Sáng sớm, Lãnh Hạo Dạ, Tập Nghị, Sở Lưu Tô cùng Lục Nhiễm Trần liền theo Công chúa, Phò mã xuất môn. Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn cưỡi ngựa đi trước, mấy người bọn họ vẫn duy trì khoảng cách không xa phía sau.
Nhóm người Vinh Cẩn Du thúc ngựa đi từ từ, nàng nhìn cảnh sắc xung quanh, liền ngâm thơ:
"Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô,
Thảo sắc dao khan, cận khước vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xứ,
Tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô."
- -------------------------------------------
*Dịch nghĩa:
Mưa phùn làm đường đi bóng loáng,
Từ xa nhìn như có màu cỏ, lại gần chẳng có gì.
Đây là lúc đẹp nhất của mùa xuân trong một năm,
Vì khắp kinh đô các hàng liễu như mờ trong sương khói.
(Sơ xuân tiểu vũ - Hàn Dũ)
- -----------------------
Cố Tư Mẫn nghe xong, cười nói: "Không nghĩ tới, hôm nay du ngoạn lại làm Phò mã nổi lên thi hứng."
Cố Tư Mẫn không dấu vết đánh giá địa hình xung quanh, kỵ mã đi chậm hơn nửa ngày mới tiến vào địa giới núi Thanh Hoa.
Vinh Cẩn Du cũng cười cười, nói: "Nào có, chỉ là có chút hoài niệm mà thôi, nhiều năm qua không nhìn thấy cảnh xuân sắc của thành Trường An."
Lần này cùng Cố Tư Mẫn du ngoạn, thả lỏng tâm tình, không có áp lực cùng gánh nặng, Vinh Cẩn Du cho rằng lần này là ước hội, tuy rằng có một đống bóng đèn lớn đi theo nhưng vẫn rất vui mừng cùng thích ý.
Cố Tư Mẫn nhìn nhìn Vinh Cẩn Du, đề nghị nói: "Núi Thanh Hoa là ngọn núi cao nhất đại đỉnh kỳ bạt vĩ tuấn, đại đỉnh nam rộng ước chừng khoảng một cây số, là nơi Hoàng đế tiền triều xuất cung tiêu khiển mùa hè - Thuý Vi Cung, năm đó thánh tổ hoàng đế đoạt được thiên hạ, vẫn duy trì tu kiến Thuý Vi Cung. Sắp đến buổi trưa, không bằng chúng ta tìm gian chùa chiền nghỉ ngơi, dùng ngọ thiện xong rồi đến đó ở vài ngày, Phò mã cảm thấy thế nào?"
Người này thật đúng là vô ưu, không có tâm cơ, đợi bên ngoài một lúc lâu ngay cả thành phủ cũng đều không có.
Cố Tư Mẫn nhìn vẻ mặt vui sướng của Vinh Cẩn Du, dáng vẻ thật sự vui sướng, lắc đầu mỉm cười, không khỏi nghĩ rằng phần bản tính lạnh nhạt này, nàng ấy còn có thể giữ được bao lâu?
Đợi khi các nàng dùng xong ngọ thiện, nghỉ ngơi một lát liền tiếp tục đi lên đỉnh núi. Ngay lúc các nàng đang một đường chậm rãi đi vào sơn cốc, một bảo mã đột nhiên vụt qua... Chỉ một thoáng bụi đất bay đầy trời.
Điều này khiến cho Vinh Cẩn Du không khỏi cảm thán, con ngựa kia mã tốc ít gì cũng phải một trăm hai mươi đi? May mắn là cổ đại, vượt quá tốc độ cũng sẽ không bị phạt tiền.
Vinh Cần Du đang nghĩ về chuyện của bảo mã, lại thấy phía trước có một đoàn người bước ra, người người trong tay đều cầm theo đao thương côn bổng, còn có song tiết côn, xem ra vùng này có thổ phỉ cường đạo.
Vinh Cẩn Du nhìn nhìn Cố Tư Mẫn, hỏi: "Cố cô nương, tuần tra trị an phụ cận kinh thành này vẫn luôn không tốt như vậy? Hay là do chúng ta xui xẻo thế?" Vinh Cẩn Du nhìn về phía Cố Tư Mẫn, điều này làm cho nàng lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở Hàng Châu.
Cố Tư Mẫn nhịn không được mỉm cười, nói: "Ta làm sao biết được, xem ra ngươi có vẻ đáng giá, nếu bọn họ có thể trói được một người như ngươi lại đã có thể làm giàu một đám người."
Cố Tư Mẫn nghe thấy Vinh Cẩn Du vui đùa, dường như oán giận, lúc trêu nàng ấy, nàng còn hơi nghiêng đầu giải vờ như đang đánh giá nàng ấy từ trên xuống dưới một phen.
Vinh Cẩn Du nhìn Cố Tư Mẫn cười khặc khặc, nói: "Cố cô nương, nàng so với ta càng đáng giá hơn."
Ha ha, cho dù giáo viên toán học tiểu học của ta chết sớm, toán học là do giáo viên ngữ văn dạy, nhưng cũng sẽ không tính sai đi. Tiểu vương gia cộng thêm Phò mã cộng thêm Hộ Bộ Thượng Thư đây chính là mua một được thêm hai danh hiệu, bất quá cũng không thể so với một Công chúa chính hiệu.
Vinh Cẩn Du cười khặc khặc, bộ dáng ngây ngốc nhưng thật ra cũng khiến cho Cố Tư Mẫn nở nụ cười khanh khách.
"Ai u, lão, cô nàng này dáng vẻ không tệ." Một tên thủ hạ của đối phương nhìn thấy Cố Tư Mẫn nở nụ cười, hai mắt liền sáng lên theo sau lão đại bọn họ nói.
"Cút, thằng nhãi con chó chết, người này làm sao tới lượt mày lên tiếng, hả?" Không ngờ rằng lão đại bọn hắn đột nhiên chau mày, tức giận mắng một tiếng, sau đó đuổi hắn qua một bên.
Lão đại sơn tặc kia nhìn mấy người các nàng, nhếch miệng cười, nói: "Các ngươi muốn tự mình thúc thủ chịu trói? Hay là chờ mấy đại ca chúng ta tự mình động thủ đây?"
Lão đại sơn tặc bên này thấy bọn họ chỉ có vài người liền bỡn cợt nói, muốn không cần tốn nhiều sức, lấy nhiều người khi dễ ít người, làm cho bọn họ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Ánh mắt Cố Tư Mẫn híp lại, trong ánh mắt hẹp dài biểu lộ khinh thường hèn mọn, nói: "Hừ, khẩu khí cũng không nhỏ. Lưu Tô, ngươi đi giúp ta giáo huấn một chút những tên có mắt như mù này."
"Vâng, chủ tử." Sở Lưu Tô tuân lệnh, liền cầm kiếm một mình đi qua chiến đấu.
Đánh nhau một lúc chưa được mấy chiêu, không ngờ rằng Lưu Tô thế nhưng lại bại bởi đối phương, còn để thất thủ bị bắt. Đám sơn tặc kia lại được thế, khinh bỉ cười nói: "Ui ~, tiểu nương tử thân thủ không tệ, bất quá ở trước mặt chúng ta vẫn không chịu nổi một kích."
"Ngươi!" Lục Nhiễm Trần đang muốn phản bác, lại nghe lão đại sơn tặc kia nói tiếp: "Ngươi cái gì mà ngươi, các ngươi chỉ có mấy người thôi sao? Cùng lên đi?"
"Hạo Dạ, Nhiễm Trần, Tập Nghị, các ngươi cùng lên đi." Cố Tư Mẫn thản nhiên phân phó, phảng phất đây chỉ là luận võ bình thường, không vấn đề gì cả. Thắng thua cũng chỉ là vấn đề mặt mũi, một chút cũng không liên quan đến an nguy sinh mệnh.
Lão đại sơn tặc lại kiêu ngạo nhìn Vinh Cẩn Du, hô lớn: "Thế nào, không còn ai sao? Cái tên tiểu bạch kiểm kia, sao ngươi không đến đây khoa tay múa chân đi?"
Không ngờ rằng bọn họ là một nhóm cao thủ thế nhưng toàn quân bị diệt, bị bắt lấy. Tên lão đại sơn tặc kia lại hò hét với Vinh Cẩn Du. Lúc này cũng chỉ còn lại Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn, một tiểu bạch kiểm, một thiếu nữ, thế nào cũng thấy hắn nên xuất thủ.
Vinh Cẩn Du lại đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó lại bắt đầu giả trang thành thư sinh: "Ai, ta là một văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, thân vô trượng vật, lại thêm từ nhỏ thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Làm sao có thể đánh thắng được một đám sơn tặc cường đạo các người đây? Các vị đề cao ta quá đi? Các vị đơn giản là cầu tài, bằng không, thả ta cùng nương tử nhà ta, chúng ta đưa tiền, các vị nghĩ sao?"
Ta chết mất, diễn quá giả, thế nhưng đều thua, bất quá võ công đám sơn tặc kia quả thật không thấp, nhưng đúng là bởi vì đám sơn tặc kia võ công không thấp, mới khiến cho Vinh Cẩn Du hoài nghi. Lại nhìn nhóm người Lục Nhiễm Trần đều hết sức che dấu chiêu thức, người thường, người võ công thấp kém nhìn không ra, còn bản thân có thể không nhìn ra được sao? Dấu hiệu rõ ràng như vậy nếu như bản thân cũng nhìn không ra, vậy thật sự chính là bị mù. Hơn nữa, rất cẩu huyết, lại là sơn tặc cường đạo. Bất quá, phía sau những chuyện nhìn như hết thảy bình thường, thường thường đều lộ ra quỷ dị không tầm thường, huống chi, bọn họ thua rất không tầm thường, đừng nói là sơn tặc cường đạo võ nghệ cao cường, cho dù đối địch với đại nội cao thủ cũng có thể đánh ngang tài cân sức, tuyệt đối không thất bại.
Bất quá, Vinh Cẩn Du nhìn Cố Tư Mẫn tươi cười vô cùng ái muội với nàng nói một tiếng 'ta cùng nương tử nhà ta', ngược lại làm cho Cố Tư Mẫn hơi hơi đỏ bên tai.
Người này không thể đổi chiêu nào mới mẻ hơn một chút sao? Mỗi lần gặp chuyện đều giả trang văn nhược thư sinh, đây là lần thứ mấy rồi, không biết chán sao? Cố Tư Mẫn khẽ khinh bỉ liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, nói: "Vậy không bằng để ta đi thử xem."
Cố Tư Mẫn nói xong liền liếc mắt nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du vẫn còn đang nghi ngờ, rút kiếm dưới ngựa. Quả nhiên, không quá ba chiêu cũng thất thủ bị bắt.
Lão đại sơn tặc cười khoái chí, nói: "Ha ha ha, ta còn cho rằng các ngươi rất hại, người đâu, trói bọn họ lại đem về sơn trại cho ta."
Không ngờ rằng, lão đại sơn tặc kia lại còn là một tên chủ thương hương tiếc ngọc, lập tức phân phó với nhóm chó săn phía sau: "Nhóm tiểu nương tử không cần trói thật chặt, trói nhẹ cổ tay tránh làm bị thương các nàng. Ngoại trừ áp trại phu nhân của bổn đại vương, trở về xong, các huynh đệ cũng có thể lập gia đình."
Lão đại sơn tặc thoải mái cười xong, ra lệnh một tiếng, các nàng đều bị dẫn đến — Hoa Đào Trại. Gần tới hoàng hôn, bọn họ đều bị nhốt tại... khà khà ~ ~, trong phòng chứa củi.
"Quao ~~~, Hoa Đào Trại..." Thấy mọi người không nói chuyện, Vinh Cẩn Du liền kinh thanh thét chói tai.
Nửa ngày, Lục Nhiễm Trần đột nhiên hỏi: "Phò mã có phải cảm thấy đó thật sự là một cái tên rất thô tục không?"
Vinh Cẩn Du lại sợ hãi kêu lên: "Quao ~~~, thật tối, đưa tay không thấy năm ngón tay."
Vinh Cẩn Du cọ cọ, rốt cuộc cọ đến bên cạnh Cố Tư Mẫn. Bất quá, nàng vừa mới lên tiếng, không ai an ủi, không ai hỏi thăm, liền nói mấy câu hợp với tình hình như vậy. Làm cho nhóm người Cố Tư Mẫn dở khóc dở cười, cảm thấy bất lực.
Lục Nhiễm Trần lại rối rắm, trả lời: "Phò mã, nếu hiện tại có đèn, ngài có thể thấy được năm ngón tay của bản thân sao?" Năm ngón tay? Tay đều bị trói thành bánh chưng phía sau người, năm ngón đâu ra chứ.
Lục Nhiễm Trần lại bắt đầu chèn ép Vinh Cẩn Du, nàng xem ra cũng phát hiện Phò mã này có đôi khi giả vờ cũng thật giống, trong lời nói vẫn còn ý khác. Từ lúc nàng phát hiện chuyện Vinh Cẩn Du nhìn lén Cố Tư Mẫn tắm rửa về sau, thỉnh thoảng vẫn sẽ chèn ép. Bất quá ở trước mặt Công chúa, nàng thật ra cũng không dám làm càn quá mức.
Một thân ảnh lén lút đi theo từ khi nhóm người Cố Tư Mẫn ra khỏi thành, xuất hiện trong phòng lão đại sơn tặc, nói với hắn: "Lý Cường, làm không tệ, ngươi phái người trông coi, bây giờ ta phải đi thông tri chủ tử."
Lão đại sơn tặc Lý Cường uống một hớp rượu lớn, lại cười khằng khặc với người nọ, đảm bảo nói: "Được, ngươi đi đi, người, ta khẳng định sẽ trông coi, ngươi nhớ kỹ phải trả công cho lão Lý ta."
"Được, đó là tất nhiên, hôm nay ngươi bắt được người này, xem như ngươi lập công đầu." Người nọ nói xong, liền tung người rời đi báo tin.
Sau đó không lâu, bên trong phòng chứa củi tối đen xuất hiện một tia sáng mỏng manh chiếu từ trên nóc xuống.
Vinh Cẩn Du lại nhỏ giọng hô lên: "A, các ngươi nhìn kìa, phía trên có mặt người." Có chút hoảng hốt, nhưng nàng vẫn mơ hồ thấy được mặt người kia, giống như đã từng quen biết.
"Phò mã, trên nóc làm sao có mặt người được? A, thật sự có mặt người." Lục Nhiễm Trần đang muốn nói Vinh Cẩn Du lại nói đùa sao, không nghĩ tới nàng vừa ngẩng đầu nhìn, thật sự có mặt người thấp thoáng trên nóc phòng.
Không bao lâu, một dáng người thấp bé từ trên nhảy xuống, nói: "Thiếu gia, cuối cùng ta cũng tìm được ngài. Thật là, nhốt ở đâu không nhốt lại nhốt trong phòng chứa củi, thật khó tìm."
Vinh Cẩn Du vừa được cởi trói, lập tức ôm bế Hoa Ảnh, đắc ý hô lên: "Hoa Ảnh, thân nhân của ta ơi ~~~, bất quá, sao ngươi lại ở đây?"
Hoa Ảnh vừa mới cởi trói cho Vinh Cẩn Du xong, Vinh Cẩn Du lập tức biến thành đứa nhỏ, lại bắt đầu đắc ý, bất quá nàng bế Hoa Ảnh một chút, hành động này ở hiện đại thoạt nhìn rất bình thường, thế nhưng hành động này lại làm cho Cố Tư Mẫn bên cạnh nàng đột nhiên bộc phát hàn ý."
Hoa Ảnh lúc trước đã từng trà trộn võ lâm, là người thường xuyên xuất hiện ở những trường hợp nguy hiểm. Cố Tư Mẫn quanh thân lộ ra hàn ý nàng liền thấy được. Hoa Ảnh nhanh chóng vọt sang một bên vừa giúp mọi người mở trói, vừa nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Thiếu gia, ta là tới cứu ngài, à còn có Công chúa nữa, sơn trại này thật sự biến thái, nơi nơi đều là nhà xí, đúng rồi, Tiêu Duẫn vẫn còn ở phía trên, ta gặp hắn trên đường."
Hoa Ảnh vốn nói là tới cứu thiếu gia xong, kết quả nhìn thấy ánh mắt thiếu gia loạn chuyển mới nghĩ tới hàn ý toả ra quanh thân Công chúa, các nàng cũng ở đây, lập tức sửa miệng.
"Tiêu Duẫn vẫn còn ở phía trên? Không sao, cứ để cho hắn đợi ở trên kia đi, Hoa Ảnh ngươi cứ ở lại đây đi." Vinh Cẩn Du vừa nói xong, Tiêu Doãn ở phía trên nghe được, lập tức đặt mái ngói về chỗ cũ, ở trên nóc chờ.
Hoa Ảnh khó hiểu, hỏi: "Vì sao vậy?"
Nàng tới sau dĩ nhiên không biết nguyên nhân, vừa rồi Tiêu Duẫn ở xa xa nhìn, đương nhiên hắn biết võ công của nhóm người Lãnh Hạo Dạ, thấy tất cả bọn họ đều thất thủ bị bắt, xem ra có nguyên nhân, liền muốn chờ lên núi rồi lại hỏi nguyên nhân, đúng lúc hắn gặp được Hoa Ảnh tới bảo hộ thiếu gia một bước, cho nên kêu nàng cùng nhau đi lên.
Vinh Cẩn Du lắc đầu, nhún vai, không trả lời Hoa Ảnh, lại trở về ngồi bên cạnh Cố Tư Mẫn. Nàng cũng không biết Cố Tư Mẫn muốn làm gì, cũng không muốn hỏi nhiều, cho nên chỉ có thể chờ, chờ xem Tư Mẫn muốn làm gì.
Trời đã tối, bên này, lão đại sơn tặc thấy người nọ đã đi xa, xác nhận sẽ không quay lại nữa, liền dẫn theo tùy tùng đi đến phòng chứa củi.
Tên lão đại sơn tặc kia mở cửa phòng chứa củi, liền quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ Trần Đông tham kiến Công chúa, Phò mã."
Người tên Trần Đông kia tuy rằng cung kính nhưng khi ánh mắt hơi đảo qua Vinh Cẩn Du, liền không mang chút khách sáo nào, hiển nhiên là vì hành động có hơi hèn mọn, nhát gan vừa rồi của Vinh Cẩn Du. Hắn nghĩ rằng Công chúa dũng cảm cơ trí như vậy, thế nhưng lại chiêu một tiểu bạch kiểm không có can đảm làm Phò mã cơ chứ? Ai, thật sự không xứng với tài hoa của Công chúa.
Cố Tư Mẫn đứng dậy, nhìn ánh trăng sâu thẳm bên ngoài, thản nhiên hỏi: "Mọi chuyện đều an bài ổn thỏa chứ?"
Trần Đông kia lập tức trả lời: "Vâng, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ bọn họ đến đây."
"Đại ca, đại ca, không tốt, bên ngoài đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, cũng không phải người của sơn trại chúng ta, ai, sao lại có thêm một người nữa?" Lâu la kia vừa rồi nói Cố Tư Mẫn xinh đẹp, thấy bên ngoài xuất hiện không ít người, liền muốn đến đây nói cho lão đại bọn hắn. Không ngờ rằng nơi này cũng nhiều thêm một người.
"Ngươi nói là nàng? Vậy xuống địa phủ hỏi lão đại các ngươi đi." Lúc này Trần Đông xoay qua chỉ vào Hoa Ảnh hỏi hắn, thấy hắn gật đầu, ánh mắt cùng âm thanh lập tức trở nên xót xa, một bên nói, một bên rút đao cắt qua cổ họng hắn, đưa hắn quy thiên.
Trần Đông xử lý xong thủ hạ kia liền kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra diện mạo thật sự, hắn thấy Cố Tư Mẫn nhìn tên thủ hạ kia, lập tức giải thích: "Tên kia là thủ hạ của lão đại sơn tặc Lý Cường, sợ không thể gạt được những kẻ đến điều tra cho nên lúc trước chưa giết hắn."
"Được, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta xuất phát." Lúc này, vừa đến thời gian, Cố Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn trăng rằm, hạ lệnh xuất phát.
"Vâng." Mọi người đồng thanh trả lời, sau đó ra khỏi phòng chứa củi. Tiêu Doãn cùng Hoa Ảnh cũng không nói tiếng nào đi theo Vinh Cẩn Du, sợ nàng sẽ xảy ra sơ suất.
- -----------------------------
Lúc này, trên giữa sườn núi nhanh chóng xuất hiện một đội nhân mã đang trên đường vội vàng đến.
"Lam Tại, phía trước còn cách bao xa?" Hai người dẫn đầu cưỡi ngựa cầm đèn lồng mở đường, Cố Hàm cùng Lam Tại cưỡi ngựa theo sau, phía sau cũng có không ít nhân mã cầm đuốc đi theo, hướng thẳng đến Hoa Đào Trại.
Lam Tại nhìn dấu hiệu bên cạnh, nói: "Chủ tử, không xa, qua sơn đạo nhỏ này sau đó rẽ phải sẽ đến."
Hừ, Cố Tư Mẫn ngươi tuy có mưu lược nhưng lại không có võ công, còn không phải ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói sao. Cố Hàm trong lòng cười lạnh, cười Cố Tư Mẫn thất sách, cười Cố Tư Mẫn thất bại.
Ngày đó ở Hàng Châu, nhóm người Lãnh Hạo Dạ đem tất cả thích khách diệt khẩu, chuyện Cố Tư Mẫn biết võ công vẫn gạt được những người không biết như cũ, lại làm cho đám người tam hoàng tử xem nhẹ mưu tính cùng năng lực của nàng.
Bọn họ vừa mới đến cổng Hoa Đào Trại, Lam Tại liền kinh ngạc hô lên: "Cửa sao lại mở ra? Người đâu, nhanh vào bên trong xem thử." Vừa đến cổng Hoa Đào Trại, Lam Tại liền phát hiện không hích hợp, lập tức phái người tiến đến tra xét.
Đó là bởi vì nhóm người Cố Tư Mẫn đã đi rồi, nơi này cổng mở rộng, không một bóng người.
"Chủ tử, bên trong trống rỗng, không có một ai." Không bao lâu, mọi người ngồi trên ngựa chờ tin tức, chợt nghe thấy tin tức của người đi vào điều tra mang về.
"Cái gì? Không có người." Cố Hàm cùng Lam Tại cơ hồ là cùng lúc hỏi ra, kinh ngạc hô lên.
Lam Tại vừa đoán ai là người cứu các nàng, vừa khuyên chủ tử trước cứ rút lui: "Nguy rồi, chẳng lẽ là được người cứu? Chủ tử, an toàn là trên hết, chúng ta rút lui trước đi.
Cố Hàm do dự một lúc, nói: "Được, rút lui."
Được người cứu? Nếu thật sự đơn giản như vậy, ngược lại là chuyện tốt. Đừng nói đám sơn tặc kia không biết bổn vương là người đứng sau, cho dù bọn họ biết bổn vương là người đứng sau sai sử, Trường Nhạc cũng không có cách nào bẩm báo phụ hoàng, bổn vương tất nhiên cũng sẽ có lý do chối bỏ sạch sẽ. Nếu đám sơn tặc kia trong quá trình đánh nhau bị giết, như vậy miễn cho bổn vương tự mình động thủ, nhưng nếu xảy ra tình huống khác, vậy cũng khó mà nói được.
Cố Hàm một bên đoán nguyên nhân, một bên nghĩ đối sách, đang lúc bọn họ sốt ruột xuống núi trở về thành, khi qua sơn đạo nhỏ kia, lại nghe 'sưu, sưu' hai tiếng, hai người cầm lồng đèn phía trước kêu lên rồi ngã xuống đất.
Vừa rồi Cố Tư Mẫn thấy bọn họ đến đây, duỗi tay ra, Sở Lưu Tô liền đưa cung đến. Cố Tư Mẫn ngưng thần nín thở, đặt tay lên cung bắn ra hai mũi tên liên tiếp nhưng không bắn thẳng đến Cố Hàm. Nàng biết một mũi tên này tất nhiên không thể đả thương được Cố Hàm cùng Lam Tại, cho nên chuyển sang lấy mạng hai tên dẫn đường phía trước.
"Hí, hí." Hai người phía trước ngã xuống đất, ngựa kinh hách, lập tức vang lên liên tiếp những tiếng ngựa hí.
Cố Hàm cả kinh, vội la lên: "Người nào? Dám cả gan quấy phá lúc này? Cần gì phải dấu đầu lộ đuôi, không bằng trường đao minh kiếm ra đây đấu một trận."
Cố Hàm ghì ngựa, kéo dây cương, bồi hồi đứng yên, lại rút trường đao đoàn kiếm bên hông của thuộc hạ ra, cảnh giác nhìn tứ phía.
"Cố Tư Mẫn?" Cố Hàm giọng nói kinh ngạc nghi ngờ, lại hỏi tiếp: "Trường Nhạc, muội đây là ý gì?"
Trên sơn đạo nhỏ lập tức có rất nhiều cây đuốc sáng lên, ngồi trên ngựa ở giữa chẳng phải chính là Cố Tư Mẫn vừa rồi bọn hắn tìm không thấy sao, còn có Vinh Cẩn Du cũng ngồi trên một con ngựa bên cạnh nhìn.
Cố Tư Mẫn cười lạnh một tiếng, hỏi: "Ý gì? Tam ca nghĩ sao? Đêm hôm khuya khoắt, Tam ca đến đây làm chi? Chẳng lẽ là đến tìm Trường Nhạc sao?"
Cố Hàm, huynh còn mặt mũi hỏi ta đây là ý gì? Huynh ba lần bốn lượt không niệm tình thủ túc đẩy ta vào chỗ chết, hôm nay ta nhất định phải chấm dứt ân oán này.
Cố Hàm có chút kích động, hắn cho rằng Cố Tư Mẫn không biết ý định của hắn, liền giải thích: "Tam ca tất nhiên là tới tìm muội, ta nghe hạ nhân nói hôm nay muội đến núi Thanh Hoa này đạp thanh, nhất thời nhớ tới trên núi này có sơn tặc cường đạo, lo lắng suốt đêm dẫn theo người đến. Muội nếu không có việc gì, vậy Tam ca an tâm rồi."
Cố Tư Mẫn ngạo khí mười phần, cầm roi ngựa xoay qua chỉ vào tỳ nữ đang quỳ trên đất, hỏi: "Hạ nhân nói? Người Tam ca nói là nàng?"
Cố Hàm nương theo ánh sáng cây đuốc của Lục Nhiễm Trần, vừa thấy tỳ nữ kia, lập tức thề thốt phủ nhận, nói: "Nàng là người nào, bổn vương làm sao biết được? Trường Nhạc, muội đừng hòng lừa gạt ta."
Tỳ nữ quỳ xuống đất kia chính là tỳ nữ ngày đó Cố Tư Mẫn ở trong hoa viên hỏi nơi đạp thanh - Lan Tú.
Cố Tư Mẫn biểu tình hờ hững, hỏi: "Nếu Tam ca không biết người này, sao lại sốt ruột phủ nhận như vậy chứ? Việc này thật đúng là kì quái, bổn cung cùng Phò mã ra phủ đạp thanh, người biết chuyện này tổng cộng cũng không quá sáu người, ngay cả Nhiễm Trần các nàng cũng đến hôm nay trước khi rời phủ mới biết được chuyện này, xem ra hạ nhân Tam ca có thể so với hạ nhân bổn cung lại càng quan tâm tới an toàn cùng hành động của bổn cung nhỉ? Nếu nói như vậy, bổn cung có phải nên cảm tạ thật tốt Tam ca không đây?"
Cố Hàm, ngụ ý hôm nay của huynh như thế nào, ta và huynh trong lòng đều hiểu rõ, huynh cần gì phải mèo khóc chuột giả từ bi chứ?
Cố Hàm cả kinh, vẫn còn muốn giãy giụa, hắn lại phản bác: "Vậy thì liên quan gì đến ta, hôm nay ta xuất phát từ ý tốt, muội không cảm kích còn chưa nói, thế nhưng muội lại mang binh đến vây ta. Trường Nhạc, hành động bây giờ của muội là có ý gì?"
Cố Tư Mẫn, hôm nay muội nhất quyết phải buộc ta cá chết lưới rách sao? Xem ra, muội đã có chuẩn bị từ sớm, hẳn là muốn dụ ta mắc câu đúng không?
Cố Tư Mẫn cất giọng hỏi: "Tam ca, cơ hội chỉ có một lần, chỉ cần huynh thật tình hối cải, cải tà quy chính, ta nhất định sẽ tha thứ, chuyện cũ bỏ qua, thế nào?"
Hừ, nếu thật sự là như thế, ta thật ra muốn nhìn xem huynh còn gì muốn nói. Chẳng qua, Cố Hàm, cơ hội thật sự chỉ có một lần, sống hay chết, liền xem quyết định hôm nay của huynh.
Cố Tư Mẫn mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn Cố Hàm, đây là Cố Tư Mẫn niệm tình thủ túc, cho hắn cơ hội cuối cùng.
"Công chúa xin nghĩ kỹ lại, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ sợ Tấn vương hắn giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nay người thả hổ về rừng, tất có hậu hoạn." Lúc này Trần Đông ở bên cạnh khuyên can Công chúa, nhắc nàng ngàn vạn không nên nhất thời niệm thân tình mà thả cho Tấn vương một con đường sống.
Vinh Cẩn Du nghiêng mặt theo ánh sáng đuốc nhìn sang, nàng cũng không bỏ qua khoảnh khắc Cố Tư Mẫn khẽ cười lạnh chợt lóe qua kia. Nụ cười quỷ dị yêu mị như vậy là từ Cố Tư Mẫn lộ ra. Thế nhưng lại trong nháy mắt biến mất, không lưu lại dấu vết gì, tựa như Cố Tư Mẫn chưa từng thay đổi sắc mặt.
Nàng trong lòng âm u là vẻ tao nhã như vậy sao? Sao lại vẫn thật bình tĩnh, nàng làm sao có thể bình tĩnh được như thế chứ? Nàng trong lúc giơ tay nhấc chân, ngay cả khi giương cung giết người đều vẫn tao nhã như vậy.
Cố Tư Mẫn, quá khứ của nàng ta không kịp tham dư, chỉ mong tương lai của nàng đều có sự tồn tại của ta, nếu có thể, ta muốn bảo vệ nàng, ta muốn được làm hậu thuẫn mạnh mẽ vững chắc của nàng.
Vinh Cần Du ngày càng nhận ra rằng tuy Cố Tư Mẫn từ nhỏ được sủng ái nhưng cũng được giáo dục từ nhỏ, tâm lý sớm chịu ảnh hưởng sâu sắc mà trưởng thành, chịu ảnh hưởng sâu sắc của nền giáo dục phong kiến, tâm lý làm sao có thể không âu u như vậy? Nụ cười mang theo một chút quỷ dị yêu mị kia liên tục xuất hiện lặp lại trong đầu Vinh Cẩn Du, nàng không phải sợ hãi, mà là đau lòng, nàng đau lòng Cố Tư Mẫn phải chịu đựng tất cả, chuyện này đối với một người hiện đại vô ưu vô lo như nàng mà nói, khi còn bé chỉ đơn giản là học tập, học tập rồi lại học tập. Thế nhưng Cố Tư Mẫn lại sống trong một nền chính trị đầy âm mưu cùng ám toán, trải qua một tuổi thơ không hề thơ mộng, còn phải đối mặt với huynh đệ thủ túc tàn sát lẫn nhau, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một loại chua xót không thể giải thích được, điều này kiến nàng vô cùng đau lòng, muốn san sẻ mọi thứ với nàng ấy.
Lam Tại ở bên cạnh Cố Hàm khuyên nhủ: "Chủ tử, lấy lùi làm tiến không phải không thể. Chúng ta cứ giả vờ đầu hàng, nếu có thể giữ được tánh mạng sau này rồi lại trả thù cũng không muộn. Giữ được núi không lo không có củi đốt, hy vọng chủ tử cân nhắc mà làm."
Lam Tại bên kia cũng đang khắp nơi khuyên bảo Tấn vương Cố Hàm, hôm nay mưu kế tính sai, cũng chỉ có thể tìm đường khác, hiện tại bảo mệnh là quan trọng nhất.
Cố Hàm vung tay lên ý bảo Lam Tại câm miệng, hắn đem trường kiếm rút ra, chỉ vào Cố Tư Mẫn nói: "Chí không mạnh giả trí không đạt, Cố Tư Mẫn, muội ngày thường thay đổi như chong chóng, phúc thủ vi vũ*. Thế nhưng hiện tại lộc tử thuỳ thủ** là ai còn chưa biết được. Hôm nay ta cũng không giả vờ nữa, nhất định cùng muội phân cao thấp, cho dù có chết, bổn vương tuyệt đối không hối hận."
*Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ: chỉ sự thay đổi như chóng chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn.
**Lộc tử thuỳ thủ: ý nói tranh đoạt ngôi vua.
Cố Hàm muốn triệu tập nhân mã lúc trước mai phục vì sợ xảy ra sự cố bất ngờ, nói với Lam Tại: "Lam Tại, phóng tín hiệu."
Cố Tư Mẫn, mặc dù hôm nay ta đầu hàng muội sau này có thể sống tạm qua ngày, thế nhưng ta còn mặt mũi nào gặp người đây? Một nước đi sai thua cả ván cờ, Cố Hàm ta thua cũng là thua trong tay người Cố gia, không tính nhục nhã.
Lam Tại thấy chủ tử ý chí kiên quyết, buộc phải bất đắc dĩ vâng theo, nói: "Vâng." Nhưng Lam Tại phóng tín hiệu xong, đợi nửa ngày cũng không thấy ai đến.
Cố Tư Mẫn lúc này thấy Cố Hàm cho dù có chết cũng không hối cải, lạnh giọng nói: "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí*, huynh cần chi phải đau khổ cưỡng cầu? Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu**, Thái Phó không dạy huynh sao? Nhân mã lúc trước huynh mai phục sớm đã bị tiêu diệt toàn bộ."
*Chỉ người có góc nhìn, lập trường khác nhau thì có quan điểm khác nhau đối với cùng một sự việc.
**Khi điều gì đó đã được sắp đặt thì nó sẽ đến đúng thời điểm, không thể thay đổi.
Cố Tư Mẫn từ trên cao nhìn xuống Cố Hàm, nàng nở nụ cười, đó là nụ cười châm chọc, đó là nụ cười hèn mọn, cười hắn ngu ngốc, cười hắn không biết lượng sức, cười hắn mất đi thân tình.
Cố Hàm tức giận, nắm thật chặt trường kiếm, nói: "Thắng làm vua, thua làm giặc. Cố Tư Mẫn, bổn vương hôm nay cho dù chiến đấu đến chỉ còn một người cuối cùng cũng quyết không đầu hàng ngươi."
Cố Hàm giận dữ, từ nhỏ hắn đã không phục, không phục vì muội muội nhỏ tuổi hơn hắn lại được sủng ái như vậy, thông minh như vậy. Hắn hận, hận phụ hoàng hắn bất công, hận phụ hoàng hắn đối với mẫu phi hắn lạnh lùng vô tình, hắn càng hận việc phụ hoàng hắn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho muội muội Cố Tư Mẫn của hắn.
Cố Tư Mẫn nhíu mi thật chặt tựa như tức giận, nàng cười lạnh một tiếng, lại nói: "A, hay cho một nam nhi nhiệt huyết kỵ binh lưỡi mác. Chỉ tiếc, Tam ca ngươi lại không đem tài năng của ngươi dùng đúng chỗ, ngươi lại cố tình dùng nó để tương tàn thủ túc. Nếu ngươi vẫn cố ý muốn như thế, vậy ngươi rơi vào kết cục hôm nay cũng chẳng thể trách ai khác, chỉ có thể trách ngươi lòng tham quá sâu. Người đâu, không được để bất kỳ kẻ nào sống sót."
Ra lệnh một tiếng, đó chính là không để người nào sống sót, Cố Tư Mẫn nàng so với thái tổ Cố Thận năm đó luận về khí thế, về quyết đoán, về lãnh huyết vô tình sát phạt quyết đoán cũng không thua chút nào.
Trần Đông tuân lệnh, lập tức ôm quyền thở dài, nói: "Vâng, Công chúa anh minh." Trần Đông rút đao, mang binh đi thẳng xuống giết.
Vinh Cẩn Du lúc này ngơ ngác nhìn Cố Tư Mẫn, hỏi: "Công chúa thật sự muốn hạ lệnh không chừa người sống sao? Vậy mệnh lệnh này chẳng phải cũng bao gồm tam hoàng tử ở bên trong?"
Triết nhân đã từng nói: 'Trên thế gian, giết một người là tội phạm. Giết trăm ngàn người, là tướng quân. Giết mấy trăm vạn người, là lãnh tụ. Vậy Cố Tư Mẫn, nàng muốn giết bao nhiêu người đây?
"Bổn cung biết, Phò mã, điểm ấy tất nhiên là không cần nàng nhắc." Cố Tư Mẫn ánh mắt nhìn chằm chằm một mảnh chém giết phía dưới, ngữ khí lạnh lùng đến mức làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy xa lạ.
Vinh Cẩn Du yên lặng nhẹ giọng đáp: "Được."
Cố Tư Mẫn, nếu là một ngày kia ta làm ra chuyện khiến nàng không thể chấp nhận được, nàng cũng sẽ nhẫn tâm tuyệt tình như thế đối với ta sao?
Vinh Cẩn Du có chút chết lặng, Cố Tư Mẫn lãnh huyết vô tình như vậy, tuy rằng vừa rồi nàng cũng đã nghe được rằng tam hoàng tử nhiều lần liên tiếp muốn lấy mạng Cố Tư Mẫn, sự việc ở Hàng Châu xem ra hắn cũng có liên quan, nhưng nàng vẫn không muốn nhìn thấy Cố Tư Mẫn vô tình như vậy.
Nàng nhất thời mềm lòng, băn khoăn nhìn Vinh Cẩn Du, Cố Tư Mẫn đột nhiên khẽ thở dài, nói: "'Ngươi không dũng cảm, sẽ không có người nào kiên cường thay ngươi'. Chúng ta đều gánh vác trọng trách và phải đối mặt với những thống khổ đó, Vinh Vương phủ chẳng phải cũng là trách nhiệm của nàng sao? Thành sự tại nhân, phải tâm kiên như thiết, bày mưu nghĩ kế, mới có thể quyết thắng ngàn dặm. Xem ra Phò mã còn cần phải học hỏi rất nhiều."
Cố Tư Mẫn nghe thấy Vinh Cẩn Du khẽ 'ừ' nhẹ một tiếng liền quay sang nhìn nàng, nghĩ đến nàng nhân từ nương tay cũng chưa từng nghĩ đến Vinh Cẩn Du cũng nhân từ nương tay, hẳn là do vị trí của nàng ấy ở trong lòng nàng.
"Cố Tư Mẫn, để mạng lại đây." Lam Tại phóng lên nhắm thẳng vào Cố Tư Mẫn. Ai ngờ Cố Tư Mẫn cũng không nhúc nhích, hắn bị Sở Lưu Tô thoải mái ngăn cản.
Lam Tại thu đao, căm tức nhìn Cố Tư Mẫn, lạnh giọng hừ nói: "Hừ, diêm vương nếu muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm? Người ta muốn giết, không ai có thể sống."
Lam Tại nói xong lại trực tiếp công kích Cố Tư Mẫn, không ngờ lúc này, Cố Tư Mẫn từ từ giục ngựa lui về phía sau, lại kêu Lục Nhiễm Trần đưa kiếm đến.
Cố Tư Mẫn khinh thường nhìn vào mắt Lam Tại, nói: "Muốn mạng của ta? Vậy phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không."
Cố Tư Mẫn múa ra kiếm chiêu khiến Lam Tại vô cùng kinh ngạc, đến lúc này hắn mới biết Cố Tư Mẫn thế nhưng biết võ công.
Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn đột nhiên xuất thủ, thầm nghĩ: 'Tiểu hài tử tay chân lanh lẹ nàng đột nhiên tự mình xuất thủ, Công chúa xuất mã thật sự là lấy một đánh hai.
Vinh Cẩn Du không ngăn cản Cố Tư Mẫn xuất thủ, bất quá nàng vẫn là âm thầm oán giận trong lòng, ở bên cạnh cẩn thận nhìn chằm chằm, sợ Cố Tư Mẫn không cẩn thận bị thương.
"Thiếu gia, chúng ta có nên xuất thủ hay không?" Lúc này, Hoa Ảnh bên cạnh thấy mọi người đều đang đánh nhau còn bản thân thì ngượng ngùng đứng ở đây nhìn, liền hỏi Vinh Cẩn Du Vinh Tín Vương phủ bọn họ có nên xuất thủ hay không.
Trong lòng Hoa Ảnh cùng Tiêu Duẫn, Vinh Tín vương phủ là Vinh Tín vương phủ, Công chúa phủ là Công chúa phủ, tựa như chưa từng cùng nhau xuất hiện, chưa từng có liên quan lớn gì, người bọn họ phải bảo vệ chính là Vinh Cẩn Du, thiếu gia bọn họ mà thôi.
Ánh mắt Vinh Cẩn Du cũng không rời khỏi Cố Tư Mẫn, nói: "Tùy, các ngươi tự mình xem, chỗ nào cần hỗ trợ thì hỗ trợ đi. Bất quá, các ngươi về sau nhớ kỹ, Trường Nhạc Công chúa phủ cùng Vinh Tín Vương phủ là một nhà, đương nhiên là sống chết có nhau, cùng vinh cùng nhục."
Cố Tư Mẫn, từ giờ trở đi, ta nguyện cùng nàng sống chết có nhau, vận mệnh tương liên.
"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Hoa Ảnh có chút kinh ngạc, chẳng lẽ thiếu gia đã biết sự việc gặp chuyện ở Hàng Châu, hôm qua chúng ta vừa mới điều tra được là Tấn vương thôi đấy, thiếu gia làm sao biết được?
Hoa Ảnh có chút nghi hoặc, các nàng vẫn luôn điều tra chuyện ám sát ở Hàng Châu, hôm qua mới điều tra được Tấn vương là chủ mưu, không ngờ rằng hôm nay nàng đến bảo hộ thiếu gia, Công chúa phủ cùng Tấn vương phủ đã xảy ra chuyện ngươi chết ta sống thế này, xem ra chuyện này có chút kỳ lạ.
Bất quá Tiêu Duẫn đã biết thân phận của Cố Nhạ Nhan chính là Cố Tư Mẫn, ngược lại không kinh ngạc khi nghe thiếu gia nói như vậy, tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh thiếu gia, thiếu gia luôn đúng, sẽ không sai.
Cái tên hỗn đản ngươi lại dám làm Mẫn Nhi bị thương, Vinh Cẩn Du đột nhiên tức giận, quát: "Ngươi dám làm nàng bị thương, ngươi muốn chết phải không? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi muốn sống không thể sống, muốn chết cũng không thể chết."
Vinh Cẩn Du mới vừa quay đầu, Cố Tư Mẫn thế nhưng lại bị Lam Tại đả thương cánh tay, máu tươi chảy ròng ròng, Vinh Cẩn Du nhìn thấy đau lòng không thôi. Lúc này Vinh Cẩn Du đã sớm không còn thong dong bình tĩnh như trước. Thấy cảnh tượng như vậy, không kịp nghĩ nhiều, nàng lại đánh mất lý trí.
Bởi vì trong lòng nàng có yêu, có Cố Tư Mẫn, đó chính là điều khác biệt. Phàm là nhìn thấy Cố Tư Mẫn chịu thiệt, nàng nửa điểm cũng không chấp nhận được.
Lam Tại thấy Vinh Cẩn Du rút kiếm công tới, kinh hãi nói:"Các ngươi, thế nhưng đều là cao thủ."
Vinh Cẩn Du lúc này bất chấp nâng kiếm cản thế công của Lam Tại, hành động này của nàng làm cho Lam Tại kinh ngạc không thôi.
"Thế nào? Bây giờ hối hận cũng đã muộn." Vinh Cẩn Du cười lạnh, lúc này mắt nàng như đầm nước, tối đen thâm thúy làm cho người ta nhìn không ra một tia cảm tình nào. Nụ cười kia mị hoặc đến cực điểm, yêu nghiệt cuồng vọng, yêu mị không thua Cố Tư Mẫn.
Vinh Cẩn Du tức giận vô cùng, đánh thẳng đến những chỗ yếu hại của hắn, mỗi chiêu đều tàn nhẫn, chém hắn bị thương ba nhát kiếm vẫn chưa có ý định dừng, tay mảnh khảnh vung lên, liền sử dụng tuyệt học của nàng chính là hạ độc.
Độc phấn kia dính lên miệng vết thương của Lam Tại, hắn đau như sắp chết. Lam Tại đau đớn hô to: "A ~, đây là cái gì?"
Vinh Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, cười nói: "Đây là đoạn trường tán. Kỳ thật, dính lên miệng vết thương đầu tiên sẽ rất đau, tiếp theo là ngứa, sau đó lại vừa đau vừa ngứa nhiều ngày, kế tiếp từ da đến xương bắt đầu thối rửa, vẫn thối rửa đến khi hóa thành máu loãng coi như xong."
Vinh Cẩn Du thu kiếm trở về bên cạnh Cố Tư Mẫn, nhìn miệng vết thương bên ngoài của nàng huyết nhục mơ hồ cảm thấy đau lòng vô cùng. Nhanh chóng lấy ra kim sang dược băng bó cho nàng.
"Ngươi, ngươi quả nhiên là kẻ tàn độc." Lúc này, Lam Tại không ngăn được đau đớn ngã xuống đất lăn lộn.
Vinh Cẩn Du hung tợn nhìn hắn một cái, nói: "Ai ~, ngươi sao lại nói như vậy? Sao ngươi không khen ngợi ta chứ? Đây chính là cấm độc thứ nhất ta nghiên cứu chế tạo ra đấy. Không phải người bình thường nào cũng có thể hưởng được, ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi, không cần cảm tạ ta. Thật là, độc dược như vậy, người bình thường ta có thể cho dùng được sao, hả? Còn không phải do ngươi sao, nếu ngươi không chọc thê tử nhà ta thì ta cần phải dùng chiêu này đối đãi với ngươi sao? Hả?"
Vinh Cẩn Du trong lúc lẩm bẩm dạy dỗ Lam Tại, vô thức gọi Cố Tư Mẫn là thê tử.
"Công chúa, Phò mã, mọi chuyện đều đã giải quyết xong." Trần Đông nhìn thoáng qua thi thể xung quanh, xác nhận không còn người nào sống sót liền quay về phục mệnh Công chúa.
Lúc này Cố Tư Mẫn còn chưa kịp nói chuyện, Trương Thành Phàm đã dẫn theo phủ nha sai dịch chạy đến. Trương Thành Phàm từ xa chạy tới, quỳ xuống đất dập đầu, nói: "Thần, cứu giá chậm trễ, thỉnh Công chúa, Phò mã thứ tội."
Cố Tư Mẫn nhìn xung quanh, nói: "Bổn cung lần này xuất cung gặp thổ phỉ được Tấn vương cứu giúp, không ngờ hại Tam ca mệnh tang như thế. Bổn cung vô cùng thương tâm, di thể Tam ca bổn cung nhất định sẽ phái người tự mình hộ tống hồi Tấn vương phủ, như vậy chuyện còn lại giao cho Trương đại nhân đến xử lý."
Lần này Cố Tư Mẫn trong lúc nói còn hơi nức nở, tuy thương tâm nhưng cũng không làm mất đi thân phận Công chúa. Thuận tay đem tất cả những chuyện còn lại đều giao cho Trương Thành Phàm, hắn là phủ doãn, tiếp nhận chỉnh đốn trị an, việc này đến đây cũng có thể buông tay chấm dứt rồi.
Trương Thành Phàm vừa dập đầu, vừa thật cẩn thận quan tâm, nói: "Đó là hiển nhiên, Tấn vương từ ái, tình cảm huynh muội của Công chúa cùng Tấn vương thật khiến người ta hâm mộ. Thần, nhất định sẽ xử lý tốt mọi chuyện, không biết Công chúa bị thương có nghiêm trọng không?"
Trương Thành Phàm lại vừa một phen tán tụng, vừa chú ý miệng vết thương trên cánh tay Cố Tư Mẫn.
Cố Tư Mẫn khẽ lắc đầu, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, làm sao có thể so với cái giá mà Tam ca phải trả, nếu nơi này đã có Trương đại nhân, vậy bổn cung cũng yên tâm hồi phủ trước. Người đâu, chiếu cố tốt di thể Tấn vương, nhanh chóng hồi Tấn vương phủ."
"Vâng." Tất cả đồng thanh trả lời, liền bắt đầu bận rộn công việc.
Cố Tư Mẫn xoay người, nhìn thoáng qua thi thể bị quấn kín bằng vải bố trắng của Tấn vương, chợt chớp mắt ảm đạm thất thần. Vinh Cẩn Du phân phó người dẫn ngựa đến, đỡ Cố Tư Mẫn lên xong bản thân cũng leo lên theo, Cố Tư Mẫn ngược lại có chút kinh ngạc nhưng thấy động tác của nàng lưu loát như thế, cũng tùy nàng ôm mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai người các nàng công thêm một con ngựa thong thả trở về, lúc này, đã đến giờ mẹo, trời tờ mờ sáng, Cố Tư Mẫn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, hơi nhích người lại gần Vinh Cẩn Du, tìm một vị trí thoải mái cho bản thân sau đó lên tiếng nói chuyện: "Không ngờ Phò mã lại là cao thủ dùng độc."
Cấm độc thứ nhất? Người này cư nhiên còn biết chế tạo độc dược, sao lại cảm thấy nàng ấy còn vô tình hơn cả ta cơ chứ? Trên mặt mang ý cười, lại bất sinh bất tử chém người một đao. Bất quá, vừa rồi nàng nói một câu kia: 'Các ngươi về sau nhớ kỹ, Trường Nhạc Công chúa phủ cùng Vinh Tín Vương phủ là một nhà, đương nhiên là sống chết có nhau, cùng vinh cùng nhục'. Nhưng thật ra Cố Tư Mẫn lại nghe thấy, ngọt tới trong lòng. Nàng rõ ràng thuận mình như vậy, bản thân vừa rồi thử nàng chỉ sợ là đã dư thừa.
Vừa rồi Cố Tư Mẫn bị thương chính là cố ý, nàng đang thử, nàng dùng chính mình để xem thử địa vị của bản thân trong lòng Vinh Cẩn Du. Điểm ấy không thể nghi ngờ, Vinh Cẩn Du là quan tâm nàng, hướng về nàng. Từ khi nàng ấy phân phó Công chúa phủ cùng Vinh Vương phủ không phân biệt hai nhà, từ khi nàng ấy động thủ đả thương Lam Tại, đến lúc nàng ấy xuất thủ thi độc, hết thảy những chuyện này, Cố Tư Mẫn đều xem ở trong mắt, nghe vào trong tai, cũng ghi tạc trong lòng.
Vinh Cẩn Du cảm thấy được động tác của thiên hạ trong lòng, liền cũng phối hợp để cho nàng dựa vào thêm thoải mái một chút, nàng nhìn thiên hạ đang khẽ nép vào lòng mình, vô cùng thỏa mãn nở nụ cười, nói: "Học chơi với sư phụ, phòng thân thôi, phòng thân thôi, ha ha."
Nàng nghĩ như thế nào mới hỏi câu này, bất quá, vừa rồi tuy rằng lừa Lam Tại nhưng vẩy có chút tàn nhẫn, thuốc kia cũng có thể khiến cho người ta sống không bằng chết.
Đoạn trường tán kia là Vinh Cẩn Du nói bừa hù dọa Lam Tại mà thôi. Thuốc kia nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho hắn đau khổ liên tục một vài ngày, cũng không đến mức có thể hóa thành máu loãng mà chết, nhưng thật ra một kiếm cuối cùng kia của Lãnh Hạo Dạ mới là vết thương trí mạng của hắn.
"Sao? Vậy 'thê tử nhà ta' là có ý gì?" Cố Tư Mẫn mắt nhìn phía trước, giọng nói vẫn rất mềm mại đáng yêu hỏi Vinh Cẩn Du.
"Cái đó, khụ, cái đó là do lúc ta xuất môn đã quên cho cá ăn." Một lúc không cẩn thận lại lỡ miệng thổ lộ, này bảo ta làm sao không biết xấu hổ mà giải thích đây.
Cố Tư Mẫn biết nàng trốn tránh, vừa cười hỏi, nói: "Sao? Phò mã, nàng có nuôi cá sao?" Hừ, Vinh Cẩn Du, ý của lời này thật khó nghe sao? Nàng còn muốn trốn tránh.
"Có, đương nhiên là có, chính là cá trong hồ ở hoa viên của quý phủ chúng ta đấy, rất nhiều." Vinh Cẩn Du vui sướng hài lòng dời đi đề tài, nhưng nàng còn chưa nói xong Cố Tư Mẫn lại lên tiếng.
Cố Tư Mẫn vừa cười, nói: "À ~, vậy, 'thê tử nhà ta' là có ý gì?" Cố Tư Mẫn tận lực hỏi tiếp đề tài vừa rồi, thật sự là không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Vinh Cẩn Du nhất thời kích động, bật thốt lên: "Khụ, nàng tiểu hài tử đáng yêu quật cường làm sao lại quay trở lại rồi."
Cố Tư Mẫn tựa như hờn dỗi, tức giận hỏi: "Vinh Cẩn Du!!! Nàng nói ai là tiểu hài tử đáng yêu quật cường?"
Cố Tư Mẫn một tiếng hờn dỗi, dọa Vinh Cẩn Du nhanh chóng sửa miệng: "Không, không ai, ta nói chính bản thân ta đấy, hì hì hì." Tâm lý âm u này của nàng, rốt cuộc là cỡ nào không lành mạnh? Đừng bức tử hỏi ta.
Vinh Cẩn Du tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Cố Tư Mẫn hờn dỗi vẫn như cũ có thể làm cho Vinh Cẩn Du ở trong lòng vụng trộm vui sướng nửa ngày. Bời vì nàng biết Cố Tư Mẫn cũng không nguyện ý ở trước mặt người khác làm nũng như thế. Nàng có sự cao quý kiêu ngạo, rụt rè cùng tự tôn của nàng, cho dù thân phận nàng tôn quý cũng không cho phép như thế, nhưng hiện tại nàng lại nguyện ý làm nũng với mình. Chẳng qua là nàng cũng có thắc mắc, thắc mắc hành động của Cố Tư Mẫn đối với nàng như thế có tính là nàng ấy đang mập mờ thể hiện tình yêu với mình không?
Cố Tư Mẫn thấy nàng sửa miệng, lại hỏi: "Nàng còn chưa nói 'thê tử nhà ta' là có ý gì?" Hừ, Vinh Cẩn Du, hôm nay nếu nàng không nói, thế nào cũng đừng hòng cho qua.
Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ lắp ba lắp bắp: "A, đó, đó là..." Tiểu hài tử quật cường này thật thích tò mò, làm thế nào bây giờ?
Vinh Cẩn Du hết cách, đành phải cúi người gần sát bên tai Cố Tư Mẫn nhỏ giọng giải thích.
"Nàng rì rầm cái gì vậy? Không nghe được." Cố Tư Mẫn xấu hổ, oán trách một tiếng.
Vinh Cẩn Du này chủ động ái muội làm cho Cố Tư Mẫn ngứa tai, đỏ mặt. Chỉ tiếc, sắc trời mờ tối nàng cũng không thể thấy dáng vẻ tiểu cô nương thẹn thùng của Cố Tư Mẫn.
"...." Bị Cố Tư Mẫn oán trách một tiếng, Vinh Cẩn Du có chút rối rắm.
Cố Tư Mẫn chưa từ bỏ ý định, ý bảo nàng lặp lại lần nữa: "Sao?"
Vinh Cẩn Du đột nhiên không sợ chết, đề cao âm lượng, ở bên tai nàng nói: "Thê tử đó là Cố Tư Mẫn thân ái nhà ta ~."
Vinh Cẩn Du hơi cất cao giọng nói ra xưng hô đã muốn gọi từ lâu này, thê tử Cố Tư Mẫn thân ái nhà ta, nàng chính là nhân duyên định mệnh của ta, vì nàng, ta nguyện ý hiến dâng nửa mạng này.
Trời dần sáng, ánh mặt trời hiện lên từ đường chân trời, xóa tan màn đêm.