Hai ngày sau, Ôn Ngọc Chương tỉnh qua một lần, cùng Tịch Chi nói mấy câu rồi lại ngủ thiếp đi.
Chờ y chân chính tỉnh táo, đã đến đoan ngọ.
Tịch Chi mới vừa chịu qua lôi kiếp, lại gấp rút đi đi về về còn phải đấu pháp đã bị thương rất nặng, mấy ngày nay canh giữ ở bên người Ôn Ngọc Chương chưa từng nghỉ ngơi, sắc mặt thoạt nhìn so với Ôn Ngọc Chương mới vừa tỉnh lại còn không tốt bằng.
Huống hồ hắn rất tức giận chuyện Ôn Ngọc Chương giấu hắn, thấy người tỉnh rồi vẫn giận hờn không chịu nói.
Ôn Ngọc Chương không thể không mềm giọng dỗ hắn nửa ngày.
Tịch Chi không muốn để ý đến y, nhưng động tác rất ôn nhu, ôm Ôn Ngọc Chương giúp y tắm rửa.
Dựa vào gần nhau, Ôn Ngọc Chương ngửi thấy mùi máu tanh trên người Tịch Chi, trong lòng đau nhói suýt nữa rơi lệ. Y vốn là muốn hỏi Tịch Chi làm cách nào cứu y, lúc này lại do dự, mà Tịch Chi cũng không chịu nói cho y biết. Cuối cùng Ôn Ngọc Chương cũng chỉ ôm cổ Tịch Chi nói xin lỗi: “Em không đúng, đều là lỗi của em, về sau sẽ không giấu chàng nữa, Thanh Quy chàng đừng tức giận nữa được không?”
Tịch Chi cầm lấy cánh tay Ôn Ngọc Chương đặt vào trong mộc dũng dùng nước nóng chà xát một lần, thấp giọng nói: “Mới vừa rửa sạch sẽ, đừng để dính bẩn.”
“Thanh Quy…” Trông lòng Ôn Ngọc Chương run lên, thấy Tịch Chi nâng tay vẽ một đạo bùa chú lên y phục của chính mình, mùi máu tanh lập tức tản đi. Hắn giang hai tay ra, “Lại đây, ta ôm em ra.”
Ôn Ngọc Chương nhào tới ôm Tịch Chi thật chặt, vô cùng kinh ngạc, giọng nói cũng thay đổi: “Thanh Quy, chàng không tức giận nữa sao?”
Tay Tịch Chi nâng cái mông to của Ôn Ngọc Chương, giống như ôm hài tử mà đem y từ trong mộc dũng ôm ra, sau đó để y ngồi ở trên đùi mình, giúp y mặc quần áo.
“Thanh Quy, tướng công… Tướng công ơi, em biết sai rồi.”
“Ta không có giận em…” Tịch Chi vừa mặc quần áo cho y vừa nói: “Trách ta hiểu quá muộn, chung quy cũng không hiểu em.”
Trong lòng Ôn Ngọc Chương ngũ vị tạp trần, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lúc trước trông mong đại xà có thể hiểu một chút, hiểu thêm nhiều một chút, có thể đáp lại tình cảm của y, biết đến niềm vui của y, chấp nhận tình cảm của y. Bây giờ rốt cuộc hắn đã hiểu, Ôn Ngọc Chương lại cảm thấy lòng chua xót.
Tịch Chi xốc màn trúc lên đưa y ra ngoài, dương quang sáng ngời chói lóa đột ngột chiếu vào mắt. Tịch Chi híp mắt quay đầu lại nhìn Ôn Ngọc Chương còn đang đứng sững sờ, “Làm sao? Không vui?”
Hơn nửa tháng trôi qua, thân thể Ôn Ngọc Chương đã khôi phục rất tốt. Y thỉnh thoảng đi vào triều, Thái hậu lo sợ y mệt mỏi, chuyện gì cũng không để cho y quản.
Trong triều thông cáo với bên ngoài rằng quyền lực của Ôn thừa tướng đang bị Thái hậu tước đi, là do Trịnh gia muốn đoạt quyền. Xe ngựa lui tới tướng phủ không ngừng, Ôn Ngọc Chương bị quấy phiền, dứt khoát đóng cửa phủ, an tâm vùi ở nhà cùng Tịch Chi chăm lo một gia đình nhỏ.
Thời khắc đi dạo quỷ môn quan một vòng rồi trở về, một người một xà triệt để nói ra, tình cảm còn mãnh liệt hơn cả lúc mới yêu.
Trong khoảng thời gian này, Ôn đại nhân no ấm tư dâm dục, thân thể tốt liền bắt đầu cân nhắc những chuyện khác.
“Tại sao còn chưa ngủ?”
Tịch Chi mới vừa dùng nước lạnh tắm rửa xong, tóc tai còn dính nước đi tới. Ngày hè trời nóng, hắn chỉ mặc một cái trường sam màu đen, ở eo thắt một cái dây lưng lỏng lẻo, lồng ngực lộ ra hơn nửa. Vì tóc tai còn ướt, quần áo trước ngực ướt nhẹp mà dán ở trên người, vô cùng gợi cảm.
Ôn đại nhân híp mắt cười nói: “Chờ chàng đấy.”
Tịch Chi đóng cửa lại, mới vừa xoay người liền thấy Ôn Ngọc Chương ngồi ở trên giường—— mặc một bộ váy lụa mỏng đỏ tươi, tầng lớp váy xòe ra trên giường, như bông hoa lựu lớn đang nở rộ.
Tuy rằng Tịch Chi chưa bao giờ nói qua, nhưng việc hắn yêu thích Ôn Ngọc Chương mặc áo đỏ cũng đã quá rõ ràng, huống hồ Ôn Ngọc Chương mặc nữ trang ôn nhu lẳng lặng mà ngẩng đầu nhìn hắn cười, mặt mày sáng rực rỡ, thật sự là mười dặm gió xuân cũng không thể sánh bằng.
Lão yêu quái có chút chật vật dời ánh mắt, lời nói lại hết sức chính trực: “Em ngủ trước đi, ta lau tóc.”
“Vậy tướng công trước tiên giúp em xoa một chút đi, chàng xem…” Ôn Ngọc Chương giả bộ thở dài mà vén làn váy, quả nhiên dưới váy không có mặc gì cả, giữa hai đùi bóng loáng đã có thể nhìn thấy vệt nước. Y chống tay ngửa ra sau, buồn rầu nói: “Đã ướt đẫm rồi.”
Dường như sợ Tịch Chi xem không rõ ràng, y dùng một cái tay khác cầm lấy làn váy mạnh mẽ chà xát miệng huyệt của chính mình, sau đó đưa tới trước mặt Tịch Chi, nũng nịu mà nói: “Chàng xem nè.”
Tịch Chi nhìn thấy làn váy đỏ tươi có một mảnh dính nước sáng lấp lánh, bên trong non huyệt nhất định đã ướt.
Có lẽ làn váy đã ngăn trở hơn nửa cảnh xuân, lão yêu quái không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Sau khi hóa rồng, thất tình lục dục đã nếm thử toàn bộ, tuy nhiên chưa từng bị Ôn Ngọc Chương trêu chọc như vậy. Hắn giơ tay, giọng nói đã khàn xuống, “Lại đây cho tướng công xem.”
Ôn Ngọc Chương chớp mắt một cái liền cởi đấu bồng bên ngoài, hiện ra vóc dáng tinh tế, một đôi núi tuyết được quấn chặt trong áo lót đỏ, hạ thân mặc váy dài phiêu dật, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như liễu rủ trong gió mà lấp ló sau váy.
Trên người y căn bản mang dáng vẻ thư sinh, càng lớn càng hiện ra rõ rệt, hiện tại lại mặc một thân nữ trang như thế, càng giống như là thiếu phụ nơi khuê các không rành thế sự, vừa đa tình vừa ôn nhu.
Ôn Ngọc Chương khẽ cười ngồi trong lồng ngực Tịch Chi, cắn tai hắn thì thầm: “Chàng biến thành rồng, nơi này có thay đổi không?” Trong tay y đang nắm nam căn của Tịch Chi mà xoa bóp. Nơi kia đã sớm cứng, thẳng thắn mà đâm vào đùi của Ôn Ngọc Chương.
“Hóa rồng chỉ nói hình thức, ta vẫn là xà.” Bàn tay Tịch Chi dọc theo đường cong lả lướt trên thân thể Ôn Ngọc Chương mà vuốt ve hai chân trắng nõn thon dài của y, có chút không chắc chắn hỏi: “Thân thể em thật sự khỏe rồi?”
Lời còn chưa dứt, Tịch Chi đã cởi vạt áo y ra. Bên trong cũng không có mặc yếm, hai vú ngọc tuyết no đủ nhảy ra, lập tức bị Tịch Chi nắm ở trong tay nhào nặn.
Tịch Chi cúi đầu hôn môi Ôn Ngọc Chương, lưỡi xà quấn lấy đầu lưỡi y vừa liếm vừa mút.
Bây giờ mới chân chính tính là hai bên tình nguyện, hai người chính là đang ở thời điểm nóng bỏng. Huống hồ cũng không biết là thân thể Ôn Ngọc Chương trời sinh mẫn cảm đa tình, hay là bởi vì châu quả mà mỗi khi bị hắn đụng vào, Ôn Ngọc Chương liền không nhịn được mềm nhũn vòng eo, một đôi dâm huyệt kia càng không ngừng chảy nước.
Ôn Ngọc Chương ưỡn thẳng ngực, đưa một đôi vú trắng trắng nộn nộn vào trong tay để Tịch Chi đùa bỡn, hai tay cũng tự động ôm cổ lão yêu quái, cùng hắn triền miên.
Tịch Chi hôn đến khi Ôn Ngọc Chương không thở được mới chịu buông y ra. Ánh nến chập chờn chiếu trên môi Ôn Ngọc Chương, đôi môi thoạt nhìn trơn bóng no đủ, Tịch Chi liền dùng lưỡi xà liếm nước trên môi y. Động tác trên tay càng ngày càng thô bạo, cái vú của Ôn Ngọc Chương bị hắn bóp ra đủ loại hình thù, núm vú vừa hồng vừa sưng.
Ôn Ngọc Chương thoải mái rên rỉ.
Từ sau khi ăn châu quả, bộ ngực của y mới bắt đầu phát dục, sau khi sinh Ôn Tiểu Thạch lại lớn hơn rất nhiều, bây giờ lớn đến một tay Tịch Chi nắm không được, cái vú nặng trình trịch trơn trợt mềm mại được nắm trong tay, tròn trịa mịn màng, Tịch Chi liền cúi đầu cắn chặt một khỏa núm vú.
“Phía dưới…” Ôn Ngọc Chương ôm đầu Tịch Chi, khó nhịn nói: “Phía dưới cũng muốn, nha thật là nhột… Tướng công sờ sờ…”
Tịch Chi bị núm vú nhét vào miệng nói không được, ngón tay liền đi vén váy của y. Nhưng mà váy dài thật dài, Tịch Chi vén mấy lần cũng không chạm vào được. Ôn Ngọc Chương không chịu nổi nữa, cách váy đi vò huyệt dâm của chính mình, rầm rì nói: “Xé váy đi… Sau đó tướng công liền thao hỏng huyệt dâm của Chương Nhi…”
“Sẽ không thao hỏng em.”
Tịch Chi dọc theo bắp đùi Ôn Ngọc Chương xé váy ra, làn váy còn lại cũng không giấu được cái gì, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng nõn.
“Hửm?” Ngón tay Tịch Chi vén làn váy của Ôn Ngọc Chương rồi chen vào giữ hai chân y, ở trong đó quả nhiên đã ướt nhẹp. Nhưng mà hắn mò vào khe thịt ẩm nhuyễn có một sợi dây thừng ghìm ở bên trong, dây thừng thô ráp ma sát hạt đậu, huyệt dâm phì nộn đều sưng lên, “Đây là cái gì?”
Ôn Ngọc Chương liếm môi xấu xa mà lôi ngón tay của hắn kéo lấy dây thừng bên trong âm hộ. Trên sợi dây kia kết một hạt châu khổng lồ, hạt châu được ngậm chặt bên trong hoa huy*t, không kéo ra một chút sẽ không nhìn thấy.
“Tướng công, em dạy cho chàng.” Ôn Ngọc Chương vừa nói vừa nắm ngón tay Tịch Chi câu lên dây thừng. Nơi này vốn đã rất chặt rồi, dây thừng tinh tế ghìm thật sâu vào hai mép thịt và khe mông của Ôn Ngọc Chương. Tịch Chi kéo như thế một cái, dây thừng liền chen vào ma sát sâu trong hoa huy*t của Ôn Ngọc Chương. Bên trong vừa đau vừa ngứa, d*m thủy bên trong hoa huy*t chảy xuống thành cỗ, làn váy đỏ tươi ướt đẫm kề sát vào mông thịt của y.
“Tướng công trước tiên dùng dây thừng mài hạt đậu của Chương Nhi…” Ôn Ngọc Chương cắn môi mềm mại rên rỉ, “A… Sau đó buông ra.” Nói xong lời cuối cùng, ngón tay hắn liền buông lỏng, sợi dây kia liền bật trở lại, tàn nhẫn mà đánh vào bên trong hoa huy*t non mềm.
Toàn thân Ôn Ngọc Chương run lên, bên trong non huyệt tuôn ra cỗ nước lớn, rõ ràng đã đạt triều thổi.
Lão yêu quái lần đầu tiên nhìn thấy dâm cụ, phát hiện trò vui cực kỳ mới mẻ, lúc này cái gì cũng không quản, dùng một sợi dây thừng đùa dâm huyệt của Ôn Ngọc Chương văng nước tung toé. Hai mép thịt trắng như tuyết triệt để sung huyết sưng lên, lớn hơn một vòng, ướt đẫm mà lật ra bên ngoài.
Ôn Ngọc Chương rầm rì mà khóc gọi, đau không chịu nổi mới cắn môi đại xà làm nũng, “Nha nha… Đừng nghịch, muốn dương v*t của tướng công thao Chương Nhi.”
Bởi vì đau đớn, Ôn Ngọc Chương theo bản năng mà khép hai chân lại.
Tịch Chi vuốt ve đùi Ôn Ngọc Chương, cảm giác hai chân của y hơi buông lỏng, ngón tay đại xà liền nhân cơ hội cắm vào bên trong hoa huy*t của Ôn Ngọc Chương, xoa nắn nhào nặn lấy lòng y. âm đ*o trơn trợt của Ôn Ngọc Chương bị hắn vừa xoa vừa vò, huyệt dâm phun nước quấn lấy ngón tay Tịch Chi mút vào.
Nhận ra Ôn Ngọc Chương dường như có chút đau, tuy rằng Tịch Chi không muốn nhưng vẫn buông lỏng tay ra. Ôn Ngọc Chương ngồi chếch trên đùi hắn, váy xòe đã bị xé ngắn, cái mông của y trần trụi mà ép trên quần Tịch Chi. Cảm giác được dương v*t Tịch Chi cứng rắn mà đâm đâm mình, Ôn Ngọc Chương khó nhịn mà uốn éo. Y tựa đầu vào vai Tịch Chi, khàn giọng nói: “Thích không? Lần sau dạy chàng dùng những thứ khác nữa được không?”
Ánh mắt Tịch Chi sáng lên, đến gần liếm môi của y.
Từ sau khi hóa rồng, Tịch Chi càng ngày càng giống tiểu hài tử. Ôn Ngọc Chương mở đai lưng của hắn ra, dương v*t thô to liền nhảy ra đánh vào cái mông của y. Y đỡ vai Tịch Chi để cho mình từ tư thế ngồi chếch đổi thành ngồi khóa, gắng gượng cho dương v*t nhắm ngay non huyệt của chính mình, “Tướng công… Vào đi…”
Ôn Ngọc Chương che miệng, hai mắt mơ hồ mà nhìn chăm chú vào ái nhân, quy đầu thô to đâm vào hoa huy*t một cái liền có chút đau. Tịch Chi đối với tình hình bây giờ đã rất chú ý cảm thụ của y, học cách ôn nhu đối xử y, mà Ôn Ngọc Chương lại yêu thích đại xà thô bạo một chút, bởi vậy sợ mình kêu ra sẽ làm Tịch Chi căng thẳng.
Ôn Ngọc Chương đỡ côn th*t của Tịch Chi xuyên vào miệng hoa huy*t của chính mình, “Tướng công… Thao em.”
Tịch Chi đè lên cái mông to của y mạnh mẽ nhấn một cái. Chỉ nghe “xì xì” một tiếng, dương v*t hung mãnh tiến vào bên trong tao bức của Ôn Ngọc Chương. Hắn đã nhịn đến cực hạn, tay giữ chặt mông thịt của Ôn Ngọc Chương nhanh chóng rút ra cắm vào.
Lâu không làm lại quá hung mãnh bá đạo khiến toàn thân Ôn Ngọc Chương rung động, làm càn mà lãng kêu—— ngươi xem, thú hoang sống ngàn năm lại nguyện ý vì y nhẫn nại dục vọng, cũng có thể đem y đặt dưới khố tùy ý xâm phạm.
Cây nến cháy hết, trong phòng tối lại, chỉ có nguyệt quang xuyên qua song cửa sổ rơi trên thân thể hai người đang giao hoan.
Trước ngực Ôn Ngọc Chương không bị ràng buộc, hai vú trắng như tuyết bóng loáng mà lay động trước mắt Tịch Chi, vòng eo ngọc ngà cong lên, váy ngắn che lên địa phương giao hợp đầy dâm mỹ. Y ôm chặt cổ Tịch Chi, quỳ gối ở hai bên hắn, lắc vòng eo chủ động dùng dâm huyệt phun ra nuốt vào dương v*t của nam nhân.
Ghế tựa không chịu nổi tác động điên cuồng như vậy, bắt đầu kêu lên cót két. Ôn Ngọc Chương ôm Tịch Chi ghé vào tai hắn không biết nói cái gì, Tịch Chi liền ôm lấy y, vừa đi vừa thao, làm d*m thủy chảy đầy đất.
Xả xuống rèm giường, đại xà đè Ôn thừa tướng ngã vào trong chăn, tiếp tục triền miên.
✰✰✰
Sau khi trời sáng, Ôn Ngọc Chương còn đang ngủ, Giang Ly bỗng nhiên tìm tới, Tịch Chi không thể không rời giường ứng phó hắn trước.
“Ta nghe nói ngươi hóa rồng? Mau biến thành nguyên hình cho huynh đệ nhìn xem, ta là lần đầu tiên được thấy một con rồng bằng xương bằng thịt.”
“Cút.”
Cả trái tim Tịch Chi đều đặt trên người Ôn Ngọc Chương, đối xử với Giang Ly cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Nhưng mà Giang Ly cũng biết tính tình của hắn, cũng không thèm tính toán, nói ngày hôm trước vì động phủ của mình bị phá hủy nên không kịp hồi âm, lại hỏi Tịch Chi tìm tiên thảo làm cái gì.
“Không sao rồi.” Vừa vặn Ôn Ngọc Chương tỉnh ngủ đến tìm Tịch Chi, lão già này lại rất kiên nhẫn, vòng tay ôm Ôn Ngọc Chương vào lòng: “Có nóng không? Tại sao không ngủ thêm một lát?” Nói rồi đưa cốc nước của chính mình, Ôn Ngọc Chương liền cầm lấy uống một hớp.
Tịch Chi không biết lễ pháp ở nhân gian, trước mặt người khác cũng không kiêng dè chút nào mà thường xuyên ôm ôm ấp ấp. Hắn yêu thích Ngọc Chương, luôn muốn thường xuyên thân mật cùng y. Ôn Ngọc Chương cũng không trách hắn chuyện này, khéo léo vùi vào lồng ngực đại xà uống nước, cười cười với Giang Ly xem như chào hỏi.
“Ta gọi Giang Ly, là ca ca của Tịch Chi.” Giang Ly thấy thú vị, cảm thấy rất quen thuộc với Ôn Ngọc Chương.
“Hắn là đệ đệ.” Mặt Tịch Chi không có cảm xúc, “Ban đầu là ta nở ra trước.”
“Trứng của ta rơi xuống đất trước!”
Ôn Ngọc Chương cười nhìn bọn họ đấu võ miệng, Tịch Chi hiếm khi hoạt bát như thế. Vấn đề này bọn họ đại khái đã ầm ĩ một ngàn năm, hôm nay nể mặt mũi Ôn Ngọc Chương, Giang Ly quyết định tạm thời ủy khuất chính mình một chút, cho Tịch Chi làm ca ca một lần.
“Chuyện của mấy ngày trước hẳn là có liên quan đến ta, đã phiền ngươi phí tâm, lại đi một chuyến tay không.” Ôn Ngọc Chương chờ bọn hắn cãi xong, thay Tịch Chi giải thích vài câu.
Giang Ly lắc đầu: “Cũng không phải chỉ vì động phủ mà ta trốn đi, ngươi cũng biết trụ trời sắp sụp, không biết thiên đạo muốn tính kế bắt con ma đen đủi nào đi chống đỡ. Chúng ta là giun dài dù sao cũng thích hợp hơn những vật khác, ta phải tránh mới yên tâm một chút.”
Tịch Chi: “Ồ.”
“Ngươi đừng chủ quan, ngươi mới vừa hóa rồng, nói lý ra ngươi còn thích hợp làm trụ chống trời hơn ta, cẩn thận một chút đừng để bị thiên đạo tính kế.” Giang Ly tận tình khuyên nhủ hắn, thế nhưng Tịch Chi chỉ lo hỏi tại sao Ôn Ngọc Chương mặc nhiều như vậy, có phải là muốn ra ngoài không.
Ôn Ngọc Chương gật đầu: “Khổng Dũng đạo trưởng phải trở về, em đi đưa tiễn hắn.”
“Ta đi với em.”
“Thôi…” Ôn Ngọc Chương cụp mắt cười nói: “Chàng bồi Giang Ly công tử đi, lần trước chàng hù dọa Khổng Dũng, thấy chàng hắn càng sợ hơn.”
Quyến luyến nhau nói vài câu, Tịch Chi mới để cho y xuất môn. Người vừa đi, Giang Ly liền nhắc lại vụ trụ trời, khuyên Tịch Chi tốt nhất nên trốn một chút.
Lão yêu quái rũ mắt: “Ngươi còn không đi?”
✰✰✰
Ngoài cửa thành, Khổng Dũng đạo trưởng rốt cuộc cũng tìm tới Ôn Ngọc Chương.
Ôn Ngọc Chương cả mấy lời khách sáo cũng không có nói, trực tiếp hỏi hắn: “Tịch Chi làm cách nào cứu ta?”
✰✰✰
Thời điểm Giang Ly đang chuẩn bị rời đi, hắn bị Ôn Tiểu Thạch nhìn thấy, hai người ở Động Đình từng gặp mặt một lần, lúc này tha hương ngộ cố xà*, rất là kích động. Lúc này Giang Ly quyết định không đi nữa, bồi tiểu xà chơi mấy ngày.
*Nguyên bản là tha hương ngộ cố nhân, mà hai người này là xà nên thành tha hương ngộ cố xà: về quê gặp “rắn” cũ:v.
Tịch Chi đem Ôn Tiểu Thạch ném cho Giang Ly sau đó liền đi ra ngoài thành tìm Ôn Ngọc Chương.
Khổng Dũng đạo trưởng đã rời đi, Ôn Ngọc Chương an vị dưới gốc cây liễu bên bờ sông hộ thành, ánh nắng xuyên qua lá liễu rơi trên người y.
“Phát ngốc cái gì? Tại sao không trở về?”
Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu, Tịch Chi mới nhìn thấy nước mắt giàn giụa trên mặt y.
“Làm sao vậy?” Tịch Chi tay chân luống cuống mà ôm y. Tính tình Ôn Ngọc Chương cứng cỏi, ngoại trừ ở trên giường dường như chưa từng khóc, huống hồ bây giờ lại khóc nức nở như thế.
Thấy hắn, Ôn Ngọc Chương dường như nghẹn ngào, thần sắc bi ai không thôi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống.
“Tên đạo sĩ mũi trâu kia bắt nạt em?”
Ôn Ngọc Chương lắc đầu, nói không ra lời mà chỉ tiếp tục khóc.
Giống như có nỗi đau nặng nề trong lòng, đau buồn đến độ chỉ có nước mắt mới giải tỏa được.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Tịch Chi gấp gáp không biết làm sao mới tốt, “Có phải là thân thể khó chịu hay không? Chỗ nào không thoải mái?”
Ôn Ngọc Chương há miệng muốn nói gì, nhưng cổ họng của y đã khàn giống như ngậm lấy huyết lệ, dùng hết khả năng chỉ nói ra vài chữ lắp bắp.
“Thật sự là thân thể không thoải mái sao?” Tịch Chi nâng mặt của y, đau lòng nói: “Đừng khóc, từ từ nói cho ta nghe có chuyện gì?”
Ôn Ngọc Chương siết ngực, lần đầu tiên chân tâm thừa nhận chính mình sai rồi, nhưng việc này không có cách nào nói cho Tịch Chi, nước mắt như trân châu rơi trên bàn tay hắn. Y nhắm mắt lại, giãy giụa nói: “Thanh Quy, em đau…”
Khí lực toàn thân đều bị nỗi đau này đánh vỡ, Ôn Ngọc Chương thở dốc mà vùi trong lồng ngực Tịch Chi, lẩm bẩm nói: “Đau lắm…”
“Đau chỗ nào?” Tịch Chi giống như ôm một cốc lưu ly làm bằng người, sợ hơi dùng sức thì người trong ngực liền bị vỡ nát.
Hắn gần như tuyệt vọng chính mình không thể làm cái gì.
Ôn Ngọc Chương dần dần ngừng khóc, nâng tay sờ vào mi tâm của Tịch Chi, động viên hắn: “Đừng lo lắng, không sao rồi.”
“Còn đau không?”
Ôn Ngọc Chương lắc đầu một cái, cười rộ lên: “Thanh Quy, chúng ta trở về thôi.”
“Ừm.”
Tịch Chi đứng lên dắt tay y đi trở về, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn y một cái, vẫn còn chút lo lắng.
“Không phải về tướng phủ, là về nhà—— cố hương, cố hương của em. Về sau cũng là cố hương của chàng, Tiểu Thạch vẫn chưa có trở về đó.”
“Em không làm quan nữa sao?”
“Không làm.”
Giọng nói Ôn Ngọc Chương mềm mại, giống như lông chim cọ quét đầu quả tim của Tịch Chi, “Về sau chỉ làm nương tử của Thanh Quy.”