Không Phụ Thê Duyên

Chương 43



*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/search/nhamy111***

Thời gian Hoắc Thù hồi kinh kỳ thật không ngắn, chỉ là bên trong phát sinh quá nhiều việc, đầu tiên là nàng sinh bệnh, dưỡng bệnh hết nửa tháng, sau đó lại chuẩn bị tham gia tiệc thưởng cúc phủ Ý Ninh Trưởng công chúa, tiếp theo lại chuẩn bị lễ vật mừng sinh thần cho tổ mẫu

Một hồi bận rộn tới nay, dẫn đến việc tuy nàng hồi kinh đã khá lâu, cũng chưa có đi tướng quân phủ bái phỏng vị cữu cữu lưu tại kinh thành

Thật ra lúc nàng sinh bệnh, Ngũ cữu mẫu Diêu thị lại đây thăm nàng, ngày thường không có việc gì cũng mang cho nàng vài thứ. Hoắc Thù tuy cũng tính đến tướng quân phủ bái phỏng Ngũ cữu cữu một chút, nhưng cũng phải đi vào ngày cữu cữu nghỉ tắm gội, nếu không dù đi cũng không gặp được người

Khó được hôm nay phủ tướng quân lại phái người tới cửa mời nàng qua, hơn nữa còn trực tiếp trao đổi với Hoắc lão phu nhân, làm trò trước mặt mọi người, Hoắc lão phu nhân không có lý do gì ngăn cản không cho đón người đi, mà Hoắc Thù cực kỳ nguyện ý đi tướng quân phủ, lập tức xin lỗi cùng Hoắc Nghiên một tiếng, liền vô cùng cao hứng ngồi xe ngựa tướng quân phủ chuẩn bị mà rời đi

Sau khi Hoắc Thù rời đi, thần sắc Hoắc lão phu nhân có chút không tốt lắm

Đám người Tĩnh An Hầu phu nhân vô cùng thức thời không nói chuyện, đúng lúc cáo từ rời đi

Ngũ phu nhân là chất nữ nhà mẹ đẻ của Hoắc lão phu nhân, hiện tại là tức phụ của nhi tử bà thương yêu nhất, dưới hai thân phận được coi trọng, trước mặt Hoắc lão phu nhân xưa nay nàng cũng không cố kỵ nhiều. Sau khi trong phòng đã không còn người khác, nàng không cao hứng nói: "Nhìn bộ dạng cao hứng của Thù tỷ nhi kìa, đúng là đứa hướng ra ngoài"

Hoắc lão phu nhân không để ý nàng

Ngũ phj nhân đối với kế nữ rời nhà mười mấy năm mới trở về, từ lần gặp đầu tiên đã khuất nghẹn, mỗi lần nhìn thấy Hoắc Thù đoạt nổi bật của nữ nhi, nàng liền không cao hứng. Chỉ là nàng không có biện pháp làm nữ nhi đẹp hơn Hoắc Thù, cũng không có biện pháp cho nữ nhi đoạt nổi bật của Hoắc Thù, nên lại không cao hứng, chỉ có thể tiếp tục khuất nghẹn

Lúc này, trước mặt Hoắc lão phu nhân cũng không ưa thích Hoắc Thù, Ngũ phu nhân liền quở trách kế nữ một phen

"Câm miệng!" Hoắc lão phu nhân bị nàng nói đến đau đầu, nhịn không được trách mắng, "Thù tỷ nhi là nữ nhi của Ngũ lang, ngươi  nếu không thích cũng không được như thế, đỡ cho Ngũ lang thấy lại tức giận"

Tức phụ này cái gì cũng tốt, chỉ là tâm nhãn quá nhỏ, miệng lưỡi không tốt, may mắn không phải trưởng tử tức phụ, nếu không thực sự sẽ đau đầu

Ngũ phu nhân bị mẹ chồng răn dạy có chút ủy khuất, nếu kỳ thật không phải mẹ chồng cũng không thích kế nữ này, nàng dám quở trách như vậy sao?

Hoắc lão phu nhân không để ý tới Ngũ phu nhân, bộ dạng lộ vẻ mệt mỏi, cho nàng đi xuống

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/search/nhamy111***

Hoắc Thù từ xe ngựa nhảy xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam nhân cao lớn đang đứng bên dưới hành lang

Hắn thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn cường tráng,  mặt một bộ y phục xanh đen, khuôn mặt anh tuấn, vì hắn thuộc về loại nam tử hắn cương dương khí khái, đứng ở chỗ đó, một loại hơi thở hiên ngang thuộc về võ tướng ập đến, như núi cao trầm ổn

Nhìn thiếu nữ xinh đẹp nhảy từ trên xe xuống, trên gương mặt nam tử kiên nghị lộ ra nét cười sảng khoái, "Nha, Tố Tố, đã lâu không gặp"

"Ngũ cữu cữu!" Hoắc Thù chạy như bay đi qua

Ngu ngũ lão gia - Ngu Bác Duyên thấy cháu ngoại gái chạy như bay qua đây, vội không ngừng tránh ra

Hoắc Thù may mắn không đụng đầu vào cây cột bên cạnh, sau khi đứng yên, nhịn không được dậm chân, hờn dỗi nói: "Ngũ cữu cữu!"

Ngu Bác Duyên cười ra tiếng, liền duỗi tay ra muốn sờ đầu cháu gái như trước, liền phát hiện trên đầu nàng đang cắm một bộ diêu, đã không còn giống như hồi nhỏ có thể tùy ý xoa nắn nữa rồi, mới đem tay đưa xuống vỗ vỗ vai nàng, cười trêu ghẹo, "Nha đầu con từ nhỏ sức lực lớn, nếu con trực tiếp nhảy vào đây, không khéo ta bị con đụng thành nội thương mất"

"Nói bậy, sức con mới không lớn như vậy!" Hoắc Thù phản bác nói

"Nhưng trước kia ta rất nhiều lần bị con đụng đến nội thương luôn". Vẻ mặt Ngu Bác Duyên phiền muộn nói, "Tiểu nha đầu sức lớn như vậy, về sau tìm nhà chồng như thế nào nha? Có nam nhân nào dám muốn con?"

Hoắc Thù tức muốn chết, Ngũ cữu cữu lại đùa giỡn, sức nàng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút thôi, nhưng cũng có mạnh đến nỗi có thể đụng một nam nhân thành nội thương nha. Còn không phải khi đó chính bản thân hắn bị thương, còn cậy mạnh không cho người khác biết, nàng lúc ấy quả thật cũng không biết, trực tiếp nhào đi qua, nào biết đem đụng hắn tới hộc máu, sau đó liền vu khống nàng sức lực lớn

Hơn nữa, ai nói không có ai muốn nàng? Rõ ràng hiện giờ có một quý công tử tuấn mỹ như ngọc tỏ vẻ hảo cảm với nàng đó, nàng còn đang suy nghĩ đoạt hắn như thế nào đây

Hoắc Thù âm thầm đắc ý, lúc này liền nghe được âm thanh Ngũ cữu mẫu Diêu thị

"Thù nhi tới rồi" Âm thanh Diêu thị thật ôn nhu

Hoắc Thù quay đầu liền nhìn Ngũ cữu mẫu mặc bối tử vải dệt màu xanh lá thêu vạn tự, nắm tay hai đứa nhỏ thong thả ung dung đứng trong viện hiu quạnh do ngày thu, nhìn bọn họ cười dịu dàng. Hai đứa nhỏ nàng dắt trong tay, đứa lớn năm tuổi, đứa nhỏ ba tuổi, phấn điêu ngọc trác, đang tò mò nhìn nàng

Hoắc Thù là người yêu thích hài tử, nhìn thấy hai biểu đệ phấn nộn đáng yêu, lòng tràn đầy vui mừng, xách váy lên chạy đến

"Ngũ cữu mẫu, con hôm nay đến quấy rầy!" Sau đó cười khanh khách chào hỏi hai biểu đệ, "Thập tứ biểu đệ, Thập ngũ biểu đệ, tỷ là biểu tỷ của hai đệ, lần đầu gặp mặt" Tiếp theo mang lễ vật đã chuẩn bị tốt đưa cho hai người bọn họ

"Cảm ơn biểu tỷ" Ngu Thập tứ cười ha hả nói

Thập ngũ lang ba tuổi không rộng rãi như huynh trưởng, tựa hồ có chút thẹn thùng, kề vào bên người mẫu thân, nhỏ giọng nói cảm ơn

Ngu Bác Duyên đi tới, ẵm tiểu nhi tử lên, đỡ bả vai thê tử, cười nói: "Vào nhà trước đã"

Thực mau đi đến phía chính đường, nha hoàn sau khi mang trà bánh lên, liền thoái lui ra chờ tại hành lang bên ngoài phòng

"Mấy năm không gặp, tiểu nha đầu đã lớn như vậy, nữ mười tám đại biến, xém chút cữu cữu đã không nhận ra rồi" Ngu Bác Duyên vừa nhìn cháu ngoại, vừa cảm khái

Khi hắn thành thân, mang thê tử về Bình Nam thành tế tổ, cháu ngoại gái còn chưa đến mười tuổi, ăn mặt trang điểm theo kiểu nam hài,  xen lẫn trong đám tiểu tử Ngu gia, không ai phát hiện nàng nữ giả nam. Nào ngờ mới mấy năm, tên tiểu tử giả đã trổ mã đến mỹ lệ động lòng người, có bộ dạng cô nương gia, làm hắn cho rằng kỳ thật cháu ngoại gái đã thay đổi bản thân

Hoắc Thù che miệng cười, "Cữu cữu như thế nào lại không nhận ra con? Bà ngoại nói, con lớn lên rất giống nương"

Ngu Bác Duyên nhìn kỹ nàng, gật đầu nói, "Đúng là rất giống, nhưng cũng đừng giống như nương con, nàng là người không có phúc khí ...." Nói đến vị tỷ tỷ duy nhất đã mất sớm, trong lòng Ngu Bác Duyên cũng không nén được thổn thức

"Con phúc khí lớn lắm, bà ngoại nói con là người có phúc khí, con cũng cảm thấy như vậy"

Nghe được tiểu nha đầu đương nhiên nói mình là người có phúc khí, phu thê Ngu Bác Duyên liền có chút dở khóc dở cười, bọn họ cũng biết sự tình lúc trước Ngu thị mất, còn có sự tình sau đó vì sao Ngu lão phu nhân cùng Hoắc lão phu nhân trở mặt

Sinh ra mà khắc mẫu, đối với thanh danh cô nương gia mà nói vô cùng bất lợi, may mắn Hoắc gia lúc trước cũng xem như còn có chút lương tâm, không có truyền ra lời đồn đãi nào. Liền cho dù Hoắc lão phu nhân mang sinh thần bát tự của cháu gái đi kiểm tra mệnh cách tốt xấu, nhưng e ngại Ngu gia nên cũng không có nói ra ngoài, tuy nhiên vẫn kiên định cho rằng mệnh cách Hoắc Thù là hung hiểm

Cô nương gia nếu gánh thanh danh này lớn lên, cho dù tính tình lạc quan cũng phải đổi tính. Nếu người lớn lộ ra một chút gì đó không vui với việc này thì không thiếu ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, về sau không biết sẽ trưởng thành ra bộ dạng gì, nói tóm lại, tuyệt đối sẽ không giống bộ dáng hoạt bát rộng rãi như bây giờ

Này cũng do Ngu lão phu nhân tận hết sức lực dạy dỗ ngoại tôn nữ, làm nàng tự cảm thấy mình là người có phúc khí, không tự thương xót bản thân. Mà Hoắc Thù vẫn luôn cho rằng như vậy, chưa bao giờ cảm thấy thân thế của mình quá xót xa, hay bởi vì người nhà không vui mà khó chịu

Ngu Bác Duyên là người không tin số mệnh, tự nhiên đối với những cái gọi lý luận mệnh số khịt mũi coi thường, hắn cảm thấy cháu gái nhà mình thật sự tốt, cho dù lúc trước nuôi đến có hơi giống nam hài, nhưng hiện tại đã trổ mã xinh đẹp đến như vậy, có thể xác định được là người có phúc khí

Hiện tại thấy cháu ngoại vẫn hoạt bát rộng rãi giống như trước, sau khi hồi kinh cũng không bị khinh chê, hắn càng thêm yên tâm

Hồi lâu không gặp, hai cậu cháu nói rất nhiều lời, đều là chuyện về người tổ trạch Ngu gia tại Bình Nam Thành, Ngu Ngũ phu nhân Diêu thị ngồi một bên mỉm cười lắng nghe, thường thường bổ sung thêm vài câu, không khí vô cùng hài hòa,

Hoắc Thù ở lại tướng quân phủ dùng cơm trưa

Sau khi dùng cơm, Hoắc Thù cùng hai biểu đệ chơi tại Diễn Võ Trường phủ tướng quân, Ngu Bác Duyên có chút ngứa nghề, nhịn không được lôi kéo cháu ngoại gái cùng so tài

Ngu Ngũ phu nhân khi nghe thấy tin tức này, sau khi đờ đẫn, liền nhanh chân chạy qua đây ngăn cản

Nào biết lúc nàng đến, liền thấy hai nhi tử đứng bên ngoài Diễn Võ Trường, hai mắt lấp lánh nhìn thân ảnh qua qua lại lại trong sân, cháu ngoại gái mỹ lệ đáng yêu lúc nay cầm trong tay trường thương, một cây ngân thương bị nàng múa đến uy vũ sinh phong, dùng thương pháp Ngu gia, thế nhưng cùng Ngu Bác Duyên là nam nhân thân đã trải qua bao nhiêu trận chiến ngang tài ngang sức

Thập tứ lang nhìn biểu tỷ trong sân, hai mắt đều lóe thành sao lấp lánh, quay đầu nói với nương hắn: "Nương, biểu tỷ thật lợi hại, sau khi con trưởng thành sẽ cưới biểu tỷ!"

Diêu thị thần sắc đình trệ, đưa tay lên xoa xoa đầu nhỏ nói: "Con còn nhỏ!"

Sau khi kết thúc tỷ thí, bộ dạng hai cậu cháu đều là cao hứng

Diêu thị nhìn cháu ngoại gái từ thiếu nữ anh tư hào sảng trong nháy mắt liền biến thành quý nữ thế gia đoan trang dịu dàng, nhịn không được xoa huyệt thái dương, cảm thấy ấn tượng của mình với cháu ngoại gái lại càng thêm dày dặn, không hề còn là một mỹ nhân sinh bệnh khiến người ta thương tiếc tháng trước

Thật không biết mẹ chồng làm sao dưỡng ra được một cô nương như vậy, nhìn quy quy củ củ, lại lộ ra một loại tùy ý tràn đầy sinh lực, so  với các quý nữ thế gia nơi kinh thành này có nhiều hơn một loại lực hấp dẫn khó miêu tả được.

Hoắc Thù ở tướng quân phủ cho đến khi mặt trời ngã về hướng Tây mới nuối tiếc mà rời đi

Ngu Bác Duyên nhìn cháu ngoại gái hồi lâu không gặp nói, "Tố Tố yên tâm, cữu cữu sẽ không quên con, khi nào rảnh sẽ nói mợ đón con qua chơi, chúng ta cùng nhau so vài chiêu, có rảnh cũng dạy hai biểu đệ của con"

Nói, Ngu ngũ lão gia vô cùng dứt khoát đẩy hai nhi tử mũm mĩm lên trước

Hoắc Thù cười gật đầu đáp ứng, rất có phong phạm quý nữ bước lên xe ngựa, chia tay cữu cữu cùng cữu mẫu trở về nhà

Khi xe ngựa đi qua đường phố khu chợ phía đông, nghe được tiếng rao hàng bên ngoài, Hoắc Thù vội kêu xa phu dừng xe ngựa, để nha hoàn theo nàng ra cửa hôm nay, Ngải Thảo, đi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt trở về

Ngải Thảo đi ước chừng một khắc mới trở lại

Khi trở về, trong tay không chỉ có mứt cùng hạt dẻ Hoắc Thù bảo nàng mua, mà còn một vại thanh mai ướp đường, đựng trong bình lưu ly trong suốt, thanh mai kia xanh tươi màu sắc ướŧ áŧ, cách bình lưu ly làm người nhìn đến không nhịn được mà miệng chảy nước miếng

Thời tiết hiện tại là cuối thu, đã qua mùa thanh mai, nhưng vại thanh mai ướp đường này màu sắc vô cùng tốt, thanh mai giống như mới hái từ trên cây xuống, bảo trì màu sắc cùng dinh dưỡng ở thời điểm phong phú nhất, là đồ vật khó có được

"Mua nơi nào? Vại lưu ly này cũng thật đẹp" Hoắc Thù khen tự đáy lòng

Ngải Thảo liếc mắt nhìn nàng xem xét một cái, sau một hồi rối rắm, nói nhỏ vào bên tai nàng: "Là tùy tùng Nguyên Võ bên cạnh Nhiếp thế tử đưa cho nô tỳ, nói là đưa cho tiểu thư nếm thứ mới mẻ"

Hoắc Thù sửng sốt, thực mau lộ vẻ mặt suиɠ sướиɠ, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, một tay kéo nha hoàn sát lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Còn gì khác không?"

Tiểu thư người đang chờ đợi cái gì?

Ngải Thảo có chút nghẹn lời, chỉ là thấy đôi mắt to xinh đẹp của tiểu cô nương nhìn mình chớp chớp, thật sự không có biện pháp cự tuyệt nàng, cuối cùng chỉ có thể suy sụp nói: "Xác thật còn có, tùy tùng Nhiếp thế tử nói, Nhiếp Thế Tử đang ở chỗ Lâm Giang Tiên, nếu tiểu thư không vội trở về, Nhiếp thế tử mời người qua đó ngồi một chút"

Lâm Giang Tiên là trà lâu nổi danh kinh thành, chọn vị trí cực tốt, dựng ở bên sông, hoàn cảnh thanh nhã, hơn nữa tính bí mật của nó phi thường tốt, có nhã gian độc lập, là nơi rất nhiều đại quan quý nhân chọn đến. Chỉ là giá cả kia làm người nghe mà không dám bước vào, cũng không phải mỗi người đều dám tiêu phí

Ý, cần thiết phải đi nha

Hoắc Thất cô nương còn đang nghĩ biện pháp như thế nào đoạt Nhiếp thế tử về đây,  đáng tiếc kinh thành không giống Bình Nam thành, nàng không có cách tùy ý ra cửa, hơn nữa Tĩnh An Hầu phủ cùng Vệ Quốc Công phủ không phải quan hệ thân gia, không dễ dàng đến cửa bái phỏng, muốn thấy được mặt hắn, đúng là làm khó chết Hoắc Thất cô nương, càng đừng nói đến tạo ra cơ hội đoạt hắn

Hiện tại, cơ hội liền ngay trước mắt, từ bỏ chính là đồ ngốc

Hoắc Thù lập tức phân phó xa phu đưa xe đi hướng Lâm Giang Tiên

Xe ngựa dừng lại chỗ dừng xe trà lâu Lâm Giang Tiên, nơi đó có tiểu nhị chuyên môn tiếp dẫn khách, hai bên thông đạo có thiết lập mành trúc Tương Phi thanh nhã, đem thông đạo đi đến các hướng vây quanh lại, người đi ở trong đó, căn bản không sợ người khác nhìn lén, cũng là nơi rất nhiều nam nữ trẻ tuổi lén gặp mặt

Nguyên Võ đứng ở một chỗ lối vào,  cung kính nghênh tiến hai chủ tớ Hoắc Thù lên nhã gian lầu hai Lâm Giang Tiên

Hoắc Thù có chút khẩn trương, đây là vẫn lần đầu tiên nàng da mặt dày làm loại sự tình này, nếu thành công, mỹ nam tử là của nàng, nếu thất bại..... phỏng chừng về sau nàng chỉ có thể che lương tâm lại, gả cho biểu ca hoặc biểu đệ ở Ngu gia, về sau đêm động phòng hoa chúc cùng huynh đệ đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm

Tay Nguyên Võ làm thế mời, đẩy cửa để Hoắc Thù đi vào, nha hoàn Ngải Thảo bị Nguyên Võ đang cười tủm tỉm thỉnh đến sương phòng cách vách nghỉ ngơi uống trà

Sao có thể làm nha hoàn không biết điều quấy rầy chủ tử được

Sau khi Hoắc Thù vào cửa, đầu tiên nhìn thấy gian phòng trang hoàn thanh nhã, mà thiếu niên đứng ngay cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là Bích Ba hồ xanh biếc mênh mông thu quang, có thể nhìn thấy từng chiếc thuyền hoa bềnh bồng trên mặt hồ

Ánh mắt Hoắc Thù dừng trên hình ảnh thiếu niên đang từ từ xoay người, ngoài cửa sổ, mặt trời mùa thu còn tỏa ra ánh kim quang, thiếu niên đang đắm mình trong ánh hoàng hôn mặt mày trong sáng rạng rỡ, tuấn mỹ phi phàm, như một khối mỹ ngọc được thợ khéo tay tạo hình cẩn thận.

Hắn nhìn nàng như cười, nói: "Hoắc cô nương, mạo muội mời nàng đến nơi này, mong nàng thứ lỗi"

Hoắc Thù lấy lại tinh thần, cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình quá sức mất mặt, bàn tay giấu trong ống tay áo giật giật, cọ cọ trên y phục để lau mồ hôi thấm ra trong lòng bàn tay, trên mặt vẫn cười khéo léo như cũ, rụt rè nói: "Nào có, chỉ là Nhiếp thế tử không chê ta thô lậu thôi"

"Nếu Hoắc cô nương còn tự xưng là thô lậu, thì trên thế gian này đại khái không còn người vừa mắt rồi" Hắn thản nhiên thở dài

Trong lòng Hoắc Thù có chút cao hứng, đây là được khen sao?

Một khi cao hứng, nàng liền có chút xíu đắc ý, nói: "Cảm ơn huynh đã đưa ta thanh mai ướp đường, ta vừa ăn qua rồi, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon, không biết mua ở nơi nào?  Huynh có muốn ăn một viên hay không?"

"Được a!"

Hoắc Thù: "...."

Hắn đáp nhanh quá, nàng..... nên phản ứng như thế nào đây?

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/search/nhamy111***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.