Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 30: Làm lại (Phần 3)



Nếu như có thể làm lại chân thành đối đãi nhau

Không ai nghi ngờ ai thì chẳng có lý do gì để xa cách

Nếu như có thể làm lại hãy coi kỷ niệm như cát bụi

Trái tim chưa từng bị tổn thương sẽ có thể yêu không tổn hại

Nhưng mà làm lại thì lại chẳng thể đảm bảo tình yêu này sẽ thành công hay thất bại

Phải làm lại bao nhiêu lần mới hiểu ra được điều ấy

…………

Trong chớp mắt Tưởng Dao cho rằng mình nghe nhầm, hoặc đó chỉ là âm thanh truyền đến từ trong đầu cô thôi, nhưng khi cô ngẩng đầu, phát hiện Chúc Gia Dịch ngồi đối diện cô cũng là vẻ mặt kinh ngạc lại khó xử, cô mới nhận ra đây không phải là ảo giác của cô, trong nhà hàng nhỏ bên bờ biển Hokkaido này, lúc này thực sự đang phát một ca khúc tiếng Trung. Âm nhạc nhẹ nhàng phối hợp với cảnh vật, Tưởng Dao nhìn xung quanh, phát hiện tất cả khách hàng đều đang thân thiện trò chuyện, hoàn toàn không có ai chú ý tới trong loa phát gì.

Tưởng Dao không khỏi cụp mắt, cô đoán Chúc Gia Dịch cũng vậy, hai người yên lặng ngồi, dù họ chỉ cách nhau một chiếc bàn, nhưng cảm giác xa cách còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi.

“Xin lỗi.” Không biết bà chủ xông ra từ nơi nào, trong tay bưng khay đồ ăn, trên đó có hai bát mỳ bốc khói nghi ngút, “Đồ ăn hai vị gọi đây.”

Tưởng Dao kinh ngạc nhìn bà chủ đặt hai bát mỳ xếp lớp giống nhau y như đúc trên bàn: “Tôi không gọi…”

Bà chủ tươi cười: “Bởi vì trong nhà hàng chỉ có hai vị đưa ra yêu cầu không gọi món trong thực đơn, hiện tại đang là giờ cao điểm, đầu bếp của chúng tôi không có nhiều thời gian chuẩn bị cho từng riêng vị khách. Cho nên tôi nghĩ hai vị cứ dùng món này đi, tôi đành tự tiện làm chủ, bảo đầu bếp làm hai phần giống nhau.”

“…”

“Hơn nữa…” Bà chủ nói tiếp, “Vì cảm tạ sự châm chước của hai vị dành cho nhà hàng, chúng tôi sẽ giảm giá cho bữa ăn này, không biết hai vị có bằng lòng không?”

Lúc này Tưởng Dao cảm thấy nói “bằng lòng” hay “không bằng lòng” thì cũng đều không thích hợp, nhưng bà chủ cũng chả cho bọn họ cơ hội trả lời, chỉ mỉm cười, cầm khay tránh đi.

Chúc Gia Dịch không nói lời nào, cầm lấy đũa, sau đó cúi đầu im lặng ăn.

Tưởng Dao nhìn mái tóc màu đen của cậu, trong khoảng thời gian ngắn, ngây ngẩn cả người.

Chúc Gia Dịch ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Nếu cô không muốn ăn thì nói ra, đừng có nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi ăn cũng không vào.”

Cô nhìn vào mắt cậu, trong đôi mắt sâu thẳm lộ ra sự vô tình khiến người ta sợ hãi.

Cuối cùng Tưởng Dao cụp mắt lại, không nói lời nào vươn tay lấy đũa, sau đó cúi đầu ăn mỳ.

Trong khoảng thời gian này, trong nhà hàng bên thành phố nhỏ ven biển, trong góc phòng nho nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng nhai nuốt mỳ vang lên, ít nhất là Tưởng Dao còn nghe thêm được cả tiếng hát truyền trong loa.

Đang ăn Chúc Gia Dịch đột nhiên bỏ đũa xuống, dùng giọng nói vẫn luôn lạnh lùng: “Cô làm gì thế?”

Tưởng Dao không để ý đến cậu, vẫn đang chìm trong suy nghĩ, cụp mắt ăn mỳ.

Chúc Gia Dịch nắm chặt cổ tay cô, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như con báo săn bắt mồi.

Tưởng Dao không giãy dụa, chỉ mặc kệ cậu, nhưng sức của cậu lớn, khiến cô không cầm nổi đũa nữa, mỳ rơi hết xuống bát.

“Khóc cái gì?” Giọng cậu vẫn không có chút tình cảm nào, nhưng hơi thở của cậu như ngừng lại, có vẻ hơi mất tự nhiên.

Trước mắt Tưởng Dao đã sớm trở nên mơ hồ, nước mắt lăn dài hai má, cô cũng không lau đi, chỉ chết lặng mấp máy môi, nhìn bát mỳ trước mặt, không nhìn cậu.

“Ăn cơm với tôi khó chịu như vậy thì cô đi luôn đi.” Trên mặt cậu vẫn lạnh băng, nhưng âm cuối đã hơi bực bội, “Đừng có “nước mắt cá sấu” ở trước mặt tôi, tôi cảm thấy rất chán ghét.”

Cổ tay bị cậu cầm hơi run lên, nhưng Tưởng Dao chỉ cắn môi, không nói ra lời, vẫn là không biết nên nói gì cho tốt.

Chúc Gia Dịch thấy cô không nói được lời nào, dường như hơi tức giận, hếch mũi, nhíu mày: “Nói chuyện!”

“…”

“Không nói thì ra ngoài mà khóc, đừng khóc ở trước mặt tôi!” Câu cuối gần như là cậu quát lên.

Vợ chồng ông lão ở bàn bên cạnh dường như đã nhận ra sự khác thường, kinh ngạc nhìn bọn họ, nhưng từ tầm mắt bọn họ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đã trở nên trắng bệch của Chúc Gia Dịch, còn đâu không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Dao.

Cậu vung mạnh tay, tay cô đập vào tường, phát ra tiếng. Mu bàn tay đau đớn, nhưng lúc này cả người Tưởng Dao đã chết lặng, không còn chút cảm giác nào. Sau đó, cô mới lấy tay lau bừa hai má, đúng lúc Chúc Gia Dịch cho rằng cô sẽ tiếp tục im lặng thì Tưởng Dao lên tiếng:

“Cậu biết rõ không phải…”

“?” Cậu nhìn cô, hai mắt bất giác cụp lại, như thể đang suy nghĩ gì đó.

Trong nháy mắt, tất cả khó chịu và uất ức nhiều năm qua đều tuôn trào hết ra. Cô vẫn cho rằng sau khi trải qua “khó khăn tạm thời”, cô đã học được rộng lượng, học được nhẫn nại, học được cách hóa giải cảm xúc trở nên bình thản như nước. Giống như Tưởng Bách Liệt từng nói, đời người vĩnh viễn tràn ngập hi vọng.

Chỉ là khi cậu dùng ánh mắt, lời nói như vậy với cô lại khiến cô không chịu nổi. Giống như một thói quen sau khi trải qua áp lực, cô muốn buông thả bản thân, đột nhiên không thể chấp nhận bất cứ uất ức nào.

“Cậu biết rõ không phải tôi không muốn cùng ngồi ăn với cậu…” Cô ngước mắt nhìn cậu, “Đối với tôi mà nói khoảnh khắc này hiếm khi có được.”

“…”

“Tôi từng làm tổn thương cậu, tôi rất khó chịu, chuyện này không phải là giả. Tôi tin rằng chắc chắn cậu nhìn ra được…” Cô hơi nhíu mày, “Tôi vứt bỏ cậu, nhưng tôi cũng chả vui gì cho cam. Tôi vứt bỏ cậu là bởi vì tôi cảm thấy cậu ở bên tôi sẽ tiếp tục phải chịu đựng khó chịu, tôi không thể vì niềm vui của mình mà giữ cậu bên cạnh. Tôi đã từng làm như vậy, tôi từng nhìn thấy sự đau khổ của cậu. Trước kia tôi sẽ lựa chọn coi như không thấy, nhưng khi tôi phát hiện mình thực sự yêu cậu, tôi không thể… không thể tiếp tục làm tổn thương cậu như vậy.”

“…” Chúc Gia Dịch cũng nhíu mày, ấn đường hiện lên nếp nhăn thật sâu.

“Cậu không thể tưởng tượng nổi tôi đã trải qua mấy năm vừa rồi như thế nào đâu, giống như tôi cũng không biết cậu đã trải qua điều gì…” Trên mặt cô đột nhiên hiện lên tia cười khổ, nhưng mang theo chút thoải mái, “Khi tôi phát hiện thì Vương Trí Vĩ đã mắc bệnh vào giai đoạn cuối rồi, mỗi ngày anh ta phải uống rất nhiều thuốc, nhưng không thể nào ngăn cản được tế bào ung thư khuếch tán. Tôi nghĩ anh ta khi biết chuyện ấy cũng đã tự có tính toán…”

Nói tới đây, Tưởng Dao lại nhớ tới khoảng thời gian ba năm trước, không khỏi thở dài thật sâu: “Chỉ là tôi vẫn cổ vũ anh ta đừng từ bỏ hi vọng. Vốn bác sĩ nói anh ta chỉ có thể sống được nửa năm, nhưng cuối cùng anh ta đã sống được một năm rưỡi… Quá trình điều trị rất vất vả, cả ngày anh ta không ăn được gì, tôi không có cách nào biết được cảm giác của anh ta, nhưng tôi biết anh ta rất đau khổ, có lẽ không kém gì… tôi và cậu đâu.”

Chúc Gia Dịch nghe cô nói vậy, há hốc miệng như muốn nói gì đó, song cuối cùng cậu chỉ cụp mắt, không nói lời nào như thể chờ cô nói cho xong.

“Lúc đó tôi cũng không chịu nổi. Trong lòng tôi bất an, thậm chí còn hoang mang. Đồng thời tôi không biết phải làm thế nào để cho mọi thứ tốt hơn. Về những chuyện khác, sau khi cậu đi rồi, tôi…” Cô nghiêng đầu, cố làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng không thể làm được, “Tình hình của anh ta càng ngày càng kém, nhưng tôi vẫn không ngừng an ủi, động viên, sau đó chúng tôi mới từ từ nói chuyện, nói về quá khứ, nói về tương lai. Đối với tôi mà nói anh ta không phải là chồng, không phải là người tôi từng yêu, cũng không phải là người từng khiến tôi tổn thương sâu đậm… Anh ta không phải là gì hết, anh ta chỉ là… một người tôi không có cách nào bỏ qua được. Tôi phải ở lại bên cạnh anh ta.”

“…”

Mu bàn tay Tưởng Dao vẫn còn hơi đau, cảm giác này ngày càng mãnh liệt, kích thích thần kinh cô, làm cho cô lấy hết tất cả dũng khí để nói ra:

“Có lẽ cậu sẽ hỏi tôi, rốt cuộc ai là người tôi yêu? Thậm chí Vương Trí Vĩ cũng từng hỏi tôi như vậy.”

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Cậu cũng nhìn cô, trong mắt có sự trống rỗng người ta không nắm bắt được, như thể cậu đã sớm không còn bận lòng đến vấn đề này, hoàn toàn không để ý chút nào.

Ánh mắt Chúc Gia Dịch khiến Tưởng Dao không khỏi muốn chùn bước, nhưng cô nghĩ giữa bọn họ chính là bởi vì có nhiều lừa gạt, không thẳng thắn bộc trực mới biến thành như ngày hôm nay. Còn hiện tại nếu vận mệnh đã an bài cho cô ngồi trước mặt cậu, cô còn phải sợ gì chứ? Cô chỉ muốn nói mấy câu thật lòng với cậu mà thôi.

“Chúc Gia Dịch, tôi nói cho cậu biết… Tôi yêu cậu. Mỗi chữ trên tấm bưu thiếp kia đều là thật!”

“…” Cậu nhìn cô, khóe miệng như có sự trào phúng, nhưng trong mắt cậu có thứ gì đó đang nhanh chóng tụ lại thành bão tuyết.

“Vương Trí Vĩ cũng từng hỏi tôi câu này khi nằm trên giường bệnh…” Cô nhìn vào đôi mắt kia lại cảm thấy hóa ra mình vẫn nhớ rõ dáng vẻ ban đầu của nó, “Tôi nói tôi đã sớm không còn yêu anh ta, chỉ là tôi bằng lòng ở bên anh ta vượt qua những ngày gian nan, không phải anh ta quá quan trọng với tôi, mà đó là vai diễn của tôi. Tôi là một người vợ, cho dù một thời gian rất dài tôi đã quên vai diễn này, gánh vác trách nhiệm… nhưng vào lúc đó có thêm nhiều người an ủi thì tốt hơn so với việc vứt bỏ anh ta.”

“… Vai diễn?” Chúc Gia Dịch đột nhiên nói, như thể đang cười lạnh, “Cô nói là sau đó mới nhớ ra phải làm một người vợ tốt?”

Cô nhìn cậu, vẻ mặt đau khổ và khó chịu, nhưng cô không có cách nào phản bác, không nói lại được câu nào, bởi vì cậu nói đúng.

Sau khi im lặng khá lâu, Tưởng Dao xoa mu bàn tay vẫn còn hơi đau, chậm rãi nói:

“Kết hôn cũng là một loại tình nghĩa.”

“?”

“Chính là loại tình nghĩa “cùng chung bước”…” Cô dụi mắt, lộ ra nụ cười gượng, “Cho dù Vương Trí Vĩ từng phản bội loại tình nghĩa này, nhưng khi tôi có cơ hội lựa chọn, tôi vẫn không có cách nào làm trái lương tâm mình. Trên thế giới này không phải mỗi anh ta phản bội mà tôi cũng vậy, giống như… không phải vì anh ta làm tổn thương tôi mà tôi được phép làm tổn thương cậu.”

Chúc Gia Dịch nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày rất sâu. Qua một lúc, cậu mới nói bằng giọng trầm thấp: “Lúc đó tại sao cô không nói cho tôi biết? Tại sao không cho tôi biết một chút gì?”

“…” Cô nấc nghẹn, cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Nhưng mà..” Cậu nói tiếp, “Có một thứ cô nói đúng.”

“?”

“Tôi không biết được cảm giác của cô, giống như cô cũng không biết gì về cảm giác của tôi hết.”

“…”

Ánh mắt cậu đã không còn lạnh như ban đầu, nhưng trên mặt vẫn là sự phức tạp mà Tưởng Dao không nắm bắt được.

“Tôi biết…” Cô nói, giọng ảm đạm, “Sao tôi lại không biết chứ, bởi vì tôi cũng từng bị đối xử như vậy, chịu tổn thương sâu sắc.”

Cậu nheo mắt nhìn cô, sau đó trong nháy mắt cậu hoàn toàn bị chọc giận: “Vậy tại sao cô còn đối xử với tôi như vậy?”

Bên kênh đào cách đó không xa lại có người đang đốt pháo hoa, khách hàng bên trong nghe thấy tiếng động lớn, đều ngửa cổ ra nhìn ngoài cửa sổ.

Tưởng Dao liếm môi, giống như muốn liếm đi sự chua sót.

“Tại sao cô không nói cho tôi biết, dựa vào cái gì cô quyết định tất cả.” Cậu hếch mũi, hai mắt nhìn chằm chằm cô, “Dựa vào gì mà từ đầu đến cuối cô đều coi tôi là đứa trẻ, không nói gì, chỉ là khi cô quyết định nói cho tôi biết… cô cho rằng như vậy là tốt với tôi sao? Cô dựa vào cái gì mà quyết định tương lai của tôi?!”

Tưởng Dao đã ngừng khóc, dường như tất cả những tranh cãi, yêu và hận giữa cô và cậu đều trở nên không còn quan trọng nữa. Thực ra cô không cần nói gì, không cần giải thích với cậu, cũng không cần phải xin lỗi cậu. Bởi vì cho dù cô làm gì thì sự thật là cô đã từng làm tổn thưởng cậu, vào lúc cậu từng toàn tâm toàn ý với cô, còn cô lại làm cậu tổn thương sâu sắc đến vậy, cô đã từng trải qua nỗi đau này, nên cô hiểu được muốn xoa dịu nó khó khăn nhường nào.

“Xin lỗi…” Cô thở dài trong lòng, cảm thấy đây là một ngõ cụt không có lối ra, “Tôi không nên nói với cậu, có lẽ sẽ chỉ càng khiến cậu thêm ghét tôi, tôi…”

Cô không nói được nữa bởi vì ngay cả cô cũng cảm thấy những lời giải thích hay xin lỗi này bất lực cỡ nào.

Cô nhanh chóng cầm lấy túi xách và áo khoác, loáng một cái đứng lên, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Hai bát mỳ xếp lớp trên bàn vẫn còn bốc khói, vợ chồng bàn bên cạnh tò mò nhìn Chúc Gia Dịch. Cậu vẫn ngồi yên tại chỗ, sững sờ nhìn hai bát mỳ trước mặt.

“Bùm” một tiếng, lại có pháo hoa được bắn lên, ông lão ngồi bên phía đối mặt với kênh  đào không khỏi lộ ra biểu tình vui vẻ, giống như đây là pháo hoa đẹp nhất ông nhìn thấy trong cuộc đời. Ông vươn tay về phía bà lão ngồi đối diện, hai người tiến lại sát cửa sổ có lớp sương bao phủ, thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này.

Đột nhiên ông lão cảm thấy sau lưng có cơn gió lạnh xẹt qua, chờ ông quay lại nhìn thì chiếc bàn kia đã không còn bóng người. Còn bà chỉ xinh đẹp tao nhã, đứng sau quầy cười mắng:

“Làm gì thế, nghĩ là giả vờ cãi nhau có thể không trả tiền à.”

Rèm cửa mở ra, cơn gió lạnh quất thẳng vào mặt, ít nhiều cũng khiến Tưởng Dao tỉnh táo hơn một chút. Trên bầu trời đêm pháo hoa đầy màu sắc nở rộ, giống như ánh sáng trong mơ. Tuyết còn chưa ngừng rơi, nhưng ít hơn một chút so với vừa rồi. Cô bước dọc theo kênh đào về phía trước, đó không phải hướng đi về khách sạn, bởi vì hiện tại cô không muốn quay về nơi vừa khiến cô vui vẻ lại khó chịu kia.

Tuyết dưới chân đã dần tích lên, mỗi bước đi đều để lại dấu chân. Người trên đường ít hơn so với cô nghĩ, cô không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, như thể sợ bị nhìn thấy sự khó chịu trên mặt mình, cũng sợ nhìn thấy sự vui vẻ trên khuôn mặt người khác. Cô đi về phía có ít người, về phần đó là nơi nào, cô muốn đi đâu, thực ra vốn dĩ không có đáp án.

Tuyết rơi vào mặt hơi lạnh, nhưng điều khiến cô khó chịu là không mở nổi mắt, như thể cuộc sống khiến người ta trở nên bất lực không phải vì đau khổ mà là vì vô vọng. Sau đó, cô đột nhiên nghĩ tới Vương Trí Vĩ, nghĩ tới vào đêm nào đó không lâu trước khi anh ta ra đi, nằm trên giường bệnh nói với cô những lời kia.

Thực ra từ khi cô bắt đầu biết được bệnh tình của anh ta, hơn nữa quyết định ở lại chăm sóc, quan hệ giữa bọn họ dường như tiến vào một giai đoạn khác. Tất cả yêu hận tình thù trước đó đã tan thành mây khói, cho đến sau đó Tưởng Dao cảm thấy mình khách quan, lạnh lùng hơn đối với hôn nhân, đối với quan hệ với người trong đó.

“Thực ra em không cần phải làm như vậy.” Một tối nào đó, khi màn đêm buông xuống, Vương Trí Vĩ đột nhiên nói.

“Tôi biết.” Cô đáp, “Nhưng nếu tôi đã lựa chọn thì không cần nói những lời vô ích như thế.”

“Nếu chúng ta ly hôn…” Anh ta nặng nề ho khan mấy tiếng, hơi mệt nhoài, “Em ở bên cậu ta… sẽ vui vẻ hơn …”

“Chúng ta cũng từng vui vẻ.” Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ta, “Nhưng không phải sau đó cũng trở nên đau khổ sao?”

“…” Anh ta không đáp.

“Trên thế giới này quan hệ giữa người với người không bao giờ có chuyện đã hình thành thì không thay đổi…” Nói tới đây, cô cụp mắt, nhìn quả táo đã gọt vỏ xong trong tay, “Cho nên con người không thể nhìn vui vẻ trước mắt mà bỏ qua những thứ trong thời gian dài.”

Dựa vào ngọn đèn u ám trong bệnh viện, Vương Trí Vĩ nhìn cô. Cô nhìn thấy trên mặt anh ta là nụ cười phức tạp, có áy náy, bất đắc dĩ, cũng có cảm động và vui mừng. Vào khoảnh khắc đó, Tưởng Dao biết mình ở lại không phải để nhận sự cảm tạ của anh ta, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt anh ta như vậy, cô đột nhiên cho rằng có lẽ sự lựa chọn của mình là đúng.

Ngay khi cô còn chìm trong kí ức mờ mịt, trên vai đột nhiên truyền đến một lực mạnh, sau đó cô bị xoay lại.

“Tại sao không nói cho tôi biết!” Chúc Gia Dịch quả thực hét lên, “Nếu em nói cho tôi biết, tôi sẽ quyết định xem có ở lại hay không, đây là quyết định của tôi, không phải của em!”

Cô nhìn cậu, trong mắt mờ mịt, như thể tất cả trước mặt đều là ảo ảnh, tuyết bay trên đỉnh đầu như tách rời cô với thế giới thực, cô đột nhiên không có cách nào phân biệt rốt cuộc người đàn ông đứng trước mặt cô thở hổn hển là thật hay chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Tuyết không ngừng rơi xuống, chỉ một lát cả đầu Chúc Gia Dịch đã có lớp tuyết mỏng. Tưởng Dao nhìn bông tuyết trong suốt, thản nhiên nói:

“Cậu ở lại, sau đó thì sao?”

Cậu nhíu mày, như thể hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này.

“Mỗi ngày tôi an ủi anh ta, sau đó đến chỗ cậu tìm kiếm sự an ủi?” Cô nhìn cậu, trong lòng có sự đau đớn âm ỉ, không phải vì Vương Trí Vĩ hay Chúc Gia Dịch mà là vì chính mình trong những ngày tháng gian nan, “Sẽ là công bằng với cậu sao?”

“…” Cậu nhìn cô, không nói lời nào.

“Cậu nói xem có công bằng không?” Cô cũng hét lên.

Trên mặt cậu đột nhiên xuất hiện biểu cảm đã rất lâu mới có, ở sâu thẳm trong trí nhớ của cô.

Cô suy sụp thở dài: “Chúc Gia Dịch, không phải tôi đã nói muốn cậu tha thứ cho tôi sao. Tôi biết nếu từ đầu tôi thật lòng đối xử với cậu, nếu từ đầu tôi lựa chọn buông tay, lựa chọn ly hôn, có thể sau này sẽ hoàn toàn khác…”

“…”

“Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng không nhịn được mà nghĩ…” Nước mắt cô im lặng chảy xuống, nghẹn ngào nói, “Bởi vì ban đầu tôi gây ra sai lầm nên phải chấp nhận sự trừng phạt như vậy sao? Tôi cũng đã phải trả giá rất lớn mà. Thỉnh thoảng tôi thậm chí cảm thấy thà rằng cậu đối xử với tôi như một người xa lạ, cũng sẽ tốt hơn…”

Nói tới đây, rốt cuộc cô không nói được nữa. Cô nghĩ thực ra mình nói những lời này đều không phải là lý do, chỉ là lấy cớ mà thôi, lấy cớ cho tất cả những ích kỉ trước đó của cô.

“Tôi rất mệt.” Trong nháy mắt khi nói ra lời này, cô cảm thấy mình như bị rút hết linh hồn, “Tôi thật sự cảm thấy… vô cùng mệt mỏi.”

Cô ngước mắt, mờ mịt nhìn cậu, nghĩ rằng cậu sẽ khinh thường, nghĩ rằng cậu sẽ nói là do cô tự làm tự chịu… nhưng cậu không có, cậu chỉ nhíu mày nhìn cô rất lâu, sau đó đột nhiên thở dài, cúi đầu hôn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.