Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 27: Đồi núi (Phần 3)



Nhà hàng bên dưới lại mở cửa, điều khiến người ta kinh ngạc là nó kín chỗ.

Cho nên khi tôi bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào náo nhiệt dưới nhà, đột nhiên có cảm giác không nghĩ ra mình đang ở đâu.

“Đây là… sao lại thế này?” Tôi mặc bộ quần áo thể thao hơi lôi thôi, xoa ót đi xuống dưới, khi nhìn thấy trước mắt toàn đầu người, chỉ biết ngơ ngác.

“Bởi vì hàng xóm biết nhà hàng lần này gặp phải đại nạn, tiền sửa chữa cũng tốn kém một khoản lớn, cho nên hôm nay mở cửa đều đến ủng hộ.” Ông chủ bưng một khay đầy thức ăn và rượu, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh, chưa kịp đợi tôi có phản ứng đã đi rồi.

Tôi vốn không biết diện tích của nhà hàng này, bởi vì bình thường đều chỉ có hai ba bàn khách, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phần cuối. Song khi nhìn vào lúc này, mỗi bàn đều ngồi đầy người, chen chúc, khiến người ta có cảm giác không thấy điểm cuối.

“Mau tới hỗ trợ!” Cả nhà hàng chỉ có một mình ông chủ phục vụ, anh ta bận đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.

Tôi chớp mắt, trong đầu vẫn trống rỗng. Ngay lúc này, không biết anh ta biến được ở đâu ra cái khay, trên đó có hai bát mỳ nóng hổi: “Mang đến bàn số 8 bên cạnh cửa sổ!”

Theo phản xạ tôi nhận lấy khay trong tay anh ta, rồi anh ta lại biến mất.

Tôi đứng ở đó ngớ ra mấy giây, hai đùi giống như không nghe theo điều khiển mà đi thẳng về phía cửa sổ. Cho đến khi tôi niềm nờ vừa mỉm cười vừa để hai bát mỳ đến trước mặt đôi vợ chồng bà lão nhiệt tình lại khách sáo, tôi mới nhận ra hóa ra mình cũng có năng khiếu làm nhân viên phục vụ.

Gió tuyết bên ngoài đã sớm ngừng, hiện tại trời quang mây tạnh. Cửa sổ bốn phía nhà hàng đều có tầng hơi nước dày, không nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, nhưng bầu trời xanh, rồi cả ánh mặt trời chiếu xuyên qua, đều khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ tràn trề. Cứ như vậy ở trong thành phố nhỏ ven biển vào tháng mười hai rét lạnh này, lần đầu tiên tôi cảm nhận được… sự ấm áp.

Hai giờ chiều, tiễn xong bàn khách cuối cùng, tôi tự giác lấy khăn lau bàn, để khay bát đũa bẩn của khách lên quầy. Ông chủ cưởi mỉm nhìn tôi, khoanh hai tay trước ngực, nói:

“Có muốn ở lại làm việc không?”

Tôi hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện làm nhân viên miễn phí cho người ta, còn quên cả mắng chửi người nữa.

Song quên đi, tôi sẽ nhịn, tôi làm sao nói ra được những lời cay độc như người đàn ông trước mắt này.

“Mỳ xếp lớp?” Anh ta chỉ tay về phía tôi, không đợi tôi trả lời, đã đi thẳng vào bếp gọi món.

A… Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ: hóa ra tôi còn chưa ăn cơm đấy.

Tôi húp hết ngụm canh cuối cùng trong bát, sau đó không hề kiêng dè há to miệng, vẻ mặt thỏa mãn ợ một tiếng

Ông chủ đứng bên trong quầy, nhìn tôi, trước mặt anh ta cũng là một bát mỳ. Tôi nhìn bộ dáng ăn như ma đói của anh ta, không khỏi bật cười.

Có lẽ là anh ta nghe thấy tiếng cười của tôi, ngước mắt lên nhìn tôi, chú ý là chỉ ngước mắt thôi nhé, còn cả khuôn mặt và miệng anh ta vẫn vùi trong bát mỳ.

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dù vẫn còn mơ hồ, nhưng màu trắng xanh đan xen vào nhau thực sự khiến tôi hơi mê muội.

“Hình như hôm nay tâm trạng cô rất tốt.” Ông chủ húp xong canh, bỏ bát xuống, liếm môi nói.

“Ừ.” Tôi gật đầu, “Thời tiết tốt khiến tâm trạng cũng tốt hơn.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có đi mua sắm mới khiến cho tâm trạng phụ nữ tốt lên.” Anh ta nhíu mày.

Tôi trợn tròn mắt: “Đúng vậy, chuyện kia cũng có thể khiến cho tâm trạng người ta tốt hơn. Thực ra có rất nhiều chuyện có thể làm cho phụ nữ vui vẻ, nhưng tóm lại, tâm trạng có tốt hay không còn phải xem đồ đó như thế nào.”

“?”

“Xem, tâm, trạng!” Tôi gằn từng chữ nói ra đáp án.

“…”

Vẻ mặt người này thật sự buồn cười, như bị tôi hãm hại, nhưng không nói ra được tôi sai ở chỗ nào, cho nên hơi bực mình. Tôi lại nhìn ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu nói với anh ta:

“Có thể cho tôi một chén rượu không?”

Anh ta nhíu mày, lấy từ bên dưới ra một chai rượu mơ, sau đó lại cầm chén rượu nho nhỏ, mở chai ra rót vào, đưa tới trước mặt tôi: “Coi như tôi mời cô vì buổi trưa đã giúp đỡ.”

Tôi mỉm cười, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Anh ta kinh ngạc chớp mắt, không đợi anh ta lấy lại tinh thần, tôi đã đưa chén tới trước mặt anh ta. Anh ta nhếch môi, yên lặng rót thêm một chén, tôi định giơ tay ra cầm lấy chén rượu, anh ta lại mở lời: “Đừng uống hết một hơi, rượu này không nặng, nhưng tác dụng chậm đấy.”

Tôi gật đầu, nhận lấy chén, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy trong vị ngọt xen lẫn đắng từ từ hòa tan đầu lưỡi, cho đến khi đầu lưỡi trở nên chết lặng.

“Thứ bảy quay về?” Ông chủ cũng rót cho mình một chén, có ý muốn uống cùng tôi.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Anh ta không nói gì nữa, cả nhà hàng trở nên yên lặng, như thể sự náo nhiệt mấy tiếng trước chỉ là ảo ảnh.

“Nói thật, tôi hơi bất an…” Không biết tại sao tôi lại bắt đầu nói ra tâm sự.

“?”

“Tôi sợ đi chuyến này không viết ra được gì hết.”

“Không phải cô đã lấy lại cảm hứng sáng tác rồi sao?” Anh ta cau mày.

Tôi hơi cười khổ, lại nhấp một ngụm rượu, cảm thấy cồn ở trong khoang miệng, cổ họng, dạ dày, thậm chí cả não đang lên men. Thực ra đêm qua tôi chỉ viết được mấy nghìn chữ rồi dừng lại. Tôi đã viết đến đoạn cuối cho câu chuyện này, sự vội vàng nghênh đón kết thúc khiến tôi cảm thấy áp lực. Nhân vật trong câu chuyện này giống như tôi bịa ra, lại giống như thật sự tồn tại trên thế giới này, nhưng điều không có gì để nghi ngờ là vận mệnh của bọn họ nằm trong tay tôi.

“Tôi nghĩ mình còn chưa thực sự học được thế nào gọi là gánh vác trách nhiệm….” Tôi nói, “Cuộc sống cũng vậy mà sáng tác cũng thế, khi tôi phải đưa ra quyết định cho chuyện gì đó, tôi luôn cảm thấy hoang mang. Kiểu gì cũng phải viết kết thúc, tôi biết điều này rất quan trọng, nhưng tôi thường xuyên… không có chút ý tưởng nào, hoặc là chỉ đang do dự. Tôi không biết, có lẽ là do tôi sợ gánh vác kết quả chăng?”

Ông chủ đứng ở đó, uống hết chén rượu, lại rót ly nữa.

Anh ta không nói lời nào, tôi cũng đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khi anh ta rót chén rượu thứ ba, tôi đột nhiên nói: “Thực ra, chuyện đó cũng giống như lúc kia…”

“?” Anh ta vừa để chén trước mặt tôi, vừa hơi nghi hoặc liếc tôi.

“Cho tới nay tôi chưa dám gánh vác trách nhiệm, tất cả mọi chuyện đều như vậy, thậm chí là lúc muốn kết thúc mạng sống của mình.”

“…” Anh ta bỏ chai rượu xuống, như thể không biết nên nói gì.

“Cẩn thận ngẫm lại…” Tôi nheo mắt, nói thật, “Lần đầu tiên tôi thật sự tính chịu trách nhiệm… chính là khi quyết định chia tay với anh ấy.”

Ông chủ như muốn trợn trừng mắt, song cảm thấy làm vậy thì hơi bất lịch sự, cho nên cố gắng nhịn xuống.

“Anh có thấy tôi là dạng người đau khổ vì tình không?” Tôi đột nhiên nghiêm túc hỏi anh ta.

Anh ta chăm chú nhìn tôi, dường như đang thật sự suy nghĩ, ai ngờ câu anh ta nói ra lại khiến người ta muốn đánh người: “Về cơ bản tôi cảm thấy… phụ nữ đều đau khổ vì tình.”

Được rồi, tôi trợn tròn mắt, cho dù tôi thực sự muốn đánh anh ta, nhưng tôi không thể không thừa nhận anh ta nói có lý.

“Đó là người thế nào?” Lúc đầu anh ta vẫn luôn im lặng, giờ lại đột nhiên đoạt lại quyền chủ động.

“Là…” Tôi dừng một chút, nhấp ngụm rượu, mới nói, “Là biên tập cũ của tôi…”

Ông chủ gật đầu, như thể rất hiểu. Tiếp đó, anh ta nói ra một câu khiến tôi chỉ muốn phun hết rượu ra:

“Có phải anh ta đã kết hôn rồi không?”

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu vào người tôi, dù điều hòa đã cũ nhưng cả nhà hàng vẫn rất ấm, song ngón tay tôi cầm chén rượu lại hơi cứng ngắc, thậm chí còn hơi run rẩy.

Trong đoạn thời gian rất dài, tôi chỉ im lặng, ông chủ cũng vậy. Vẻ mặt tôi đờ đẫn nhìn anh ta, anh ta chỉ thản nhiên uống rượu, như thể không hề chờ đợi câu trả lời của tôi.

Sau khi im lặng một lúc lâu, tôi khẽ thở ra một hơi, cụp mắt, xấu hổ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ừ…” Giọng nói của anh ta giống như một người cao cao tại thượng, như thể đang nói: tôi đã sớm đoán được.

Tôi suy sụp nhấp nốt ngụm rượu còn lại, tôi gần như bị đánh bại bởi hương vị vừa ngọt vừa đắng kia, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đưa chén tới trước mặt ông chủ.

Anh ta liếc chén rượu, không có hành động gì, vẫn chăm chú uống rượu.

Tôi cúi đầu, tâm trạng uể oải: “… Tôi rất kém cỏi đúng không?”

“…”

“Tôi là người phụ nữ kém cỏi.” Những lời này xuất phát từ đáy lòng tôi, “Yêu chồng người khác, lại còn cảm thấy rất vui vẻ…”

Ông chủ yên lặng để chén rượu xuống bồn rửa dưới quầy, có lẽ là không muốn để cho tôi uống nữa.

Nhưng cồn xông lên não, tôi đột nhiên có cảm giác muốn trút hết tất cả. Hơn một năm nay, tôi trải qua sự thấp thỏm, bất an, áy náy, bất đắc dĩ, vui vẻ và phóng túng, thậm chí còn dùng cách quyết liệt để thể hiện sự đau khổ của mình, chỉ là cuối cùng tất cả đều quy về con số không.

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ đóng một vai đê tiện như vậy. Chỉ là khi trong nội tâm có một hạt giống dần nảy mầm, sinh trưởng, cuối cùng ở một khoảnh khắc nào đó, khi nó vượt qua tiêu chuẩn đạo đức, chui lên từ dưới đất. Sự vui vẻ kích thích này thậm chí còn mang theo chút ảo tưởng không thực tế… chỉ là khi tình cảm mãnh liệt qua đi chỉ còn lại sự đau khổ tận cùng.

Loại đau khổ này là vì không đạt được, đồng thời còn nhiều hơn là không thể tha thứ, không thể hiểu nổi chính mình.

“Nửa năm trước…” Tôi chậm rãi lên tiếng, “Tôi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, vì thế tôi ép mình chia tay với anh ấy, cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, tôi không viết nổi chữ nào… Sau đó từng có một khoảng thời gian, tôi vô cùng đau khổ, thậm chí cảm thấy không thể chịu nổi nữa, cho đến một ngày, suýt chút nữa tôi đã làm ra chuyện ngu xuẩn…”

Ông chủ không nói gì, chỉ uống hết chén rượu của mình, sau đó mở vòi nước, bắt đầu súc hai chén rượu trong tay. Dáng vẻ anh ta rất chuyên tâm, như thể không nghe thấy tôi nói gì.

Một ít chuyện hiện lên trong đầu tôi, tôi không khỏi rụt bả vai lại: “Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ tại sao mình lại biến thành thế này: buông thả, không biết kiềm chế, thậm chí làm tổn thương người khác… Cổ nhân nói ‘nhân chi sơ, tính bản thiện’, tôi không biết, tôi cho rằng những lời này có thể là sai, có phải bản năng của con người vốn dĩ đã không phải là lương thiện, mà sẽ là vì sự vui vẻ, vì lợi ích của bản thân mà không tiếc trả giá?”

Ông chủ lấy chiếc khăn đặt trong khay gỗ bên bồn rửa lau tay, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi. Từ lúc bắt đầu nghe tôi lải nhải mắng mỏ chính mình, anh ta vốn không nói được lời nào, lúc này lại ngẩng đầu nhìn tôi lên tiếng:

“Thật sự chỉ có cô.”

“?” Tôi ngẩng đầu, lúng túng nhìn anh ta.

“Chỉ có một chuyện vớ vẩn như vậy mà cũng khiến cô cho rằng bản tính của con người là như vậy ư?” Anh ta nhướn mày, “Cô đừng viết tiểu thuyết tình yêu nữa, đi làm triết học gia đi.”

“…” Tôi nhìn anh ta, á khẩu không trả lời được.

“Tôi không tin trên thế giới này có thánh đạo đức.” Anh ta nói rõ ràng, không hề do dự, “Cô nói trước kia cô đau khổ là bình thường, tôi cảm thấy cô ở trước mặt mới là bình thường. Một miếng sô cô la đặt trước mặt cô, cô không ăn nó, có thể không phải bởi vì cô có đủ tự chủ, mà là cô không muốn ăn nó thôi. Khi cô thực sự muốn thì sẽ ăn nó.”

Tôi hít sâu một hơi, nhíu mày: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói gì sao?” Anh ta nhíu mày, “Tôi muốn nói cho dù là ai cũng có thể phạm sai lầm, đừng buông thả bản thân là đúng, nhưng cũng đừng muốn trở thành thánh nhân.”

“…” Tôi giật mình nhìn anh ta, lưng bất giác thẳng lên.

“Cô làm quấy nhiễu hôn nhân của người khác là khốn nạn, nhưng chính cô đã cảm thấy sai, cô dừng lại, quay về con đường đúng đắn, thì còn quay đầu nhìn lại làm chi? Đừng suy nghĩ mình đau khổ thế nào, trước kia không đúng ra sao, làm vậy sẽ chỉ càng khiến cô sa lầy không thoát ra được thôi.”

Tôi nhíu mày, cau mặt.

“Vừa rồi cô hỏi tôi, có phải cảm thấy cô rất kém cỏi không?” Vẻ mặt anh ta thản nhiên, “Đúng, tôi cảm thấy cô vô cùng kém cỏi. Tôi mới quen cô không lâu, nhưng tôi đã nhìn ra được một đống khuyết điểm của cô rồi: làm việc do dự, kéo dài, mù quáng, không tự tin, không biết tự ràng buộc…”

“…” Tôi há hốc miệng, muốn phản bác, lại phát hiện cổ họng như bị bóp nghẹt, không nói được chữ nào.

“Nhưng thế thì sao chứ.” Anh ta nói tiếp, “Đừng tùy tiện khẳng định hay phủ định chính mình. Cô làm chuyện sai trái, nhưng sau đó cô đã tỉnh ngộ, sửa sai, vậy chỉ cần hướng về phía trước thôi. Đánh giá gì đó, giữ lại đến năm sáu mươi tuổi hoặc đến khi cô qua đời hãy xuất bản, hiện tại không cần thiết phải nghĩ đến cái chết.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt này, anh ta nói thẳng, hùng hồn như vậy khiến tôi vô cùng xấu hổ…lại giống như được giác ngộ.

“… Được rồi.” Tôi khẽ thở dài, “Tôi sẽ nhớ kĩ.”

“Tuy nhiên…” Ông chủ nhìn tôi, trong mắt có sự dịu dàng hiếm thấy, “Cho dù cô làm chuyện sai trái, tôi vẫn có thể khẳng định cô là một người lương thiện.”

“Tại sao?” Tôi ngạc nhiên. Bởi vì ngay cả tôi cũng không dám khẳng định điều này.

“Bởi vì…” Anh ta mỉm cười nói, “Cô vẫn biết dựa vào “đúng”, “sai” để cân nhắc xem có nên làm không.”

Buổi sáng thứ bảy, tôi mang theo va li đi xuống dưới. Nhà hàng lại trở về dáng vẻ vốn có, không một bóng người.

Tôi đẩy cửa kính, một cơn lạnh đánh úp vào, nhưng đồng thời tôi cũng được vây trong ánh mặt trời ấm áp. Tôi ngẩng đầu, bầu trời xanh như màu nước biển, trong không khí còn có mùi dìu dịu, giống như nhắc nhở tôi đây là thành phố ven biển.

Tuyết đọng hai bên đường phố chưa tan hết, hiện giờ trước cửa nhà hàng có một chiếc xe van màu bạc đang đỗ, xe khởi động, nhưng tiếng động cơ rất khẽ.

Có người đi tới từ phía sau, nhận lấy va li trong tay tôi, mở cốp xe van, nhét vào.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, tôi nheo mắt, kinh ngạc phát hiện hôm nay ông chủ không mặc bộ đồng phục cotton hơi cũ lại cổ lỗ kia, mà mặc bộ quần áo trượt tuyết hợp thời trang.

“?” Anh ta đóng cốp xe lại, nhìn tôi há hốc mồm nhìn anh ta, vì thế thả tay xuống, nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi lắc đầu: “Anh không cần phải tiễn tôi, tôi có thể tự ngồi taxi.”

Anh ta cũng lắc đầu: “Không sao, hôm nay đúng lúc tôi muốn đi trượt tuyết, tiện đường đưa cô ra nhà ga.”

Tôi không nhận ra được sự thật giả trong lời nói của anh ta, nhưng không muốn tiếp tục tranh cãi, vì thế thản nhiên vòng qua anh ta, đi sang bên kia, mở cửa xe ngồi xuống.

Vừa ngồi vào chỗ được một giây, tôi lại chui ra, vẻ mặt xấu hổ đổi sang bên kia, chỗ ngồi bên cạnh ghế tài xế ở Nhật là bên trái.

Vẻ mặt ông chủ cười nhạo nhìn tôi, lắc đầu, cuối cùng đóng cửa xe lại, xe chậm rãi chạy về phía nhà ga. Tôi giơ tay nhìn đồng hồ, đoàn tàu đến sân bay New Chitose khởi hành sớm nhất là chín giờ ba mươi bốn phút, còn hiện tại mới có tám rưỡi, vẫn còn thời gian.

Xe chạy dọc theo kênh đào, Giáng sinh và năm mới sắp đến rồi, khắp nơi đều trang trí đủ loại màu sắc, bầu không khí vô cùng tốt.

“A.” Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, “Tôi vốn muốn xem băng đăng ở kênh đào. Ai ngờ chưa nhìn thấy được.”

Ông chủ nghiêng đầu nhìn tôi, cau mày: “Băng đăng?”

Tôi gật đầu: “Chính là băng đăng đầy tuyết trắng hai bên kênh đào đấy.”

Anh ta vẫn là dáng vẻ không hiểu tôi nói gì, tôi nhanh trí, lấy bưu thiếp từ trong ba lô ra, chỉ vào: “Chính là thứ này.”

Anh ta liếc qua, sau đó bật cười: “À, con đường Tuyết Minh.”

“Con đường Tuyết Minh?”

Anh ta gật đầu: “Lấy từ tập thơ của Sei Ito. Nhưng hiện tại cô không nhìn thấy đâu, cuối tuần thứ ba của tháng hai hàng năm mới tổ chức. Đến lúc đó hai bên kênh đào, còn cả kho hàng đối diện sẽ dùng tuyết xếp thành đống đèn tuyết, sau đó đốt ngọn nến ở bên trong. À, đúng rồi, chính là như trên bưu thiếp này của cô.”

Tôi cụp mắt nhìn bưu thiếp trong tay, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đó.

Ông chủ tiếp tục lái xe, qua một lúc thấy được cảng biển cách đó không xa, những chiếc tàu chở hàng lớn đỗ hai bên. Xe dừng ở đường giao, lúc chờ đèn đỏ, anh ta đột nhiên nhìn phía trước, lên tiếng:

“Nếu không… tháng hai cô lại đến đây, tôi dẫn cô đi xem con đường Tuyết Minh kia.”

Trong nháy mắt tôi cho rằng mình nghe nhầm, ông chủ có gương mặt kì quái, lời nói ác độc lại gửi lời mời đến tôi?

Ngay khi tôi còn đang sững sờ, đèn đã chuyển sang màu xanh, anh ta đạp chân ga rẽ trái lên đường đốc. Đây là một sườn dốc rộng, sau lưng chúng tôi là cảng Otaru, còn cách phía trước chúng tôi không xa là đỉnh của sườn dốc, đó chính là nhà ga Otaru. Khi hai chữ “Otaru” cách tôi ngày càng gần, tôi mới nhận ra mình sắp rời đi rồi.

Ông chủ đỗ xe trước cửa nhà ga, đi ra sau cốp lấy va li, sau đó đưa cho tôi.

“Tôi không tiễn cô vào nữa.” Lúc nói lời này, anh ta hơi xấu hổ, “Không thể đỗ ở đây quá lâu.”

“À, không cần đâu.” Tôi vội nói, “Anh đưa tôi đến đây, tôi đã biết ơn lắm rồi.”

Anh ta hơi ngượng ngùng, khẽ ho, thấp giọng: “Không sao, nên làm mà.”

“À, đúng rồi…” Tôi đột nhiên đưa bưu thiếp trên tay cho anh ta.

Anh ta ngạc nhiên nhận lấy, nhìn tôi, có lẽ cho rằng tôi tặng quà cho anh ta, vì thế nói: “Cám ơn.”

Tôi hơi dở khóc dở cười: “Là nhờ anh gửi giùm, hôm qua tôi mua trong cửa hàng lưu niệm, nhưng quên mang ra bưu điện, nên đành phải nhờ anh.”

Anh ta nhướn mày, như thể rất bất đắc dĩ.

“Vậy…” Tôi nói, “Tôi đi đây.”

“Ừ.” Anh ta gật đầu, hơi mất tự nhiên.

Tôi nhìn anh ta, phát hiện trong nháy mắt anh ta không hề giống như người đàn ông kì quái hay nói lời ác độc, mà là một… cậu học sinh trung học ngại ngùng, giống như Itsuki Fujii trong “Thư tình” kia.

“Tạm biệt.” Tôi nói.

“Tạm biệt.” Anh ta đáp.

“Phải nhớ gửi giúp tôi đấy.” Tôi dặn dò.

“Biết rồi.” Anh ta đã hơi mất kiên nhẫn.

Tôi xoay người đi vào trong nhà ga, nhưng tôi đột nhiên quay đầu lại, cố lấy dũng khí, “Này!”

“?” Ánh mắt anh ta còn khó coi hơn miệng.

“Anh là ai?” Tôi nhìn vào mắt anh ta, “Anh là ai trong câu chuyện kia?”

Anh ta ngẩn người một giây, sau đó mỉm cười: “Chuyện này rất quan trọng sao?”

Tôi nhìn khóe miệng anh ta mỉm cười, cuối cùng cũng bật cười. Sau đó tôi khẽ thở dài, lắc đầu với anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.