Không Phải Khúc Tình Ca

Chương 6



Hey, em thật sự rất nhớ anh

Tâm tình hỗn loạn nhưng chả có cách nào biểu đạt được hết

Những lời muốn nói nhất, em biết phải nói từ đâu đây?

Có chăng giờ này anh cũng đang nhớ em như em nhớ về anh

Nếu không có anh

Sẽ không có quá khứ ấy, em cũng chẳng đau lòng

Thế nhưng cho dù điều đó xảy ra, em vẫn chọn yêu anh

Nếu như không có anh

Em sẽ ở chốn nào, liệu rằng em sẽ có gì nuối tiếc?

Dù sao mọi chuyện đã chẳng còn kịp nữa

Dù sao cũng đã đánh mất chính bản thân mình (*)

….

(*) Cre: YheavenMusic

Nếu như không có anh – Mạc Văn Úy

https://www.youtube.com/watch?v=BUVGcs7UqM8


Tưởng Dao vươn tay tắt radio trong xe, trong một ngày cuối thu mưa phùn rơi thế này, nghe bài tình ca đầy bi thương của Mạc Văn Úy, thật sự khiến cho cả người cô như rơi xuống đáy cốc. Ven đường có một cô bé gái mặc áo mưa sôi nổi đi phía trước, phía sau là người lớn cầm ô đi theo, cảnh này chỉ lướt qua, sau đó trên cửa kính xe lại dính đầy nước mưa như thể ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Cô chợt nhớ tới cô bé được Chúc Gia Dịch cứu kia, nhớ tới sự lo lắng trong chớp mắt của cô, nhớ tới buổi đêm mờ mịt kia… Có lẽ cô thật sự không có cách nào giống như cậu dũng cảm cứu một người, giống như cũng không có cách nào dũng cảm yêu một người giống cậu.

Chia tay cậu, cô rất ích kỉ.

Lúc chờ đèn đỏ, di dộng để bên ghế bên cạnh vang lên. Từ sáng hôm đó sau khi cô nói tạm tách ra, Chúc Gia Dịch rất nghe lời không gọi điện tới làm phiền cô, lúc này chiếc di động màu đen đang ở trong túi xách, cô mò mẫn một lát mới tìm được.

Là Vương Trí Vĩ gọi tới.

“Sáng nay anh họp ở gần công ty em, hiện tại đã kết thúc rồi, nếu em rảnh thì chúng ta cùng ăn cơm.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng Dao cho rằng mình nghe nhầm, cho nên hơi giật mình không nói gì, cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe, cô mới vội vàng ngẩng đầu, phát hiện đèn đỏ trước mặt đã biến thành màu xanh.

“Hiện tại tôi ở bên ngoài.” Cô khởi động xe, da đầu vẫn còn ngứa ngáy, “Nhưng đang trên đường quay về công ty. Buổi trưa ăn ở đâu?”

“Xem em tiện ở chỗ nào.” Anh ta giống như đang nói chuyện với khách hàng.

Tưởng Dao hít thở sâu một hơi, mới thoát khỏi tâm trạng rầu rĩ. Cô đặt một tay lên vô lăng, rẽ vào bãi đỗ xe dưới tòa nhà công ty, “Vậy qua nửa tiếng nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ nhà hàng cho anh.”

“OK.”

Cúp máy, cô đã vào bãi đỗ xe, không còn mưa phùn đập vào cửa kính xe, nhưng cần gạt nước vẫn hoạt động phát ra tiếng “cành cạch”.

Tưởng Dao dừng xe lại, ngồi tại chỗ, thất thần.

Vương Trí Vĩ muốn tìm cô nói chuyện gì đây?

Cô không nghĩ ra được… giữa bọn họ ngoài mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, liệu còn chuyện gì để trao đổi đây?

Nếu không nghĩ ra thì cô quyết định không bận tâm nữa. Đôi khi con người chỉ cần chờ đợi mà thôi.

Một tiếng sau Tưởng Dao mới đến nhà hàng hẹn với Vương Trí Vĩ. Nơi đó cách công ty rất gần, cho nên cô không lái xe, cũng không che ô, cứ thế đi trong màn mưa thu đến. Vương Trí Vĩ ngồi bên cạnh cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài, như đang có tâm sự gì đó.

Cô đi đến trước mặt anh ta, qua mấy giây anh ta mới quay đầu nhìn cô. Khi anh ta phát hiện có giọt mưa trên mái tóc cô, không khỏi hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, đứng dậy vươn tay, làm tư thế mời cô ngồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng Dao cũng hơi sững sờ, như thể người đàn ông trước mắt này không phải người chồng đã kết hôn năm năm với cô, mà là một… người xa lạ quen thuộc.

“Gần đây công việc có thuận lợi không?” Sau khi gọi món, Vương Trí Vĩ hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Ừ, vẫn như vậy.” Tưởng Dao cũng thản nhiên trả lời.

Bên ngoài mưa phùn tí tách rơi, anh ta gật đầu, nghịch khăn ăn trên bàn, sau đó đột nhiên nói: “Hôm anh đi công tác em không về nhà.”

Tưởng Dao hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Đã nhiều năm bọn họ chưa từng xen vào công việc và cuộc sống hàng ngày của nhau, nhất là phương diện tình cảm, bọn họ chưa bao giờ nhắc tới. Tuy nhiên hôm nay cô không rõ tại sao anh ta lại nhân cơ hội nói chuyện này.

“À… ừ…” Cô còn chưa biết trả lời thế nào, nên đáp bừa hai từ.

“Thực ra anh đã sớm phát hiện ra chuyện này. Lúc anh đi công tác, buổi tối em thường không về nhà.”

“…” Tưởng Dao cụp mắt, cắn môi, quyết định nghe anh ta nói tiếp.

“Em là… chơi đùa hay là thật sự?” Anh ta đang nói về cô và Chúc Gia Dịch chăng?

“…” Cô không trả lời, không phải không muốn trả lời mà là không đáp được.

“Không sao.” Vương Trí Vĩ đột nhiên mỉm cười, “Đừng cho là anh đến hỏi tội, anh chỉ là muốn biết cảm nhận của em như thế nào thôi bởi vì đã lâu chúng ta không trò chuyện rồi.”

“… Anh muốn biết điều gì?” Cô quay mặt sang chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ chứ không nhìn anh ta.

“Em muốn ly hôn sao?” Anh ta hỏi thẳng.

Khách trong nhà hàng không hề ít, cho nên không hề im lặng, có rất nhiều tạp âm, cộng thêm tiếng mưa rơi bên ngoài càng khiến người ta cảm thấy phiền não.

Tưởng Dao theo phản xạ lắc đầu, cô không nghĩ tới, ít nhất là cô không muốn ly hôn vì Chúc Gia Dịch, cho dù cô biết điều này thật ích kỷ.

Vương Trí Vĩ nhìn cô, gật đầu, thấp giọng nói: “Anh biết rồi.”

Sau đó đề tài này cứ coi như vậy là xong.

Nhân viên phục vụ bưng đồ lên, Tưởng Dao vừa ăn vừa thất thần. Thời gian tiếp đó, Vương Trí Vĩ cũng không nhắc đến chuyện này, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng thỉnh thoảng cùng nhau ăn trưa thôi.

Cơm nước xong, Vương Trí Vĩ vội vàng từ biệt, Tưởng Dao trở lại văn phòng tiếp tục làm việc, nhưng cô hoàn toàn không có tâm tư.

Theo phản xạ cô cầm lấy di động, trên màn hình xuất hiện biểu tượng tin nhắn, có rất nhiều tin chưa đọc. Cô do dự mấy giây, ấn một cái mở ra xem.

“Tôi sai rồi, tôi giải thích với em còn chưa được sao…”

“Tôi biết là tôi không đúng, tôi quá buông thả, em phạt tôi đi!”

“Khởi động máy đi, tôi muốn nghe tiếng của em một chút, cho dù em mắng chửi cũng được…”

“Đừng như vậy, tôi không dám nữa, về sau thật sự không dám nữa đâu, cho tôi một cơ hội đi?”

“Tối mai chúng ta đi xem phim nhé, không xem Harry Potter, xem phim em thích, tôi đi mua vé.”

“Sao em lại tuyệt tình như vậy, dù sao chúng ta đã có hai năm rồi…”

“Em không để ý tới tôi, tôi đi ngủ đây!”

“Tôi không ngủ được, em có thể gọi điện cho tôi không, muộn cũng được.”

Nhìn tin nhắn, Tưởng Dao cười khổ, Chúc Gia Dịch giống như một đứa trẻ dông dài cằn nhằn nói liên miên, nhưng trong những hàng chữ này cô có thể cảm nhận được sự cô đơn của cậu.

Cậu vì cô mới chuyển khỏi nhà, thường xuyên về nhà ăn cơm nhưng chưa bao giờ cho phép ai đến nhà trọ thăm cậu, nơi đó giống như một vườn hoa bí mật của bọn họ, chỉ có cậu và cô, cho nên cô có thể tưởng tượng ra khi cô không ở đó cậu tịch mịch thế nào.

Thực ra cô luôn biết cậu yêu cô, chỉ là cô… không muốn đâm thủng tầng vải này, bởi vì cô từng nói một khi cậu yêu cô, cô sẽ rời đi.

Cậu rất tùy hứng, tính cách thay đổi như chong chóng, cô luôn rất khoan dung với  cậu. Có nhiều lúc cậu gây ra chuyện khiến cô tức giận, chỉ cần cậu làm nũng cô sẽ tha thứ, song thực ra người khoan dung là cậu mới đúng. Cậu không để ý tới sự ích kỉ, tuyệt tình và lạnh lùng của cô, hoặc là chưa từng so đo. Cậu bất chấp trả giá, không nghĩ tới sẽ nhận được báo đáp, cũng không quan tâm sẽ bị tổn thương.

Có lẽ, đúng là bởi vì cậu còn trẻ mới có thể làm được nhiều như vậy.

Cô biết cậu ỷ lại và mê luyến cô, sau đó cô muốn hoang phí tình cảm và tuổi xuân của cậu như thế nào cũng được. Bởi vì cho dù cô làm gì cậu, cậu cũng sẽ không rời khỏi cô. Đúng vậy, cậu không rời khỏi cô. Hai năm nay, khi sự ỷ lại này của cậu ngày càng sâu thì sự tổn thương cô dành cho cậu ngày càng tăng thêm.

Cô biết bọn họ không có kết quả, cậu là một thanh niên tuấn tú hai lăm tuổi, tương lai rộng mở, còn cô có một gia đình vỡ nát, không biết chấm dứt cuộc hôn nhân không có tình cảm như thế nào, lương cao nhưng công việc không thoải mái, tương lai của cô… vô cùng có hạn.

Hơn nữa thế tục sẽ không khoan dung cho bọn họ.

Cô đương nhiên nghĩ tới một ngày nào đó bọn họ sẽ tách ra, thời gian trôi qua, tình cảm mãnh liệt của cậu dành cho cô cũng phai nhạt dần, bọn họ sẽ giống như cô và Vương Trí Vĩ, nhưng khác là cô và Vương Trí Vĩ còn có hôn nhân, còn giữa cô và cậu thì chẳng có gì. Cho nên tới lúc đó cậu sẽ rời khỏi cô, hơn nữa cậu cũng có thể đi tìm một cô gái trẻ tuổi kết hôn, đây mới là cuộc sống.

Nghĩ đến đây, Tưởng Dao khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Cho nên vẫn là kết thúc đi. So với lúc đó, cậu oán giận cô vô tình và tuổi già sức yếu, chi bằng kết thúc ở lúc đẹp nhất, ít nhất về sau khi cậu nghĩ lại đây không phải là một đoạn hồi ức khiến người ta chán ghét.

Tưởng Dao không còn dũng khí tiếp tục đọc tin nhắn của Chúc Gia Dịch, cô ấn xuống phần xóa, nhấn một phát xóa hết, sau đó ngây người một lúc mới gọi cho Tố Trân.

Tưởng Dao đi đến quầy bar gọi một cốc rượu vang sủi bọt, sau đó ngồi xuống chỗ cạnh tường. Đây là nơi duy nhất có thể nói chuyện trong quán bar, những chỗ khác sôi động không thích hợp với cô.

Tố Trân đến không lâu sau khi cô ngồi xuống, cô ấy không lái xe, cho nên gọi một cốc bia.

“Tớ còn nghĩ phải cuối tuần cậu mới tìm tớ cơ.” Tố Trân cầm lấy cốc thủy tinh, nhấp một ngụm.

Tưởng Dao mỉm cười: “Tớ muốn gặp cậu mà.”

Tố Trân gật đầu: “Tớ cũng rất muốn gặp cậu, đêm qua tớ không ngừng nghĩ đến chuyện của cậu…”

Tưởng Dao khẽ thở dài: “Tớ hơi… quá mức phải không?”

Tố Trân ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không, không phải chuyện của cậu và Gia Dịch đâu… Mà là cuộc sống của cậu, hôn nhân của cậu, con người cậu.”

“…” Cô đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

“Tớ nghĩ cậu nhất định là rất cô đơn.”

Cô cười khổ, cam chịu.

“Tớ nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình không làm tròn bổn phận của một người bạn.” Tố Trân nói.

Tưởng Dao kinh ngạc mở to mắt: “Không, cậu đừng nói như vậy, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đều có sự phiền não riêng, tớ không có quyền làm phiền cậu, đương nhiên cậu cũng không có nghĩa vụ phải bảo vệ tớ.”

Tố Trân cười, như thể đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy.

“Là Gia Dịch tới tìm cậu đúng không? Với sự hiểu biết của tớ về cậu, cậu sẽ không qua lại với một thằng nhóc như vậy.”

Tưởng Dao xấu hổ cúi đầu, cô không thể đối mặt với chuyện mình và em họ của bạn yêu đương vụng trộm.

“Nhưng tớ thật sự không nghĩ tới… Nó… Hai người sẽ…”

“Xin lỗi.” Cô dùng hết dũng khí nói.

Tố Trân lắc đầu: “Tưởng Dao, tớ không phải đến hỏi tội cậu.”

Đây là người thứ hai nói với cô lời này trong hôm nay, cô cảm thấy không dám tin, bởi vì cô thực sự làm sai chuyện, nhưng bọn họ lại nói không phải đến hỏi tội.

“Chỉ là tớ muốn biết suy nghĩ của cậu thôi. Cậu đang chơi đùa với Gia Dịch hay là thật lòng?”

Cô cười khổ, lại là câu hỏi đó, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào, song cô vẫn lắc đầu, “Tớ và cậu ta… Bọn tớ không có kết quả đâu.”

“… Vậy Gia Dịch thì sao, nó nghĩ như thế nào?”

Tưởng Dao nhìn vào mắt Tố Trân, rất muốn nói ra sự thật, nhưng cuối cùng cô vẫn nói: “Tớ nghĩ cậu ta cũng vậy, chỉ là chơi đùa nhất thời mà thôi… không thật lòng đâu.”

Tố Trân nghe vậy, khẽ thở phào, im lặng uống bia. Qua một lúc lâu, cô ấy mới nói:

“Tưởng Dao, tớ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa. Tớ nghĩ chuyện của hai cậu thì để cho hai người tự quyết định. Yêu cầu duy nhất của tớ đối với cậu là đừng làm tổn thương bất cứ ai. Gia Dịch là em họ tớ, nếu hai người làm tổn thương người nhà tớ, tớ sẽ đứng về phía người nhà, sẽ không quan tâm cậu có phải là bạn thân nhất hay không. Tuy nhiên đứng ở lập trường bạn bè, tớ cũng hi vọng cậu có thể vui vẻ, cho nên… Nếu còn chưa có ai biết chuyện này, tớ cũng sẽ cố gắng giả vờ như không biết. Hai người tự quyết định đi. Song tớ muốn nói cho cậu, mỗi người đều có giới hạn đạo đức, nếu bỏ qua giới hạn này, cái gì yêu hay không yêu… đều là chó má.”

Tưởng Dao trợn tròn mắt, cảm thấy chỉ trong hai ngày ngắn ngủi này, cô đã trải qua nhiều chuyện khó có thể tin nổi, như thể trong lúc đó Trái Đất không còn quay xung quanh cô, như thể thế giới này đều trở nên khoan dung.

Tối nay, Tưởng Dao ngồi với Tố Trân tới khuya, lúc về nhà đã là hơn một giờ sáng. Vương Trí Vĩ đã ngủ, khe khẽ ngáy, như thể mọi chuyện đều như bình thường.

Tắm rửa xong, cô không buồn ngủ, vì thế tìm hộp thuốc lá, đi ra ngoài ban công hút. Cô không phải người nghiện thuốc, nhưng thỉnh thoảng khi buồn phiền cũng sẽ hút mấy điếu, ví dụ như hiện tại cô đang khó chịu không có cách nào để bình tĩnh.

Nghĩ đến đây, Tưởng Dao cảm thấy mình thật tệ, như thể cho rằng ăn hiếp cậu là một loại… niềm vui chăng?

Sau khi hút hai điếu thuốc, cô lại càng muốn gặp cậu, nhưng Vương Trí Vĩ đang ở nhà, cô không thể ra ngoài gặp cậu, cho dù tìm cậu thì thế nào chứ, không phải cô đã nghĩ cứ kết thúc như vậy là tốt rồi sao?

Chỉ là trái tim… bất giác đã có hình bóng cậu mất rồi.

Suy đi tính lại, cô chuyển di động sang im lặng, nhắn tin cho cậu: “Đã ngủ chưa?”

Tin nhắn gần như đến ngay lập tức: “Sao có thể ngủ được? Em không giận chứ?”

Tưởng Dao khinh bỉ, mỗi ngày rốt cuộc người này làm những gì?

“Sao có thể không.” Cô cũng học theo tính trẻ con của cậu.

“Em muốn phạt anh thế nào thì nói đi, anh chịu hết, chỉ cần em có thể hết giận.”

Tưởng Dao hút một ngụm, lại phả ra, trượt ngón tay: “Chúng ta chia tay đi.”

Tin nhắn gửi đi, chính cô cũng hơi sửng sốt, cậu ở bên đầu kia điện thoại, nhất định là muốn nhảy dựng lên rồi.

Quả nhiên, giây tiếp theo Chúc Gia Dịch gọi điện đến. Tưởng Dao cảm thấy sợ hãi, may mà cô đã để chế dộ im lặng, nếu không sẽ đánh thức Vương Trí Vĩ.

Nhưng cô không bắt máy, cô không muốn gọi điện thoại với nhân tình ở nhà.

“Tại sao không bắt máy?” Cậu nhắn tin đến.

“Tôi ở nhà.” Hút nốt ngụm cuối cùng, Tưởng Dao dập thuốc.

“Tôi nói rồi em muốn tôi làm thế nào cũng được, nhưng không thể chia tay.”

Run rẩy một lúc, cô mới nhắn lại: “Aiz… Cậu, cái đồ khó chơi này…”

Ý của những lời này, có phải là không chia tay nữa không?

“Ngày mai có thể đến chỗ tôi không?” Cậu hiểu ra được voi lại đòi tiên.

“Không được.” Cô nghiến răng nghiến lợi, “Phạt cậu một tháng không gặp mặt.”

“Vậy em giết tôi luôn đi.” Cậu luôn nói không dễ nghe, nhưng biết lay động lòng người.

“Chính cậu nói phạt gì cũng được mà.”

“… Một tuần đi, đây là giới hạn của tôi.”

Con mợ nó thằng nhóc này cũng có điểm giới hạn sao?

“Không cho cậu lén đến tòa nhà công ty hay nơi khác nhìn tôi, nếu để tôi phát hiện sẽ kéo dài một tháng.”

“Người phụ nữ nhẫn tâm!”

Tưởng Dao nhìn tin nhắn, không khỏi mỉm cười: “Được rồi, ngủ đi. Vậy cậu ngủ đi nhé.”

“Vẫn không ngủ được… Vậy thứ sáu tuần sau có thể cùng ăn tối không?”

“Hiện tại sao có thể lên được kế hoạch tuần sau, đến lúc đó rồi tính.”

“Không được, tôi sẽ sắp xếp thời gian cả một tuần sau.”

Cô mỉm cười, cậu luôn có cách làm cho cô vui vẻ.

“Nếu không tăng ca thì sẽ ăn với cậu.” Cô chỉ có thể nói lấy lệ với cậu.

“Vậy tuần sau tôi có thể nhắn tin hoặc gọi điện cho em không?”

Tưởng Dao suy nghĩ, nếu không thấy mặt, cậu nhóc này có lẽ sẽ oanh tạc điện thoại cô, khủng bố hộp thư tin nhắn của cô, vì thế vội trả lời: “Không được, trong vòng một tuần này cắt đứt mọi liên lạc.”

“Tại sao lại nhẫn tâm với tôi như vậy…”

“Bởi vì thế mới gọi là phạt.”

“Phạt chính là phạt.”

“… Vậy được rồi.”

“Tôi phải đi ngủ đây.”

“Có thể nói chuyện với tôi thêm lát nữa không?”

Tưởng Dao định nhắn lại, chợt nghe thấy tiếng Vương Trí Vĩ mở cửa, vội vàng sợ tới mức bỏ di động xuống, giả vờ vừa hút xong thuốc.

Vương Trí Vĩ xuống bếp rót cốc nước, uống mấy ngụm, sau đó vẫn còn ngái ngủ hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ ngay đây.” Cô đáp có lệ.

Anh ta gật đầu, đẩy cửa về phòng, nhưng lại quay lại, nói:

“Quên nói với em tuần sau anh đi Quảng Châu công tác, phải đến thứ sáu mới về.” Khi nói lời này, anh ta vẫn như bình thường, như thể không biết cô thường nhân dịp anh ta không ở nhà đi hẹn hò với tình nhân.

Tưởng Dao kinh ngạc gật đầu, không nói câu nào. Vương Trí Vĩ ngáp kéo cửa lại, Tưởng Dao tựa vào ghế, nặng nề thở dài, lại ngồi một lúc lâu mới tắt máy đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.