Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới khi cửa thang máy mở ra lại trông thấy Lâm Mạc Thần.
Hành lang khách sạn rất dài, cô đứng đầu này, anh đứng đầu kia.
Hai người đều im lặng một lát, sau đó cô bước ra khỏi thang máy, anh cũng nhìn thẳng vào cô, bước về phía cô, trong nháy mắt cánh tay đã bị anh bắt lấy.
"Đêm qua em đi đâu?" Anh hỏi.
"Không đi đâu hết." Cô đáp,"Lâm Mạc Thần, em rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi."
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, giọng nói dịu dàng:"Anh vừa nhận được điện thoại, có một công ty khác đồng ý nhập cổ phần vào Phong Thần, tài chính hơn 5 triệu.
Hiện tại anh đi xử lí hợp đồng, em nghỉ ngơi trong phòng, chờ anh trở lại."
Mộc Hàn Hạ sửng sốt, khóe môi nhếch lên, cảm xúc khó phân biệt.
"Đi đi." cô nói.
Lâm Mạc Thần nắm tay cô không di chuyển, lúc này di động của anh vang lên.
Anh nhìn chằm chằm cô, lấy di động ra nhận:"A lô, Tôn Chí.
Được, tôi sẽ lập tức xuống ngay."
Cúp điện thoại, cuối cùng anh vẫn buông tay cô ra.
Mắt Mộc Hàn Hạ nhìn về phía trước, lập tức đi vào phòng.
Lâm Mạc Thần bước vào thang máy, trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh đột nhiên duỗi tay ngăn lại, nhưng chỉ nhìn thấy cô ở phía trước hoàn toàn không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Ba tiếng sau.
Lâm Mạc Thần và mấy quản lí thoải mái đi ra khỏi phòng họp cùng với mấy vị đại biểu đầu tư do Jack dẫn đầu.
Hai bên nói nói cười cười, bắt tay tạm ngừng.
Đến lúc này, thỏa thuận hợp tác giữa Phong Thần và công ty MK chính thức kí kết.
Trong vòng hai tháng sẽ rót 80 triệu USD đầu tư vào Phong Thần đang nguy cấp.
Đồng thời công ty MK sẽ được chia cổ phần, lợi nhuận ở công ty, mặt khác được hưởng quyền lợi ưu đãi khi đầu tư mở rộng.
Ngoài ra, chính quyền cũng vô cùng coi trọng chuyện này.
Bởi vì nó là sự khởi đầu của đầu tư nước ngoài, cũng là một trong những nhiệm vụ xây dựng kinh tế.
Cho nên từ nay về sau sự phát triển của Phong Thần ở thành phố Lâm được hưởng các chính sách ưu đãi và bật đèn xanh, chuyện này thì nói sau.
Tiễn xong đám người Jack, Lâm Mạc Thần xoay người, chỉ thấy còn mình Trình Vi Vi ngồi trong văn phòng chờ anh.
Anh đi vào mỉm cười:”Cám ơn em Vivian.
Vừa rồi anh nghe Jack nói lần đầu tư này là em ở giữa bắc cầu, dốc hết sức thúc đẩy.
Anh không ngờ em lại vì anh mà làm như vậy.
Phần ân tình này của em cả đời anh sẽ khắc ghi trong lòng.
Sau này nếu Vĩnh Chính có vấn đề gì, anh sẽ dốc hết sức báo đáp.”
Câu nói “Cả đời khắc ghi trong lòng” từ miệng anh là vô cùng hiếm có, còn hứa hẹn “dốc hết sức báo đáp Vĩnh Chính” lại càng khiến Trình Vi Vi vui vẻ, nhưng cô ta lại hơi mù mịt.
Bởi vì đã trải qua thăng trầm lớn như vậy, hôm nay quả thực là cá chép hóa rồng, nhưng Lâm Mạc Thần ở trước mắt thoạt nhìn cũng không quá vui vẻ.
Anh đnag mỉm cười, nhưng nụ cười vô cùng bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này lộ ra từ sâu trong đáy mắt và trong lòng.
Cô gái kia thay đổi, anh cũng đã thay đổi.
Loại cảm giác số mệnh có đôi có cặp này khiến Trình Vi Vi cảm thấy cô ta cuối cùng vẫn chỉ là một người ngoài cuộc đứng nhìn, nó khiến cô ta vô cùng không thoải mái.
Cô ta từ từ nở nụ cười:”Jason, sao anh lại nói vậy chứ.
Em cam tâm tình nguyện giúp anh, không cần báo đáp mà.”
Lâm Mạc Thần lặng lẽ nhìn cô ta mấy giây, sau đó nắm tay cô ta:”Chúng ta vĩnh viễn là bạn bè.
Cám ơn em.”
Trình Vi Vi vẫn mỉm cười.
Lâm Mạc Thần xoay người rời đi.
Văn phòng thanh lịch, quạnh quẽ, vắng lặng.
Văn phòng thuộc về anh, cốc màu đen trên bàn, bút máy ngăn nắp, sách trên giá được phân loại rõ ràng, khắp nới đều có dấu vết phong cách của anh.
Trình Vi Vi ngẩng đầu, im lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cô ta biết mình đã hoàn toàn thất bại với tình yêu này, phải từ bỏ thôi.
Thực ra cô ta cũng không yêu anh quá sâu đậm, nhưng cô ta nghĩ ha ha, Mộc Hàn Hạ như vậy thật tốt.
Anh không thuộc về cô ta, cũng không thuộc về Mộc Hàn Hạ.
Anh ta không thuộc về bất cứ ai.
Ngay trong hôm đó, Trình Vi Vi bắt chuyến bay đêm về thành phố Giang.
Giao ước đầu tư bằng miệng giữa Phong Thần và Tiết Thị hoàn toàn mất hiệu lực, Tôn Chí đại diện cho Phong Thần đến trao đổi với nhân viên đầu tư bên Tiết Thị, còn Lâm Mạc Thần và Tiết Ninh ngồi trong một gian phòng khác.
“Jason, ngồi đi.” Tiết Ninh khẽ cười, rót cho anh một ly trà,”Đây là trà Long Tĩnh tốt nhất
Trung Quốc em mua được đấy, anh uống thử đi.”
Lâm Mạc Thần khẽ nhấp một ngụm:”Cám ơn.”
Bên trong ngọn đèn êm dịu, phong tiếp khách được trang trí thanh nhã xa hoa.
Hai người ngồi đối diện trên ghế sô pha nhung đỏ, lặng lẽ thưởng thức trà.
Không ai có chút yếu đuối, luống cuống hay là động tình như đêm đó.
Trước đó Tiết Ninh đã biết mục đích Lâm Mạc Thần đến đây, nên cô ta càng im ắng hơn anh.
"Serena." Lâm Mạc Thần đặt tay lên đầu gối lên tiếng:"Cám ơn em, khi anh gặp rủi ro, đã ra tay giúp đỡ.
Trong lòng anh vô cùng cảm kích.
Chuyện tối hôm qua, phải nói một tiếng xin lỗi với em.
Xin lỗi."
Tiết Ninh cười:"Anh không cần giải thích, là em tự chủ động."
Hai người đều yên tĩnh một lát, Lâm Mạc Thần nói tiếp:"Em xuất hiện vào lúc anh cần nhất, mang đến cho anh tất cả khát vọng.
Tiền tài, chống lưng, cơ hội báo thù, thế lực của nhà em, anh thực sự cảm thấy không chống cự được, nhưng em phải hiểu, tình yêu đối với một người đàn ông như tôi.
Em lập bẫy cho tôi, vậy thì tôi cũng phải chiều theo em thôi."
Tiết Ninh cười, từ từ uống trà.
"Không còn sớm nữa anh đi đây." Anh đứng lên mỉm cười,"Chúc cô Tiết sau này vẫn thuận buồm xuôi gió như cũ, tìm được phu quân."
"Chờ một chút." Tiết Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh khẽ nói:"Nếu như, em nói là nếu như, không có phần đầu tư của công ty MK này, anh sẽ chọn cô ấy hay là chọn em?"
Lâm Mạc thần im lặng một lát.
Nhưng Tiết Ninh không nghĩ tới, anh sẽ nói một câu khiến cô ta hoàn toàn thất vọng.
"Giả thiết nếu như ra sao đều không có ý nghĩa trong cuộc sống.
Nhưng khi tôi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, tôi biết mình không thể mất đi cô ấy."
Mộc Hàn Hạ men theo cầu thang bước lên tren tầng.
Bầu trời tối đen, đèn hành lang lại không sáng mấy, xung quanh u ám.
Cô bước tới cửa phòng, lấy thẻ ra quẹt.
Đây là một khách sạn rẻ tiền tiện lợi, buổi chiều hôm nay sau khi gặp lại Lâm Mạc Thần, cô lập tức dọn khỏi khách sạn, không thông báo cho bất cứ ai.
"Tích" một tiếng, cô không tiếng động mở cửa, vừa định đi vào, bỗng nhiên từ từ quay đầu.
Có người đứng bên cạnh tường, vóc dáng cao cao, lờ mờ có thể thấy được hình dáng âu phục, giữa ngón tay anh còn có đốm đỏ, sau đó anh vứt tàn thuốc xuống mặt đất, dập tắt.
Không biết anh đã đứng ở đây bao lâu, nhưng Mộc Hàn Hạ lập tức hiểu ra, sau khi anh rời khỏi khách sạn vào buổi chiều, tất nhiên đã phái người theo dõi hướng đi của cô, anh dễ dàng đóng cửa lại, ôm cô từ phía sau.
Mộc Hàn Hạ cảm thấy trên người vừa nóng vừa lạnh, trong phòng tối ôm, cô bị giam trong khuỷu tay anh, khoảng cách vô cùng gần, muốn di chuyển nhưng không thể làm được, vô cùng khó khăn.
Anh chỉ khẽ lên tiếng, lời nói y như trong tin nhắn.
"Hàn Hạ, trở về bên cạnh anh.".