Đổng Duệ đuổi theo phía sau đám người Nhiếp Ngật vào núi, ai ngờ tiến vào núi không lâu, dần dần phát hiện dấu vết đám người Nhiếp Ngật lưu lại càng ngày càng ít, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Đổng Duệ ngồi trên lưng ngựa, bực bội mà nhìn núi rừng u tĩnh trước mặt
Nơi đây không có một tí nhân khí nào, từ nơi xa mơ hồ nghe được tiếng nước suối chảy sơn, tiếng chim rừng hót, nhưng lại không có tiếng người.
Đổng Duệ đi vào Đào Hoa Giản đã mấy ngày, lại chưa từng gặp gỡ Nhiếp Ngật
Thời gian kéo dài càng lâu hắn càng nôn nóng, hôm nay khó được gặp gỡ, bất luận thế nào hắn đều muốn tạo quan hệ cùng Nhiếp Ngật, rồi mới có thể trù tính những cái khác. Chỉ là hắn không ngờ Nhiếp Ngật chạy trốn quá nhanh, đuổi theo hai cái canh giờ, thế nhưng hắn không thể đuổi kịp
Nhiếp Ngật dẫn theo một nữ nhân vào núi du ngoạn, cho dù có thể chạy, thì chạy được bao xa?
Nghĩ nghĩ, Đổng Duệ vẫn không cam lòng từ bỏ, gọi tới một thị vệ có kinh nghiệm, phân phó nói: “Nhất định phải điều tra rõ bọn họ đi hướng nào”
Thị vệ lĩnh mệnh mà đi, Đổng Duệ từ trên lưng ngựa xuống dưới, tìm một chỗ mát mẻ đón gió ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện uống miếng nước bổ sung nước đã mất
Từ sau khi bước vào tháng sáu, thời tiết càng ngày càng nóng, đã chân chính đi vào ngày hè oi bức, ban ngày ra ngoài cưỡi ngựa, quả thực chính là chịu tội. Cho nên hắn thật sự không rõ Nhiếp Ngật nghĩ như thế nào, mỗi ngày đều dẫn thê tử nũng nịu chạy ra bên ngoài, cũng không sợ vị thế tử phu nhân dung mạo xu lệ kia phơi nắng bị thương gương mặt.
Khuôn mặt nữ nhân phơi nắng bị thương, còn có thể nhìn sao? Có thể thấy được Nhiếp Ngật này là người không có tình thú.
Đổng Duệ nghỉ ngơi khoảng hai khắc thời gian, thị vệ rốt cuộc đã trở về, hơn nữa còn mang về tin tức làm hắn thực không cao hứng nổi
Thị vệ cũng không cách nào tra được bọn họ đã chạy hướng nào!
Phụ cận Đào Hoa Giản núi non kéo dài, càng đi vào bên trong, địa thế càng phức tạp, núi cao rừng rậm, cỏ dại mọc thành cụm, có thể dễ dàng che dấu vết người đi đường lưu lại. Người đi vào trong núi, giống như một giọt nước nhập trở lại vào sông, dễ dàng biến mất trong đó, muốn tìm ra cũng không phải là việc dễ dàng
Đổng Duệ đuổi theo cả buổi sáng, lúc này vừa mệt vừa đói, hơn nữa thời tiết oi bức, cả người đều có chút choáng váng, rốt cuộc cảm giác thân thể đã chịu không nổi, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, dẹp đường hồi phủ.
Chờ Đổng Duệ mang theo một bụng đầy lửa giận trở lại thôn trang đã là buổi chiều.
Đổng đại nãi nãi đang nghỉ ngơi, biết được hắn trở về, nhanh chóng đứng dậy đi đón, lại không ngờ tới nhìn thấy trượng phu bị người hầu đỡ vào, gương mặt đỏ bừng, môi khô nứt, nhìn hình như là đã sinh bệnh.
“Đại nãi nãi, thiếu gia bị cảm nắng.” Tùy tùng kia nôn nóng nói.
Đổng đại nãi nãi hoảng sợ, không nghĩ tới trượng phu khỏe mạnh ra cửa, trở về lại biến thành như vậy, trong lòng vừa nôn nóng vừa lo lắng. Phải biết rằng, Đào Hoa Giản này dân cư thưa thớt, cách thành trấn gần nhất cũng có nửa ngày lộ trình, nếu là đi mời đại phu, không thiếu được phải chờ rất lâu, chỉ là nhìn bộ dáng này của hắn, cũng không thể không mời đại phu lại đây.
Đổng đại nãi nãi không có biện pháp, chỉ có thể đỡ trượng phu trở về phòng trước, sau đó gọi người đi thành trấn lân cận mời đại phu. Nghĩ trong lòng đại phu không biết khi nào mới có thể đến, đành phải dùng phương pháp dân gian giải nhiệt trước cho hắn, tiếp theo mới gọi người đi theo lên dò hỏi tình huống
“…… Thời tiết bên ngoài nóng, thiếu gia bôn ba dưới nắng gắt hết nửa ngày, không uống được mấy ngụm nước, cho nên liền bị cảm nắng.” Tùy tùng đáp.
Đổng đại nãi nãi không thể tưởng tượng hỏi, “Không đuổi theo kịp Nhiếp thế tử bọn họ?”
Tùy tùng hổ thẹn mà cúi đầu.
Đổng đại nãi nãi nhịn không được vỗ trán, trận bệnh này của trượng phu, xem như nhận không rồi
Đột nhiên, Đổng đại nãi nãi nghĩ đến cái gì, lập tức phân phó: “Đi xem lão thái gia ở nơi nào”
Chờ sau khi nha hoàn đi xuống, Đổng đại nãi nãi trở lại phòng trong, ngồi giữ ở mép giường trượng phu đang sinh bệnh, vừa nghĩ lại sự việc, cảm thấy lần này trượng phu bệnh thành như vậy, thật ra cũng có thể gợi vài phần thương tiếc ở lão nhân gia, nói không chừng đây cũng là cơ hội.
Đổng đại nãi nãi nghĩ rõ ràng, nhưng lại không nghĩ đến có đôi khi lão nhân gia khi cố chấp, quả thực có thể làm người phát sầu.
Lúc chạng vạng, lão Kính Quốc Công câu cá bên dòng suối trở về, biết được tin tức trưởng tôn sinh bệnh tin, vội vàng lại đây thăm.
Nhìn thấy trưởng tôn ốm yếu ngồi ở trên giường, lão Kính Quốc Công vô cùng thương tiếc, bất quá chờ sau khi hắn biết được nguyên nhân sinh bệnh, lão Kính Quốc Công tức khắc thu hồi thương tiếc, nghiêm mặt, nhàn nhạt nói: “Một khi đã như vậy, Duệ Nhi cứ dưỡng bệnh ở nơi này trước, sau khi dưỡng tốt thân mình thì trở về đi”
Đổng Duệ cùng Đổng đại nãi nãi nghe được lời này, đều có chút há hốc mồm.
Đây là biến tướng cho ý muốn đuổi bọn họ về nhà.
Lão Kính Quốc Công căn dặn hạ nhân hầu hạ vài câu, liền phủi tay rời đi.
Đổng Duệ đang khó chịu vì sinh bệnh, không ngờ tổ phụ vậy mà lại có loại thái độ này, càng thêm khó chịu, cười khổ nhìn thê tử nói: “Vị lão thái gia này của chúng ta, thật đúng là ý chí sắt đá, chẳng trách phụ thân luôn bất mãn với một ít quyết định tổ phụ, mới có thể làm ra loại chuyện lớn này”
Đổng đại nãi nãi không biết nói cái gì, chỉ phải an ủi nói: “Chàng đừng suy nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh trước đã, chờ sau khi dưỡng tốt thân mình lại đi tìm Vệ Quốc Công thế tử cũng không muộn.”
“Chỉ sợ đến lúc đó cái gì cũng đều đã muộn.” Đổng Duệ dựa vào gối ôm, lẩm bẩm.
Quả nhiên, qua hai ngày sau, Đổng Duệ đang dưỡng bệnh nghe được tin tức Hà Kính từ Giang Nam đã bình an hồi kinh, hơn nữa còn mang theo danh sách các quan viên liên quan đến án tham ô Giang Nam, nhưng vì hoàng đế còn đang tránh nóng tại hành cung Tây Bắc, nên trong lúc nhất thời cũng không phát sinh chuyện gì, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng bình tĩnh
Nhưng càng là như vậy, trong lòng mọi người càng thêm hoảng sợ, rất sợ danh sách kia một khi công bố ra ngoài, bọn họ đều phải chịu tai ương.
Hoàng Thượng coi trọng án tử lần này bao nhiêu, không phải bọn họ không biết, chỉ nghĩ nhanh chóng tìm ra kế sách ứng đối, đỡ phải kéo dài càng lâu, càng thêm chịu tội.
Khi Đổng Duệ nghe được tin tức này, hãi hùng khiếp vía, gọi thê tử tới dò hỏi: “Nhiếp thế tử bọn họ đã về chưa?”
Đổng đại nãi nãi bất đắc dĩ nói: “Người được phái đi nghe ngóng nói, ngày ấy sau khi Vệ Quốc Công thế tử vào núi, liền không có trở về, nghe nói là vào núi du ngoạn, không rõ ngày về”
Trong lòng Đổng Duệ thoáng chút nghi ngờ, nhưng lại nói không ra nguyên cớ.
Gọi quản sự thôn trang tới, dò hỏi sự việc giữa tổ phụ lão Kính Quốc Công cùng lão Vệ Quốc Công nhiều ngày qua, đến cùng bọn họ cứ vô dị như bình thường, mỗi ngày tận tình du ngoạn sơn thủy, lão Vệ Quốc Công cũng không có gì dị thường, trong lòng hắn thấy yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhiếp Ngật này, tuy rằng Đổng Duệ cũng không lý giải được hắn, nhưng nhiều năm qua hắn vẫn có thể làm cho hoàng đế đối với hắn vẫn luôn cực kỳ tín nhiệm như vậy, thậm chí còn hơn các hoàng tử, có thể thấy được tâm tư người này thâm trầm, am hiểu mưu lược, cực kỳ không đơn giản.
Hắn cảm thấy việc lần này Nhiếp Ngật đi vào núi vô cùng khả nghi, nhưng lại nghĩ không ra hắn mang theo một nữ nhân thì có thể làm gì được
Người hắn mang vào núi du ngoạn chính là chính thê hắn cưới hỏi đàng hoàng đó, một tiểu cô nương nũng nịu thì có thể làm được gì khác ngoài du ngoạn thôi?
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Một đường đi về hướng đông, qua bảy tám ngày, đoàn người rốt cuộc đến Ích Châu.
Mấy ngày này, Hoắc Xu trang điểm thành bộ dáng nam nhân, ngày ngày cùng mọi người cưỡi ngựa đồng hành, dần dà, cơ hồ làm mọi người quên mất thân phận của nàng, nếu không phải mỗi ngày khi dừng chân nghỉ ngơi, nàng đều cùng Nhiếp Ngật ở chung một gian phòng mới có thể nhắc nhở bọn họ, vị này chính là thế tử phu nhân mà không phải là một nam nhân chân chính
Ngay cả Nguyên Võ đều cũng không có lời nào để nói về nàng
Hỗ Hưng đã từng ngầm trề môi nói với Nguyên Võ: “Ta đã nói lúc trước không phải mắt ta hồ đồ, mà là thế tử phu nhân này một khi giả trang, quả thực so nam nhân còn giống nam nhân hơn, chưa nói trên người không hề có một chút hương son phấn nào, mà sức nàng còn mạnh như vậy, so với nam nhân còn mạnh hơn, nàng sao có thể là nữ nhân được? Kỳ thật chủ tử cưới một nam nhân đúng không?”
Lúc trước khi mới gặp ở Tây Bắc, Hoắc Thù giả trang nam nhân, dùng tên giả Ngu thập tam lang ra tay tương trợ, lúc ấy Hỗ Hưng thật sự cho rằng nàng là Ngu gia thập tam lang, nào ngờ sau đó mới biết được cô nương thế tử định hôn chính là “Ngu Tòng Liệt” đã từng gặp qua ở Tây Bắc, Hỗ Hưng đã há hốc mồm hồi lâu
Có cô nương nào khi giả trang nam nhân, còn ra vẻ tự nhiên như thế, nghiễm nhiên mình là nam nhân chân chính không?
Nguyên Võ tuy rằng rất tán đồng cách nói của hắn, nhưng làm một một cấp dưới có tâm, tất nhiên không thể hoài nghi chủ tử, lập tức nghiêm mặt, giáo huấn tên ngốc to xác này một lần, lời thấm thía nói: “Bộ dạng nam nhân chúng ta có thể đẹp như thế tử phu nhân được hả?”
Hỗ Hưng là người thành thật nên hắn thành thật lắc đầu, "Thế tử phu nhân của chúng ta giống như thần tiên phi tử trong thoại bản, chứ nam nhân nào có thể đẹp như nàng vậy?”
Nhưng mà cũng không thể bởi vì gương mặt kia của thế tử phu nhân mà phủ nhận nàng giả nam nhân rất thành công a!
Kỳ thật so với làm cô nương, Hoắc Thù đối với việc giả dạng nam nhân như ngựa đi đường quen, rốt cuộc cũng do trước mười tuổi, nàng cùng các biểu ca biểu đệ lớn lên trong doanh địa ở biên thành, đi theo một đám đại lão gia mà không ảnh hưởng mới kỳ quái!
Sau mười tuổi, nàng bị bà ngoại từ biên thành triệu hồi về Bình Nam thành, thay y phục trang sức nữ tử, học tập ngôn hành cử chỉ của khuê các nữ tử, trong mấy năm ngắn ngủn đắp nặn, tuy rằng đã lột xác thành một quý nữ thế gia đủ tư cách không sai lệch lắm, nhưng việc trải qua trước năm mười tuổi, vẫn còn lưu tại trong xương cốt, mỗi khi không có hạn chế, lập tức lộ nguyên hình.
Cố tình tướng công nhà nàng lại cảm thấy nàng như vậy thực tốt.
Hoắc Thù cũng cảm thấy nàng như vậy rất tốt, mỗi ngày mặc một bộ nam trang, giục ngựa mà đi, hưởng thụ tư vị tự do đã lâu chưa có, so với khi sống ở Bình Nam Thành càng vui sướng hơn. Bởi vì nơi này có một nam nhân vô cùng dung túng nàng, mặc kệ nàng làm cái gì hắn đều không hạn chế nàng, cũng không yêu cầu nàng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ ngôn hành của nữ tử
Hoắc Thù càng thêm cảm thấy, gả cho người nam nhân này, là chuyện may mắn nhất đời này của nàng.
Chỉ tiếc là sau khi đến Ích Châu, nàng thực mau đã bị hiện thực nhắc nhở, nhắc nhở nàng thật sự là một cô nương gia, thời điểm nào đó cũng không được mạnh mẽ như vậy
Sau khi đi vào Ích Châu, đoàn người cũng không nghỉ chân tại khách điếm, mà là trực tiếp tiến vài một ngôi nhà rộng rãi tại ngõ nhỏ Hòe Dương tại thành Đông
Khi đi vào một chỗ sân, Hoắc Thù mặt trắng bệch được Nhiếp Ngật ôm xuống ngựa.
Nhiếp Ngật ôm nàng đi vào một gian phòng ngủ được bố trí thanh nhã ở chính viện
Khi quản sự trong viện nhận được tin tức Nhiếp Ngật sắp sửa tới Ích Châu thành, cũng đã dọn dẹp sạch sẽ trong phòng ngoài phòng một lần, thay đệm chăn rèm trướng sạch sẽ, còn có y phục tinh xảo hoa lệ, cùng với nước tắm rửa
"Bỏ ta xuống……” Hoắc Thù suy yếu nói
Nhiếp Ngật cẩn thận đặt nàng xuống một cái ghế trong tịnh phòng, nhìn nàng ngồi dựa ở nơi đó, không khỏi đau lòng hỏi: “Tố Tố, khó chịu lắm sao?”
Hoắc Thù không nói chuyện, ánh mắt dừng trên ống tay áo của hắn
Trên ống tay áo của hắn dính một ít vết như máu —— không phải giống, mà đó chính là máu, hơn nữa còn là máu đen.
Hoắc Thù tuy rằng khó chịu vô cùng, nhưng cũng có chút ngượng ngùng, hiểu ra nhất định là vừa mới khi nãy hắn ôm mình đã bị dính lên.
“Chàng, chàng ra ngoài trước, ta tự mình làm” Hoắc Thù không còn mặt mũi nhìn hắn, muốn đuổi hắn ra ngoài
Nhiếp Ngật đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, muốn ở lại giúp nàng, sợ nàng quá mức khó chịu, nếu không cẩn thận bị té ngã thì làm sao đây? Nhưng thấy nàng kiên trì hắn cũng hết cách, chỉ đành phải kêu hai ma ma cẩn thận đi vào hầu hạ nàng.
Lần này bọn họ ra ngoài không mang theo nha hoàn, nhưng mà thật may trong nhà này có nha hoàn bà tử có thể dùng được, Nhiếp Ngật cũng không cần lo lắng ủy khuất nàng.
Hoắc Thù thấy hắn muốn đi ra ngoài, nhanh chóng gọi lại hắn, lắp bắp nói: “Chàng, chàng cũng đổi y phục trước đã”
Nhiếp Ngật thấy ánh mắt nàng nhìn loạn, ngẫu nhiên ánh mắt mới rơi xuống trên tay áo hắn, cúi đầu nhìn lại, khi phát hiện dấu vết trên đó hắn liền hiểu rõ vì sao nàng lại như thế.
Trong lòng có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, nhẹ nhàng đồng ý.
Hoắc Thù dưới sự trợ giúp của hai ma ma rốt cuộc cũng xử lý mình sạch sẽ, tuy rằng bụng nhỏ vẫn đau như có cái gì đánh vào, nhưng rốt cuộc cũng khá hơn so với vừa nãy
Ra khỏi tịnh phòng, Hoắc Thù liền thấy một nam nhân ngồi dựa vào thanh chắn trên giường La Hán gần cửa sổ, lúc này trên người hắn đã thay đổi một bộ y phục lụa tơ tằm suông rộng thùng thình màu xanh đen, án kỉ trên giường đặt một chén nước nóng hầm hập, tỏa ra vị gừng nhàn nhạt
Thấy nàng ra tới, Nhiếp Ngật vội đứng dậy, nửa đỡ nửa ôm nàng qua đây ngồi xuống.
Nha hoàn bà tử trong phòng thấy thế, vội cúi đầu, cung kính thối lui sang một bên.
Hoắc Thù sau khi ngồi xuống, liền phát hiện chén nước kia là một chén gừng nấu đường đỏ
Hoắc Thù có chút xấu hổ, không biết vừa rồi Nhiếp Ngật phân phó người nấu như thế nào, nhưng chung quy nàng cảm thấy rất không vui khi mình như vậy. Nàng cũng không nghĩ tới sắp đến Ích Châu thành rồi, "ngày nhỏ" này tới còn chưa nói, thậm chí còn khó chịu hơn trước kia nữa, phỏng chừng mấy ngày này bôn ba trên lưng ngựa, tuy rằng nàng không cảm thấy gì, nhưng mà nếu trúng "ngày nhỏ" liền sẽ có một phen khó chịu
Đây là điều làm cho nữ nhân không hề dễ chịu chút nào
Từ lần đầu tiên nàng thấy kinh nguyệt về sau, nàng liền biết mình không giống nam nhân, trừ cái này ra, khi "ngày nhỏ" đến, cần vô cùng chú ý việc nghỉ ngơi và ăn uống, cho tới nay cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là lần này lại tính sai một chút
“Uống ít nước đường có thể giảm bớt đau đớn trong bụng” Nhiếp Ngật nhẹ giọng nói.
Hoắc Thù ừ một tiếng, vẫn cảm thấy mất mặt, vì thế cúi đầu uống nước đường đỏ
Nhiếp Ngật một đôi mắt phượng sâu kín nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, môi mỏng mím chặt, trong mắt phảng phất như ấp ủ cảm xúc nguy hiểm, làm người vừa nhìn thấy tim liền đập nhanh đến không dám nhìn thẳng.
Khi Nguyên Võ mang cơm lại đây, nhìn thấy một màn này, vội cúi đầu, biết tâm tình thế tử lúc này tất nhiên là vô cùng không tốt.
Đơn giản dùng cơm xong, Nhiếp Ngật thấy nàng tinh thần không tốt lắm, liền ôm nàng trở về phòng nghỉ ngơi
Khi cùng nằm trên giường, Nhiếp Ngật ôm nàng vào trong lòng ngực, bàn tay to ấm áp đặt trên bụng nhỏ của nàng nhẹ nhàng mà xoa xoa, âm thanh trong sáng dễ nghe vang lên bên tai nàng, “Chúng ta sẽ ở lại Ích Châu một khoảng thời gian, nàng nghĩ ngơi cho tốt, dưỡng khỏe thân thể mới là đúng”
Lúc này thân thể Hoắc Thù không thoải mái, tinh thần cũng có chút uể oải, nghe được hắn nói, nga một tiếng, trề môi reo lên: “Đây không phải bệnh……”
“Ngoan!” Nhiếp Ngật hôn nhẹ trên đôi môi tái nhợt của nàng, liếm vài cái, sau khi làm nó khôi phục lại một chút huyết sắc, mới nói: “Ta đã xem qua y thư, nữ nhân tại loại thời điểm, nhất định phải vô cùng chú ý, nếu nghỉ ngơi không tốt thì thân thể cần phải chịu tội.”
Hoắc Thù ngơ ngác nhìn hắn, ngơ ngác hỏi: “Chàng xem loại sách này làm gì?”
Nhiếp Ngật: “……”
Khó có khi Nhiếp thế tử bị hỏi ngược lại mà ngượng ngùng trả lời, may mắn lúc này thân thể không thoải mái, dẫn tới Hoắc thất cô nương cũng không một hai phải truy hỏi việc này kỹ càng
Bụng nhỏ được hắn nhẹ nhàng chậm chạp xoa đến thập phần thoải mái, thân thể cũng lười biếng, thực nhanh liền dựa vào trong lòng ngực hắn ngủ mất
Nhiếp Ngật lại không buồn ngủ, nhìn người trong lòng ngực ngủ ngon lành, ngón tay thon dài ngẫu nhiên vô về cánh môi no đủ của nàng, xoa ra một chút huyết sắc, mới hài lòng dời tay đi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***