Không Phải Em! Tôi Sẽ Không Lấy

Chương 23: 23: Hắn Vốn Không Phải Người





Trời vừa mờ sáng Tịch Lạc Khuê tỉnh giấc, cả người cô ê ẩm, vừa cử động thân để ngồi dậy thì hạ thân đã chuyền đến cảm giác đau rát, lòng cô đã thầm mắng hắn, Thẩm Ngạn Triết đúng là một tên cầm thú vậy mà hắn đã liên tục muốn cô suốt mấy tiếng đồng hồ, còn chảy cả máu, chắc vì làm lâu như vậy nên Tịch Lạc Khuê mới nghĩ nó khác với lần đầu tiên hôm đó.Cô nhìn qua bên cạnh, Thẩm Ngạn Triết vẫn còn đang say ngủ, tay hắn ôm lấy cô, Tịch Lạc Khuê nhẹ nhàng gỡ bàn tay ấy ra, thì lại động đến người đang ngủ kia tỉnh giấc, hắn mở đưa đôi mắt đen thâm thúy ấy nhìn cô, làm Tịch Lạc Khuê vội quay mặt sang hướng khác.Hắn lại dùng tay mình kéo mặt cô quay lại phía hắn, lúc đó hắn cũng đã chú ý đên chiếc đồng hồ."Sao không ngủ thêm?"Mặt hắn phẳng lặng chẳng chút gợn sóng nào.Tịch Lạc Khuê cũng thành thật với hắn "Tôi đói."Bụng cô cũng reo lên như lời nói, hôm qua bị Thẩm Ngạn Triết hành hạ đến tối thì cô cũng không còn sức để nghĩ đến chuyện ăn nữa, cứ để bụng trống rỗng mà ngủ thiết đi.Thẩm Ngạn Triết ngồi dậy "Em muốn ăn gì?" Theo lời hỏi hắn nhẹ hôn lấy trán cô một cái.Tịch Lạc Khuê là người dễ nuôi nên cũng không đòi hỏi "Ăn gì cũng được!"Thẩm Ngạn Triết kéo chăn che người lại cho Tịch Lạc Khuê, hắn đưa tay bấm chuông, chưa đến năm phút thì đã nghe tiếng hầu gái bên ngoài gõ cửa."Vào đi!"Cửa mở, hầu gái cung kính cúi người trước hắn " Thiếu gia cần gì ạ?"Hắn lãnh đạm ra lệnh "Chuẩn bị nhanh đồ ăn sáng, làm món bò ý lần trước đi!" "Dạ thiếu gia!" Nữ hầu theo lệnh rồi lại lui ra.Thẩm Ngạn Triết kéo chăn ra khỏi người Tịch Lạc Khuê, hắn bế cô lên, Tịch Lạc Khuê vừa kịp ôm cổ hắn, hắn nhìn nhìn cô mở giọng đầy quan tâm."Còn đau không?"Cô gật gật đầu xem như trả lời, Thẩm Ngạn Triết nhìn đến cơ thể mềm mại ẩn hiện qua chiếc váy ngủ tím nhạt mỏng, yết hầu hắn lại khẽ động, bộ đồ ngủ này là tối qua chính hắn thay cho cô khi cô đã ngủ thiết đi.Tịch Lạc Khuê thấy điều bất thường, cô cũng nhìn lại chiếc váy ngủ đang mặc, mặc cô đỏ lên nhớ lại chuyện đêm qua, khi cô còn mơ hồ hắn đã bế cô đi tắm, còn thay cả đồ ngủ."Đừng...!đừng nhìn nữa!""Em rất đẹp."Tịch Lạc Khuê không biết hắn đang đùa hay thật, mặt hắn cũng chẳng biển hiện ý cười gì, nhưng Tịch Lạc Khuê biết cô với những nữ nhân của hắn quen lúc trước thì bản thân thật kém xa, phải nói là một trời một vực."Sao vậy? Không tin tôi?" Môi hắn đã chạm tai Tịch Lạc Khuê."Tin...!nhưng tôi có phải nữ nhân duy nhất của anh không?"Tịch Lạc Khuê đưa ánh mắt mong chờ câu trả lời thật lòng của hắn.Thẩm hôn nhẹ lấy tai cô hắn cũng thành thật "Khi tôi đã quen ai thì chỉ có một người, Thẩm Ngạn Triết tôi ghét quen một lúc nhiều người, nên điều đó em yên tâm đi."Mặt Tịch Lạc Khuê giãn ra, cô xem như là tin hắn đi, cô không quan tâm quá khứ của hắn với các cô tình nhân kia thế nào, nhưng hiện tại cô mới là nữ nhân của hắn và hắn chỉ thừa nhận một mình cô là đủ rồi.=============================Từ lúc ăn sáng là Tịch Lạc Khuê về phòng nằm, cho đến trưa cũng chẳng thấy động tĩnh gì của cô, nữ hầu gái thấy đã đến giờ dùng bữa nên đã đến phòng gọi cô."Cốc!cốc! Tiểu thư?"Tịch Lạc Khuê nhắm ghiền mắt trên giường, cô dường như chẳng nghe được tiếng nữ hầu kia gọi, cũng không còn sức để động đậy nữa.Bên ngoài nữ hầu gái thấy lạ, không còn cách nào đã đẩy cửa nhẹ vào trong, thấy Tịch Lạc Khuê vẫn nằm trên giường, hầu gái còn tưởng Tịch Lạc Khuê vẫn đang ngủ, sợ làm phiền cô nên nữ hầu đã bước ra không tiếp tục làm phiền nữa.Trong phòng làm việc của Thẩm Ngạn Triết đã là giờ nghỉ trưa."Thẩm tổng! Bữa trưa của ngài đã chuẩn bị rồi ạ!" Tiếng thư ký Tiết.Thẩm Ngạn Triết không trả lời, tự nhiên trong lòng Thẩm Ngạn Triết cảm thấy bất an, hắn cầm di động gọi về biệt thự cho Tạ Ngải Tư, bên kia một nữ hầu đã bất máy."Tạ Ngải Tư đâu?" Nghe hắn hỏi nữ hầu gái giật mình vì biết là hắn cô lắp bấp: "Dạ...!sáng giờ...Tạ quản gia trong phòng không có ra ngoài ạ!"Thẩm Ngạn Triết cũng thừa biết do hôm qua Tạ Ngải Tư phải nhận gia hình, hắn lại lên tiếng hỏi về Tịch Lạc Khuê."Tiểu thư đâu?""Dạ...!tiểu thư vẫn đang ngủ thưa thiếu gia!""Cô ấy đã ăn uống gì chưa?" "Dạ...!chưa ạ!"Thẩm Ngạn Triết cũng không biết là giọng hắn mang đầy vẻ quan tâm như vậy làm thư ký Tiết đứng kế bên đã há hốc miệng đầy vẻ ngạn nhiên, còn tự hỏi đây là thần thánh phương nào có thể làm một người lạnh lẽo như Thẩm Ngạn Triết lại có lúc ấm áp như vậy."Đợi cô ấy dậy thì chuẩn bị bữa cho cô ấy!" Hắn lại tiếp tục dặn dò.Chưa để bên kia kịp đáp trả Thẩm Ngạn Triết tắt máy ngang, trong lòng hắn vẫn bất an không biết là thế nào? Hắn nhìn đến Tiết Phi Phi vẫn đang đứng kế bên."Không có việc gì nữa, cô đi ăn cơm đi.""Dạ! Vậy ngài ăn ngon miệng."Tiết Phi Phi rời đi, hắn cũng đứng lên qua phòng bên cạnh, căn phòng này là để hắn nghỉ ngơi, nớt lỏng caravat trên cổ, sau đó nằm xuống giường, nhắm ghiền mắt, trong đầu hắn toàn là hình ảnh của Tịch Lạc Khuê.========================Buổi tối tại một nhà sang trọng mang phong cách cổ điển.Thẩm Ngạn Triết đang ngồi trong bàn ăn cùng những đối tác làm ăn của mình, trợ lý Dương vừa nghe điện thoại xong thì đã xanh mặt, hắn tiến lại gần chỗ Thẩm Ngạn Triết ngồi, sau đó nhỏ giọng bên tai hắn gì đó, Thẩm Ngạn Triết nghe xong đã có chút chấn động, hắn ngay lập tức đứng dậy."Thất lễ rồi! Tôi có chuyện phải đi trước, các vị cứ thông thả dùng."Cả bàn ba người đàn ông tầm trung niên điều ngơ ngác khi thấy hắn quay đầu rời đi, rồi tự bàn tán."Thẩm tổng....! Chuyện gì vậy? Sao vậy? Thẩm tổng"Trên đường trở về, tài xế phải chạy như sắp phải đi đầu thai tới nơi vậy, vì ông trời Thẩm Ngạn Triết đã thúc dục.Trợ lý Dương ngồi đằng trước tay vịnh chặt ghế, sợ đỗ cả mồ hôi, hắn thật là lần đầu tiên thấy Thẩm Ngạn Triết lo lắng đến cỡ này, may là hắn nghe Tạ Ngải Tư, nói cho Thẩm Ngạn Triết biết sớm, nếu hắn mà do dự thì có lẽ đời hắn cũng tiêu rồi, hắn đi theo Thẩm Ngạn Triết bao năm, nữ nhân đối với Thẩm Ngạn Triết chỉ để giải khuây, dù có bị thương đến nằm viện cũng chưa chắc Thẩm Ngạn Triết sẽ đến thăm, ai ngờ lần này Tịch Lạc Khuê chỉ sốt mê mang mà Thẩm Ngạn Triết đã lo ra cái dạng này rồi.Nữa tiếng sau xe đã dừng tại biệt thự, Thẩm Ngạn Triết vội xuống rồi nhanh lau vào bên trong.Hắn đến cửa phòng thì đã thấy Tạ Ngải Tư đứng bên ngoài liền hỏi ngay: "Cô ấy sao rồi?"Tạ Ngải Tư cũng lo lắng đáp: "Bác sĩ Lý còn ở bên trong thưa thiếu gia."Chẳng ăn nhầm gì với câu trả lời Thẩm Ngạn Triết muốn nghe, hắn tối sầm mặt bước đến cửa phòng đưa tay đẩy mạnh ra.Thấy Tịch Lạc Khuê đang hôn mê trên giường, nữ hầu đang đấp khăn hạ nhiệt, còn bác sĩ Lý đang đứng."Cô ấy thế nào?"Bác sĩ Lý khụ nhẹ một tiếng, nhìn đến trợ lý Dương cùng Tạ Ngải Tư còn đang đứng.Mọi người ra ngoài đi, để tôi nói chuyện với Thẩm tổng là được!"Mặc dù có chút khó hiểu nhưng tất cả người ở phòng đã lui ra, khi cửa được khép lại, Thẩm Ngạn Triết vẫn dùng khuôn mặt đang hỏi ấy nhìn bác sĩ Lý, cô ta lại khụ nhẹ thêm một tiếng."Cô ấy đã uống thuốc hạ sốt rồi, sẽ không sao đâu, mà cái này Thổng tổng tôi muốn nói với ngài về chuyện sinh hoạt thường ngày không nên quá thô bạo như vậy! Phía dưới Tịch tiểu thư đã sưng đỏ lên cả rồi."Thẩm Ngạn Triết nghe đến đó như đã hiểu vấn đề, bác sĩ Lý cố tìm một vẻ khác lạ trên khuôn mặt của hắn, nhưng thật làm cô thất vọng rồi! Thật không hiểu Thẩm Ngạn Triết phải gỗ đá sinh ra hay không, nếu người khác gặp phải trường hợp này sẽ không có được khuôn mặt bình tỉnh như hắn, mà Thẩm Ngạn Triết vẫn rất tỉnh bơ."À! Đây là thuốc uống và thuốc thoa của cô ấy!" Vừa nói bác sĩ Lý vừa chỉ đến số thuốc đã đặt trên bàn."Ừ! Làm phiền bác sĩ Lý rồi!" Hắn đáp trả mà mắt không hề rời khỏi Tịch Lạc Khuê trên giường."Vậy tôi về trước" Bác sĩ Lý cảm thấy bản thân mình quá thừa thải nên cũng rời đi..





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.