Vinh Cẩn Du vốn là muốn chờ sau khi tên hắc y kia rồi, liền nhảy xuống tiếp tục tìm xem có thứ gì giá trị không. Không nghĩ rằng lại có một tên hắc y khác tiến vào, vốn tưởng rằng bọn họ không quen nhau, không ngờ rằng hai người họ lại cùng nhau tìm kiếm. Trong lòng cả kinh, hay thật, đi cả một đôi.
Cuối cùng trong một lúc vô ý, thoáng di chuyển, không ngờ lại gây nên tiếng động, nàng bị hai người kia phát hiện.
Hai người kia nghe được động tĩnh cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức tấn công về phía Vinh Cẩn Du. Vinh Cẩn Du liền xoay người né tránh, nhảy xuống sàn nhà sau đó hướng tới cửa sổ mà chạy.
Thật không may, hai tên hắc y nhân này đuổi bám không tha, đuổi theo Vinh Cẩn Du một đường tới hoa viên, kinh động đến cả hộ vệ trong phủ đều giơ cao đuốc chạy về phía này.
Vinh Cẩn Du không muốn kinh động đến hộ vệ trong phủ Tổng đốc, nhưng động tĩnh lớn thế này, không muốn kinh động cũng không được. Hộ vệ phần lớn đều cầm đuốc, có vẻ như đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.
Hơn nữa, hai tên hắc y nhân này bọn họ cũng đều là cao thủ nhất đẳng, hiện tại xuất thủ cũng không giống như muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, chẳng lẽ tới để trả thù? Vinh Cẩn Du thầm nghĩ, thấy lúc này hộ vệ càng ngày càng nhiều, hai tên hắc y nhân kia thấy tình thế không đúng, cũng không muốn dây dưa nhiều với Vinh Cẩn Du, liền tung người chạy đi.
Vinh Cẩn Du cũng thừa dịp lúc hộ vệ xung quanh đang nhìn theo hướng hai tên hắc y nhân kia lẫn trốn, lập tức cũng tung người đào tẩu.
Bất quá, Vinh Cẩn Du là chính xác một người mù đường, nhớ ngày đó ở trấn Thanh Thành, bởi vì lạc đường mà nàng bị Tô Vân muội muội dụ dỗ.
Bây giờ nàng cư nhiên lại hướng thẳng đến Tây Sương phòng mà đi, ngay lúc này liền nhìn thấy hoa viên bên cạnh hồ Tây xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi.
Dáng người thướt tha yêu kiều, dung mạo huyền ảo tựa như trăng, xinh đẹp động lòng người. Tuy rằng chỉ nhìn nghiêng nửa người thôi cũng đủ khiến nàng hồn xiêu phách lạc, lại đúng là ngày tốt cảnh đẹp, hoa tiền nguyệt hạ*, nương theo ánh trăng nhìn lại, càng cảm thấy đẹp như tiên nhân.
*Thành ngữ "Hoa tiền nguyệt hạ" 花前月下 vốn dùng để chỉ nơi vui chơi nghỉ ngơi, về sau đa phần dùng để chỉ nơi nam nữ nói chuyện yêu đương.
Vinh Cẩn Du trong lúc nhất thời quên mất mình đang ở địa phương nào, mà đứng nhìn không nhúc nhích.
"Chủ tử, ban đêm gió lạnh, nên sớm quay về phòng nghỉ ngơi." Lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một tiểu nha đầu giọng điệu rất tôn kính nói với vị tiểu thư kia.
Tình cảnh này, thật là nhân gian hiếm thấy. Khung cảnh tình thơ ý họa như thế lại bị một cái tiểu nha hoàn phá vỡ.
Vì thế, vị tiểu thư này không lời đáp lại liền xoay người đi đến Tây Sương phòng. Trong lúc xoay người lại, khóe mắt liền liếc nhìn thấy Vinh Cẩn Du một thân hắc y đang đứng ngây ngốc sững sờ một bên, không khỏi nhíu mi, tựa như có chút chán ghét.
Ngay lúc tiểu nha đầu kia chuẩn bị hét to lên, thờ điểm ngàn cân treo sợi tóc, Vinh Cẩn Du rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Nàng nhìn vị tiểu thư không thấy rõ diện mạo trước mặt, ngơ ngác hỏi: "Xin hỏi tiểu thư, từ nơi này nên đi đường nào, hướng nào ra khỏi phủ ?"
Vinh Cẩn Du nhất thời kích động, thật vất vả mới thấy được một vị tiểu thư dung mạo đẹp thế này, thầm nghĩ nên hỏi đường nào ra ngoài đi? Nhưng nàng đã quên một điều quan trọng, bây giờ đã là nửa đêm canh ba, bẳn thân mặc hắc y lại còn che mặt xuất hiện ở Tổng đốc phủ, nói như vậy dựa vào thời gian này, dáng vẻ này tất nhiên phần lớn đây là người xấu.
Lúc này, dựa theo kịch bản phim thì vị tiểu thư kia cùng tiểu nha đầu chắc chắn sẽ hét toáng lên, thế nhưng không phải vậy, người này chỉ thật bình tĩnh chỉ về hướng Tây Bắc.
Vinh Cẩn Du hiểu ý, thật sự tin nàng ấy, không nửa phần hoài nghi, liền tung người từ góc tường hướng Tây Bắc nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, Vinh Cẩn Du vừa ra khỏi phủ liền đi thẳng tới địa điểm vừa rồi cùng Tiêu Duẫn tách ra. Tuy rằng hơi tốn nhiều thời gian một chút, nhưng cuối cùng đã tìm đúng nơi. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vinh Cẩn Du, Tiêu Duẫn vẫn đang ở tại đây chờ nàng.
"Thiếu gia, ngài đã quay trở lại, vừa rồi ta thấy trong phủ Tổng đốc nháy mắt đèn đuốc sáng trưng, nơi nơi đều có hộ vệ cầm đuốc, tựa như đang tìm người nào đó, thiếu gia bị họ phát hiện sao ?" Tiêu Duẫn khẩn trương hỏi, hắn biết khinh công thiếu gia nhà mình trên đời này không nhiều người có thể đuổi kịp, nhưng bây giờ lại bị phát hiện, không lẽ đã xảy ra chuyện gì? Liền không khỏi vô cùng khẩn trương. Lúc này nhìn thấy Vinh Cẩn Du bình yên vô sự trở về, liền cảm thấy yên tâm không ít.
"Nơi này không thể ở lâu, chúng ta trở về rồi nói sau." Nói xong Vinh Cẩn Du liền dẫn Tiêu Duẫn đứng lên chạy vội, canh ba đã về tới Tây Tử Các. Không cần nói nhiều, mỗi người đều tự quay về phòng thay đổi y phục, sau đó đến Mặc Vân Hiên.
"Thiếu gia, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ?" Tiêu Duẫn đưa cho Vinh Cẩn Du một tách trà, liền lo lắng hỏi.
"Vốn mọi chuyện đều đang rất suôn sẻ, cư nhiên lại có hai tên hắc y nhân tiến vào, thoạt nhìn bọn họ là một nhóm, hơn nữa võ công cao cường. Tuyệt đối không giống người giang hồ bình thường, hẳn là người đã phải trải qua huấn luyện đặc thù, lại không biết là nghe người nào sai khiến, tiến vào đó làm gì." Vinh Cẩn Du uống ngụm trà, thở hổn hển, sau đó mới nói ra suy nghĩ của mình, bản thân vẫn không thể nghĩ ra, trừ phi Lưỡng Giang Tổng đốc này không chỉ là một tên quan lại tham ô mà thôi, chắc hẳn cũng có âm mưu gì đó, bằng không sao lại thu hút sự chú ý của cao thủ nhất đẳng cơ chứ?
Vinh Cẩn Du khi giải thích, cũng là trực tiếp bỏ qua không đề cập tới nữ nhân kia, chắc là bởi vì bản thân khi ấy ngẩn người nhìn chằm chằm một nữ tử ngay cả mặt đều không thấy rõ, việc này nếu truyền ra, biết mình là người mê gái như vậy, chắc chắn sẽ bị các cô nương chê cười chết mất.
Hừ, hừ, hay cho Lưỡng Giang Tổng đốc phủ phòng thủ nghiêm ngặt, chắc hẳn là bởi vì sợ Bát phủ tuần tra nên Lý An Niên lão hồ ly này mới thu liễm lại, bằng không sao hôm nay một tên cao thủ ẩn nấp đều cũng không thấy.
Bất quá, điều này lại khiến cho Vinh Cẩn Du nghi ngờ, nữ tử đêm nay gặp phải ở hoa viên bên hồ trong Tổng đốc phủ, tuy rằng trời tối không thấy rõ mặt, nhưng từ khí chất cao quý cùng khí tràng cường đại của nàng phát ra, khẳng định đây cũng không phải là một nữ nhân tầm thường.
Huống hồ Lý An Niên này, tuổi đã gần bốn mươi, dưới gối cũng chỉ có một người con trai, như vậy nữ tử kia cũng không phải nữ nhi của hắn. Tiểu thϊếp, cũng không phải, khí chất kia không giống.
Hơn nữa, dựa vào cách ăn mặc của mình mà nói, xuất hiện trước mặt bất cứ kẻ nào hẳn đều sẽ khiến người đó cảm thấy kinh ngạc sợ hãi, nhìn thái độ bình tĩnh của người này, phảng phất như gặp phải một tiểu miêu tiểu cẩu đi ngang qua, thong dong bình tĩnh, không hề lo lắng hay sợ hãi.
Nghi hoặc này ít nhiều làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng đến tột cùng là dạng nữ tử gì, vì sao lại không giống người thường?
"Thì ra là như vậy, chẳng lẽ hắn còn làm không ít chuyện xấu táng tận lương tâm khác sao ?" Tiêu Duẫn lại càng cho rằng, tên Lưỡng Giang Tổng đốc Lý An Niên kia đã làm không ít chuyện cướp của gϊếŧ người.
"Hiện tại vẫn còn quá sớm để kết luận, về sau có cơ hội lại đi điều tra. Đã khuya rồi, ngươi cũng nên ngủ sớm một chút đi." Vinh Cẩn Du mang theo muôn vàn nghi vấn cùng ý tưởng trong lòng mà thúc giục Tiêu Duẫn đi ngủ.
Lúc này, trong phủ Tổng đốc có vài người cũng đang 'Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than', phỏng đoán lung tung.
"Chủ tử, Hạo Dạ đã trở lại." Một tố y nữ tử thoáng cúi đầu, nhỏ giọng bẩm báo với nữ tử đang đứng bên cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
"Gọi hắn vào đi." Lúc này, vị nữ tử nọ mới chậm rãi xoay người, ngọn đèn mờ vẫn không thể che lấp được dung mạo khuynh thành tuyệt thế này cùng nàng.
"Không thể hoàn thành nhiệm vụ, Hạo Dạ thỉnh chủ tử giáng tội."
Trong lúc đó, một nam tử thân huyền y, mi thanh mục tú vừa tiến vào thấy nữ tử này liền quỳ xuống, sau đó ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Đêm nay cái kia hắc y nhân là chuyện gì đã xảy ra? Có tra đây là ai không ?" Đêm nay ngay từ đầu thấy hắc y kia, liền biết đây không phải là người của mình. Thuộc hạ của nàng, có ai lại dám công khai trực tiếp nhìn chằm chằm nàng.
Cho dù là người của Lý An Niên, cũng không dám nhìn như thế. May mắn rằng trong mắt hắn không có ý hại nàng, bằng không hôm nay chắc chắn sẽ khiến cho hắn mất mạng tại chỗ, bản thân vì sao lại không thể che dấu khí tràng trước mặt người đó.
Nữ tử này cũng không nói phạt hay không phạt, liền trực tiếp hỏi tin tức của hắc y nhân vừa gặp đêm nay ở hoa viên bên hồ.
"Thuộc hạ cũng không rõ, thời điểm chúng ta đi vào thư phòng, hắn cũng đã ở bên trong, do hắn không cẩn thận phát ra tiếng động nên mới kinh động đến chúng ta, thuộc hạ không biết đây có phải người của Lý An Niên phái tới để đề phòng chúng ta không." Nam tử này vẫn như cũ cúi đầu quỳ, thập phần cẩn thận trả lời câu hỏi của chủ tử.
Nữ tử này nghi hoặc, nói: "Người của Lý An Niên? Không, không phải người của Lý An Niên. Chắc là người này tới để trả thù."
Lý An Niên này những năm gần đây đắc tội không ít người, làm không ít chuyện xấu. Chắc hẳn có nhiều người trong giang hồ thấy hắn không vừa mắt, muốn loại bỏ hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Nàng thầm hồi tưởng lại, đêm nay nhìn thấy tên hắc y nhân kia hoàn toàn không có ý muốn đả thương nàng, thoạt nhìn thật ra có chút ngơ ngác ngốc nghếch. Huống hồ là trực tiếp đến thư phòng, e là cũng đến để tìm chứng cứ. Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị rồi đây, liền không khỏi nhẹ cong lên khóe môi.
Này mỉm cười bộ dáng, ngay cả nữ tử bên cạnh nàng nhìn thấy cũng phải thất thần một lúc.
"Vâng, vẫn là chủ tử anh minh." Nam tử kia cung kính trả lời.
"Đêm nay ta đã gặp tên hắc y nhân kia, hắn đối với chúng ta không có uy hϊếp, không cần quá để tâm."
Nàng ở trong lòng phân tích một chút về hành vi của hắc y nhân kia, có thể tự tin kết luận rằng người này đối với bản thân không có gì uy hϊếp.
---------------Hết chương 23---------------