Không Phải Lỗi Của Em

Chương 36



Một tuần đã trôi qua, Lăng Kiệt hiện tại đã ở căn cứ và chuẩn bị kế hoạch cho cuộc chiến sắp xảy ra. Mọi thứ đối với hắn vẫn ổn, ít nhất là thế. Chỉ có một điều, hắn vẫn chưa nhận được một chút thông tin gì về Bùi Minh. Không biết anh còn sống hay đã chết, e là lành ít dữ nhiều. Hắn biết Bùi Minh và những người cùng anh ở lại sẽ không thể nào đánh thắng được lực lượng của W, nhưng ít nhất anh đã làm hao tốn một phần thế lực của lão ta nên sự việc tạm thời đã lắng xuống trong vòng một tuần.

Lăng Kiệt đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao hơn 20 tầng. Hắn nhìn ra cửa sổ ngước ánh mắt nhìn về phía trời xanh.

"Chết tiệt!!!"

Hắn tức giận hung hăng nện một quyền vào tấm kính đến "rầm" một tiếng!!!

Tức giận, lo lắng, ân hận, thù hận... Những cảm xúc lúc này rất rối loạn, chúng đan vào nhau tạo nên một chiếc lưới lớn rắc rối phức tạp trong tâm trí hắn. Tức giận vì đã để Bùi Minh ở lại chiến đấu thay cho hắn. Lo lắng cho sự an nguy của Bùi Minh. Ân hận vì đã phải chạy trốn trước mặt tên địch 2 lần và khiến 2 người thân của hắn phải hy sinh. Thù hận tất cả những chuyện tiêu cực đã xảy ra với hắn!

Hiện tại con không phải là đối thủ của hắn! Mau rời khỏi đây đi!

Ngay cả một cú đấm của tôi mà cậu không chịu được thì nói gì đến việc đánh với lão ta!

Những kí ức thương tâm đó lại ùa về trong tâm trí hắn. Lăng Kiệt nhận thấy bản thân vẫn còn quá yếu nên đã để hai người đó hy sinh vì mình.

"Xin cậu, Bùi Minh. Xin cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì! Xin cậu hãy sống sót quay trở về đây! Tôi sẽ đợi cậu!"

Những người thân cận của hắn rất ít ỏi nên hắn phải trân trọng từng người một!

"Boss!"

Đột nhiên một người thủ hạ của hắn chạy vào báo tin:"Trong phạm vi 4km từ phía Đông đã có kẻ xâm nhập rồi, kẻ đứng đầu tổ chức đang cho người tới đây!"

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản nói:"Làm theo kế hoạch! Đem quân rời khỏi tòa nhà này, xuống dưới ẩn nấp chờ lệnh của tôi!"

"Rõ!"

"Lăng Kiệt!" Giang Nam Tình sắc mặt lo lắng chạy vào.

Không hiểu sao khi thấy cậu thì toàn bộ những cảm xúc tiêu cực của hắn lúc nãy bay đi hết. Hắn khẽ cười rồi vuốt tóc cậu nói:"Tôi đã cho người đưa em về nước rồi mà, em vẫn chưa đi sao?"

"Không! Tôi sẽ không đi!" Cậu dứt khoát nói một câu:"Muốn đi thì chúng ta cùng nhau đi!"

Lăng Kiệt bất ngờ trước câu nói của cậu. Hắn nhớ đêm hôm đó hắn đã quỳ gối xuống khóc lóc van xin cha hắn cùng đi với hắn và bây giờ giống như sự việc đó được lặp lại, cậu nói một câu giống hệt hắn đã nói lúc đó.

Hắn đơ người lúc lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào.

"Hừ!" Hắn khẽ nhếch miệng cười nhưng ý cười rất nhạt và mơ hồ. Hắn cảm giác như ông trời đang chơi đùa với số phận của hắn.

"Tình, tôi rất vui vì ngày đó không xuống tay giết chết em!"

"Hả?" Cậu tròn mắt ngạc nhiên không hiểu vì sao hắn tự dưng nhắc lại chuyện cũ.

Hắn nói tiếp:"Em sẽ là động lực cho tôi vượt qua khó khăn lúc này và tiếp tục sống!"

"Anh nói gì vậy? Mau rời khỏi đây thôi!" Cậu rất khẩn trương nắm lấy tay hắn.

Nhưng cơ thể hắn không chuyển động.

"Tôi sẽ không chạy trốn nữa đâu. Tôi đã trốn tránh kẻ thù không đội trời chung của mình hai lần rồi. Quá tam ba bận, nhưng tôi không muốn để tới lần thứ ba. Lần này tôi sẽ đối mặt và chiến đấu với lão tới cùng."

"Lăng Kiệt..."

"Với lại, tôi sẽ ở đây chờ Bùi Minh trở về để nói cảm ơn cậu ta. Cảm ơn cậu ta vì mọi việc đã làm cho tôi, bao gồm cả việc lúc đó cậu ta đã ngăn tôi giết em!"

"Vậy thì tôi cũng sẽ ở lại với anh!"

"Em thật là..." Hắn thở dài rồi lắc đầu nói:"Vậy thì đừng có cách xa tôi nửa bước!"

Hắn cũng nắm chặt lấy tay cậu. Cậu gật đầu nói:"Được!"

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Bắt đầu rồi! Hắn đã nghe thấy tiếng súng đạn từ xa vọng lại.

"ĐI THÔI!!!"

Lăng Kiệt nắm chặt tay cậu và kéo cậu chạy thật nhanh. Những kẻ địch chạy từ dưới lên tấn công, cũng có kẻ nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống để phục kích!

Tòa nhà hơn 20 tầng mà hắn chọn làm căn cứ dĩ nhiên sẽ không phải một tòa nhà bình thường. Ban đầu hắn đứng ở tầng cao nhất để dụ những tên địch lên đó. Khi bọn chúng lên tới đó thì hắn lại xuống thấp dần và khởi động bẫy đã được sắp đặt ở các tầng đó.

"AAAAAAAAA..."

Tiếng những kẻ địch từ trên đó la hét rất thảm thiết. Bọn chúng đại khái đã biết được ở những tầng trên cao là lửa thiêu cháy rụi, xuống thấp hơn nữa là khí độc bao trùm, tiếp nữa là các tia tử ngoại từ các máy cảm ứng nhiệt sẽ tự động phóng ra, xuống tiếp các tầng nữa là sẽ bị điện giật 1000 vôn...

"Chết tiệt! Tìm vị trí của Charles Swallowtail đi! Phải đánh cận chiến với hắn thì hắn mới không thể khởi động bẫy!"

Bọn chúng nửa hoảng loạn nửa thì nghĩ cách và tìm kiếm vị trí của Lăng Kiệt.

Lăng Kiệt và Giang Nam Tình vẫn đang ở trong thang máy và xuống các tầng khác, xuống đến đâu hắn khởi động bẫy ở các tầng đó!

ẦM!

Cả thang máy rung chuyển và đã dừng lại vì gặp phải sự cố.

"Xem ra chúng ta bị tìm thấy rồi!"

"Ừ!"

"Em có sợ không?"

"Có anh đi cùng thì tôi không sợ!"

"Tốt lắm!"

Hai người vẫn bình thản trò chuyện. Lăng Kiệt tay phải siết chặt khẩu súng lục PL-15K, tay trái nắm chặt tay cậu.

Cửa thang máy mở ra, trước mắt hai người là vô vàn tên địch đang bao vây!

"Tìm thấy rồi! Charles Swallowtail đang ở tầng 9, mau tới đây bắt h..."

Đoàng!

Súng trên tay Lăng Kiệt nổ ra bắn thủng đầu cái tên vừa nói. Ngay lập tức những tên khác cùng xông về phía hắn.

Nhìn vậy thôi chứ cả Lăng Kiệt và cậu từ trên xuống đều mặc giáp chống đạn nên có trúng vài viên đạn từ kẻ địch cũng chẳng sao!

Một trận đánh đẹp mắt của Lăng Kiệt. Hắn nhanh như gió vừa có thể phản đòn vừa có thể kịp thời kéo cậu tránh đạn.

"Tất cả tránh ra! Tao sẽ là đối thủ của hắn!"

ẦM!

Một cây rìu hai lưỡi to lớn phóng xoẹt qua mặt hắn và chém nứt đôi bức tường! Một gã to cao phải tới hai mét, cơ thể lượng lưỡng hừng hực khí thế cầm trong tay một cây rìu giống hệt cái gã vừa ném.

Tất cả những tên địch khác phải đứng cách xa và nhường chỗ để gã chiến đấu với Lăng Kiệt.

Lăng Kiệt quan sát gã to cao trước mặt rồi nhẹ nhàng nói với cậu:"Em cũng đứng xa ra một chút, nhưng nhớ phải cẩn thận xung quanh!"

Cậu gật đầu rồi đứng lùi xa Lăng Kiệt một chút.

Lăng Kiệt cất khẩu súng vào thắt lưng rồi đi đến gần bức tường vừa bị chém làm đôi đó. Trước giây phút căng thẳng, rùng rợn này mà hắn lại có thể cười đắc ý.

"Tao phải cảm ơn mày đấy!"

Tất cả kẻ địch há hốc mồm khi thấy đằng sau bức tường vừa bị nứt đôi kia có giấu một thanh kiếm. Lăng Kiệt không mất nhiều sức để có thể lấy nó ra.

Lăng Kiệt rút vỏ kiếm ra và cầm trên tay một thanh kiếm Nhật. Lưỡi kiếm dài mảnh nhưng vô cùng sắc bén được thiết kế với hình dáng cong hoàn hảo, khí lạnh từ lưỡi kiếm tỏa ra bức người.

Hắn chĩa mũi kiếm về phía đối phương và nói:"Lại đây để tao thử độ sắc bén của thanh kiếm này!"

"Charles Swallowtail!!!"

Gã to cao thét lên rồi xông tới. Lúc hắn lao đi thì sàn nhà đứng dưới chân gã nứt thành nhiều mảnh. Sức khỏe của gã đúng không phải chuyện đùa! Vừa cây rìu trên tay gã chém xuống tạo ra một luồng gió mạnh khủng khiếp!

Tuy nhiên, hắn đúng là to xác và khỏe mạnh nhưng tốc độ thì không bằng Lăng Kiệt. Lăng Kiệt với thanh kiếm trên tay có thể nhẹ nhàng di chuyển một cách linh hoạt để tránh từng đòn chém xuống của gã.

UỲNH!

"Cái gì???"

Chém trượt vài lần thì rất nhanh gã đã dần mất sức. Lưỡi rìu trong tay gã chém một nhát xuống sàn và gã không tài nào nhấc lên được nữa. Bởi vì Lăng Kiệt đứng trước mặt gã, hắn nhấc một chân đạp lên lưỡi rìu của gã.

"Rốt cuộc thì mày cũng chỉ được cái to xác thôi!"

Đó là âm thanh cuối cùng mà gã của nghe từ Lăng Kiệt. Ngay sau đó tay cầm kiếm của Lăng Kiệt vung lên chém đứt đầu gã!!! Đầu gã lìa khỏi cổ, cái xác to lớn kia cũng đổ xuống!

Với thanh kiếm sắc bén trên tay cộng với tốc độ nhanh như gió, Lăng Kiệt giống như hổ mọc thêm cánh. Hắn lao đi rất nhanh và chém cụt đầu không biết bao nhiêu kẻ địch.

Những tên địch này ngã xuống thì những tên khác lại xông lên. Lăng Kiệt cứ đánh chém nhiều như vậy thì cũng sẽ kiệt sức. Hắn hết kiên nhẫn lấy ra một sợi dây thừng rất dài và chắc rồi quăng lên các khe hở trên trần nhà, sợi dây còn có thể trượt dài qua các khe hở ở cầu thang xuống đến mấy tầng bên dưới.

"Tình, ôm chặt tôi!"

Cậu dù không biết hắn đang làm gì nhưng vẫn tới gần, đưa hai tay ra ôm chặt eo hắn. Hắn một tay cùng vòng qua eo giữ chặt cậu, một tay cầm kiếm đồng thời giữ chặt sợi dây, bước lên lan can ở cầu thang và nhảy xuống! Không, nói đúng hơn là trượt xuống theo chiều dài của sợi dây. Không thể tin được, hắn ôm chặt cậu và trượt xuống với tốc độ nhanh phi thường qua các khe hở cầu thang.

"Mau đuổi theo! Đừng có để hắn thoát!"

Những tên địch vội vàng chạy xuống cầu thang đuổi theo hắn. Trong lúc đó, khi cậu đang nhắm chặt hai mắt vì luồng gió thổi mạnh vào thì giọng nói của hắn.

"Tình, tôi nhờ em ném cái này lên chỗ chúng! Ném càng cao càng tốt!"

Cậu mở mắt và thấy tay đang ôm chặt cậu của hắn còn cầm theo một vật hình cầu có những con số màu đỏ đang thay đổi. Sắc mặt cậu hoảng loạn và phản ứng chậm, một phần là vì lo sợ.

Hắn mỉm cười khẽ nói:"Đừng lo, tôi tin tưởng em!"

Cậu nghe xong thì không nghĩ ngợi gì nữa, một tay nhanh chóng cầm lấy vật kia rồi hướng tầm mắt lên cao và ném thật mạnh.

Thứ cậu ném lên là bom hẹn giờ, khi cậu cầm nó thì thời gian còn lại chỉ có gần 10 giây. Phải nói là hắn quá mạo hiểm khi nghĩ ra cách này. Nếu như... nếu như cậu vì run sợ mà không dám ném hay sơ ý làm rớt nó thì chẳng phải cậu và hắn đều tan xác hay sao?

Nhưng thực thế cậu có thể ném quả bom đó lên cao tới tận hơn 5 mét, bằng mấy tầng trong tòa nhà này.

BÙM!

Khoảng cách xa như vậy đủ để hắn và cậu cách xa phạm vi của quả bom. Dĩ nhiên những kẻ địch ở tầng trên sẽ nổ tan xác hết rồi!

Lăng Kiệt ôm cậu và tiếp đất an toàn ở tầng thứ 3. Hắn buông cậu ra, cậu lập tức thở phào nhẹ nhõm vì cả hai vẫn còn sống.

Hắn thì lại cười đùa nói:"Cảm giác của em thế nào sau khi trải qua chuyện này!"

Cậu hét lên:"Dĩ nhiên là tôi sợ lắm chứ?"

"Haha! Vậy sao ngay từ đầu em không rời đi!

"Nhưng..." Cậu ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, giọng ngập ngừng nói:"Nếu mất anh đi còn đang sợ hơn nhiều..."

Lăng Kiệt nghe xong câu trả lời thì ngẩn người ra...

"Em... vậy là em đã..." Hắn cũng trở nên ngập ngừng mãi không nói hết lời của mình. Tuy nhiên hắn vẫn là không nói được hết câu, bởi vì...

"Xuất sắc!!!"

Một âm thanh khác vang lên cùng với những tràng vỗ tay bôm bốp!!!

Lăng Kiệt ánh mắt tối đi mấy phần, nhất thời đề cao cảnh giác tột độ nhìn ra phía tên địch trước mặt. Đó là W, một lão già trung niên nhưng trông vẫn rất tỉnh táo và nhanh nhạy, đặc biệt còn rất khó đối phó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.