Dự đoán của Trụy Nhi quả nhiên không sai, Long Thần đến quỳ chưa đầy hai ngày, tuyết liền bắt đầu rơi, mới đầu còn là sợi tuyết thô nho nhỏ, đến buổi trưa liền bỗng nhiên lớn hơn, giống y như lông ngỗng. Tôi khoác áo khoác thật dày, chống một cái khe hở nho nhỏ trên cửa sổ, qua khe hở nhìn ngọn cây cọng cỏ bên ngoài dần dần bị nhuộm thành màu trắng.
Chẳng bao lâu sau Trụy Nhi bưng canh nóng tới, thấy tôi còn đứng bên cửa sổ, đặt canh xuống, gào to nói: “Nương nương! Sao người có thể ngồi tại bên cửa sổ được, sẽ lạnh đấy!”
Tôi lắc đầu: “Lúc tuyết rơi, lại không lạnh lắm … em bưng canh đến đây đi, ta uống rồi, thì càng không sợ lạnh nữa.”
Trụy Nhi hết cách, đành phải lẩm bẩm đem thuốc qua cho tôi, tôi đón lấy, nhấp từng ngụm, dạ dày ấm lên, tay cũng nóng hơn chút, mà ngoài cửa sổ cảnh trí cũng càng thêm trắng xóa, Trụy Nhi lo âu nói: “Nương nương đừng cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trắng quá, nhìn lâu không tốt cho mắt đau ạ.”
Tôi nói: “Biết rồi, ta đang cố gắng tìm một nơi có sắc màu hơn để nhìn đây…Ừm, hơi mệt mỏi, được rồi.”
Tôi thở dài, buông cửa sổ xuống, ngồi trên ghế ngẩn người.
Trụy Nhi nói: “Nương nương rất thích tuyết sao?”
“Đúng đấy, trước kia ta từng đi qua biên tái, nơi đó rất sớm đã bắt đầu có tuyết rơi, tuyết còn lớn hơn bây giờ.”
Tôi khá là hoài niệm, “Trời luôn luôn âm u, không biết lúc nào sẽ sáng, lúc nào sẽ lại có tuyết rơi. Nhưng là mấy cái cây ngoài biên tái rất lợi hại, trời có lạnh, cũng sẽ không khô héo, vĩnh viễn đứng ở đó.”
Trụy Nhi ôm mặt: “Oa, nghe đặc biệt quá… vậy… vậy Giáng Mục cũng là như vậy sao?”
Tôi sững sờ, lắc đầu, “Giáng Mục không ở cực bắc, mặc dù cũng có tuyết, nhưng không có lớn như vậy.”
Kỳ thật tôi cũng biết rất ít về Giáng Mục, chỉ có một ít ký ức còn sót lại, cùng miêu tả của dì Ngô.
“Giáng Mục ở phía tây Vũ quốc hiện nay, Giáng Mục tương đối khô, nhưng cỏ lại rất nhiều, nếu như đến mùa mưa, khắp nơi đều xanh mơn mởn, Giáng Mục tộc nhân, sẽ chăn thả ở đó, buổi chiều nhóm lửa, ca hát nhảy múa uống rượu.”
Trụy Nhi vẻ mặt ngóng trông: “Em chưa từng trải qua chuyện như thế.”
“Em… Sinh ra ngay ở Vũ quốc?”
“Đúng ạ.” Trụy Nhi gật gật đầu, ” nhưng cha mẹ em đều là người Giáng Mục. Em là người Giáng Mục lớn lên ở Vũ quốc.”
Tôi nghi ngờ nói: “Vậy cha mẹ em đâu?”
Cha mẹ của cô bé sao lại để để một đứa bé con chưa lớn thế này, một cô bé như trẻ con thế này vào cung phục thị tôi? Ở bên cạnh tôi, tuyệt không an toàn, ngược lại rất nguy hiểm.
Trụy Nhi nói: “Cha mẹ em đã bệnh chết từ lâu, là dì Ngô nuôi em.”
Tôi gật đầu: “Thì ra là thế. Vậy… Trụy Nhi, ta hỏi em, em đã lớn lên tại Vũ quốc, tuổi nhỏ như vậy, có lẽ là không có gì tình cảm gì với Giáng Mục, cũng không có lý do gì nhất định phải báo thù… Đã như vậy, tại sao em lại muốn tới đây?”
Trụy Nhi nói: “Mặc dù không có gì tình cảm với Giáng Mục, nhưng em có tình cảm với dì Ngô mà! Huống chi, từ khi dì Ngô nhận nuôi em, vẫn nói với em, nhất định phải báo thù, nghe lâu, cũng liền nghĩ như vậy, nào cần lý do gì?”
Cô bé thản nhiên nói, tôi nghe vậy lại muốn lắc đầu, có đôi khi dì Ngô làm việc, không khỏi hơi cực đoan.
So với sư phụ sư huynh hi vọng tôi vô ưu vô lự không biết gì thì rất khác biệt, dì Ngô hi vọng tất cả mọi người một lòng báo thù. Tôi không cách nào chỉ trích hành vi của bà, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của Trụy Nhi, vẫn có mấy phần không đồng ý.
Cũng được, không để Trụy Nhi liên quan đến quá sâu, cô bé cứ ở bên cạnh tôi, thỉnh thoảng giả trang thành tôi để che mắt, nhận thư là được.
Trụy Nhi lại không biết tôi nghĩ gì, chỉ có chút mong đợi nói: “Nương nương, chờ sau khi người ngủ, em có thể ra ngoài một lúc không?”
Tôi nói: “Em muốn đi làm gì?”
“Bọn Liên Hương ở cung bên cạnh gọi em đi ném tuyết, đắp người tuyết! Ừm, chúng em nhất định sẽ trốn trong góc vụng trộm chơi thôi, sẽ không để người khác phát hiện!” mắt Trụy Nhi lóe sáng như sao.
“Ừm, đi đi, cẩn thận chút.” Vũ quốc không hay rơi tuyết lớn như thế, con bé hưng phấn cũng là chuyện đương nhiên.
Sau đó Trụy Nhi cứ trông mong nhìn tôi chờ tôi ngủ trưa, tôi bị cô bé nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, đành phải đi ngủ trưa trước, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi thật, mà lại ngủ rất ngon, không mơ giấc mơ kỳ quái gì, nhưng cuối cùng lại bị tiếng thông báo ngoài điện đánh thức.
Bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng “Hoàng Thượng vạn tuế”, tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong đầu còn có chút mê mang, Chung Trần sao lại tới đây?
Chung Trần đẩy cửa ra, không mang bất kì hạ nhân nào đến, có lẽ thấy tôi một mình nằm trên giường, có chút không hiểu, cau mày nói: “Thiếp thân tỳ nữ của nàng đâu? “
“Ta để con bé ra ngoài giúp ta chuẩn bị đồ ăn. ” tôi ôm trán muốn ngồi dậy, Chung Trần càng đi càng gần, tôi lại nghe được mùi rượu.
Chung Trần… Uống rượu?
Khi chàng đến trước mặt tôi, tôi mới phát hiện đúng là thế thật, trên gương mặt xưa nay trắng noãn nhuộm màu đỏ nhàn nhạt, tôi nói: “Hoàng Thượng, người uống rượu?”
Chung Trần nom lại rất tỉnh táo: “Uống rượu mà thôi.”
Chung Trần cũng không thích uống rượu, chàng không thích hết thảy những thứ sẽ khiến chàng không tỉnh táo, tỉ như rượu, hoặc là, hiện tại có thể gồm cả tôi nhỉ?
Tôi nói: “Thần thiếp thân thể không ổn, không thế hành hành lễ, xin Hoàng Thượng thứ lỗi.”
Chung Trần hôm nay cũng rất dễ nói chuyện, khẽ gật đầu, nói: “Không sao.”
Chàng tâm bình khí hòa, tôi cũng cảm thấy càng thêm kỳ quái, nghi hoặc mà nhìn chàng.
Chung Trần ngồi xuống bên cạnh giường tôi, nhìn có chút mệt, lưng miễn cưỡng tựa ở bên giường, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi. Tôi vô thức co rụt lại, chàng lại cầm chặt hơn, tôi nói: “Hoàng Thượng đang làm gì vậy?”
Chung Trần nói: “Nàng thay máu cho Mai Phi đã lâu như vậy, sao thân thể còn chưa ổn, tay lạnh như thế này.”
Tôi buồn cười nói: “Đây chẳng phải là Hoàng Thượng muốn sao? Còn cố ý dọn hết lò sưởi đi, không phải là vì để thân thể ta càng ngày càng kém, không có năng lực làm mấy chuyện người không muốn nhìn sao?”
Chung Trần nhàn nhạt ngó tôi một cái, trong mắt có chút mê mang sau cơn say, nhưng tỉnh táo cùng sắc bén trong lại chưa từng mất đi.
Chàng đưa tay đẩy đẩy lò sưởi nhỏ mà Trụy Nhi treo lên, nói: “Tiểu nha hoàn của nàng ngược lại rất nhanh trí, cách thế này đều nghĩ ra.”
Tôi nói: “Có chút ít còn hơn không có, Trụy Nhi cũng là sợ ta lạnh.”
Chung Trần nói: “Thôi được, cứ tiếp tục như vậy nữa cũng không ổn, đợi lát nữa ta cũng sẽ cho người mang lò sưởi về cho nàng.”
Tôi càng cảm thấy kỳ quái, nói: “Hoàng Thượng, người rốt cuộc muốn làm gì?”
Chung Trần nhìn tôi, lạnh nhạt nói: “Ta tốt với hoàng hậu, không phải chuyện đương nhiên sao? Từ khi nào, ngay cả chính hoàng hậu cũng cảm thấy không thể tin đây? “
Tôi nói: “Hoàng Thượng cớ gì lại nói những lời này? Những cái lò sưởi kia chẳng lẽ không phải lúc trước Hoàng Thượng nổi trận lôi đình cho người mang đi sao? Thất thường như vậy, chẳng lẽ là hành vi nên có của nhất quốc chi quân ư?”
“Hóa ra hoàng hậu nghĩ như vậy, khó trách lại thường xuyên xuất cung gặp mặt em trai ta.” Chàng giống như cười mà không phải cười, “Xem ra hoàng hậu cảm thấy, ngay cả Phúc vương điên điên khùng khùng kia, cũng làm hoàng đế tốt hơn trẫm.”
Tôi ra vẻ nghi ngờ nói: “Ta không biết Hoàng Thượng đang nói gì, ta đã rất lâu rồi không có rời cung, sao lai nói là ’thường xuyên’? Về phần Phúc vương, ta càng chưa bao giờ gặp hắn.”
Chung Trần cũng không tranh cãi với tôi, chàng nhìn tay tôi, thấp giọng nói: “Lần trước không phải đã nói rồi sao, móng tay hoàng hậu không nên sơn đỏ như vậy.”
Nếu tôi không sơn đỏ như vậy, chẳng phải sẽ khiến người ta nhìn ra móng tay tôi trắng bệch, khiến người ta nhìn ra tôi… Không còn sống bao lâu nữa sao?”
Nhưng tôi không hơi sức đâu mà giải thích với chàng, chỉ nói: “Người không có tinh thần gì cả, sơn móng tay đỏ một chút, nom cũng đẹp mắt đấy chứ.”
“Sắp tối sẽ tế tổ thái miếu.” Chung Trần chậm rãi nói: “Hay là thay màu khác đi.”
Rốt cuộc tôi đã rõ. Chung Trần bỗng nhiên đến thăm tôi, quan tâm sức khỏe tôi như thế, rồi lại còn trả lò sưởi về chỗ tôi, là vì sao.
Từ khi lập nước thì mỗi khi đầu xuân, hoàng đế cùng hoàng hậu đều phải đến núi Vũ để tế tổ thái miếu, cầu phúc cho một năm mới mưa thuận gió hoà, dân thái quốc an, là một nghi thức cực kỳ quan trọng. Tôi giờ tốt xấu gì vẫn là hoàng hậu, chuyện tế tổ tuyệt đối phải tham gia, không những phải tham gia, mà còn nhất định phải khỏe mạnh rỡ ràng mà tham gia. Nếu tôi một thân bệnh tật đến tế tổ, vậy thì có hơi phiền toái.
Tôi nói: “Ra là vậy, Hoàng thượng yên tâm, lúc tế tổ, ta sẽ xốc lại tinh thần.”
Trước và sau lễ tế tổ, là thời điểm dân chúng mẫn cảm nhất. Nếu có thể tạo ra vài “Thiên tượng” không tốt, nói rằng là trời cao không hài lòng với vị hoàng đế Chung Trần này, thì không gì tốt hơn.
Tôi đương nhiên phải giữ vững tinh thần.
Nhưng tôi lại khá là lo lắng, chỉ sợ với cái sức khỏe này của tôi, tới lúc đầu xuân, cơ bản là phế hoàn toàn, ngay cả đi lại đều không được, nói chi đến leo núi… Ôi chao, trước mắt vẫn chỉ có thể chờ đợi, xem sư huynh là có cách gì hay không, tối thiểu là để tôi có thể khôi phục chút thể lực vào khoảng thời gian nào đó.
Tôi nói: “Hoàng Thượng, vừa hay người tới tìm ta, ta cũng đang muốn đi tìm người… ngày mai ta muốn xuất cung một chuyến.”
Chung Trần cau mày nói: “Xuất cung? Không được.”
Tôi nói: “Hoàng Thượng, người đừng hiểu lầm, ta xuất cung không làm gì hết, chỉ vì là ngày giỗ của sư phụ thôi.”
Chung Trần im lặng một lát, nói: “Nhưng sức khỏe của nàng…”
Tựa hồ đối với sư phụ chàng vẫn có sự hổ thẹn, nhưng tôi không rõ, nếu đã như vậy, lúc trước, sao chàng phải nhẫn tâm làm như vậy chứ?
Tôi nói: “Không có gì đáng ngại, mộ phần của sư phụ mặc dù ở trấn Nham Khê, nhưng ở ngoại ô kinh thành cũng có cái mộ chôn quần áo và di vật, ta đến đó là được, đi rất nhanh thôi.”
Tôi nhẹ nhõm thở ra, Chung Trần khi say, ngược lại là dễ nói chuyện hơn một chút.
Một lát sau, Chung Trần nói: “Hai ngày trước Long Thần đã tới ư? Hoàng hậu đã bớt giận chưa?”
Tôi nói: “Ban đầu cũng đâu có tức giận, sao lại nói là nguôi giận.”
Chung Trần nửa thật nửa giả nói: “Hoàng hậu đại nhân đại lượng, đương nhiên là sẽ không tức giận. Nhưng Long Thần lại là một đứa trẻ, sau khi gã rời khỏi chỗ nàng, quần áo cũng không đổi, bèn chạy đi tìm ta, còn hỏi ta, rốt cuộc Long Tướng quân có phải do hoàng hậu giết không. Nếu không phải, sao gã lại tra được tên hạ thuốc kia có liên quan tới nàng. Nếu có, vì sao ta lại giả bộ như không biết gì cả.”
“Ta đã không có năng lực hạ thuốc, cũng không có năng lực, liên lạc với bất cứ ai để mưu hại người khác.” Tôi căn bản không muốn nhiều lời, chỉ hùa theo nói.
Dù sao Chung Trần biết tất cả mọi chuyện...
Chung Trần gật đầu nói: “Ta cũng nói như thế với Long Thần, nàng đoán xem gã hỏi ta cái gì? Gã hỏi ta, nếu như Hoàng hậu nương nương, thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với trẫm, trẫm lại thiên vị Hoàng hậu nương nương như thế, hai người vốn nên hòa thuận ân ái, vì sao lại xa cách nhau đến mức này?”
Xem ra Long Thần vẫn không có tiến bộ gì, vậy mà lai hỏi vấn đề như vậy trước mặt Chung Trần. Nhưng mặt khác xem ra, Chung Trần cũng thật sự đối xử với Long Thần rất không tệ. Long Thần chuyện này cũng dám hỏi, vậy mà chàng cũng không trách mắng Long Thần.
Tôi nói: “Hoàng Thượng trả lời thế nào?”
Chung Trần nói: “Ta có thể trả lời thế nào đây? Đáp án của vấn đề này, chỉ có hoàng hậu biết.”
Vừa nói đoạn, chàng bèn cúi người, mùi rượu cùng hương trà nhàn nhạt cùng nhau ùa vào mặt, lại cũng không khó ngửi. Tôi mặt không thay đổi nhìn mặt chàng càng gần càng gần, hắn nói: “Hoàng hậu, hai người chúng ta, vốn nên hòa thuận ân ái, vì sao lại xa cách nhau đến thế này?”
Tôi nói: “Mai Phi tuổi trẻ xinh xắn, Hoàng Thượng sủng ái nàng ta, cũng không quá đáng.”
Tôi nhìn chàng, vẫn không nói lời nào, chàng lại tự hỏi tự trả lời nói: “Đương nhiên là yêu.”
Chàng tiếp tục hỏi: “Vậy, nàng hận trẫm không?”
Tôi biết tôi không cần trả lời, chàng đã nói ra đáp án: “Đương nhiên là hận.”
Giọng nói chàng tựa như thở dài: “Bởi vì ta đối với hoàng hậu, cũng là như thế. Trẫm thường nghĩ, vì sao hận và yêu trên thế gian này, không phải là tuyệt đối trái ngược? Trẫm… Thậm chí không rõ, rằng mặt nào nhiều hơn.”
Chàng không nhìn tôi, ánh mắt có chút khinh thường, mang theo hai phần nghi hoặc, rồi đột nhiên lại có sự ngây thơ hơn mười năm trước, tôi nghe chàng nói vậy, lại có mấy phần muốn khóc.
Tôi cũng nghĩ như vậy, vì sao yêu và hận không phải trái ngược? Vì sao yêu và hận chung sống hòa bình như thế? Tôi cũng không thể … phân biệt ra được, là yêu nhiều, hay là hận nhiều hơn…
“Mai Phi điểm nào cũng giống nàng, cái gì không giống nàng, nàng ấy cũng hết sức bắt chước nàng, chỉ có một điểm, nàng ấy và nàng hoàn toàn khác biệt.” Chung Trần rốt cục nhìn về phía tôi, yên lặng đối mặt với tôi, “Chính là… Nàng ấy yêu ta, là tình yêu thuần túy.”
Tôi vẫn nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy hoàng thượng đối với Mai Phi thì sao?”
“Khúc Mị điểm nào cũng giống Hứa Bích Chiêu, nhưng Hứa Bích Chiêu, điểm nào cũng đều không giống Khúc Mị… Cả đời này, ta chỉ từng yêu Hứa Bích Chiêu.” Chung Trần nhìn tôi, ánh mắt thâm tình y hệt năm đó.
Tôi rốt cục chắc chắn chàng nhất định là uống say, bởi vì Chung Trần tỉnh táo, sẽ không để chính mình nói ra lời như vậy
Khúc Mị điểm nào cũng giống Hứa Bích Chiêu, nhưng Hứa Bích Chiêu, điểm nào cũng đều không giống Khúc Mị.
Tôi nghĩ, dù sao Chung Trần cũng uống say, vậy tôi còn sợ gì chứ, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Vừa nghĩ vậy, nước mắt liền điên cuồng rơi xuống, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, nước mắt nóng bỏng lại khiến tôi cảm thấy hai má đau nhức. Chung Trần đưa tay, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho tôi.
Cảnh tượng như vậy sao mà quen thuộc, sau khi tôi nhập cung, chính là một kẻ thích khóc, khóc xong, Chung Trần đều lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi cũng bèn ngoan ngoãn không khóc nữa…
Tôi khóc một hồi, thực sự cảm thấy mình không thể yếu thế như vậy, sụt sịt hai cái, cố nén nước mắt, nói: “Hoàng Thượng còn có việc gì sao?”
Chung Trần cũng dường như ngẩn người, lập tức ngồi thẳng người, nói: “Không có.”
Tôi nghi hoặc ngước nhìn, Chung Trần chợt nói: “Ta hi vọng biết bao, nàng chỉ là Hứa Bích Chiêu.”
Chàng quay đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe miệng của tôi. Rồi lại lập tức không lưu luyến gì nữa, nhanh chân rời đi, giống nhau lúc đến.
Tôi có bao giờ… chưa từng mong vậy đâu?
Nếu như tôi chỉ là Hứa Bích Chiêu thì tốt biết bao, không phải công chúa Giáng Mục, không phải là hoàng hậu phải báo thù cho sư phụ.
Chỉ là Hứa Bích Chiêu năm mười sáu tuổi ấy, không biết yêu, không biết hận, càng không biết, yêu và hận cùng tồn tại sẽ tra tấn đến mức nào.
Chung Trần đi chẳng bao lâu, bèn có rất nhiều người bê rất nhiều lò sưởi tiến đến, số lượng nhiều hơn trước đó rất nhiều. Nhất thời khắp hành lang sương mù vấn vít, tôi ho khan càng tợn. Tên tổng quản kia thấy vậy, lại mau chóng sai sử người bê mấy cái đi, rồi lại phái người bưng mấy cái bình phong nhỏ ngăn khói, để tránh tôi bị hun.
Không biết Chung Trần đã phân phó gì, mà từ khi Khúc Mị vào cung, đám hạ nhân nhìn tôi cũng xem như không thấy, bây giờ lại khôi phục dáng vẻ nịnh nọt trước kia. Tôi nhìn thấy vô vị, dứt khoát xoay người tiếp tục ngẩn ngơ.
Lại qua một hồi lâu, Trụy Nhi mới về. Vẻ mặt cô bé rất lo âu và vội vàng, nói: “Hoàng hậu nương nương! Nghe nói, nghe nói Hoàng Thượng vừa tới ạ? Hoàng thượng không có… không có làm gì người chứ ạ? Ôi, đều là em không tốt, ném tuyết cái gì chứ, quên cả thời gian!”
Cô bé vừa nói, vừa ủ rũ đấm đầu mình, có lẽ là bởi vì vừa nãy đi ném tuyết, tay của cô bé vẫn còn hồng hồng.
Tôi nói: “Không có việc gì, Hoàng Thượng chẳng hề làm gì cả.”
Trụy Nhi nói: “Thật ạ? May quá, may quá… A? Sao lại nhiều lò sưởi! To thế! Còn nhiều hơn cả trước nữa! Em thấy hơi hơi nóng rồi…”
Tôi nói: “Hoàng Thượng bảo bọn họ trả lại đấy.”
Trụy Nhi vui vẻ nói “Thật ư? Chẳng lẽ, Hoàng Thượng rốt cục hồi tâm chuyển ý rồi? Cảm thấy có lỗi? Oa, quá tốt rồi!”
Tôi buồn cười nói: “Em nghĩ hay thật đấy, chỉ là sắp đến đại điển tế tổ, hoàng thượng muốn ta mau mau dưỡng tốt thân thể thôi.”
Trụy Nhi: “Ây… Là như vậy ạ.”
Tôi nói: “Em thất vọng làm chi? Nào, dìu ta.”
Trụy Nhi đỡ tôi, tôi ngồi tại bên bàn, viết một phong thư, đại ý nội dung nói sắp đến đại điển tế tổ, đó là một cơ hội tốt, hỏi sư huynh có cách gì không, nếu có thể khiến thân thể tôi ổn hơn trước thời điểm đó thì không gì tốt hơn, nếu không được, cũng phải nghĩ cách khác.
Tôi giao thư cho Trụy Nhi: “Đợi lát nữa khi nào ít người, đưa đến thái y viện, em biết sư huynh ta là ai.”
Từ khi đường đưa thư cho dì Ngô bị chặn, tôi liền rất bài xích chuyện viết thư. Nhưng tự tôi không đến Thái y viện được, bên tôi bị trông chừng cũng càng ngày càng nghiêm ngặt, sư huynh cũng không ghé qua được, đành phải ra hạ sách này. Nhưng trong thư nội dung tôi viết vô cùng mập mờ, nếu người ngoài đọc được, cũng sẽ chỉ cảm thấy tôi đang quan tâm sức khỏe của mình vì đại điển tế tổ, cho dù hoài nghi, cũng sẽ không biết thư phải gửi cho ai.
Sau bữa cơm chiều Trụy Nhi liền chuồn đi, qua một hồi lâu mới trở về, nói với tôi rằng sư huynh bảo không vấn đề gì, ngày mai là có thể dùng thuốc để tôi thử trước xem sao. Sau khi uống thuốc này, tinh thần và khí lực đều sẽ khôi phục rất nhiều, nhưng một viên thuốc chỉ tác dụng một ngày, mà ngày hôm sau sẽ lại càng suy yếu. Chỉ khi cần dùng gấp lúc mới có thể uống, nếu không sẽ tổn hại tương đối đối với sức khỏe.
Trụy Nhi truyền lời xong, nghi ngờ nói: “Nếu là như vậy, vì sao Đình Kha đại nhân, lại muốn cho nương nương người dùng thuốc ngay ngày mai?”
Có lẽ là bởi vì Trụy Nhi rất tôn kính dì Ngô, nên cũng hết sức kính trọng sư huynh người đã cùng dì Ngô bày mưu tính kế đến mức dường như là lãnh tụ tinh thần, luôn luôn gọi anh là Đình Kha đại nhân, nghe hơi dở dở ương ương. Sư huynh từng uốn nắn cô bé, thấy không sửa được, cũng liền mặc cô bé.
Tôi nói: “Bởi vì ngày mai cũng là đại lễ, sư huynh hiểu ta như vậy, đương nhiên biết ta nhất định sẽ đi.”
Tôi nói: “Em có lỗi gì đâu? Hoàng thượng đã đồng ý cho ta ngày mai xuất cung, đêm nay em chuẩn bị một chút, ngày mai đi cùng ta. Đồ tế tự sư huynh ta và dì Ngô sẽ chuẩn bị.”
“Vâng, vâng!” Trụy Nhi nghe thấy được xuất cung, còn có thể gặp dì Ngô và đi bái mộ phần sư phụ tôi, có vẻ hơi kích động, bèn hô hai tiếng, lại dường như cảm thấy không hay lắm, lúng túng chỉnh chang nét mặt của mình, buồn buồn nói: “Dạ.”
Thật ra tôi lại bị cô bé chọc cười, để cô bé đi chuẩn bị, mình thì nghĩ đến chuyện ngày mai.
Năm đó lúc tôi cùng sư huynh trở về kinh thành từ trấn Nham Khê, sư huynh nghĩ rằng chúng tôi về kinh thành sẽ ở lâu dài, bèn mang theo một ít quần áo của sư phụ đến xây một cái mộ quần áo. Còn thi cốt sư phụ, vẫn là đặt tại trấn Nham Khê ông yêu nhất.
Sư phụ…người ở ngay bên ngoài kinh thành mà nhìn xem. Nhìn xem hoàng cung trong kinh thành, sẽ thay đổi như thế nào. Mong sự thay đổi này, có thể khiến người an nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, Trụy Nhi bưng thuốc đến cho tôi. Tôi ăn xong lại ngủ một hồi, lúc tỉnh lại quả nhiên tinh thần tốt hơn nhiều, tay chân cũng có chút lực, không cần người đỡ không cần chống tường cũng có thể tùy ý đứng dậy ngồi xuống nằm xuống, ngay cả đưa tay chạn vào cửa cột, cũng không đau tận tim giống trước kia.
Thuốc này tốt thật, dễ dàng khiến tôi có ảo giác như thời giờ đảo ngược.
Đáng tiếc càng là thuốc tốt, tác dụng phụ cũng càng đáng sợ, tôi không muốn tưởng tượng qua ngày hôm nay sẽ ra sao, ngày mai tôi hẳn sẽ rất đau đớn.
Tôi mang theo Trụy Nhi quang minh chính đại xuất cung, đi được nửa đường một chiếc xe ngựa bèn không xa không gần theo sát chúng tôi, tôi nhận ra là thật xe ngựa của sư huynh. Biết bên trong chắc chắn là sư huynh và dì Ngô, chờ thật đến khi sắp đến mộ quần áo của sư phụ, tôi dẫn theo Trụy Nhi xuống xe, để xa phu cùng thị vệ chờ ở tại chân núi, đi lên trên núi.
Xe ngựa của sư huynh và dì Ngô dừng ở một bên khác, hai con đường mặc dù là khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, cuối cùng có thể gặp mặt ở giao lộ, sau khi chúng tôi hội hợp, Trụy Nhi hưng phấn hô: “dì Ngô!”
Một thời gian không gặp, dì Ngô lại già đi rất nhiều, tóc trắng cũng che không được nữa, tôi biết bà chắc chắn vì chuyện của Giáng Mục lại bốn phía bôn ba, cảm thấy không đành lòng, nói: “dì Ngô.”
Dì Ngô ôm lấy Trụy Nhi chạy tới chỗ bà, nói: “Người đã lớn như vậy rồi, còn lỗ mãng như thế!” Vừa khẽ gật đầu với tôi, “Công chúa.”
Một nhóm bốn người bước về phía mộ quần áo của sư phụ, Trụy Nhi và Ngô di đi phía trước, tôi và sư huynh theo sát sau. Sư huynh có chút bận tâm nhìn tôi, nói: “Em có cảm giác khó chịu không? Muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Tôi nói: “Thuốc của sư huynh, sư huynh còn lo lắng ư? Em rất ổn, còn có thể đi qua mấy cái đỉnh núi đấy.”
Sư huynh bật cười: “Nói bậy bạ gì đó. Thuốc này… lần đầu em uống, đương nhiên cảm thấy hiệu quả rất tốt, về sau càng dùng nhiều, sẽ càng không có tác dụng gì nữa. Nhất là… Ngày mai, em chắc chắn sẽ đau đớn.”
Tôi lắc đầu: “Có mất có được, không sao cả.”
Sư huynh nói: “Nếu không phải biết tính em quá bướng bỉnh, dù là không đi được cũng phải bò đến, ta sẽ không cho em thuốc.”
Tôi cười cười, nói: “Biết sư huynh tốt mà. Lần này, cũng là lần cuối cùng tảo mộ quần áo cho sư phụ.”
Sau này, chỉ sợ tôi cũng sẽ xuống dưới đó cùng sư phụ.
Sư huynh sờ lên đầu tôi, nói: “Ừm, lần sau đến trấn Nham Khê.”
Tôi cười cười, không nói tiếp nữa.
Tôi cũng muốn vậy đó.
Lúc sắp đến bên mộ sư phụ, sư huynh chợt nhíu mày, may chóng đi lên mấy bước, giữ chặt dì Ngô và Trụy Nhi, nhỏ giọng nói: “Đừng qua đó, ngồi xuống cúi người. Chớ lên tiếng.”
Bốn người chúng tôi cùng ngồi xổm người xuống, Trụy Nhi hơi nghi hoặc mà nhìn sư huynh, cũng không dám nói chuyện, chỉ nháy nháy mắt tỏ vẻ nghi vấn.
Ánh mắt sư huynh kỳ quái nhìn về phía mộ sư phụ, tôi hơi thăm dò nhìn lại. Mơ hồ trông thấy có một bóng người, thình lình ở bên mộ sư phụ, giơ hương vái ba lần, sau đó lại không cắm hương vào trong lư hương, mà ném sang bên cạnh, dường như sợ bị người khác phát hiện. Sau đó người kia lại không có động tác gì, chỉ nhìn mộ bia sư phụ tôi mà ngẩn người.
Bốn người chúng tôi nhìn nhau một thoáng, lặng lẽ đi đến bên kia. Bốn người đều lén lút, khá là buồn cười, đến khi đến gần một chút, tôi mới phát hiện, người tế bái kia, có khuôn mặt tương tự tôi, y phục nền trắng hoa văn hồng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của nàng ta, rành rành là Khúc Mị.
Chúng tôi đều thất kinh, không rõ Khúc Mị sao lại ở trước mộ sư phụ, còn dâng hương cho sư phụ.
Chẳng lẽ… Khúc Mị cũng là một đệ tử khác của sư phụ, gả cho Chung Trần, bắt chước tôi, đều chỉ là vì báo thù?
Nhìn thế nào cũng không giống.
Tôi nghi hoặc, Trụy Nhi càng là trợn lớn mắt, sư huynh cũng cau mày, chỉ có dì Ngô không biết thân phận của Khúc Mị, không hiểu gì nhìn tôi một cái, lại nhìn Khúc Mị một thoáng, có lẽ đang nghi ngờ tại sao có thể có người giống tôi như vậy.
Tôi nhỏ giọng nói: “Em và Trụy Nhi đi ra ngoài trước, sư huynh anh và dì Ngô đợi nàng ta rời đi.”
Ba người họ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi hít sâu một hơi, bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh đến bên người Khúc Mị, Khúc Mị thấy tôi bỗng nhiên xuất hiện, giật mình, quay người bèn muốn chạy. Nhưng Khúc Mị không biết võ công, thân mềm thịt quý, tôi từng học một ít khinh công, mặc dù không bay lên được, nhưng bước đi như bay vẫn tạm chấp nhận, may sao có thuốc của sư huynh, nếu không chỉ sợ ngay cả Khúc Mị tôi cũng không đuổi kịp.
Tôi nhanh chóng bắt được nàng ta, nói: “Mai Phi, cô ở nơi đây làm gì?”
Khúc Mị run rẩy, không dám quay đầu, Trụy Nhi cũng chầm chậm chạy đến, học tôi ra vẻ kinh ngạc nói: “Mai Phi? Hoàng hậu nương nương, người hẹn Mai Phi cùng đi tảo mộ sao?”
Tôi buồn cười lắc đầu, nói: “Không có.”
vây trước mặt Khúc Mị, nhìn thẳng nàng ta: “Mai Phi, cô đến trước mộ sư phụ ta làm gì? Cô còn tế bái ông… Sư phụ ta và cô, là quan hệ gì?”
Khúc Mị há miệng run rẩy cúi đầu, thỉnh thoảng giương mắt nhìn tôi, giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, bộ dáng thế này rất khó khiến người ta không thương tình. Tôi lại nhớ Chung Trần nói “Mai Phi điểm nào cũng giống nàng, chỉ có một điểm, nàng ấy và nàng hoàn toàn khác biệt, chính là nàng ấy yêu ta, là tình yêu thuần túy”, trong lòng càng thấy bực bội, nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Khúc Mị chậm rãi múa tay, tôi mới nhớ ra, Khúc Mị không thể nói.
Tôi không hiểu ngôn ngữ tay, nàng ta không biết nói chuyện, thật sự không thể làm gì được mà.
Tôi nói: “Được rồi, ta nói, cô gật đầu hoặc lắc đầu.”
Khúc Mị chậm rãi gật đầu.
Tôi nói: “Hoàng Thượng biết cô xuất cung không?”
Nàng ta lắc đầu.
“Cô… cô biết sư phụ ta?”
Nàng ta lại lắc đầu.
“Vậy cô đến tế bái sư phụ ta làm gì? Hoặc nói, cô sao lại biết phần mộ sư phụ ta ở đây?” Tôi nghiêm nghị hỏi: “Chẳng lẽ sư phụ ta chết có liên quan đến cô?”
Nàng ta hốt hoảng nhìn tôi như cũ, bỗng nhiên khỏe lên không ít, đột nhiên đẩy tôi ra chạy xuống núi. Trụy Nhi cuống, bất giác đưa chân ra một cái, Khúc Mị mở to hai mắt nhìn, cả người ngã về phía sau, chấn kinh quá lớn, nàng ta há mồm thét lên ra tiếng——
Nhưng mà nghe ra, lại là tiếng la mơ hồ khàn đến kinh khủng.
Tôi kinh ngạc mở to mắt. Muốn đưa tay dìu nàng ta, trên cây bỗng có một kẻ núp mình, đỡ lấy Khúc Mị.
Người kia toàn thân áo đen, trên mặt cũng mang theo mạng che mặt màu đen, không nhìn rõ dung mạo. Nhưng mà tôi lại nhận ra, lần trước y là người cứu tôi trước khi Long Thần ám sát, là ám vệ trước kia của Chung Trần Phương Cốc. Sau đó chẳng biết tại sao bị cách chức, trở thành một ám vệ bình thường, thỉnh thoảng phụ trách bảo vệ tôi, thỉnh thoảng lại không thấy người đâu.
Đỡ lấy Khúc Mị xong, động tác thứ nhất của y, lại là che Khúc Mị ở sau lưng, che chở Khúc Mị. Động tác này, cũng không giống như là chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Khúc Mị thôi, mà là che chở theo bản năng.
Hai người này…
Tôi nói: “Đây không phải là thị vệ trưởng trước kia sao? Lần trước Long Thần ám sát ta, ngươi chờ ta thụ thương, mới không vội không chậm mà tới, sao Mai Phi gặp nguy hiểm, ngươi lại ra mặt nhanh thế?”
Phương Cốc không nói gì.
Tôi nói: “Thị vệ trưởng sao không nói gì? Đội nón xanh cho Hoàng Thượng, thật to gan đấy, Mai Phi, uổng sao Hoàng Thượng thương cô như vậy, thế mà cô lại phụ chàng…”
Lời còn chưa nói hết, Khúc Mị liền đẩy Phương Cốc ra, có chút phẫn nộ và lo lắng mà nhìn tôi, lấy bút vẽ gì đó. Phương Cốc bị đẩy ra, cũng không nói một lời cúi đầu đứng ở một bên.
Tôi có chút rõ ràng quan hệ của Khúc Mị và Phương Cốc, đơn giản là Phương Cốc thích Khúc Mị, Khúc Mị lại chỉ thích Chung Trần.
Nhưng chuyện của Khúc Mị và sư phụ tôi, vẫn là không hiểu rõ.
Tôi tiến lên một bước, vừa định tiếp tục hỏi, Phương Cốc bỗng nhiên cõng Khúc Mị, sau đó chạy mấy bước hướng xuống núi, sau đó rất nhanh bèn bay lên, lát sau đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Trụy Nhi mở to hai mắt nhìn: “Có lầm hay không! Cứ chạy như vậy!”
Tôi nói: “Được rồi, không đuổi kịp đâu.”
Bên kia dì Ngô và sư huynh cũng đều đi ra.
Sư huynh có chút không hiểu nói: ”Khúc Mị kia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Dì Ngô càng là không hiểu ra sao: “Cô gái kia là ai? Phi tử của cẩu hoàng đế, sao lại hơi giống…công chúa?”
Tôi lắc đầu: “Cũng không biết là Chung Trần tìm được ở đâu… Tóm lại, không chỉ đơn giản là phi tử đơn giản. Lúc trước tôi không biết, giờ, tôi nghi ngờ. Nàng ta và cái chết của sư phụ, có quan hệ rất lớn. Nàng ta nói mình không biết sư phụ, nhưng lại đến tế bái sư phụ, thậm chí, còn vào ngày giỗ sư phụ! Chung Trần hẳn là không biết nàng ta tới đây. Không phải sẽ không để nàng ta xuất cung, bởi vì Chung Trần đã biết tôi sắp xuất cung rồi, chàng ta sẽ không để tôi đụng phải Khúc Mị ở đây. Cho nên khả năng lớn nhất, là nàng ta áy náy, nên vào ngày giỗ sư phụ, vụng trộm chạy đến.”
Trụy Nhi chớp chớp mắt: “Thật phức tạp… em vậy mà lại nghe hiểu… Vậy nên, Mai Phi có thể là hung thủ, đúng không?”
Tôi gật gật đầu: “Không phải hung thủ, cũng không thoát khỏi liên quan.”
Sư huynh nói: “Sau khi sư phụ chết rất lâu, Chung Trần mới mang nàng ta về, đúng không? Vậy xem ra, quân cờ Khúc Mị này, cũng không phải là sau này tìm được, mà là trước đó đã bồi dưỡng ra.”
Tôi có chút nghi hoặc: “Theo lý thuyết, khả năng không lớn. Khúc Mị là kẻ câm điếc, thoạt nhìn giống như một tiểu gia bích ngọc, ngay cả em cô ta cũng chạy không nhanh bằng, mà người ám sát sư phụ, lại là kẻ có thân thủ mạnh mẽ biết bắn tên… lại nói tay nàng ta trắng nõn, không có bất kỳ vết chai nào, nàng ta hẳn không phải là hung thủ.”
Sư huynh lại lắc đầu nói: “Cũng không hẳn là vậy, ta vừa nhìn thấy, lúc cô ta muốn chạy trốn, có đẩy em một cái, đúng không? Cô ta đẩy chính là chỗ yếu hại của em, nếu như sức cô ta khỏe, hoặc là có võ công, em sẽ bị cô ta đẩy ngã, thậm chí tổn thương đến nội tạng, mất đi khí lực. Vừa rồi là hành vi hoàn toàn tự động của cô ta, có thể thấy trước kia cô ta rất có thể là có võ công, hơn nữa, còn là loại chiêu chiêu trí mạng. Có người còn thích hợp học võ công hơn thích khách như vậy sao? Hơn nữa, lúc cô ta sắp ngã xuống, ta phát hiện cô ta không vùng vẫy quá mạnh, mà là ngay lập tức chuyển khí lực đến phần eo, nếu vậy cho dù cô ta ngã xuống, cũng sẽ chỉ nhào một cái rồi đứng vững ngay, sẽ ngã xuống đất. Phán đoán nhanh chóng và năng lực chấp hành như vậy… Khúc Mị tuyệt không vô hại giống như bề ngoài đâu, “
Tôi sửng sốt, nói: “Nhưng tay của nàng ta…”
Lời còn chưa nói hết, tôi đã tự dừng lại. Bởi vì tôi nhớ, trong cuốn sổ tay y thuật của sư phụ, có một vị thuốc, sau khi làm thành thuốc nước rồi cho người khác ngâm vào, có thể lột đi làn da trước đó, một lần nữa sinh ra làn da mới. Nhưng quá trình hết sức đau đớn, nhất là quá trình sinh ra làn da mới, chính là không thể tưởng tượng nổi.
“Sư huynh…” Tôi có phần không thể tin mà hỏi.
Sư huynh khẽ gật đầu.
Mấy năm nay dì Ngô vào Nam ra Bắc hiển nhiên cũng biết cách này, bà nhíu mày nói: “Hai người nói là thuật đổi da ư? Nhưng thuật này mười phần đáng sợ, nghe nói có một số người, do đau quá mà chết đi. Cô ta chung quy là một cô gái, có thể nhịn được sao? Huống chi… cô ta cần thiết phảo làm vậy ư?”
Trụy Nhi nghe vậy, không kìm nổi nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Nghe đáng sợ quá… Nhưng… Nhưng mà…”
Cô bé có chút do dự nhìn tôi một thoáng, nói: “Nương nương, vừa nãy người có thấy không, Khúc Mị… trong miệng không có… Em… Em không chắc chắn, sợ là ảo giác của em hoặc là hoa mắt thôi…”
Tôi lắc đầu: “Không phải ảo giác của em đâu. Hoàn toàn chính xác… Khúc Mị, không có lưỡi.”