"Tuyệt Vu Song, Đông Phương Nguyệt Sắc, Nam Cung Mạt Vi, Tây Môn Trạch Nhã cùng Bắc Sơn Hoa Ảnh, tham kiến thiếu gia."
Được gã gia đinh dẫn đường, nhóm người Tuyệt Vu Song đi vào sau hoa viên, từ xa liền nhìn thấy Vinh Cẩn Du đang ngồi trong đình, đợi đến khi đến trước mặt liền chỉnh tề quỳ một chân xuống thi lễ. Nhiều năm không gặp, lễ nghi chủ tớ tất nhiên không thể thiếu.
Vinh Cẩn Du khẽ gật đầu, cười nói: "Vu Song à, chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải nề hà chú trọng lễ nghi như vậy? Quan hệ giữa chúng ta từ nhỏ đã rất tốt, sau này bỏ qua những lễ tiết phiền phức như vậy đi, ở trước mặt người ngoài cứ làm ra vẻ một chút là được, ngoài ra thì vẫn nên miễn."
Vinh Cẩn Du trước khi xuống núi vẫn thường xuyên nghe sư phụ nhắc tới chút chuyện trong Vinh Vương phủ, một vài người cùng một ít chuyện trọng yếu sư phụ cũng đã có nói sơ qua, sợ sau này lúc gặp mặt nói chuyện sẽ dễ để lộ sơ hở.
Tuyệt Vu Song đứng lên, nói: "Vâng, vừa rồi chúng ta vào thành nghe nói thiếu gia bị trọng thương, không biết bây giờ thế nào? Hay là để cho Mạt Vi xem thử, nhất định có thể chữa khỏi."
Nhóm người Tuyệt Vu Song đứng dậy, nhìn lướt qua Kinh Nhược Ly, Hoa Nhan, Hoa Nhu cùng Tiêu Duẫn đang ngồi xung quanh, thiếu gia không hề có bất kỳ né tránh hay cố kỵ những người này, xem ra cũng là người một nhà, Tuyệt Vu Song có chút thắc mắc lên tiếng hỏi.
Vinh Cẩn Du lắc đầu, nói: "Không sao, các ngươi không cần lo lắng, ta cũng biết y thuật."
Chuyện Vinh Cẩn Du đi chữa bệnh, bái sư Tử Dương Chân Nhân đừng nói chỉ người trong Vinh Vương phủ biết mà cả kinh thành lúc ấy đều trở nên ôn ào huyên náo, y thuật Tử Dương Chân Nhân cao minh ra sao có ai lại không yên lòng cơ chứ?
Đông Phương Nguyệt Sắc sốt ruột vô cùng cũng không chờ đại tỷ lên tiếng, liền không chút nào kiêng kỵ hỏi: "Vậy là tốt rồi, chỉ là thiếu gia có biết chuyện lần này là do ai gây ra hay không? Có mục đích gì?"
Vinh Cẩn Du không muốn đề cập tới sự việc lần này cho nên uyển chuyển nói: "Sự việc lần này ta cũng không biết ai gây ra, nguyên nhân do đâu, chuyện này trước hết cứ cho qua đi, tạm thời không đề cập tới, sau này hẳn nói tiếp."
Vinh Cẩn Du không muốn đề cập tới bất cứ những chuyện gì liên quan đến Cố Nhạ Nhan, Vinh Vương gia là hạng người gì bản thân vẫn còn chưa biết rõ, chờ sau này xem xét tính huống rồi hẳn tính tiếp, tránh tăng thêm những phiền toái không cần thiết.
"Ách, ta còn muốn thay thiếu gia báo thù đây, xem ra là không được rồi." Nguyệt Sắc vừa nghe Vinh Cẩn Du nói việc này phải gác lại, cảm thấy có chút bất mãn. Bất quá ngẫm lại nên bỏ qua đi, những tên ác nhân này chắc chắn cũng sẽ có ngày gặp quả báo.
"Nguyệt Sắc!" Tuyệt Vu Song trừng mắt liếc nhìn Đông Phương Nguyệt Sắc, ý bảo nàng không được hồ nháo nữa.
Vinh Cẩn Du cười cười, ngăn cản nói: "Không sao, Nguyệt Sắc từ nhỏ đã thế, cứ luôn thoải mái như vậy là tốt, đừng nên trách cứ nàng."
Vinh Cẩn Du đương nhiên biết nguyên nhân nhóm người Tuyệt Vu Song đến tìm mình, chỉ là các nàng vẫn chưa lên tiếng, bản thân dương nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Trò chuyện một lúc, Vinh Cẩn Du mới nói: "Đúng rồi, đây là Kinh Việt, bằng hữu của ta. Đây là Hoa Nhan, Hoa Nhu, Tây Tử Các này vẫn luôn do hai người các nàng quản lý. Còn đây là Tiêu Duẫn, là người vẫn luôn bên cạnh ta, tất cả đều là người một nhà."
Vinh Cẩn Du thấy vừa rồi nhóm người Tuyệt Vu Song có hơi đánh giá nhóm người Hoa Nhan nhưng cũng không hỏi nhiều, lúc này mới nhớ tới nên giới thiệu một chút. Nàng giới thiệu xong nhóm người Hoa Nhan sau đó lại quay đầu, giới thiệu tiếp: "Tên những người này các ngươi vừa rồi cũng đã nghe thấy, đều là người nhà của ta, mọi người cũng đừng nên giữ lễ tiết quá mức."
Vinh Cẩn Du giới thiệu xong, mỗi người bọn họ đều liếc nhìn lẫn nhau, khẽ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi.
Tuyệt Vu Song suy nghĩ một chút, nói: "Thiếu gia, chúng ta lần này là phụng mệnh của lão gia đến đây để đón ngài về nhà."
Tuyệt Vu Song thấy thiếu gia quả thật không có việc gì, liền nói ra mục đích lần này. Ngẫm lại sự kiện ám sát đã xảy ra kia, mặc kệ là ai gây nên cùng nguyên nhân do đâu, vẫn nên sớm trở về nhà, càng sớm càng tốt.
Vinh Cẩn Du khẽ thở dài, nói: "Được, phụ mẫu ta những năm gần đây có khỏe không? Trong phủ thế nào, có phát sinh chuyện đại sự gì không?"
Vinh Cẩn Du nghe thấy Tuyệt Vu Song đề cập đến mục đích lần này, bây giờ mới hỏi đến tình hình phụ mẫu của mình gần đây thế nào, nếu không hỏi thì thật không đúng đạo lý. Lại nói đến nhiều năm không gặp, chung quy cũng là người sinh ra nuôi dưỡng Vinh Cẩn Du kia, trước sau vẫn là máu mủ tình thâm.
"Lão gia cùng phu nhân vẫn luôn mạnh khỏe, trong phủ cũng không có phát sinh đại sự gì, những năm gần đây coi như bình yên."
Những năm gần đây, Thánh thượng chăm lo việc nước, dân chúng cũng an cư lạc nghiệp, khắp nơi đều là cảnh tượng thịnh thế phồn vinh. Chỉ là trong triều đình vẫn thường xuyên có một vài người đấu đá lẫn nhau nhưng chung quy vẫn không có mấy người dám trêu trọc Vinh Vương gia, Tuyệt Vu Song cũng là thành thật trả lời.
Vinh Cẩn Du tựa như có chút đăm chiêu, nói: "Được, vậy là tốt."
Vinh Cẩn Du vẫn không nói gì về chuyện hồi kinh hay là không, cứ luôn thản nhiên như trước hỏi về một vài vấn đề vụn vặt trong phủ, ngược lại làm cho Tuyệt Vu Song lo lắng không thôi, chỉ sợ rằng thiếu gia quá quen những ngày nhàn vân dã hạt*, trong lòng không muốn trở về Vương phủ.
*Nhàn vân dã hạc: hình dung người nhàn tản, không chịu gò bó, không màng danh lợi.
Tuyệt Vu Song thấy thiếu gia vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, lại quỳ xuống nói: "Xin thiếu gia trở về cùng thuộc hạ. Lão gia cùng phu nhân nhớ nhung đã lâu, vẫn đang ở trong nhà chờ, vạn mong thiếu gia lấy đại cuộc làm trọng."
Vinh Cẩn Du vẫn không trả lời, cũng không có hành động gì cả, nàng chỉ là nhìn về hướng Đông Bắc Kim Lăng ngẩn người.
Tình yêu này nàng cũng tự mình thừa nhận, chỉ là Cố Nhạ Nhan vừa đi trái tim Vinh Cẩn Du tựa như được buông thả, nói chung vẫn cảm thấy có chút trôi nổi vô định. Nàng ban đầu là muốn vụng trộm hồi kinh một chuyến để đi thực hiện ước hẹn tháng chín này, cho dù là Vinh Vương phủ phải người tới tìm cũng không nhanh như vậy có thể tìm được mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc này, bản thân vẫn là xem nhẹ hiệu suất làm việc của Vương phủ.
Ngày này chung quy vẫn sẽ tới, trốn không thoát, cũng trốn không được. Đây chính là số mệnh.
Vinh Cẩn Du khẽ xoay người, nói: "Được, ta sẽ trở về, khi nào thì khởi hành?"
Qua một lúc, Vinh Cẩn Du mới đưa ra quyết định khó khăn này. Quyết định lúc này đây đã vô tình đem nàng cùng Cố Tư Mẫn cả đời trói chặt với nhau.
Tuyệt Vu Song thấy thiếu gia đã đáp ứng, nói: "Tất nhiên là càng sớm càng tốt, nếu như thiếu gia không có việc gì khác, vậy ngày mai chúng ta liền khởi hành."
Tuyệt Vu Song thật sự là hận không thể lập tức khởi hành đây, vừa rồi thiếu gia do dự lâu như vậy, nàng sợ một hồi ngài ấy sẽ thay đổi tâm ý. Nếu như vậy, mình cũng không thể mạnh mẽ trói ngài ấy đem trở về.
"Được, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, trước khi đi ta còn muốn giao phó một vài việc."
Vinh Cẩn Du vừa nghĩ đến phải đến kinh thành trêu chọc thị phi, liền cảm thấy có chút vô lực. Nhưng việc này cũng không thể tránh khỏi, chỉ có thể vui vẻ đón nhận mà thôi.
"Vâng, thiếu gia nếu có việc gì cũng có thể phân phó cho ta làm." Nhóm người Tuyệt Vu Song thấy thiếu gia nhà mình khẽ gật đầu, liền tự lui xuống nghỉ ngơi.
Đợi nhóm người Tuyệt Vu Song đi xa, Hoa Nhan mới hỏi về chuyện nhà của Vinh Cẩn Du, nói: "Chuyến này về nhà, phải mất bao lâu?"
"Ta cũng không biết, lần này trở về sợ là phải mất rất lâu mới có thể quay lại." Vinh Cẩn Du vừa nói vừa lắc đầu.
Hoa Nhu tựa như sầu não, nói: "Không thể sớm quay lại sao? Trong nhà ngươi..."
Hoa Nhu có chút khổ sở, thật vất vả Cố Nhạ Nhan mới đi thế nhưng bây giờ Vinh Ngọc cũng phải rời đi luôn.
Vinh Cẩn Du cắt ngang câu hỏi của Hoa Nhu, nói: "Đừng hỏi, có một số việc đối với các người mà nói không biết mới là tốt nhất, nên biết chung quy cũng sẽ biết. Sớm trở lại sợ là không được, người trong giang hồ thân bất do kỷ*."
*Thân bất do kỷ: không thể làm theo ý mình.
Vinh Cẩn Du bây giờ vẫn không muốn cho Hoa Nhan cùng Hoa Nhu biết về thân phận của mình quá sớm, cứ để cho các nàng tự mình suy đoán là được, có một số việc các nàng vẫn không nên biết rõ.
Hoa Nhan cùng Hoa Nhu nghe được lời này, trong lòng dĩ nhiên đã rõ. Cũng biết thân phận của Vinh Ngọc không phải tầm thường, với biểu hiện cũng kính của những nữ tử vừa rồi mà nói, người trong nhà tất nhiên không phải là phú quý bình thường. Trong kinh thành đa số đều là quan lớn, Vinh Ngọc lại không muốn người khác hỏi nhiều, e rằng thân phận này cũng không tiện nói rõ. Nếu là vì muốn tốt cho nàng vậy nàng cũng sẽ không hỏi nhiều. Mặc kệ thân phận của Vinh Ngọc là gì, đối với các nàng mà nói thì chung vẫn là Vinh Ngọc, là bằng hữu mà thôi.
Hoa Nhan hiểu rõ cười, nói: "Vậy, chúc ngươi sớm ngày trở về."
Hoa Nhan thấy vậy cũng không còn lời nào để nói, cái gì cũng không thể biết thì có khả năng chúc cái gì đây?
Hoa Nhu ngược lại không nói lời nào, chỉ là ôn nhu nhìn ngắm, tựa như cái nhìn này sẽ đem Vinh Ngọc khắc sâu vào trong lòng.
"Được, vậy Tây Tử Các đành nhờ hai nàng trông coi." Vinh Cẩn Du nói xong liền đùa giỡn với hai người Hoa Nhan, Hoa Nhu làm cho các nàng phải che miệng bật cười, không còn lời nào để nói.
Kinh Nhược Ly cũng thở dài, nói: "Ban đầu ta còn cho rằng ngươi có thể ở Hàng Châu nhiều thêm mấy ngày, không nghĩ tới phải đi nhanh như vậy."
Kinh Nhược Ly cũng chút phiền muộn, mấy ngày nay bản thân nếu không phải ở trong Tây Tử Các này của Vinh Cẩn Du, chỉ sợ cũng đã sớm bị người của phụ thân phái tới bắt về.
Vinh Cẩn Du giả vờ ngạc nhiên, hỏi: "Làm sao, Kinh Việt ngươi không muốn cùng ta hồi kinh?"
"Đó là đương nhiên, ta thật vất vả mới có thể trốn thoát khỏi phụ thân ta, sao lại có thể tự chui đầu vào lưới?" Kinh Nhược Ly có chút đắc ý cùng vui sướng nho nhỏ khi người gặp họa.
"À, thì ra ngươi không muốn cùng ta trở về sao?" Vinh Cẩn Du giả vờ làm ra vẻ thất vọng, lại liếc mắt nhìn Kinh Nhược Ly một cái, sau đó nhắc tới bạch y tiên tử kia: "Ai, ta vốn là muốn ngươi cùng ta trở về, như vậy hẳn là có thể tìm được bạch y tiên tử kia nhanh hơn. Không nghĩ rằng ngươi cũng không nóng vội, như thế cũng tốt, tránh cho Tiêu Duẫn phải bận rộn."
Kinh Nhược Ly sốt sắng, hỏi: "A, sao vậy? Tiêu Duẫn đã tra ra được gì sao? Nói cách khác nàng là người ở kinh thành?"
Kinh Nhược Ly vừa nghe đến bốn chữ 'bạch y tiên tử' này, liền có chút kích động.
Vinh Cẩn Du vẻ mặt suy tư, phân tích nói: "Đúng vậy, nhưng bây giờ nàng có ở kinh thành hay không ta cũng không biết. Ta chỉ biết rằng với võ công của nàng thì chín mười phần là bái sư học nghệ, nếu đã bái sư học nghệ thì tất nhiên sẽ là môn hạ của một đại sư võ công cao cường. Đại môn phái trên giang hồ này, nếu muốn điều tra thật ra cũng không khó. Nữ tử này lại từng xuất hiện ở phụ cận kinh thành, như vậy cũng không thể chắc chắn rằng nàng sẽ thường xuyên đến kinh thành."
Vinh Cẩn Du bình tĩnh phân tích một chút về cái nhìn của mình, tung ra con mồi chờ cá đến mắc câu.
Kinh Nhược Ly nghe Vinh Cẩn Du phân tích như vậy, hai mắt sáng lên, nói: "Đúng vậy, có đạo lý, Tiêu Duẫn trước kia cũng xem như là người trong giang hồ, nếu hắn giúp ta đi đến các đại môn phái hỏi thăm một chút nói không chừng sẽ tìm được, còn nếu như có thể ở kinh thành gặp được vậy tất nhiên không còn gì sánh bằng. Cứ như thế đi, ngày mai ta cùng ngươi trở về."
Quả nhiên, Vinh Cẩn Du vừa nhắc tới bạch y tiên tử thì Kinh Nhược Ly liền bị lừa. Bất quá nàng ấy cũng đã vô cùng nghiêm túc suy nghĩ đến những lời phân tích dưới góc nhìn của Vinh Cẩn Du, cảm thấy khả năng xảy ra rất cao cho nên mới nguyện ý trở về.
"Được, chúng ta đều tự trở về thu dọn hành trang đi." Vinh Cẩn Du vừa nói xong, các nàng đều tự trở về thu dọn hành trang.
Được gã gia đinh dẫn đường, nhóm người Tuyệt Vu Song quay về phòng xong vẫn còn chưa kịp thở, Đông Phương Nguyệt Sắc lại bắt đầu thắc mắc: "Đại tỷ, Tây Tử Các này thật sự là do thiếu gia mở sao?"
"Đúng vậy, đây là chuyện quá rõ ràng, thiếu gia còn tự mình thừa nhận." Tây Môn Trạch Nhã trả lời, kỳ thực tất cả các nàng cũng đều có chút buồn bực, thiếu gia tại sao lại chạy đến Hàng Châu này mở thanh lâu vậy chứ.
Các nàng bị Đông Phương Nguyệt Sắc dẫn dắt, tất cả lại bắt đầu thảo luận về vấn đề này.
Thời điểm bình thường khi thám thính tình báo, Hoa Ảnh cũng không ít lần đến thanh lâu ở kinh thành. Trong lòng nghi hoặc lại hỏi: "Vậy vì sao thiếu gia lại mở thanh lâu ở Hàng Châu này? Kinh thành không tốt hơn sao?"
Nếu muốn thám thính tình báo gì đó, đại khái có thể mở ở kinh thành. Nơi đó tập trung tin tức, hơn nữa chuyện lớn nhỏ đều trước hết là từ kinh thành truyền ra, tại sao lại mở ở Hàng Châu cơ chứ?
Nếu muốn nói là kiếm tiền, với gia thế này của thiếu gia thì căn bản sẽ không cần đến chút tiền này. Hơn nữa thiếu gia từ nhỏ đã là cẩm y ngọc thực, ngài ấy không quan tâm quyền thế cũng không ham phú quý, bây giờ không chỉ nổi hứng mua bán mà còn mở thanh lâu, điểm ấy làm cho các nàng vô cùng khó hiểu.
*Cẩm y ngọc thực: ý chỉ cuộc sống giàu sang.
"Có lẽ là do phong cảnh tú lệ của Hàng Châu này đi, lại nằm cạnh Tây hồ, thiếu gia chúng ta vẫn giống trước đây không có việc gì liền thích ngồi ngắm cảnh cùng phơi nắng." Nam Cung Mạt Vi nói ra quan điểm của mình, chính nàng cũng cảm thấy phong cảnh của Hàng Châu so với kinh thành đương nhiên là đẹp hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, Mạt Vi có lẽ nói đúng, chính là bởi vì thiếu gia không quan tâm quyền thế và không ham phú quý, nơi này lại cách xa Hoàng đế cho nên mới chọn đây làm đường lui của mình." Vẫn là đại tỷ Tuyệt Vu Song suy nghĩ thấu đáo, vừa nói ra liền đúng.
Mọi người nghe đại tỷ nói như thế, cũng đều gật đầu phụ họa tỏ vẻ đồng ý.
Bất quá Tuyệt Vu Song lại nói: "Đây đều là chuyện riêng của thiếu gia, chúng ta chỉ cần nhớ kỹ phụ tá thiếu gia cho thật tốt là được. Có một số việc chỉ nên tự mình biết, sau này nên đừng nhắc lại nữa."
Tuyệt Vu Song vừa mới nói ra sự thật mình biết được, lại lập tức nghiêm túc nhắc nhở mọi người, cái gì nên quản nên nói, cái gì không nên quản không nên nói, đương nhiên là muốn giữ kín miệng, đều tự chôn sâu trong lòng mình mình, không được đề cập tới.
"Vâng." Đông Phương Nguyệt Sắc thè lưỡi đáp, nàng tất nhiên biết, lời này của đại tỷ chính là muốn nhắc nhở các nàng.
"Vậy đều sớm nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải khởi hành về Vương phủ."
Chỉ mong trên đường trở về này đừng xảy ra sóng gió gì nữa. Tuyệt Vu Song nhìn mọi người rời đi, cũng tự mình trở về phòng, trong lòng không khỏi suy đoán thiếu gia gặp chuyện là do người nào sai sử.
- -------------Hết chương 43---------------
Editor có vài lời muốn nói:
Xin lỗi mọi người hôm qua có chút việc nên không thể đăng chương mới được. Mọi người đọc xong thì cho mình xin một vote để tiếp thêm tinh thần nha.