Không Phụ Thê Duyên

Chương 161



Không lâu liền có nha hoàn tới báo, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu và hoàng hậu nương nương đã đến Tướng Quốc Tự, mọi người vội đứng dậy đi tiếp giá.

Trụ trì Tướng Quốc Tự dẫn đầu một đám tăng nhân tiến lên nghênh đón hoàng đế.

Chờ sau khi hoàng đế được nghênh tiến vào, nữ quyến mới đi cung nghênh Thái Hậu cùng Hoàng Hậu.

Chờ bái kiến Thái Hậu cùng Hoàng Hậu xong, mọi người theo thứ tự rời đi, Hoắc Thù mới ra cửa đã bị người gọi lại. Nàng xoay người nhìn qua, lại thấy đại cô mẫu Hoắc Như.

Chung quanh còn có các phụ nhân khác, Hoắc Thù vẫn rất lễ phép, cười cùng nàng chào hỏi.

Hoắc Như thần sắc âm trầm, đánh giá nàng một lần, đột nhiên cười nói: "Ta từng nghe tổ mẫu ngươi nói qua, lúc ngươi mới sinh ra, may mắn được Vân Hải đại sư phê mệnh cho ngươi, có việc này không?"


Nghe được lời này, phụ nhân chung quanh nháy mắt liền dừng bước chân, như có như không nhìn qua hướng này.

Ở triều Đại Hạ, người được cao tăng đắc đạo phê mệnh có rất ít, việc này đều chú trọng nhất là duyên phận, theo như lời Phật gia nói, thiên cơ không thể tiết lộ, nếu không đủ cơ duyên, cho dù là cao tăng đắc đạo, cũng không thể dễ dàng phê mệnh cho người ta, để tránh tiết lộ thiên cơ gây trở ngại cho việc tu hành. Bất quá phàm là người có thể được cao tăng phê mệnh, đều là người đại phú đại quý hoặc là mệnh cách không giống người thường.

Hoắc Thù phảng phất như không có nhìn thấy người chung quanh, cười nói: "Lời này của cô mẫu ta không hiểu lắm, chất nữ lớn như vậy rồi nhưng còn chưa được gặp qua Vân Hải đại sư đâu"

Hoắc Như âm trầm nhìn nàng, cho rằng nàng đang xảo trá, khi sắp mở miệng đem kết quả năm đó Hoắc lão phu nhân cầu Vân Hải đại sư phê mệnh nói ra, đột nhiên tiếng Xương Bình Đại trưởng công chúa vang lên: "Ngươi nói bậy gì đó?"


Xương Bình Đại trưởng công chúa đi tới, đầu tiên là nhìn Hoắc Thù mỉm cười, nói: "Thật là xin lỗi, từ sau khi tổ mẫu ngươi đi, cô mẫu ngươi thương tâm quá độ, thế cho nên mới mắc phải ức chứng*, mong rằng thế tử phu nhân đừng trách." Nói xong, hai ma ma bên người Xương Bình đại trưởng công chúa trực tiếp đi lên đỡ lấy Hoắc Như.

*ức chứng: chứng bệnh gây ra do căng thẳng tính tình dễ bị kích động. Mình nghĩ chứng này tương tự như trầm cảm

Hoắc Như bị hai ma ma cưỡng ép đỡ lấy, kỳ thật là động tác uy hiếp làm cho tức giận không thôi, nói: "Nương, sao người......" Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hung ác nham hiểm của Xương Bình Đại trưởng công chúa, đột nhiên im tiếng.

Sau khi nàng gả đến Doãn gia, bà mẫu này vẫn luôn là người hiền lành, không để ý tới sự đời, ngày thường đối xử với nàng thập phần hiền hoà, nếu nói như nữ nhi ruột cũng không quá, làm nàng cảm thấy rất may mắn có một bà mẫu hiền lành như vậy. Cho dù nàng làm hại trượng phu mất chức quan, bà mẫu tuy rằng sinh khí, nhưng cũng không có làm nàng chịu khổ gì, vẫn cho nàng chủ trì việc nội trợ Doãn gia như cũ


Cho nên, trong lòng Hoắc Như, mặc kệ nàng làm chuyện gì, bà mẫu đều sẽ không tức giận.

Chỉ là ánh mắt bà mẫu hiện giờ lại làm nàng có chút sợ hãi.

Xương Bình Đại trưởng công chúa tuổi tác đã cao, tóc đã hoa râm, trước đây luôn cho người ta ấn tượng tựa như một lão thái thái hiền từ, làm người ta rất hích. Nhưng lúc này, ánh mắt bà nhìn về phía con dâu Hoắc Như có đủ mười phần cảnh cáo, tiếp theo lại thành khẩn bồi tội cùng Hoắc Thù

Hoắc Thù thấy bà ra mặt, vội nói: "Ngài không cần như thế đâu, ta biết cô mẫu rất nhớ tổ mẫu" Vẻ mặt tuyệt đối thông cảm

Hoắc Như thấy thế, thiếu chút nữa bị nàng chọc giận đến hộc máu, thần sắc càng âm trầm.

Xương Bình Đại trưởng công chúa nghe được lời này, mỉm cười nói cùng nàng vài câu không phải, liền làm như không có việc gì dẫn Hoắc Như rời đi.
Hoắc Thù không để ý ánh mắt những người khác, cũng dẫn theo nha hoàn, thong thả ung dung đi mất

Bất quá việc Hoắc Thù đã từng được Vân Hải đại sư phê mệnh, vẫn truyền ra ngoài thực nhanh, người ở Tướng Quốc Tự đều biết việc này, nhịn không được âm thầm suy đoán, đoán xem kết quả phê mệnh này là tốt hay xấu, nếu đơn thuần chỉ nhìn sự tích những năm gần đây của Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, nhìn tựa như người có phúc khí, nhưng lúc trước thấy Hoắc Như thế công ồ ạt, còn ở trước công chúng thọc ra lời này, nhìn tựa hồ như còn có nội tình gì khác

Người trên thế gian này đều là như thế, chuyện không liên quan đến mình liền thích tìm tòi nghiên cứu

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Ngu lão phu nhân tức giận đến xanh mặt, hận nói: "Quả nhiên là khuê nữ tốt lão yêu phụ kia nuôi lớn, đều là hạng người có ánh mắt thiển cận! Sao bà ta không dọn sạch mớ hỗn độn của bà ta chứ? Đã chết rồi còn muốn gieo họa cho Tố Tố của ta nữa!"
Đối với Hoắc lão phu nhân, Ngu lão phu nhân chán ghét bà ta từ đáy lòng, càng không ưa những chuyện bà ta làm năm đó

Chỉ có người không có bản lĩnh, mới có thể đem hết thảy bất hạnh của mình đẩy đến trên người hài tử mới sinh ra, cái gì cũng đều không hiểu.

Trong lòng Ngu Ngũ phu nhân cực kỳ lo lắng cho Hoắc Thù, bất quá thấy lão phu nhân tức thành như vậy, vội trấn an nói: "Nương, người đừng vì những người đó mà giận hư thân mình, không đáng." Ngừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, vì sao Doãn phu nhân phải ở trước công chúng nói lời này? Nếu làm hỏng thanh danh Tố Tố thì nàng có thể được lợi ích gì?"

Đều là Hoắc gia cô nương, nếu thanh danh Hoắc Thù hỏng mất, Hoắc Như này thân làm cô mẫu có thể được lợi gì?

Ngu lão phu nhân cười lạnh nói: "Nàng có được lợi gì chứ, chẳng qua nàng cho rằng Hoắc Thẩm thị kia chết là do Tố Tố khắc, còn mình sống khổ thành dạng này, cũng cho rằng Tố Tố khắc, cho nên muốn trả thù Tố Tố, không muốn Tố Tố sống tốt."
Nếu Hoắc Như cũng biết chuyện năm đó Vân Hải đại sư phê mệnh, Ngu lão phu nhân liền biết Hoắc Như nhất định là giống nương nàng, đều là người có ánh mắt thiển cận, cho rằng hết thảy bất hạnh của Tĩnh An Hầu phủ cùng bất hạnh phát sinh trên người mình đều là bị người khắc, lại không nhắc nhở có phải mình đã làm sai không, chỉ biết đem toàn bộ bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác, đều là hạng người ích kỷ

Nàng tự mình sống không tốt, cho nên cũng không muốn người khác tốt, làm sao sẽ chịu suy nghĩ cho người khác nhiều một chút?

Ngu Ngũ phu nhân lo lắng nói: "Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Có bất lợi cho Tố Tố hay không?"

Phải biết rằng, hiện giờ Vân Hải đại sư đang ở Tướng Quốc Tự, hoàng đế, Thái Hậu cùng các quý nhân đều ở đây, nếu hoàng đế thật sự tìm Vân Hải đại sư hỏi chuyện của Hoắc Thù thì khó có thể giấu đi kết quả phê mệnh năm đó, đến lúc đó có thể ghét bỏ Hoắc Thù hay không?
Ngu lão phu nhân vốn còn đang rất tức giận, nghe được con dâu nói, lập tức bình tĩnh trở lại, nói: "Hoàng Thượng đã vào Tướng Quốc Tự, nói vậy hắn sẽ đi gặp Vân Hải đại sư, cho nên hiện tại tốt nhất chúng ta không làm gì cả, đỡ cho làm nhiều sai nhiều, chỉ có thể chờ thôi."

Chỉ có thể chờ, nhìn xem Nhiếp Ngật làm như thế nào, nhìn xem thái độ của hoàng đế, nếu hoàng đế muốn bảo hộ một người, cho dù có Vân Hải đại sư phê mệnh, vậy cũng không làm nên chuyện gì.

Hoắc Như muốn lấy loại phương pháp này để huỷ hoại Tố Tố của bà, ngẫm lại thật là cực kỳ buồn cười

Ngu Ngũ phu nhân xưa nay tin tưởng bà bà, tuy rằng lo lắng, lại cũng không thể làm được gì.

Chỉ là, trong lòng nàng lại có chút xem thường Hoắc Như kia

Trên thế giới này sao lại có người ngu xuẩn như vậy chứ? Chẳng lẽ nàng không biết, làm như vậy không chỉ có làm bại hoại thanh danh Tĩnh An Hầu phủ, mà cũng làm cho Vệ Quốc Công phủ oán giận nàng, nếu chọc cho Nhiếp Ngật sinh khí, thỉnh Hoàng Thượng trong cung làm chủ cho hắn, chỉ sợ ngay cả Doãn Đông Lâm cùng mấy hài tử của nàng cũng đều không được tốt
Ngu thành như vậy, cũng coi như một kỳ tài!

Xương Bình Đại trưởng công chúa cũng cảm thấy con dâu này ngu quá mức

Trở lại sương phòng, Xương Bình Đại trưởng công chúa liền phát hỏa, cả giận nói: "Đó là chất nữ nhà mẹ đẻ ngươi, nếu thanh danh nàng không tốt, đối với ngươi có chỗ tốt gì? Ngươi đừng quên, nàng hiện giờ là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, không phải chỉ là chất nữ nhà mẹ đẻ ngươi."

Hoắc Như vẫn cảm thấy mình không có sai, mặt lộ vẻ khinh thường, "Ta mới không có loại chất nữ khắc mẫu khắc thân này, nếu nàng không hồi kinh, cũng sẽ không khắc đến thân nhân người thì chết, người thì bệnh." Nghĩ đến mẫu thân cùng đại chất nữ Hoắc Đình chết, trong lòng Hoắc Như thập phần oán hận.

Xương Bình Đại trưởng công chúa nghe được lời này, dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn nàng, quả thực không quen biết đứa con dâu này
Thấy nàng vẫn gàn bướng hồ đồ, không cho rằng mình đã sai, Xương Bình Đại trưởng công chúa lạnh lùng nói: "Trong kinh ai không biết Nhiếp Thế Cẩn yêu thương thê nhi, nếu Nhiếp Thế Cẩn bởi vì việc này mà sinh khí, trực tiếp tìm Hoàng Thượng làm chủ, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ đứng ở bên cạnh ngươi hay bên phía Nhiếp Thế Cẩn?"

Sắc mặt Hoắc Như khẽ biến, rốt cuộc có vài phần khẩn trương, bất quá thực mau liền biện bạch: "Vệ Quốc Công phủ nếu biết Thù tỷ nhi là người khắc thân, chỉ biết cách xa nàng, sao lại trút giận cho nàng? Nương ngài suy nghĩ nhiều rồi."

Thế gian này làm người ai không sợ chết? Phát hiện mình cưới một nữ nhân mệnh khắc lục thân vào cửa, chỉ sợ Vệ Quốc Công phủ hận đều hận chết Hoắc Thù, sao có thể xuất đầu vì nàng ta? Cho nên nàng cũng không lo lắng, cho dù thanh danh của nàng bị Hoắc Thù liên lụy, nàng cũng không lo, dù sao năm trước đã ném mặt mũi một lần rồi, chính mình cũng rơi vào nông nỗi này rồi, chẳng lẽ cục diện còn có thể tệ hơn sao
Xương Bình Đại trưởng công chúa sao không phát hiện được tâm tư nàng, quả thực không dám tin tưởng, nàng không có việc gì, chẳng lẽ không vì nhà mẹ đẻ, không vì Doãn phủ mà suy nghĩ lại? Làm người sao có thể ích kỷ như thế?

Lần đầu tiên, Xương Bình Đại trưởng công chúa cảm thấy mình không quen biết đứa con dâu này, cũng bị hành động của nàng chọc tức đến đau ngực, lập tức trực tiếp gọi người lấp kín miệng nàng, áp tải về phủ.

Hoắc Như thấy bà quyết tâm muốn đưa mình đi, tức khắc có chút luống cuống, "Nương, ngài không thể như vậy, ta lại không có làm sai......"

Xương Bình Đại trưởng công chúa làm cô mẫu hoàng đế, cho dù ngày thường tính tình nhu hòa, cũng là một vị công chúa, không phải chỉ có một mặt mềm mại, lập tức lạnh lùng thốt: "Ta biết ngươi nhớ bà thông gia thành bệnh, mắc phải ức chứng, chút nữa ta sẽ tự mình đi nói chuyện này cùng Hoàng Thượng, về sau ngươi cứ ở trong viện dưỡng bệnh đi, việc này cũng không thể trách ngươi."
Hoắc Như trừng lớn đôi mắt, trong lòng càng hoảng loạn, "Nương, ta không có bệnh, Hoắc Thù thật sự mang mệnh khắc thân, Vân Hải đại sư tự mình phê, ta không có nói dối......"

Lời nói kế tiếp đã bị người lấp kín.

Thực mau, mọi người liền thấy xe ngựa phủ Xương Bình Đại trưởng công chúa rời khỏi Tướng Quốc Tự, nghe nói là mang con dâu bị ức chứng trở về

Về việc đây có phải thật sự bị ức chứng hay không, mọi người đều chỉ cảm khái ngoài miệng một phen, còn chuyện trong lòng có tin hay không chỉ có chính bọn họ biết được

Rốt cuộc, khi nữ quyến gia đình giàu có phạm tội, phần lớn đều mắc phải ức chứng.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Năn nỉ Tĩnh An Hầu phu nhân dẫn nàng tới Tướng Quốc Tự lễ Phật, muốn đốt cho tổ mẫu một ngọn đèn trường minh, Hoắc Diệu cũng nghe nói chuyện vừa xảy ra, chờ khi lại nghe nói Xương Bình Đại trưởng công chúa trục xuất đại cô mẫu mắc phải ức chứng hồi phủ, Hoắc Diệu liền hiểu được cách xử lý của Xương Bình Đại trưởng công chúa
Mặc kệ kết quả năm đó Vân Hải đại sư phê mệnh cho Hoắc Thù là thế nào, đối với Xương Bình Đại trưởng công chúa mà nói, những việc này đều không có liên quan chút nào đến một đại trưởng công chúa như bà, Nhiếp Ngật là cháu ngoại trai hoàng đế, đó là việc Hoàng Thượng hẳn phải suy xét, cho nên trước bà chỉ có thể định hành vi Hoắc Như là do mắc phải ức chứng

Người mắc bệnh, ai lại còn đi so đo với nàng?

Hoắc Diệu nhịn không được thở dài trong lòng, từ việc này có thể thấy được Xương Bình Đại trưởng công chúa là người thông minh, nếu bà không thông minh, cũng không thể trụ vững từ thời kỳ tiên đế đến bây giờ, còn có thể lấy danh phận cô mẫu hoàng đế thường xuyên tiến cung, còn hoàng đế đối với bà cũng có vài phần kính trọng, cũng không như biểu hiện hiền từ vô tranh hàng ngày của bà
Chỉ là, Xương Bình Đại trưởng công chúa phản ứng quá mau, việc này đã phát sinh, cũng không biết phản ứng của Vệ Quốc Công phủ bên kia sẽ như thế nào, còn có tỷ tỷ kia của nàng......

Hoắc Diệu nghĩ, liền gọi tới một nha hoàn, cho nàng tới cửa nhìn, nếu có tin tức gì, kịp thời về bẩm báo.

"Tiểu thư, hiện tại khắp nơi trong chùa đều truyền việc này, Thất tiểu thư không có việc gì chứ?" Nha hoàn có chút lo lắng, sợ Thất tiểu thư không tốt, tiểu thư nhà nàng không có một tỷ tỷ thế tử phu nhân, về sau làm mai sợ sẽ không thuận lợi

Hoắc Diệu cười cười, không có trả lời.

Nàng hiện tại cũng không biết Hoắc Thù có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên nàng cũng muốn biết, vị tỷ tỷ này rốt cuộc là người có phúc khí, hay là thật sự khắc thân, nàng ấy lại có thể đi được bao xa.
Người để ý diễn biến câu chuyện giống Hoắc Diệu còn có rất nhiều, đáng tiếc bọn họ biết Xương Bình Đại trưởng công chúa đến chỗ hoàng đế, nhưng không ai biết bọn họ nói cái gì, thái độ hoàng đế lại là như thế nào, sau khi Xương Bình Đại trưởng công chúa rời đi, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Thấy thế, trong lòng mọi người liền hiểu rõ, hoàng đế vẫn che chở Vệ Quốc Công thế tử, chỉ cần hắn sủng tín Vệ Quốc Công thế tử, liền sẽ không cho phép có người bố trí Nhiếp Ngật, Hoắc Thù làm Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, có Hoàng Thượng che chở, tự nhiên không ai dám nói nàng cái gì.

Tiếp theo, lại nghe nói Hoàng Hậu triệu Vệ Quốc Công thế tử phu nhân qua đó

Giang Hoàng Hậu phái người tới nói, bảo nàng ôm nhi tử qua đó, Hoắc Thù liền ôm nhi tử đã ăn uống no đủ đi tới chỗ Hoàng Hậu đang ở.
Tướng Quốc Tự là chùa hoàng gia, nơi cấp chỗ cho khách hành hương ở cũng vô cùng đầy đủ, là một trong hai chùa lớn của Đại Hạ

Hoắc Thù đi vào nơi Hoàng Hậu ở, vào cửa liền thấy chỗ sân này quả nhiên đã được dọn dẹp trống trải, không thể đánh đồng được với nơi ở của các nữ quyến khác

Quý Hà ở cửa nghênh đón, nhìn thấy nàng, liền cười nói: "Thế tử phu nhân tới rồi, nương nương vừa rồi còn nhắc đi nhắc lại ngài." Nói xong, nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua hài tử Hoắc Thù ôm trong lòng ngực, chỉ thấy hài tử kia trắng trẻo mập mạp, bộ dáng thập phần đáng yêu

Hoắc Thù nhìn nàng cười nói: "Làm phiền Quý cô cô dẫn đường."

Quý Hà đưa nàng tới nơi Hoàng Hậu ở, còn chưa vào cửa đã nghe được tiếng tiểu hoàng tử kêu.

"Mẫu...... Mẫu hậu......"

Hoắc Thù ôm hài tử đi vào, liền nhìn thấy tiểu hoàng tử giống như chú khỉ nhỏ loi nhoi bên người Giang Hoàng Hậu, dẩu mông nhỏ đoạt lấy bánh bao trong tay Giang Hoàng Hậu, miệng lắp bắp kêu mẫu hậu, đôi mắt phá lệ đen bóng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vô cùng giống Nhiếp Ngật
Giang Hoàng Hậu vỗ vỗ mông nhỏ của nhi tử, để hắn cướp đi bánh bao trong tay, cười nói: "Hoàng nhi mau xem, A Cửu tới rồi, con là biểu thúc, phải chăm sóc A Cửu, biết không?"

Tiểu hoàng tử tò mò quay đầu nhìn qua, nhìn thấy hài tử Hoắc Thù ôm trong lòng ngực, liền nhón chân lên nhìn, sau đó kêu lên: "Đệ đệ!"

Vẻ mặt Giang Hoàng Hậu mang biểu tình như sắp té xỉu, "Không phải đệ đệ, đó là hài tử nhà biểu ca của con, là cháu họ."

Tiểu hoàng tử tuổi còn nhỏ, không hiểu bối phận khác biệt, chỉ hiểu được hài tử nhỏ hơn mình chính là đệ đệ, nhìn A Cửu trong ngực Hoắc Thù kêu "Đệ đệ, đệ đệ" không ngừng.

Người chung quanh bị hắn làm cho dở khóc dở cười.

Hoắc Thù sau khi thỉnh an hoàng hậu nương nương, Giang Hoàng Hậu ôm lấy hài tử, cúi đầu nhìn nhìn, cười nói: "Đứa nhỏ này bộ dạng thật tốt, nhìn giống Thế Cẩn, cũng có chút giống hoàng nhi."
Một bàn tay trắng béo của tiểu hoàng tử túm lấy bánh bao, bàn tay kia đặt trên đầu gối Giang Hoàng Hậu, nhón chân muốn nhìn đệ đệ, vừa nhìn vừa gặm bánh bao, thường thường kêu đệ đệ, làm người hầu hạ chung quanh đều nhịn không được buồn cười, muốn sửa lại cho hắn nhưng đáng tiếc tiểu hoàng tử còn quá nhỏ, vẫn chưa hiểu được

"Thôi, chờ hắn lớn chút, biết tốt xấu rồi dạy lại hắn." Giang Hoàng Hậu là người không câu nệ tiểu tiết, thấy nhi tử cố chấp kêu đệ đệ, ngược lại cũng không tiếp tục ngăn cản.

Tiểu hoàng tử vì thế thực vui vẻ vừa gặm bánh bao vừa kêu đệ đệ.

Hoắc Thù xem tiểu hoàng tử bộ dáng đáng yêu, trong lòng cũng vô cùng thích, cảm thấy còn đáng yêu hơn hoàng tử khác nhiều.

Ngồi ở chỗ Giang Hoàng Hậu gần một canh giờ, Hoắc Thù mới rời đi.
Trở lại sương phòng, Hoắc Thù vừa mới cho hài tử bú sữa xong, liền thấy Nhiếp Ngật thần sắc lạnh lùng đi vào

Bà vú cùng nha hoàn thức thời ôm hài tử lui xuống, để hai vợ chồng lai nói chuyện.

Nhiếp Ngật tiến lên kéo tay Hoắc Thù, đôi mắt phượng thâm trầm lạnh lẽo, nói: "Chuyện lúc nãy ta đã biết, nàng không cần lo lắng, cữu cữu không phải người chỉ nghe lời một phía."

Hoắc Thù hỏi: "Vân Hải đại sư hiện đang ở trong chùa?"

Nhiếp Ngật ừm một tiếng, nhìn chằm chằm mặt nàng nói, "Vừa rồi khi Xương Bình Đại trưởng công chúa đi qua, cữu cữu đang thảo luận kinh Phật cùng Vân Hải đại sư, Xương Bình Đại trưởng công chúa thỉnh tội cùng cữu cữu, cữu cữu chưa nói cái gì, cho bà đi xuống."

Hành động này của Xương Bình Đại trưởng công chúa xác thật quá mức cẩn thận, bất quá bà cũng không biết ý hoàng đế như thế nào, nhưng biết hắn thương Nhiếp Ngật, cho nên trước tiên lại đây thỉnh tội thật ra cũng không sai.
Hoắc Thù sau khi nghe xong, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá nàng tin tưởng hắn, đột nhiên cười hỏi: "Nếu trước kia ta đã truyền ra thanh danh khắc thân, chàng còn muốn cưới ta không?"

"Còn." Nhiếp Ngật nhìn nàng thật sâu

Từ khi 6 tuổi hắn gặp được nàng, liền nhớ nàng mười năm, cho dù nàng thật sự mang mệnh khắc thân, hắn vẫn sẽ cưới nàng như cũ, bất quá trước đó sẽ tẩy sạch thanh danh khắc thân cho nàng, vẻ vang cưới nàng vào cửa. Còn việc mình có thể bị nàng khắc hay không, hắn vốn dĩ là một điềm gở, sao còn phải sợ?

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.