Thất tịch gần tới, một buổi sáng sớm Thái tử và ngoại tổ phụ Thẩm tướng quân cùng đi thăm Ôn Ngọc Chương. Khi đó đại xà đang gối lên chân Ôn Ngọc Chương ngủ, ngửi thấy mùi trầm hương, hắn lặng lẽ biến nhỏ chui vào trong tay áo Ôn Ngọc Chương, dọc theo cánh tay của y chui lên vú, quấn lấy núm cắn cắn. Sáng sớm hắn mới vừa ăn qua một hồi, bây giờ một giọt sữa cũng không chảy ra. Ôn Ngọc Chương lấy bàn tay nhẹ nhàng xoa vú của mình, lấy ngón tay nắm núm vú dựng dựng xoa bóp, không lâu sau đã chảy ra sữa tươi, tất cả bị đại xà liếm đi.
Nghe thấy Thái tử tới, Tịch Chi bất đắc dĩ phun ra núm, quấn lấy nhẫn bạc trước ngực Ôn Ngọc Chương.
Ôn Ngọc Chương mang Thái tử và Thẩm tướng quân đến thư phòng nói chuyện. Tịch Chi nghe đến phát chán, trong miệng ngậm núm vú Ôn đại nhân, đang suy nghĩ tìm chỗ ngủ một giấc, đột nhiên nghe thấy Mạnh quản gia vào bẩm Trịnh Sơ Nghiên đến.
“Gần đây tiên sinh thật thân thiết với Trịnh gia.” Thái tử lành lạnh mà nói: “Cùng lắm đây là một con chó cắn người, lần này chúng ta sợ là phải trông chừng nó.”
Đại xà biết Trịnh Sơ Nghiên nhất định là đến tìm hắn, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ chạy ra ngoài, dọc theo cành hoa nhỏ du tẩu. Bỗng nhiên nghe được Thái tử nói, có chút không yên lòng quay đầu lại ở trước cửa sổ quan sát Thái tử, thấy thần sắc thiếu niên này rất tức giận, nghĩ đến chắc là vì chuyện gian của Hoàng đế bị phá hỏng, cũng không có để ở trong lòng.
Trịnh Sơ Nghiên đã sớm tìm đến Tịch Chi, muốn hẹn hắn tối đi dạo hội hoa đăng. Đại xà kia làm sao không hiểu nhân tình lõi đời, cũng biết không thể đáp ứng nàng.
“A? Đã hẹn người khác sao?” Tiểu cô nương cúi thấp đầu, cẩn thận nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm…” Đại xà cãi nhau với Ôn Ngọc Chương một lần, lại làm hòa một cách khó hiểu. Đến nay hắn vẫn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng cũng không cản trở tình cảm ngày một lớn lên, luôn luôn muốn thân cận cùng Ôn Ngọc Chương.
Tựa hồ đem lời nói giết tâm nói lẫn nhau qua một lần, nhìn những giọt nước mắt tuôn rơi, thất khiếu của lão yêu quái này cũng đã thông một khiếu, rốt cuộc phân biệt rõ một phần vui mừng từ đâu đến. Lúc Trịnh Sơ Nghiên hỏi hắn có phải là đã có ước, đại xà mới rốt cuộc hậu tri hậu giác mà phản ứng lại nên xem hội hoa đăng cùng Ôn Ngọc Chương.
Hóa ra ái nhân ở nhân gian ngày hôm đó đều phải làm như thế.
Trịnh Sơ Nghiên rõ ràng có chút thất vọng, cũng không nói thêm cái gì. Nàng do dự một chút, nắm ống tay áo Tịch Chi nhỏ giọng nói: “Có chuyện muội suy nghĩ một chút vẫn là nên nói cho huynh, chuyện ngày ấy phụ thân muội đã biết, người đáp ứng muội không nói ra, có thể trong lòng muội vẫn luôn không tin tưởng, nếu chuyện đó làm phiền huynh hoặc là những người khác, muội làm sao an lòng.”
Tịch Chi giật mình một chút, chợt nhớ tới đêm đó cãi nhau với Ôn Ngọc Chương là do câu nói kia của hắn, có lẽ Ôn đại nhân thường một bộ dạng nắm chắc phần thắng, hắn đã cảm thấy việc nhỏ như vậy không có uy hiếp đối với Ôn Ngọc Chương. Lại nói hắn sống ngàn năm, triều đại thay đổi vẫn là tầm thường, thương hải tang điền* cũng là nháy mắt, thực sự không đem tranh đấu quyền lợi này nọ để ở trong mắt.
*Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh.
Thời điểm hắn quay về, Thái tử và Thẩm lão tướng quân cũng đã rời đi. Ôn Ngọc Chương ngồi một mình ở thư phòng đọc sách, thấy Tịch Chi đến gần, mấy ngày nay khí trời vẫn còn có chút oi bức, Ôn Ngọc Chương dựa vào lồng ngực Tịch Chi, thoải mái thở dài một hơi, mặt mày giãn ra, ngửa đầu hôn môi đại xà một cái.
Bộ dáng y kiều mị lười biếng như thế, Tịch Chi càng yên tâm hơn, ôm y nói Trịnh Sơ Nghiên mới vừa nói chuyện thất tịch. Ôn Ngọc Chương khẽ gật đầu, ngón tay lật qua trang sách nói: “Em biết rồi.”
Tịch Chi vốn là muốn đùa y để y ăn một bình giấm chua, Ôn Ngọc Chương lại không phản ứng gì. Hắn thành thật nói buổi tối muốn cùng y đi xem hội hoa đăng, Ôn Ngọc Chương cau mày nói thầm: “Nóng chết rồi.”
Không biết có phải bị đại xà lây bệnh hay không, khoảng thời gian này Ôn Ngọc Chương đặc biệt sợ nóng, bộ dạng cũng lười biếng hơn so với thường ngày, ăn cơm cũng không có khẩu vị gì, thoạt nhìn gầy đi không ít, cho nên đặc biệt thích cảm giác mát mẻ trên người đại xà, thời điểm ở nhà luôn yêu thích dính vào lồng ngực của hắn.
“Trời tối sẽ không nóng như vậy.”
Tịch Chi cúi đầu hôn y, Ôn Ngọc Chương ôm cổ hắn, mềm giọng hỏi: “Tại sao chàng không bồi Trịnh cô nương đi chơi.”
“Em quan trọng hơn.”
Lão yêu quái này ít khi chịu nói chút lời dễ nghe, tình cờ nói một câu đã khiến Ôn Ngọc Chương mở cờ trong bụng, nơi nào còn quản bên ngoài nóng hay không, miễn cưỡng dựa vào trong lồng ngực đại xà môi lưỡi quấn quýt cùng hắn.
Vào đêm quả nhiên có chút lạnh, Ôn Ngọc Chương quấn lấy một cái áo choàng màu xanh trúc vừa được hai tiểu nha hoàn đưa đến bên người. Tắm xong sắc trời đã rất muộn, thất tịch hội hoa đăng cũng đến cao trào. Tịch Chi và Ôn Ngọc Chương đi ở đèn hải lý, chung quanh chen chúc sóng người, không thể tư mật nói cái gì. Ôn Ngọc Chương rất ít tham gia những hoạt động như vậy, lão yêu quái càng không cần phải nói, một người một xà đều khá mới mẻ, cũng không cảm thấy ồn ào.
Trước đây hai người cãi nhau, bệnh Ôn Ngọc Chương cũng có chút tái diễn, hiện tại đi mấy bước đã muốn nhũn ra, di chuyển cũng không thuận tiện.
Tịch Chi tìm một góc ở quầy trà mang theo Ôn Ngọc Chương ngồi xuống. Chủ quán bận rộn đến chân cũng không chạm đất, đưa tới một bình trà liền biến mất tăm. Nơi này không có ánh sáng, người bình thường cũng chú ý không tới, đám người rộn rộn ràng ràng càng lúc càng xa. Ôn Ngọc Chương liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói bên tai Tịch Chi: “Tướng công, vú của em trướng vô cùng.”
Mấy ngày nay sữa của Ôn Ngọc Chương đặc biệt nhiều, sáng sớm rõ ràng đã bị đại xà ăn sạch sẽ, vẫn chưa tới một ngày lại trướng đau đớn.
Tịch Chi lôi kéo Ôn Ngọc Chương ngồi vào trong lồng ngực của hắn, “Ta sờ sờ.”
Ôn Ngọc Chương trốn trong áo choàng, vòng hai tay ra sau giải khai dây lưng yếm. Một đôi vú to mềm mại tròn trịa không còn ràng buộc, phồng phồng rung động, cách quần áo đã có thể ngửi thấy hương sữa thơm ngọt.
“Có phải là đã lớn hơn không?” Đại xà cách quần áo nhẹ nhàng vò, núm thịt liền lưu động trong bàn tay hắn.
Ôn Ngọc Chương ôm vai Tịch Chi, nhẹ nhàng thở dốc nói: “Em không cảm thấy được…”
Tịch Chi một tay ôm eo Ôn Ngọc Chương, một tay khác luồn vào bên trong y phục của y tiếp tục nhào nặn núm thịt mềm mại.
Núm vú bóng loáng nhẵn nhụi bị hắn tạo thành các loại hình dáng, nơi đó so với da thịt nơi khác càng ấm áp mềm mại. Bàn tay đại xà bọc lại bầu vú ra sức bóp một cái, rồi lại buông ra, tiến đến bên tai Ôn Ngọc Chương nói: “Đúng là lớn.”
Tịch Chi một phen mở áo, sữa tươi quả nhiên dọc theo eo Ôn Ngọc Chương chảy xuống. Đại xà lấy ngón tay quét đi tia sữa, rút ra đưa tới bên mép Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương đang muốn ngậm ngón tay của hắn, đại xà bỗng nhiên duỗi lưỡi xà ra liếm đi. Ôn Ngọc Chương vừa vặn ngậm vào lưỡi đại xà.
“…”
Ôn Ngọc Chương phun ra lưỡi của hắn, ôn nhu nói: “Tướng công, đừng đùa… Cho em hút một chút.”
Vừa nói, Ôn Ngọc Chương giải khai nút áo cao nhất trên vạt áo, sau đó đẩy ra cái yếm che phía trên. Cái yếm là màu trắng bạc, thêu một nhánh hoa ngọc lan. Nơi này tia sáng ảm đạm, càng lộ ra một đôi núm vú thịt trắng loáng như tuyết. Ánh mắt đại xà bị hấp dẫn, Ôn Ngọc Chương cách quần áo dùng hai tay dâng một đôi vú vểnh cao, nũng nịu gọi: “Thanh Quy.”
Thanh Quy cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Càng ngày càng nhiều sữa tươi phun ra ngoài, hắn nhanh chóng ngậm lấy một khỏa núm vú mút vào, hút vài hơi sau đó đổi sang một núm khác.
Ôn Ngọc Chương ôm đầu đại xà nhỏ giọng rên rỉ. Hội hoa đăng xa dần, toàn thế gian thật giống chỉ còn lại hắn và một lão yêu quái ở trong bóng tối thâu hoan.
Dưới áo choàng màu xanh, thanh âm nam tử hút càng lúc càng lớn. Lão già này hút cái vú tiểu mỹ nhân còn không biết đủ, đem bàn tay bóp nơi đó sưng tấy lên, núm vú bị một tầng dấu răng che lấp. Vú to trắng như tuyết bị ăn hồi lâu, không chỉ không có nhỏ đi, ngược lại bị đùa lớn hơn một vòng, đặc biệt là một đôi núm vú, đỏ au như là quả anh đào chín mọng.
Ôn Ngọc Chương chặt chẽ khép lại hai chân, cả người sảng khoái, rầm rì nói với đại xà: “Thanh Quy… Phía dưới cũng muốn…”
Con đường dài như sông, tiếng người huyên náo.
Đại xà cuốn lấy Ôn Ngọc Chương tìm một gian phòng ở tầng lầu cao bay vào. Cô nương trong phòng kêu lên sợ hãi, Ôn Ngọc Chương quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện nơi Tịch Chi đến là Tần Lâu Sở quán.
“Nơi này sáng nhất.”
Đại xà vô tội nói, Ôn Ngọc Chương cũng không có lòng tính toán này nọ, ném cho cô nương kia một nén bạc, ánh mắt cũng không nhìn qua, thở dốc mà hôn Tịch Chi, “Đừng cho người tiến vào.”
“Ừm!” Cô nương kia áng chừng bạc lén lút xem hai người.
Cánh tay Tịch Chi đã đưa vào bên trong quần áo Ôn Ngọc Chương, nắm mông thịt của y xoa bóp. Ôn Ngọc Chương nhấc lên cái mông kẹp tay hắn, lắc vòng eo ra hiệu hắn làm bên trong. Y một bên ngước đầu ôm vai đại xà hôn hắn, một bên dùng hai chân quấn trên người hắn.
Cô nương kia mặc dù đã thấy nhiều, nhưng hiếm khi thấy hai nam nhân điên cuồng như vậy, Ôn Ngọc Chương lại là một bộ dạng thư sinh. Nàng che miệng đóng cửa lại, đổi lại bảng hiệu trên cửa, cầm bạc đi xuống lầu.
Một đêm xuân trằn trọc, chờ nến đỏ cháy hết, hai người dần nghỉ ngơi.
Trên mặt Ôn Ngọc Chương còn hồng một mảng, dựa vào lồng ngực Tịch Chi nói chuyện. Thỉnh thoảng trao đổi một cái hôn, nùng tình mật ý, ngược lại rất giống kim phong ngọc lộ nhất tương phùng*.
*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng: vượt gió vàng sương ngọc đến với nhau
Đại xà sống ngàn năm, lúc này như là trải qua thời gian khô khan cũng được nếm một tia vị ngọt, ngậm lấy môi Ôn Ngọc Chương không nỡ bỏ ra, trong lòng thực cao hứng.
Dưới lầu càng ngày càng nháo, Ôn Ngọc Chương cầm quần áo lên nói: “Nên về rồi.”
Trong đại sảnh đang đố đèn, hai người vốn muốn thừa dịp này không một tiếng động trốn ra, bỗng nhiên nhìn thấy trên đài cao mang theo một cốc đèn lưu ly, một người một xà gần như cùng lúc nhớ lại cảnh tượng đêm đó Ôn Ngọc Chương nhấc theo đèn đi tìm đại xà.
Đó là đèn trong cung, mà cốc đèn lưu ly này lại cực kỳ giống.
“Chiếc đèn này mô phỏng theo đèn trong cung mà làm, không phải ta khoe khoang, ngoại trừ màu vàng óng chúng ta không dám dùng, những thứ khác giống như đúc đèn trong cung.” Mấy ngày nữa chính là thi Hương, hôm nay hơn một nửa tự xưng là các tài tử phong lưu tới nơi này, tú bà tán thưởng đèn lưu ly một hồi, mới thả đèn ra.
Đại xà nhìn chằm chằm đèn lưu ly kia, Ôn Ngọc Chương ôm eo hắn, ghé tai Tịch Chi cười nói: “Muốn không? Em mang về cho chàng.”
Tài tử phong lưu ở vòng chung kết đố đèn dồn dập thất bại tan tác mà quay trở về, Tịch Chi cười nhẹ: “Ôn đại nhân khẩu khí thật là lớn.”
“Rõ ràng là Thanh Quy quá coi thường người.”
Ôn Ngọc Chương nhẹ nhàng mà liếc hắn một cái, buông ra đại xà đi lên phía trước.
Tịch Chi liền dựa vào cây cột nhìn y.
Ôn công tử đứng ở trên đài chậm rãi nói, giơ tay nhấc chân một cỗ dáng vẻ thư sinh, như là núi xa thượng tùng, lại như là sương mù trên hồ —— thanh mà nhạt.
Tịch Chi thường thấy bộ dạng Ngọc Chương dưới thân rên rỉ kiều mị ôn nhu, cũng đã gặp qua bộ dạng chừa đường rút bước tính kế, một Ôn đại nhân trong lúc nói cười lại giết người vô hình, nhưng rất ít khi gặp qua bộ dạng phong lưu như vậy.
Y chính là mẫu trượng phu mà các thiếu nữ khuê các mơ ước.
Cảm giác được đại xà đang nhìn y, Ôn Ngọc Chương quay đầu lại nở nụ cười với hắn.
Đại xà tựa hồ nghe thấy thanh âm gì, như là hoa nở nhẹ nhàng chậm chạp, thình thịch mà đập ở trong lòng, đập ra một cái khe trong tâm địa sắt đá vốn thuộc về thú kia.
Cốc đèn kia cuối cùng được Ôn Ngọc Chương thắng mang trở về, treo ở đầu giường.
Đèn lưu ly phát ra ánh sáng vàng ấm, từng đoá hoa diên vĩ bị ánh đèn khắc ở trên giường. Đại xà cùng hoa diên vĩ lần lượt mà chiếm lấy Ôn Ngọc Chương. Tối nay Ôn Ngọc Chương cũng đặc biệt quấn người, Tịch Chi đã chuẩn bị dừng tay, lại bị y kéo vào sâu trong bể dục.
Dục tiên dục tử, liều chết triền miên.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Ôn Ngọc Chương phải rời giường vào triều sớm.
Tịch Chi vuốt mắt cũng phải dậy, thất tịch vừa qua khỏi, kinh thành còn nóng, đại xà lại tham ngủ, bình thường đều phải ngủ hai, ba ngày. Ôn Ngọc Chương ngăn chặn cánh tay của hắn: “Không cần theo em, chàng ngủ đi.”
“Ừm, về sớm một chút.”
Đại xà mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, cảm giác được Ôn Ngọc Chương chậm rãi tới gần hắn, hôn một cái trên môi của hắn. Tịch Chi cong cong khóe môi chưa từng mở mắt, cách một hồi cho là Ôn Ngọc Chương đã đi rồi, đang muốn ngủ thiếp đi, cảm giác được Ôn Ngọc Chương lại hôn khóe môi của hắn thêm một cái, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Thanh Quy, em đi.”