Tại một khách sạn xa hoa trong thành phố, màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ.
Christian Grimes với mái tóc đỏ rực, một bên đeo khuyên tai màu bạc hình lưỡi kiếm, hắn vừa mới từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang bụng để lộ cơ bụng sáu múi, săn chắc. Hắn có khuôn mặt khá đẹp trai và còn sở hữu một thân hình cường tráng hơn so với Lăng Kiệt. Nhưng, luận về sức lực, Christian vẫn đứng sau Lăng Kiệt. Bằng chứng là vết sẹo dài chạy từ bả vai xuống đến tận sống lưng, trông rất đau đớn và ghê rợn. Đó là do Lăng Kiệt gây ra cho hắn. Lúc nhỏ, hắn và Lăng Kiệt từng là bạn bè của nhau. Nhưng vì một số lý do mà bây giờ cả hai trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Christian ngồi xuống ghế, thong thả hút một điếu thuốc. Lát sau hắn gọi điện thoại, giọng cung kính nói bằng tiếng Anh.
"Xin lỗi, Boss. Giao dịch thất bại rồi."
Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm, khó nghe của một người đàn ông có tuổi:"Lý do?"
"Là do... lúc đầu tôi chỉ nghĩ mình gặp một chút rắc rối nhưng giờ rắc rối đó tăng vô hạn luôn rồi..."
"Điều gì có thể làm khó ngươi như thế?"
Christian cong khóe miệng đáp:"Boss, ngài có biết ai là chủ nhân của viên ngọc đó không?"
"Ai?"
"Là Charles Swallowtail (Họ tên ở Mỹ của Lăng Kiệt). Viên ngọc cũng đang ở chỗ hắn!"
"Ồ... Đúng là rắc rối nhỉ? Charles Swallowtail đến Trung Quốc từ bao giờ?"
"Hắn tới được hơn một tuần rồi, dù sao Trung Quốc là quê hương của hắn mà, Boss..."
"Vậy ngươi có kế hoạch gì không?"
"Kế hoạch của tôi... tôi nghĩ cứ xông vào chỗ hắn cướp thẳng là nhanh nhất!"
"Được! Vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp cử người tới cho ngươi!"
"Cảm ơn, Boss!"
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự của Lăng Kiệt.
"Điều tra được tại sao Christian Grimes tới Trung Quốc rồi chứ?"
"Chúng tôi tìm được rồi, thiếu gia."
Một người thủ hạ của Lăng Kiệt đứng trước mặt hắn đáp:"Christian Grimes theo mệnh lệnh của kẻ đứng đầu tổ chức ASG tới Bắc Kinh để mua bằng được viên ngọc của ngài ở hội trường."
Lăng Kiệt ngạc nhiên: "Ngươi biết tại sao chúng lại muốn viên ngọc không?"
"Chuyện này thì không, thiếu gia."
"Christian Grimes đã tới tận nhà để bắt Giang Nam Tình sao?"
"Không hẳn, trước khi đem ra đấu giá thì Christian Grimes đã gọi cho ban tổ chức nói rằng sẽ trả 100 triệu Đô la cho viên ngọc đồng thời hắn cũng nói là phải hạn chế hết mức tối đa tin tức này. Nhưng viên ngọc được Giang Nam Tình lấy đi. Những kẻ ở hội trường đã trông thấy cậu ta và tìm tới được tận nhà. Dù không lấy được ngọc nhưng Christian Grimes vẫn trả 1 triệu Đô la nếu như đem Giang Nam Tình cho hắn. Trao đổi thành công, Christian Grimes bắt Giang Nam Tình về, tra tấn cậu ta suốt một khoảng thời gian dài..."
ẦM!
Lăng Kiệt thịnh nộ đập tay xuống mặt bàn thủy tinh. Hắn đập rất mạnh nhưng mặt bàn thủy tinh có sức chống chịu cao nên không có một vết nứt, chỉ có ly trà trên mặt bàn rơi xuống sàn vỡ tan tành.
"Những kẻ trong ban tổ chức của hội trường lúc đó, ngoài những kẻ ta đã giết ra, kẻ nào đã xuống tay đánh Giang Nam Tình thì giết hết đi!"
"Rõ!"
Lăng Kiệt vẫy tay một cái, người đó lập tức cúi đầu chào rồi rời đi.
Ngay sau đó Lăng Kiệt nghe rõ một tiếng "xoảng" phát ra từ phòng ngủ của Giang Nam Tình.
Hắn hoảng loạn chạy lên. Đập mạnh cánh cửa đến "rầm", hắn hét:"Giang Nam Tình!!!"
Giang Nam Tình quỳ bệt trên sàn nhà, xung quanh cậu là những mảnh thủy tinh vỡ vụn. Cậu nghe tiếng hét của hắn nên bị giật mình. Cơ thể cậu hơi run rẩy nên đã cứa tay vào mảnh thủy tinh. Cậu cúi mặt không ngừng lẩm bẩm:"Xin lỗi... tôi không cẩn thận làm vỡ lọ hoa... xin lỗi..."
Hắn biết cậu đang thập phần lo sợ mình. Hắn giọng vừa giận vừa lo:"Được rồi! Đừng có cử động, mảnh vỡ sẽ đâm trúng đấy!"
Không phải hắn giận cậu, hắn là đang tự giận bản thân mình. Cậu nghe lời hắn, không cử động dù chỉ một ly.
Lăng Kiệt bước tới. Hắn khom người xuống, hai tay đặt lên vòng eo của cậu rồi từ từ nhấc cả cơ thể cậu lên.
Nhẹ quá! Rốt cuộc cơ thể em đã gầy đến mức nào rồi???
Trong lòng hắn buồn bã, vô cùng xót thương.
Hắn đặt cậu ngồi lên giường, thấy cậu vẫn sợ sệt như thế, hắn nói một câu:"Không cần lo, lọ hoa đó rẻ tiền lắm!"
Nói vậy thôi chứ, mọi đồ đạc trong biệt thự của hắn vô cùng đắt đỏ!
Lăng Kiệt nhấc tay của cậu lên, một vết cắt dài ở mu bàn tay. Móng tay của cậu vẫn chưa thể hồi phục hẳn, vẫn phải quấn băng vải trắng.
"Đau không?"
Con ngươi màu xanh lam nhạt hẳn đi, hẳn chăm chú nhìn vào bàn tay vừa bị thương kia rồi hỏi.
Giang Nam Tình cứ ngỡ đã nghe nhầm nên mãi một lúc sau mới trả lời:"Không đau..."
"Ở yên đấy, tao gọi người vào băng vết thương lại cho mày. Còn nữa, mày vừa mới làm phẫu thuật xong, đi lại nhiều không tốt đâu, cần gì thì cứ gọi người giúp việc ở ngoài kia vào."
Hắn nói xong thì ra khỏi phòng.
Cảm giác lo sợ của Giang Nam Tình cũng lắng xuống. Cậu thấy Lăng Kiệt đã có chút thay đổi. Đã ba ngày trôi qua, hắn không còn đánh hay đem cậu cho người khác chơi đùa nữa. Hắn cho cậu nghỉ ngơi trong phòng, thậm chí còn cho người đem thức ăn lên cho cậu. Bây giờ sức khỏe cậu đã hồi phục trở lại. Điều cậu muốn bây giờ là bước chân ra bên ngoài hóng gió, đi lại hay làm việc vặt gì đó... Nhưng hắn đã nói:"Ở yên đấy", như vậy thì làm sao cậu dám ra ngoài?...
...
Trằn trọc nằm trên giường cả đêm, Giang Nam Tình không tài nào chợp mắt được nữa. Lý do là vì... ba ngày qua cậu không rời khỏi căn phòng này. Vậy nên, ngoài những lúc ăn uống, cậu chỉ có ngủ cho hết ngày.
Sáng sớm hôm sau, khi Lăng Kiệt vẫn còn ngủ, Giang Nam Tình quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Tuy nhiên, Giang Nam Tình không có can đảm để rời khỏi biệt thự của hắn, cậu chỉ đi dạo xung quanh phía trước và phía sau sân nhà rộng lớn của hắn thôi.
Bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu nhô lên, những tia nắng khẽ chiếu vào một phần góc vườn, tạo nên khung cảnh rất nên thơ. Không khí bên ngoài mát mẻ, trong lành khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu. Giang Nam Tình vừa bước đi vừa cảm nhận được một sáng sớm mùa thu êm đềm.
Cậu đặc biệt chú ý đến một cái hồ nuôi cá Koi rực rỡ sắc màu ở sau nhà.
Giang Nam Tình không hiểu sao mình lại thích thú khi nhìn bầy cá bơi qua bơi lại như thế. Cậu ngồi xuống rồi thả một bàn tay xuống dưới nước. Một cảm giác lạnh buốt đến tê người! Giang Nam Tình không ghét điều này, ngược lại rất thích thú. Tiếng động làm lũ cá nhốn nháo, bơi loạn xa khắp nơi. Còn có một vài con tụm lại ở xung quanh bàn tay cậu vì tưởng cậu đang cho chúng thức ăn, dần dần mỗi lúc một nhiều.
"A! Nhột quá!" Giang Nam Tình vui vẻ cười. Thế là cậu lại tiếp tục thả bàn tay kia xuống đập nước. Âm thanh lớn khiến lũ cá bơi đi chỗ khác. Một vài con nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành đường cong đẹp đẽ sau đó lại lặn xuống. Âm thanh tiếng quẫy đuôi và tiếng nước bắn lên tung tóe. Giang Nam Tình ở gần nên bị nước bắn ướt gần hết chiếc áo mỏng đang mặc trên người. Có vẻ cậu đã quen với cái lạnh của thời tiết nên vẫn tiếp tục xua tay vẩy nước lên chơi đùa với lũ cá.
Thật sự là rất vui!
Ở lứa tuổi 17 thì coi là đã trưởng thành, nhưng bên trong thì tâm hồn cậu vẫn chỉ là đứa trẻ thôi. Bởi vì từ khi cha mẹ cậu mất thì chưa lần nào cậu được vui chơi hả hê như thế này, đơn giản chỉ là nghịch nước thôi...
Cách đó không xa, Lăng Kiệt đang theo dõi cậu từ đầu đến cuối.
Hắn tự hỏi:"Lũ cá đó có gì hay ho mà lại khiến em thích thú đến thế???"
Lăng Kiệt bất lực thở dài. Chẳng lẽ nhan sắc của hắn không bằng lũ cá hay sao???
Đáng ghét! Ngày mai phải lấp luôn cái hồ cá mới được!!!
Giang Nam Tình vừa nghịch nước, vừa nảy ra một ý kiến hay. Ở dưới nước, tay cậu nhanh chóng tóm được bụng một con cá. Dần dần cậu đưa nó lên khỏi mặt nước. Hai tay cậu giữ chặt được con cá. Cảm giác rất trơn, con cá trong tay cậu ra sức giãy dụa, cậu càng muốn giữ chặt hơn. Sau một hồi "thi đấu" thì con cá đã thoát được ra tay cậu nhảy xuống hồ nước. Cậu vì vui đùa quá trớn, khi con cá rơi xuống hồ tạo nên một tiếng động lớn và nước bắn lên rất nhiều khiến cậu giật mình và mất đà lao thẳng người về phía trước. Tức là cậu sắp sửa rơi xuống hồ cá...
Đến Giang Nam Tình còn không thể phản ứng kịp nhưng rất may là Lăng Kiệt đã lao tới với "vận tốc ánh sáng", kịp thời giữ lấy bắp tay cậu, kéo cậu đứng thẳng dậy.
Giang Nam Tình rất bất ngờ trước hành động của hắn. Nhưng khi lại nhớ tới lời hắn nói, Giang Nam Tình hoảng sợ:"Xin lỗi... tôi... tôi chỉ muốn ra ngoài hóng gió một chút..."
Lăng Kiệt nhìn cậu từ trên xuống dưới đều dính nước, sắc mặt hắn liền biến đổi. Trong khi Giang Nam Tình đang rất sợ hãi thì hắn đã nói:"Ngoài đây lạnh lắm! Vào nhà thay quần áo đi, ướt hết rồi!"
Giang Nam Tình ngơ ngác một lúc lâu.
"Được... tôi vào ngay..." Cậu vội vàng bước đi, trong đầu là vô vàn khó hiểu nhưng lại không dám hỏi hắn.
"Tình!"Khi cậu cách hắn vài mét thì hắn đột nhiên gọi.