong ngủ sớm một chút, hả?"

"Biết rồi." Cô lầm bầm trả lời, nhảy xuống khỏi ngực anh, "Em sẽ nhớ anh lắm, cục cưng!"

Anh bất đắc dĩ chu môi lên, đột nhiên thấy cửa phòng mở ra, Cao Kỳ Kỳ trên miệng ngậm một điếu thuốc trên tay cầm túi rác đi ra, nhìn thấy hai người bọn họ lập tức nhíu mày sửng sốt.

Giờ phút này Đơn Cảnh Xuyên mới hiểu được cái gì gọi là đạo lý sau khi phong lưu nhất định phải chết thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.