Không Quen

Chương 4: Thật sự là một nhân tài



Anh trai giao thức ăn ngoài đứng ở cửa phòng ký túc xem ra cũng không lớn hơn họ là bao, mặc đồng phục của một quán điểm tâm gần đó, mũ lưỡi trai màu đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đoạn cằm trắng trắng nho nhỏ, nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.

Dễ nhận thấy vẻ ngoài rất có tính lừa gạt này tạm thời chống đỡ cơn giận của Triệu Bàng và Vương Phục Lương, hai người chỉ dùng ánh mắt “có phải đầu óc người này có hố không” không thể tưởng tượng nổi nhìn đồ đần không biết hàng này.

Anh trai giao thức ăn ngoài đương nhiên đã nhận ra thái độ như vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc này Phương Hòe Ninh mới thấy dáng vẻ của cậu, mặt mày đẹp đẽ, mũi môi thanh tú, ngũ quan phối hợp đến mức chói sáng mười phần, quả thực có loại cảm giác khó phân nam nữ, ngoài ánh mắt có hơi âm trầm ra, khuôn mặt coi như cực kỳ có ký ức.

Dường như nhớ ra cái gì đó, Phương Hòe Ninh sững sờ.

“Tôi lấy hai mươi tệ luôn có lý do của tôi.” Anh trai lại không nhìn về phía Phương Hòe Ninh, chỉ không kiêu ngạo không tự ti nói trong sự khinh miệt mạnh mẽ.

“Lý do gì?!” Vương Phục Lương tò mò đến nỗi quên luôn cà lăm.

Anh trai suy tư một lát, chậm rãi nói: “Đầu tiên, chưa tới một tuần nữa sẽ qua tháng sáu, mặc dù có vài khoa thi sớm, nhưng nghỉ hè của toàn đại học A vẫn muộn hơn trường học khác một chút, khoảng thời gian này, không ít nhân viên thu phế phẩm bên ngoài trường đều lưu động đi đến hai đại học bên cạnh đã nghỉ trước, cậu muốn tìm chưa hẳn đã có thể tìm được.”

“Thứ hai, ” Anh trai chớp mắt mấy cái, ánh mắt xuyên qua Vương Phục Lương và Triệu Bàng, rơi xuống thùng máy bên chân... Phương Hòe Ninh, “Cho dù phần cứng máy tính của các cậu có thể dùng được, nhưng chắc chắn cũng không tốt lắm, nếu không thì đã được các bạn học khác trong trường thu nhận từ lâu, trước ngày nghỉ, học sinh xuất hàng nhiều, thu hàng lại thiếu, dù là muốn mua máy tính qua tay, cũng sẽ đi tìm sinh viên năm tư tốt nghiệp đại học. bọn họ đi rất vội, máy móc tương đối mới hơn một chút.”

“Thứ ba, mặc dù tôi không phải sinh viên ở đây, nhưng mấy năm nay đã lui tới không ít lần, biết sơ sơ quy chế quy định cùng với giờ làm việc và nghỉ ngơi của ký túc đại học A, mất sạch điểm nếu trừ nhiều, ảnh hưởng trực tiếp đến điểm ngày thường của đại học các cậu, thậm chí ảnh hưởng đến đánh giá tốt nghiệp, vì ít đồ chút tiền như thế này mà chịu tổn thất, không khỏi được một mất mười nhỉ.”

“Thứ tư…”

“Còn, còn có thứ tư?” Vương Phục Lương giật mình.

“Ừm, thứ tư, ” Anh trai gật đầu đương nhiên, “Coi như mấy cậu không quan tâm ở trên, nhưng vừa rồi các cậu cũng đã nói, hai bộ máy móc nặng như vậy phải chống đỡ bảy tầng, còn phải đi đường hai mươi phút trong thời tiết nóng như thế để đi bán, cũng không phải một hoạt động thể chất nhỏ, các cậu có thể làm không?”

Vừa nói vừa còn quan sát dáng người không phải quá gầy thì là quá mập của hai người Triệu Vương.

“Hoặc là các cậu cũng có thể gọi xe, ” Anh trai thân thiện đề nghị, “Quầy bán đồ vặt của tòa nhà K có thể thuê xe ba gác, mười tệ một chuyến, một cái đi đi về về cũng vừa khéo hai mươi, bằng giá tiền của tôi.”

“Nhưng chúng tôi vẫn phải tự kéo chiếc xe đó…” Triệu Bàng không nhịn được nói.

“Đúng rồi, ” Anh trai ném qua một vẻ mặt tán thưởng “cậu cũng không tính là đần lắm”, “Cho nên, cái chuyện tốn thời gian phí sức lực này tôi làm hết giúp các cậu, còn mạo hiểm ảnh hưởng thời gian làm việc bị ông chủ phát hiện, thu hai mươi có nhiều không?”

Cậu nói chuyện câu chữ rõ ràng, tiết tấu ôn hòa, mặc dù giọng điệu không có tình cảm gì, nhưng phối hợp với giọng nói mềm nhẹ đó, không khỏi khiến mấy người trong phòng càng nghe càng không còn cáu kỉnh, thậm chí càng không nhịn được khen một câu: Thật, thật sự mẹ kiếp có đạo lý!

Vương Phục Lương cắn đầu lưỡi mới nuốt ngược câu “không nhiều” trở về, suýt nữa kìm nén đến nỗi cho mình một bạt tai.

“Đương nhiên, nếu các cậu cảm thấy không đáng thì thôi, tôi cũng chỉ có lòng tốt đề nghị, công việc tốn sức làm này cũng không dễ dàng.” Dứt lời, anh trai quay người muốn đi vội.

“Nè, đợi... đợi đã...” Triệu Bàng không phục nói, “Cậu nói đơn giản dễ dàng, chúng tôi cũng không cầm được, chẳng lẽ cơ thể nhỏ bé này của cậu lại được?”

Anh trai giao thức ăn ngoài này nho nhỏ xinh xinh trong đám thanh niên phương Bắc, nhưng đứng một mình cũng không tính là thấp, đại khái vì lí do đầu nhỏ tay chân lèo khèo, so sánh với ba nam sinh cao khác trong phòng thì chênh lệch rất rõ. Vương Phục Lương cao hơn cậu gần nửa cái đầu, bề dày của Triệu Bàng có thể gấp đôi cậu, càng đừng nói Phương Hòe Ninh cao gầy to lớn trong khoa, anh trai mới cao xấp xỉ đến tai át chủ bài, có thể không làm cho người ta ngờ vực sao.

Nhưng nghe thấy thái độ như vậy, anh trai chỉ liếc mắt tới, đưa tay ra nói: “Dây thừng.”

Vương Phục Lương dừng lại, yên lặng đi lấy một mớ nhỏ tới.

Anh trai nhận lấy, trong cái nhìn chăm chú khinh thường của mấy người, gom hai thùng máy hai bàn phím còn có một bộ loa nhỏ lại, mà thao tác lại ngắn gọn lưu loát.

“Cậu...cậu đừng có khoe sức mà.” Rõ ràng tất cả mọi người là nam, rõ ràng vừa rồi còn xem thường đầu óc đối phương có vấn đề dùi tiền vào mắt, nhưng nhìn đối phương làm thật, một nhóm người vậy mà bắt đầu không đành lòng.

“Nếu, nếu không tôi khiêng xuống với cậu nha, ” Vương Phục Lương nói khẽ, “Cái này thật sự không nhẹ.”

Lật Đình lại không nhận ý giúp đỡ, một tay nắm lấy một máy nâng lên, ung dung xoay người, sau đó hất cằm về phía túi của mình với Vương Phục Lương.

Triệu Bàng phản ứng nhanh, nhanh chóng lấy tiền ra nhét vào, thấy đối phương vẫn duy trì tư thế đó, anh ta tưởng rằng chê ít, lại do dự có phải lại phải thêm ra gần trăm tệ mới xứng với vất vả của người ta.

Kết quả dáng vẻ ngốc này của anh ta chọc cho anh trai kia bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở: “Ý tôi là cậu lấy đơn thức ăn ngoài trong túi tôi ra, số điện thoại của quán điểm tâm đã đổi, lần sau đặt nhớ đổi lại.”

“À à…” Triệu Bàng ngẩn ngơ, vụng về làm theo.

Xong việc, anh trai co cẳng rời đi.

“Nè, trên đường cậu cẩn, cẩn thận một chút…”

“Chú ý cầu thang nha.”

Hai ông lớn víu cửa mở miệng nhắc nhở một tiếng, hướng về phía bóng lưng của anh trai giao thức ăn ngoài như tiễn người thân đưa mắt nhìn đối phương đi xa, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nữa.

Chốc lát, Vương Phục Lương thở dài: “Tuổi của cậu ta xấp xỉ chúng ta nhỉ, chắc cũng là sinh viên cũng không biết học ngành nào?”

Triệu Bàng tiếp lời: “Bán hàng đa cấp hoặc cử tạ…”

Vương Phục Lương đồng ý: “Thật sự là một nhân tài…”

Hai người quay người, đối mặt với Phương Hòe Ninh chẳng biết đứng sau lưng từ lúc nào, dáng vẻ đối phương cầm balo rõ ràng muốn rời khỏi.

Tinh thần Triệu Bang bị kéo lại, giật mình chạy đến máy tính của mình, thấy ngay vấn đề kẹt ròng rã ba ngày đã được giải quyết thành công, từ đầu đến cuối đối phương cùng lắm dùng tầm mười phút.

Triệu Bang không nhịn được kích động chửi tục một câu.

Vương Phục Lương cũng ảo não, cơ hội học trộm tốt đẹp cứ như vậy bay mất, chẳng qua may là vẫn có thời gian.

“Hòe Ninh, tôi đã xin thực tập ở viện nghiên cứu vào kỳ nghỉ hè, dự án của Quách Tuần Phúc, đến đó chúng ta gặp nhau.”

“Giữa tháng sau à? Được.” Phương Hòe Ninh gật đầu.

Dứt lời lại nghe Triệu Bàng bắt đầu nói nhảm: “Hòe Ninh, cái tên khoác lác này mới không phải đi thực tập vì học tập, cậu ta vì chị Diệu Diệu.”

“Cậu, cậu đủ đủ rồi đó, nói mò nữa... đánh, đánh cậu.”

“Cậu dám nói không phải, lần sau gặp Diệu Diệu tôi cứ nói như vậy cho cổ biết…”

“Câm, câm mồm…”

Trước khi cuộc chiến đấu còn chưa gay cấn Phương Hòe Ninh quả quyết chọn rời đi.

Buổi chiều cuối tháng sáu, mặt trời treo trên cao, gần như vừa ra khỏi ký tức xá đã bị hơi nóng đập vào mặt làm tan ra. Cho nên Phương Hòe Ninh không đi con đường gần nhất, mà dọc theo nhà xe ký túc xá đi ra ngoài từ cổng Bắc bên trái của đại học A, mặc dù hơi xa, nhưng trên đường đi có cây to che chắn, có thể tránh đi không ít ánh nắng. Chỉ có điều trước kia con đường này chỉ có mình anh đi, không ngờ hôm nay trên đường lại thêm một người.

Bởi vì nguyên nhân xách theo vật nặng, dù đã rời đi trước Phương Hòe Ninh khá sớm, anh trai thức ăn ngoài kia vẫn chưa đi ra xa lắm, trong vài phút Phương Hòe Ninh đã đuổi kịp đối phương.

Bước chân người kia cũng thoải mái hơn tưởng tượng, mỗi một bước đi đều rất vững vàng, không kéo dài không chậm chạp, cũng không có ý khoe sức. Nhưng trên cánh tay lộ ra dưới tay áo lại có rất nhiều vết đỏ do sợi dây thừng siết ra, vì màu da trắng có vẻ càng rõ ràng.

Phương Hòe Ninh quét mắt, ánh mắt lại rơi xuống sống lưng đối phương, chỉ thấy dưới ánh mặt trời mồ hôi lấm tấm của người trước mắt chảy xuống từ phần gáy trắng nõn, không lọt vào trong cổ áo đồng phục màu hồng nhạt, thấm ướt quần áo một mảng nhỏ,  theo bước đi, nửa thấm hơi thấm.

Một người vóc dáng nhỏ gầy thế này rốt cuộc sức lực từ đâu tới.

Phương Hòe Ninh âm thầm tò mò.

Như cá gặp nước trong thư viện A như vậy, kết quả lại không phải sinh viên đại học A sao?

Phương Hòe Ninh lại nghĩ.

Hai người cứ duy trì khoảng cách hơn mười mét, dùng tốc độ xấp xỉ một trước một sau đi gần hai mươi phút, cũng không biết người đằng trước có phát hiện người phía sau hay không, từ đầu đến cuối không quay đầu…

Cuối cùng đi tới bên ngoài cổng Bắc bên trái, Phương Hòe Ninh vừa đi về phía trạm xe ở đường giao, vừa suy đoán có lẽ nam sinh kia có chiếc xe thức ăn ngoài dừng ở gần đó, không biết cậu sẽ mang đồ đi trước hay đi thẳng đến trạm thu hồi phế phẩm, hay là dứt khoát tìm một chỗ vứt, dù sao đã kiếm được tiền rồi.

Chẳng qua Phương Hòe Ninh không thể giải thích cảm thấy độ khả thi của cái sau vô cùng nhỏ.

Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của hắn vẫn quá đơn giản một chút.

Chỉ thấy anh trai giao thức ăn ngoài không đi dắt xe, không vứt đồ, cũng không có ý đi tiếp, mà chuyển bước chân, đi vào trong một cửa hàng bên đường.

Vị trí trạm xe vừa vặn đối điện chỗ đó, Phương Hòe Ninh vừa ngẩng đầu, phát hiện đó là một cửa hàng sửa chữa đồ điện gia dụng đơn sơ.

Ông chủ đứng trước quán vừa thấy anh trai vào cửa lập tức nở nụ cười nhiệt tình, rõ ràng là khách quen.

“Lần này muốn gì?”

Anh trai đặt máy tính xuống, tháo dây nói: “Bán cái này, một máy.”

Ông chủ vội ngồi xổm xuống kiểm hàng: “Bao nhiêu?”

Anh trai: “Một trăm.”

Phương Hòe Ninh ở xa: “… …”

Ông chủ nhíu mày, tựa như chê đắt: “Máy móc này rất cũ, phần cứng cũng cũ, nếu không phải cậu đến đây, chắc chắn tôi sẽ không mua, nhiều nhất sáu mươi.”

Anh trai không hề hoang mang chỉ chỉ tòa nhà với biển quảng cáo tung bay trên diện rộng: “Tháng sau là tháng đồ điện gia dụng, hoạt động lấy cũ đổi mới, đồ điện gia dụng cũ trực tiếp được đền bù hai năm tiền mặt, chắc chắn có khách hàng sẽ đến chỗ ông lấy đồ cũ để kiếm tiền, đừng nói với tôi ông không biết.”

Ông chủ bị vạch trần lúng túng cười ha ha: “Tôi cũng chỉ được lời ở thời gian đó, vậy đi, bảy mươi, đúng giá đó.”

Anh trai ngồi xổm xuống, buộc chặt dây thừng lần nữa, xách lên xoay người rời đi.

Ông chủ vội vàng bước lên túm người: “Được được được, tám mươi, không thể nhiều hơn nữa, cậu cũng nên để tôi kiếm một chút chứ.”

Anh trai ngẫm nghĩ, khó xử đồng ý.

“Chỉ bán một máy?” Ông chủ nhìn thấy cậu đi tới cửa buộc một cái máy tính khác sau chiếc xe điện đỗ ở đó, hỏi.

“Ừm.”

Anh trai lên tiếng, lấy tờ hai mươi trong túi đưa cho ông chủ, đổi tờ một trăm về.

Phương Hòe Ninh đứng xa xa nhìn tiền giấy đỏ sáng ngời trong tay cậu, lại nhìn đối phương đẩy xe đi về phía mình, hai người liếc nhau, yên lặng sượt qua người, ánh mắt của đối phương tự nhiên tới nỗi ngay cả cái chớp mắt cũng không có.

Phương Hòe Ninh: “… … …”

Trong nháy mắt đó, lời Vương Phục Lương đã cảm thán lúc nãy không khỏi thoáng hiện lên trong đầu.

Thật sự là một nhân tài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.