Vẫn còn nhớ rõ, vào một ngày nào đó của tháng bảy, nắng sớm tươi sáng, hoa thơm ngát hương, chim hót líu lo,....
Thời tiết thật đẹp.
Vào hôm đó, trước khi Vinh Cẩn Du xuống núi, trời vẫn trong lành, cây cỏ vẫn tươi xanh, nước vẫn thanh mát, người vẫn tự do tự tại, sư phụ cũng không dong dài như vậy.
Thế nhưng, sau đó tất cả đều thay đổi....
"Sư phụ, ta đi xuống núi mua đồ đây."
"Ân, trở về sớm một chút, nhớ mua bánh phù dung cho ta nga."
"Đã biết. Mỗi lần đều nói như vậy ngài không biết mệt à ?"
Cứ như vậy, Tiểu Vinh đi xuống núi mua vật dụng hàng ngày.
Vẫn đi xuống núi giống như mọi khi, hôm nay Vinh Cẩn Du mua đồ xong, chuẩn bị đến cửa hàng bánh Lý Ký ở thành Đông để mua bánh phù dung cho sư phụ, không ngờ rằng từ thành Tây sang thành Đông tổng cộng phải đi qua hai đường cái, ba ngõ nhỏ, bảy giao lộ, năm hẻm nhỏ cùng bốn ngã rẽ.
Trời sinh Vinh Cẩn Du mù đường cứ như vậy mà đi tìm tìm, rẽ rẽ, đi tới đi lui, lại một lần nữa 'vinh dự' lạc đường.
Ngay lúc nàng muốn tìm ai đó hỏi đường, thoáng chốc thấy ở trong hẻm vắng xuất hiện mấy tên nam tử đang vây quanh hai nữ tử, lôi kéo dây dưa không rõ ràng.
Vinh Cẩn Du từ nhỏ đã hăng hái làm việc nghĩa, vì thế tinh thần hành hiệp trượng nghĩa ngay lập tức trỗi dậy, nàng tiêu sái đi qua giáo huấn những tên lưu manh đó, cứu hai thiếu nữ bị ức hϊếp.
Thật ra, mọi thứ ngay từ đầu đều rất thuận lợi, vẫn không có chuyện gì xảy ra, hết sức bình thường.
Chẳng lẽ, mỗi khi bi kịch bắt đầu đều không hề có điềm báo trước sao ?
Vì thế, ngay thời điểm Vinh Cẩn Du cáo từ rời đi, vị thiếu nữ bị doạ đến hồn bay phách lạc luôn nhìn chằm chằm nàng sau đó mở miệng nói.
"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là gì ?"
Thấy vị thiếu nữ bị ức hϊếp kia đôi mắt sáng lấp lánh, long lanh nước mắt nhìn ngắm nhan sắc tuấn tú của Vinh Cẩn Du không chớp mắt, làm Vinh Cẩn Du nhớ đến một câu quảng cáo: 'Sprite mát lạnh, sảng khoái'.
Vinh Cẩn Du mỉm cười, khách khí phất tay, nói: "Không cần khách khí, loại tình huống này, bất luận ai gặp cũng đều sẽ ra tay cứu giúp."
Vinh Cẩn Du chợt nghĩ tới Lôi Phong thúc thúc không màng danh lợi, phẩm đức cao thượng, tinh thần vĩ đại giúp người không cần báo đáp, Vinh Cẩn Du không khỏi tự hào về hình tượng huy hoàng mà mình vừa tạo dựng.
*Lôi Phong là một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch và nhân dân Trung Quốc.
"Vậy công tử có thể ghé phủ ta một chút được không, để cho tiểu nữ có thể cảm tạ đại ơn của công tử." Vị nữ tử này vẫn kiên quyết như cũ nói.
"Đúng vậy, vị công tử này, ngài đã cứu tiểu thư của chúng ta, cũng chính là đã cứu lão gia và phu nhân của chúng ta. Ngài chính là ân nhân cứu mạng của cả nhà tiểu thư ta, ngài nhất định phải nhận lời đến phủ chúng ta ăn cơm nha, đây chính là tấm lòng cảm kích mà tiểu thư nhà chúng ta dành cho ngài a."
Ai nha má ơi, sao công tử này lớn lên lại đẹp như vậy? Khuôn mặt thanh tú còn đẹp hơn cả nữ nhân. Lúc trước vẫn luôn cho rằng vị công tử Lý gia suốt ngày đến phủ quấn lấy tiểu thư nhà mình là phong lưu tiêu sái, văn võ song toàn nhất, bây giờ xem ra mình sống lâu như vậy hoá ra đều là uổng phí ?
"Này không tốt lắm đâu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tiêu thư không cần để trong lòng. Nếu như buộc phải cảm tạ thì nàng chỉ cần nói cho ta biết nên đi đường nào mới đến được cửa hàng bánh Lý Ký ở thành Đông, tại hạ còn phải đến đó mua bánh." Đây là tính huống gì vậy? Người cổ đại đều nhiệt tình như vậy sao? Tại sao trong nháy mắt từ cứu hai người không quen biết thế nhưng lại thành cứu cả nhà? Chiếu theo tình huống hiện tại mà nói.....Dì bảy, cô tám, cậu, em vợ, chị họ, cha vợ, hàng xóm, bà cô,...v.v... đều sẽ tính hết cả sao? Thật là không dám nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo....
Vị tiểu thư kia với vẻ mặt khẩn cầu, gương mặt đầy nước mắt, nói: "Nếu như công tử muốn đi thành Đông, không bằng chúng ta cùng nhau đi, nhà tiểu nữ cũng ở thành Đông. Nếu hiện tại để hai nữ tử chúng ta về nhà, trên đường về khó tránh khỏi trong lòng vẫn có chút sợ hãi."
Thấy thế Vinh Cẩn Du không khỏi thầm nghĩ: 'Ách, chẳng lẽ bây giờ mới giữa trưa mà đã trình diễn 'The Ring'* sao? Ban ngày ban mặt, đi đến chỗ đông người không phải là được sao?
*The Ring là một bộ phim kinh dị.
Vinh Cẩn Du cân nhắc một chút sau đó đưa ra quyết định, nói: "Được rồi, dù sao ta cũng đi thành Đông, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên vậy."
Vì để tránh lạc đường vẫn là nên đi theo các nàng thôi, ít nhất cũng sẽ có thể về sớm một chút.
Bọn họ cùng nhau đi về phía trước, không bao lâu, vị tiểu thư kia mở miệng nói chuyện: "Tiểu nữ tên Tô Vân, nàng là nha hoàn của ta tên Tiểu Trúc, không biết nên xưng hô với công tử thế nào?"
Tô Vân là nữ nhi của trấn phú thương* Thanh Thành - Tô Lạc, là người thiện lương, gương mặt xinh đẹp, tính cách phóng khoáng. Thường xuyên ra ngoài du ngoạn, không ngờ hôm nay xui xẻo gặp phải lưu manh.
*Trấn phú thương: người buôn bán giàu có ở trong trấn.
"Thì ra là Tô tiểu thư, tại hạ họ Vinh, tên một chữ Ngọc, không cần xưng hô công tử, có thể gọi ta là Vinh Ngọc."
Vinh Cẩn Du không nghĩ đến việc nói ra tên thật của mình, dù sao đường đường là một nhi tử của Tín vương tên tuổi tất nhiên không nhỏ.
Nha hoàn Tiểu Trúc bên cạnh kinh ngạc, nói: "Nga, Vinh công tử, ngài cũng biết tiểu thư nhà ta sao ?"
Cái đồ ngu như heo a....ta đây chỉ là khách sáo một chút, ngươi nghe không hiểu sao?
Vinh Cẩn Du hơi sửng sốt, nói: "A, nga, vừa rồi bị ngươi hỏi, bây giờ đã biết."
Vinh Cẩn Du tự cảm thấy xấu hổ, đến nơi này lâu như vậy, không tiếp xúc với người khác quả nhiên là không ổn, trước giờ đều không để ý cách xưng hô cùng cư xử lắm, vạn nhất sau này về nhà thân phận bị bại lộ thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói với bọn họ sư phụ trong lúc chữa bệnh cho nàng, bởi vì cần thiết cho nên đã cắt đi phần thịt thừa? (Ý câu này của Vinh Cẩn Du là biến từ nam thành nữ >.