Móng tay vốn nên màu hồng, nhưng gần đây đã dần dần chuyển thành màu trắng, hẳn là độc hoạt trong người tôi đang phát tác.
Thật ra với tôi không đáng kể, nhưng sợ Chung Trần thấy sẽ nghi ngờ, đành phải sơn móng tay thành màu đỏ đậm, rực rỡ rực rỡ, giống như mẫu đơn đỏ máu nở trên từng đầu ngón tay.
Kỳ thực còn lâu mới lãng mạn đến thế. Nhưng rốt cuộc tôi rảnh rỗi chẳng có chuyện gì làm, bèn ngồi phơi nắng phơi đến độ cảm khái thật nhiều.
Trụy Nhi bưng canh bổ đến, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, nói: “Hoàng hậu nương nương, dạo này người thân thể hư nhược, phải bồi bổ thêm mới được.”
Đoạn, cô bé nói: “ Đây là hoàng thượng phái người chuẩn bị.”
Trụy Nhi ở cạnh tôi chẳng qua mới ba bốn năm, có lẽ cảm thấy tôi sẽ vì chuyện này mà vui mừng khôn xiết, nhưng cô bé thực sự không hiểu rõ Chung Trần rồi.
Nói thẳng ra thì, Chung Trần trước giờ chẳng quan tâm đến thế, từ nhỏ chàng sống trong ánh đao bóng kiếm sóng cả mãnh liệt, những chuyện chàng làm, và những chuyện chàng nghĩ, xưa nay không giống nhau.
Bên ngoài khá là ầm ĩ, cười đùa văng vẳng, tôi hỏi Trụy Nhi là chuyện gì xảy ra, cô bé lo lắng sợ hãi nói: “Là…là…là…sinh nhật Mai phi, hoàng thượng mời gánh hát từ quê Mai phi đến, đang hát hí khúc trên đài ngoài ngự hoa viên.”
“Ồ.” Tôi lên tiếng.
Mai phi.
Khúc Mị được phong là Mai phi, bởi vì chữ Mị trong tên nàng ta gần giống chữ Mai*, cũng bởi nàng ta thích hoa mai.
*: Mị(魅) – [mèi] và Mai(梅) – [méi]
Hoàng thượng từng khen nàng ta giống hoa mai, ngày đông hàn vẫn cao khiết đơn độc mà nở.
Nhưng Chung Trần quên trước kia chàng đã từng nói gì rồi.
Tôi cũng thích hoa mai.
Lúc còn chưa tiến cung, tôi và chàng ở tái ngoại, tái ngoại một năm bốn mùa rét lạnh, chỉ có hoa mai nở, nhưng số lượng cũng rất ít. Có một lần sinh nhật tôi, chàng âm thầm đạp lên từng tấc tuyết, góp nhặt một bó mai lớn đến cho tôi. Ngày hôm sau liền sốt cao.
Tôi vừa đau lòng xừa cảm động, nuôi mấy cành mai kia cho thật tốt.
Sau này nhập cung, phải ban tôi phong hào, tôi nói thích hoa mai, chẳng bằng gọi là Mai phi, Chung Trần bật cười, nói: “Nàng là hoàng hậu.”
“Vậy phải làm sao đây?” Khi đó tôi còn nhỏ, ỷ được sủng mà kiêu, giả đò tức giận ngó chàng.
Chung Trần lại cười ôm tôi, nói: “Hoàng hậu là nàng, Mai phi cũng là nàng, ừm, quý nhân vẫn là nàng, hậu cung ba ngàn, nàng muốn là ai, thế nào cũng được. Dù sao đề là trống cả, người, chỉ có một mình nàng thôi.”
Mà giờ đây, Mai phi thật sự đang ở hậu hoa viên, dựa vào trong lòng Chung Trần, nghe tiếng kịch Chung Trần cố ý mời vì nàng ta.
Mấy năm gần đây, ngoài bó mai nhận được năm mười sáu tuổi ấy, thì còn có thứ gì là thật đâu.
Trụy Nhi nghe vậy bèn rất thấp thỏm, cô bé vừa xoa bả vai cho tôi, vừa nói: “Hoàng hậu nương nương, người sinh nhật khi nào vậy? Quê nô tì có câu nói, ai mà sinh nhật…”
Tôi ngắt lời cô bé: “Hôm qua.”
“A?”
Tôi hơi mở mắt, trông khuôn mặt kinh ngạc của Trụy Nhi, chợt thấy rất mệt mỏi, nói: “Sinh nhật của ta là hôm qua.”
Đã qua rồi.
Trụy Nhi im lặng không nói nữa.
Hôm qua, cung Phượng Tê này của tôi, không một ai đến.
Chung Trần không đến, Khúc Mị cũng không đến, những phi tần đã từng nhiệt tình kia càng không đến.
Có lẽ bọn họ cũng không nhớ rõ, hoặc giả là có nhớ, nhưng chỉ trách tôi số không tốt, sinh nhật quá gần Khúc Mị, những con người kia vội vàng chuẩn bị quà cho Khúc Mị, nào còn ai nhớ đến tôi.
Tầng mây nặng nề dần che khuất nắng trời, tôi ngồi trong viện tử càng cảm thấy lạnh lẽo.
Giữa lúc trang sáng tranh tối, có một đôi tay dịu dàng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của tôi, xúc cảm này quen thuộc đến thế, trong cơn ngủ gật tôi không kìm lòng nổi mà cầm lấy, nhưng tiếp sau đối phương lại như đẩy tôi vào hầm băng: “Một bó tuổi rồi, tay còn sơn đỏ thế này.”
Tôi choàng mở mắt, quả nhiên là Chung Trần, chàng ngồi bên sàng, khuôn mặt vẫn cứ là anh tuấn như mười năm trước, chỉ là hai đầu chân mày lại thêm mấy phần tang thương cùng bình tĩnh, còn cả sự lãnh khốc mà tôi không quen.
Chàng vẫn là Chung trần, nhưng lại càng là hoàng đế, chàng là trượng phu tôi, cũng đồng thời là chồng kẻ khác.
Tôi vô thức muốn rút tay về, chàng không để tôi phản kháng còn xiết chặt nắm tay hơn, nói: “Tránh gì chứ?”
“Còn chưa hành lễ với hoàng thượng.” Tôi tìm một cái cớ có thể lấy làm cớ nhất.
Chung Trần dường như cười một tiếng khinh thường: “Không cần.”
Tôi nhịn không được nhìn cửa sổ, trời dường như vẫn còn tối tăm mịt mùng, sau khi chàng qua đêm ở chỗ Khúc Mị, giờ lại rời giường sớm đến thế, đến chỗ của tôi, thật là khiến người ta…được yêu mà sợ.
Được yêu mà sợ.
“Ta chợt nhớ hôm qua là sinh nhật nàng, cho nên mới tới.” Chung Trần tựa như nhìn ra suy nghĩ của tôi, cười cười, nói: “Nàng muốn thứ gì?”
Tôi muốn thứ gì nhỉ?
Đây thật sự là làm khó tôi.
Tôi là một kẻ sắp chết, hết thảy mọi thứ, sau khi chết rồi tôi cũng đâu thể mang đi, tôi có muốn thì cũng được gì đây?
Nhưng tôi không thể nói vậy.
Chung Trần không biết tôi sẽ chết, tôi cũng không muốn cho chàng biết, nếu tôi nói không cần thứ chi, sẽ chỉ khiến chàng càng cảm thấy tôi đang giận dỗi.
Tôi nói: “Nghe đâu ngoại ô Trường An trăm hoa đua nở, ta muốn ra ngoài thăm thú chút.”
Chung Trần nhíu mày: “Mấy ngày trước nàng mới thay máu cứu mạng Khúc Mị, thân thể còn rất yếu, không nên đi ra ngoài.
Đoạn, dường như chàng nhớ lại, nói: “Ta nhớ lúc trước nàng thay máu cho ta, nằm trên giường trọn vẹn một tháng.”
Thế ra chàng còn nhớ.
Từ rất lâu trước kia tôi đã nghĩ, tình yêu này, chẳng qua là ơn huệ nhở mà chàng nhất thời hưng phấn cho tôi mấy lời ngon ngọt, tôi cho là mình có thể không đặt trong lòng, nhưng tôi đã sai rồi.
Chàng đưa tôi canh bổ, tôi không quan tâm, chàng sáng sớm đến thăm, tôi không quan tâm, chàng cứ một mực nắm tay tôi, tôi càng không quan tâm.
Nhưng chỉ là chàng nói một câu “Ta nhớ lúc trước…”, tôi bèn động lòng.
Đúng vậy, lúc trước.
Chúng tôi vừa nhập cung, nguy cơ bốn phía, chàng còn trẻ, ngôi vàng còn ngồi chưa vững, vô số ánh mắt nhìn vào chàng, lúc nào cũng có thể vươn tay lật đổ chàng,
Khi ấy tôi cùng chàng nhập cung đã được ít lâu, cũng chính là lần đầu tiên tôi và chàng xa cách, tôi thường ra bên ngoài cung, cuối cùng tìm một cái cớ để ra ngoại ô, nhưng khi ấy chàng đang nghĩ cách đối phó với phiên vương khắp nơi, những kẻ khác còn ổn, chỉ là có một cái xương cứng Ninh vương, gặm thế nào cũng không gặm nổi, về sau Chung Trần rốt cuộc cũng nghĩ ra cách, ai ngờ lại chọc giận Ninh vương.
Về sau, Ninh vương được ăn cả ngã về không, phái thích khách đến, hơn mười sáu tử sĩ xông đến, chàng trúng một kiếm, trên kiếm có kịch độc, sau khi tôi biết tin, lập tức chạy về, khi đó y thuật tôi đã rất cao siêu, nhưng lại vẫn bó tay với thứ độc kia.
Đó có lẽ là lần tôi thấy Chung Trần suy yếu nhất, sắc mặt chàng tái nhợt, không có chút sức sống, thỉnh thoảng tỉnh lại trên giường bệnh, gọi đều là gọi tên tôi, nhắc nhở tôi sau khi chàng chết rồi làm sao để toàn mạng trở ra.
Sao tôi có thể để Chung Trần chết chứ.
Thực tế, tôi được sư phụ cứu ra từ độc cốc, trước khi gặp được sư phụ, tôi vẫn luôn bị nuôi như dược nhân, chuyện này Chung Trần cũng biết. Tôi cũng không dám chắc, thừa dịp nửa đêm không người, trộm thay máu cho chàng, Chung Trần không hề hay biết, tôi nhìn khuôn mặt chàng tái nhợt trong ánh trăng, trong lòng là thương tiếc và thống khổ.
Nhung hết thảy đều đáng giá, hôm sau chàng tỉnh lại, tất cả mọi người nhất là các ngự y đều kinh hô Chung Trần quả là long tử, nhưng Chung Trần hiểu, chàng nắm tay tôi hỏi tôi đã làm gì, tôi muốn giấu giếm, nhưng vẫn là không chịu nổi ngất đi, nằm liệt giường mất một tháng.
Thuốc trong thân thể tôi tên gọi độc hoạt, có thể thay máu cứu mạng người khác, nhưng sau khi thay máu, người sẽ rất yếu, thân thể lạnh buốt như người chết.
Có lẽ chàng sợ tôi chết thật, mỗi đêm ôm tôi mà ngủ, nửa đêm tôi tỉnh dậy, vậy mà chàng vẫn chưa ngủ, đôi mặt sâu như vực không đáy cứ nhìn tôi, thấy thân thể tôi lạnh buốt, lại ôm tôi thật chặt, tôi tham luyến hơi ấm ấy, không uống thuốc bồi bổ thân thể, cứ để khôi phục từ từ, cho nên mới nằm lâu như vậy.
Nhưng lần này lại khác.
Tôi thay xong thuốc, Chung Trần bèn không đợi nổi mà vọt vào, ôm lấy Khúc Mị xem xét tình hình nàng ta, thậm chí không thèm ngó ngàng đến tôi.
Không ai đỡ, tôi chỉ có thể gượng không té xỉu, loạng chà loạng choạng mà đi ra ngoài, Trụy Nhi lo âu đỡ lấy tôi, tôi mê man nửa ngày, lúc tỉnh dậy càng lạnh hơn lần trước, tôi tự bốc thuốc, để Trụy Nhi đi lấy, cứ thể chẳng bao lâu lại đi lại được, khi Chung Trần đương vội vàng chăm sóc Khúc Mị, lại chuẩn bị sinh nhật cho Khúc Mị, điều duy nhất quan tâm đến tôi, là mấy bát thuốc bỏ chẳng tốn một mảy may tâm tư.
Không có ai yêu, lại càng phải yêu chính mình.
Những lời ấy sư phụ vẫn luôn một mực khuyên bảo tôi, giờ rốt cuộc tôi đã hiểu được.
Tôi nhìn Chung Trần, bất đắc dĩ nói: “Vậy không đi nữa.”
Chung Trần hơi không kiên nhẫn cau mày, nói: “Nếu nàng thật sự muốn ra ngoài, ta cũng có thể an bài, mỗi lần cứ nói chuyện như thể sắp chết đến nơi rồi là sao đây?”
Sắp chết đến nơi rồi… vậy mà chàng lại nói trúng đấy.
Tôi không muốn để ý đến chàng, không nói gì.
Chung Trần lại mềm giọng, nói: “Ta muốn tặng nàng thứ gì đó.”
Hôm nay tâm trạng chàng không tệ, nếu như mọi lần chàng đã sớm dứt khoát phất áo bỏ đi rồi.
Tôi nhìn chàng, chẳng biết chàng sẽ đưa ra ý kiến gì.
Nhưng chàng chỉ cười, hai đầu chân mày lờ mờ là dáng vẻ thiếu niên nhiều năm trước: “Mai phi mang thai rồi.”
Ta có một thoáng kinh ngạc, lập tức cúi đầu: “Chúc mừng hoàng thượng.”
Chàng “hừ” một tiếng, có lẽ là rất bất mãn với phản ứng lạnh nhạt của tôi, nhưng tôi nghĩ, khó trách sáng sớm chàng đã đến đây, khó trách chàng lại nhắc đến sinh nhật của tôi, khó trách chàng vui vẻ như vậy.
Hết thảy đều có thể hiểu được.
Chung Trần tiếp sau lại cao hứng nói: “Ta biết, nàng chắc chắn cũng muốn có con.”
Tôi ở bên Chung Trần hơn mười năm, vẫn luôn không có con, đây là niềm tiếc nuối lớn nhất của tôi và Chung Trần. Đương nhiên, là khi tình cảm chúng tôi còn rất tốt đẹp.
Chung Trần luôn mong mỏi tôi sinh cho chàng một đứa con, nhưng tôi lại cứ chậm chạp không mang thai, chàng vội muốn chết được, muốn tìm ngự y bắt mạch kê đơn cho tôi, nghiên cứu một phen.
Tôi dở khóc dở cười, nói chàng biết tự tôi là thầy thuốc, có vấn đề gì sao tôi lại không biết.
Về sau không lay chuyển được chàng, vẫn là nghe chàng uống một chút thuốc, nhưng lại không thấy có tiến triển gì, dần dà, chàng cũng từ bỏ, đây là một trong những cái cớ mà đám đại thần buộc chàng cưới một cô gái khác.
Lần đầu tiên chàng nạp phi, còn muốn giấu giếm tôi. Đối phương là con gái của nguyên soái biên quan, nguyên soái biên quan xa kinh sư, tay cầm quyền to, trời cao mà hoàng đế ở xa, Chung Trần cưới con gái ông ta, hàm ý không cần nói cũng biết, sao tôi có thể bị che giấu dễ dàng như thế, rất nhanh là biết tin tức này, nhưng tôi lại chẳng có phản ứng gì.
Tôi không muốn thấy Chung Trần khó xử, cũng biết chàng không dễ dàng gì.
Thân là hoàng đế, làm sao có thể như chàng nói, thật sự chỉ có một mình tôi chứ.
Nhưng ngoại trừ đêm tân hôn đó, về sau chàng rốt cuộc không đến chỗ của vị phi tử kia nữa, tôi đương nhiên là vui vẻ.
Tôi không nháo không quậy, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không ngại, Chung Trần chủ động một lòng với tôi, tôi lại càng cảm động vô cùng, về sau chàng lục tục nạp thêm mấy phi tử, đều đãi ngộ giống thế, nhưng rốt cuộc cũng có người mang thai, Chung Trần khó nén vui vẻ, có khi ở cạnh tôi mà tinh thần có chút không tập trung, tựa như đang nghĩ đến đứa bé kia.
Chàng sắp làm phụ thân rồi, đây là lần đầu tiên, tôi không có cách nào chỉ trích chàng, chỉ có thể cố ý nói mình không thoải mái, Chung Trần như được đại xá, luôn ở bên phi tử kia rặt đến khi nàng ta hạ sinh một tiểu công chúa.
Khi ấy Chung Trần vậy mà còn chạy đến nói với tôi, cũng may là con gái, chàng hi vọng hoàng tử đầu tiên là do tôi hạ sinh.
Có lẽ chàng nghĩ như vậy thật, về sau mấy phi tử đều sinh công chúa, giờ trong hậu cung đã có bốn tiểu công chúa rồi, lại không có hoàng tử nào, Chung Trần ngày càng không vui, chàng đã không trông mong gì tôi có thể sinh con, càng không nhắc đến chuyện hoàng tử với tôi.
Chàng không mong vào tôi, tôi cũng không trông mong vào chàng, hai chúng tôi đều không trông mong nhau thứ gì, đây là chuyện không thể làm gì khác.
Giờ đây Khúc Mị hoài thai, là một việc mừng lớn, có lẽ Chung Trần vui vẻ quá mức, vậy mới nói với tôi như thế.
Tôi cũng muốn có con ư?
Đương nhiên là vậy.
Tôi đã sắp ba mươi, nửa đời trước của tôi, có sư phụ chăm sóc, trong đoạn thời gian ấy, còn có Chung Trần quan tâm, theo lý mà nói, trọn vẹn cuộc đời, chỉ còn thiếu một đứa con hầu hạ dưới gối thôi.
Nhưng tôi không thể có con.
Tôi nhìn Chung Trần, nói: “Sao tự nhiên hoàng thượng lại nói vậy?”
Chung Trần nói: “Nàng là hoàng hậu, không có con đã trở thành cái cớ mà đám đại thần mang ra để dị nghị, nếu nàng có con, đương nhiên không thể tốt hơn.”
“Bọn họ nói nhiều năm vậy rồi, không quan trọng.” Tôi lắc đầu.
Chung Trần lại cười: “Sao có thể nói vậy được, chuyện có thể làm, sao không cố gắng một lần? Gần đây ta vẫn luôn ở chỗ Mai phi, lại lạnh nhạt với nàng.”
Tôi không nói gì.
Chung Trần cầm tay tôi, chậm rãi sờ lên hai má tôi, vừa nói: “Hoàng hậu cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Lại nhìn không ra, chỉ là rốt cuộc không bằng thiếu nữ đôi tám chân chính mà thôi.”
Chàng sờ lên khóe mắt tôi, lộ ra ý cười không rõ ràng: “Vẫn là có nếp nhăn.”
Tôi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp rất mệt, tâm ý của người ta vô cùng cảm kịch, nhưng giờ thiếp cần chính là nghỉ ngơi.”
Chung Trần thu tay lại, lạnh mặt nói: “Nói như vậy, nàng đang muốn cự tuyệt ta?”
“Thần thiếp rất mệt.” Tôi chỉ có thể nhắc lại.
“Mệt mỏi lại càng cần phải tu dưỡng.” Chung Trần đột nhiên tới gần, nắm lấy cằm tôi buộc tôi ngẩng đầu nhìn thẳng chàng, tôi vừa mệt vừa vô lực, vậy mà lại nâng không nổi đây để đẩy tay chàng ra. Bờ môi Chung Trần cơ hồ dán lấy tôi, hơi thở nhẹ nhàng của chàng lướt qua bên mặt, sau đó môi hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Chung Trần đẩy ngã tôi, môi hôn dần nặng lên, từ bờ môi lên đến tai, đến cổ, tôi rốt cuộc vẫn là nhịn không được, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp là không thể nào mang thai.”
Động tác của Chung Trần dừng lại, chàng hơi nâng người, lạnh lùng nhìn tôi.
“Lần đó sau khi thay máu cho hoàng thượng, thần thiếp rốt cuộc không thể mang thai được nữa.” Tôi nhìn thẳng Chung Trần, muốn nhìn nét mặt chàng, ta đoán chàng có lẽ chí ít sẽ có dù là một chút xấu hổ, nhưng biểu lộ của Chung Trần lại bình tĩnh đến vậy thậm chí là lạnh lùng.
Tôi chưa từng nói với Chung Trần chuyện này, mặc dù tôi cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cũng không có cách. So với chuyện có thể sinh một đứa con, Chung Trần càng quan trọng hơn, mà tôi không nói với Chung Trần, chỉ bởi cảm thấy nếu như chàng biết, tất sẽ vừa thất vọng vừa tự trách.
Thuốc thái y không dùng, chính tôi cũng không tìm ra phương thuốc, bới vì tôi dùng đứa con tương lai để đổi, đổi lấy mạng Chung Trần, mà tôi thậm chí không nỡ để Chung Trần biết.
Tôi vốn cho rằng có thể giấu chàng cả một đời.
Nhưng bây giờ, lại phải lấy những thứ này làm một lợi thế, để khi tôi yếu đuối vô cùng, tránh cho chàng sẽ làm tôi tổn thương.
Sàng chỉ chi hoan*, trước giờ là chuyện tình nguyện giữa tôi và Chung Trần, khi hai bên tình đến nơi sâu nhất, đều khó tránh lưu luyến triền miên, mà giờ lại bị chàng xem như ban ân, tặng cho khi tôi không có chút khí lực, tôi thực sự không chịu nổi.
*: ý là niềm vui giường chiếu
Chung Trần ngồi thẳng người, lẳng lặng mà nhìn tôi: “Nàng chưa bao giờ nói cho ta biết.”
“Là thần thiếp sai.”
Chung Trần bỗng nhiên lộ ra ý cười: “Sai? Nàng có lỗi gì? Người khiêu khích Ninh vương là ta, người bị thích khách đâm cũng là ta, khiến nàng thay máu cứu người, cũng là ta.”
Chàng bỗng nhiên không xưng “Trẫm” nữa, mà là xưng “Ta”, giống như trước kia.
Xưng hô trở về như ban đầu, đáng tiếc khoảng cách vẫn xa như vậy.
Chung Trần tiếp tục nói: “Nếu là trước kia, ta sẽ cảm động chẳng biết làm sao.”
Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, dịu dàng giống như mười bảy tuổi năm ấy chàng hôn tôi lần đầu tiên, nhưng ngữ điệu lại lạnh như tuyết bay nơi tái ngoại năm mười bảy tuổi: “Đáng tiếc, giờ đã khác.”
“Nghỉ ngơi cho thật tốt, hoàng hậu của trẫm.” Chàng ý vị không rõ mà cúi người hôn trán tôi, vừa chạm lại xa, quay người bèn nhanh chân bước đi.
“Người còn nhớ năm ấy người chuẩn bị hồi cung, chúng ta súyt thì xa nhau chăng?” Tôi nhẹ nhàng nói.
Chung Trần tựa như suy tư một hồi, đáng tiếc cuối cùng chàng nói: “Không nhớ rõ lắm.”
Tôi không nói tiếp nữa, Chung Trần lại đứng nguyên tại chỗ một hồi, thấy tôi không có phản ứng, vẫn là đẩy cửa rời đi, tôi chỉ thoáng nhìn thấy chéo áo như ngỗng trời bay loạn lướt qua không trung.
Chàng rốt cuộc là không nhớ rõ.
Năm ấy Chung Trần chuẩn bị trở về cung đăng cơ, tôi lại không muốn về, sư phụ cũng không chịu để tôi đi, nói rằng triều đình quá mức phức tạp, không hợp với tôi, tôi khóc sướt mướt, Chung Trần cũng hiếm khi đỏ cả vành mắt.
Khi ấy tôi cũng mới mười chín tuổi, mắt đỏ bừng, ngồi ngoài phòng cả một buổi tối, sự phụ tới khuyên tôi, nói chuyện này chẳng là gì cả, tôi căn bản không tin, nói: “Làm sao có thể chẳng là gì được ạ, sinh li tử biệt, là chuyện đau khổ nhất thế gian này.”
Nhưng sự phụ chỉ cười.
Khi đó tôi nhỏ tuổi, lại tự cho rằng đã nếm trải chuyện bi ai nhất thế gian, một lần sinh li tử biệt, đủ để người ta đứt từng khúc ruột gan. Nhưng giờ tôi đã hoàn toàn hiểu được, sinh li tử biệt quả thực chẳng là gì cả.
Chuyện bi ai nhất trên thế gian này không phải sinh li tử biệt, mà là hai kẻ yêu nhau, sau bao khó khăn trắc trở vẫn ở bên nhau, thế nhưng tình yêu lại bất tri bất giác, từng chút từng chút mất đi.Ai đọc ban đầu chắc cũng nghĩ, tiên sư bố, nam chính cặn bã rác rưởi:__;. Ờ, thực ra có cặn bã không thì cũng tùy người nữa, và phải đọc từ đầu đến cuối, dù quả thực anh không trong sạch gì cho cam. Dù sao với người đã kinh qua Tra Long như tớ thì vẫn chấp được Chung Trần, đánh con đánh vợ, trẻ ăn chơi già đổ đốn như thế mà tớ vẫn xem được cơ mà:v