Mang nỗi oán hận với bố đi vào phòng, tôi gieo mình xuống người con Bò, ôm chặt nó. Tôi nghĩ mình cần được an ủi.
"Bò à, cuộc đời này tao không thể tin tưởng ai ngoài mày đâu!"
Tôi nói với nó:
- Cho tao sờ đệm chân của mày nào! Ai da, mềm quá, mềm quá đi!
Ngày thường khi ngủ mà đè lên nó hôm sau nhất định sẽ tránh tôi rất xa, đặc biệt còn không cho phép tôi sờ vào đệm chân, thứ mà tôi yêu thích nhất. Không hiểu sao hôm nay nó hiền vậy, tôi "dằn vặt" nó đủ thứ mà cũng không co giò tránh né, chắc hẳn đang có chuyện gì.
Nhìn con Bò nhà mình càng ngày càng to, thân hình lực lưỡng, đôi chân to khỏe, khuôn mặt nhiều nếp nhăn mà lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu, tâm trạng không khác gì người mẹ nuôi con lớn khôn. Mà khi thấy con mình không vui thì người mẹ phải quan tâm, nhìn thấy ánh mắt con Bò ngơ ngác như người mất hồn mà lòng tôi buồn biết bao nhiêu.
Tôi dùng hai tay kéo khóe miệng của con Bò lên với mong muốn tạo nụ cười thân thiện thì... Hỡi ơi, con Bò nhà tôi đã xấu nay còn xấu hơn! Nhiều nếp thịt nhăn nhúm lại một chỗ, không khác gì phim kinh dị!
" Tội lỗi, tội lỗi..."
Sau một hồi suy nghĩ, phân tích tâm sinh lý của nó tôi đã rút ra một kết luận. Con Bò nhà tôi đang tương tư em chó ngày hôm qua, ánh mắt lúc này giống y đúc, tôi khẳng định là vậy.
"Nhưng mà... Con chó ngày hôm qua là chihuahua mà!"
Tôi bực mình nhéo nhéo mặt nó.
- Bò à, sao mày không có nhân phẩm vậy hả? Mày không mê chó mặt xệ, mày mê chó mặt láng mắt to làm gì!
- Hơn nữa sao tụi mày sống chung được, lỡ mày ngủ đè bẹp dí vợ mày thì sao! Ngu như bò mà! Bò ơi!
"Không được, không thể để nó như vậy được..."
Tôi quyết định kéo nó đi dạo, tôi muốn nó thay đổi gu thẩm mỹ.
Bố mẹ hôm nay đều tăng ca nên sẽ về nhà trễ, đó cũng là lý do chị Tâm ở lại cho đến 8 giờ nên tôi tranh thủ đi luôn. Ăn một chút đồ ngọt, tắm rửa sơ qua rồi cầm ví tiền ra ngoài, tiện đường đi mua một số đồ cho ngày mai.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra giống như ngày hôm qua, tôi dẫn con Bò đi đường quốc lộ, người đông, xe cộ nhiều và đặc biệt nhiều chó, đủ mọi thể loại từ trụi lông cho đến cục lông.
"Tôi không tin tôi không lay chuyển được nó".
Mặc dù đã hơn 6 giờ chiều nhưng trời vẫn còn sáng, có lẽ là ngày dài đêm ngắn. Tôi thong thả dắt chó đi dạo, xung quanh có rất nhiều cửa hàng nằm san sát nhau, vài gánh hàng rong cũng tấp nập người rao hàng. Đi tới gần một xe đẩy bán bắp chiên bơ thì mua một túi, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, càng gần về phía tôi thì tiếng đó dần dần rõ ràng hơn...
- Cướp! Cướp! Bớ người ta cướp!
Tôi vừa quay đầu qua nhìn thì chiếc ví trên tay đã không cánh mà bay. Cũng may phản ứng mau lẹ cộng thêm tôi đã có chuẩn bị trước nên chưa được hai giây tôi đã chụp được cổ tay tên cướp kia.
" Đụng vào tiền của bà thì chỉ có chết!"
Cùng lúc đó con Bò nhà tôi cũng lao lên cắn vào đùi tên đó. Tên kia la lên một tiếng.
Á.. A... A
"Bò à, mày thật oai phong làm sao... Ha ha ha... Tao thích."
Tôi trao cho nó ánh nhìn tán thưởng, đôi mắt tí hí của nó nhìn tôi chảnh choẹ, đắc ý như kiểu "Ông đây mà ra tay thì cóc phải lo".
Có lẽ vì không thể chịu nổi tình cảm ăn ý mãnh liệt của chủ tớ chúng tôi nên tên cướp thét lên:
- Mẹ kiếp! Thả tao ra! Con chó!
Tôi thét lại:
- Con chó nào? Tao hay nó?
Tên cướp sững sờ.
- Má, gặp phải con chó điên?
Bốp!
Tôi tát tên cướp một cái thật mạnh rồi thét lên:
- Thằng khốn! Mày còn chưa khôn ra hả! Mày chửi tao là con chó là muốn đánh mày rồi! Mày con chửi cả con chó nhà tao nữa! Thằng mất dạy!
Tên cướp xoa bên má, giằng tay khỏi móng vuốt của tôi nhưng không được. Sức lực tôi rất mạnh nên tên cướp với thân hình gầy yếu này bị thất thế. Tên cướp sử dụng tay còn lại hòng đánh tôi, nhưng bị tôi cho ngay một cú vào bụng, ngay cả muốn ngồi xuống kêu đau cũng không được. Con Bò nhà tôi đang thủ thế, chỉ cần ngồi xuống là cho một đớp ngay vào chân kia ngay.
Hai người một chó chó cứ giằng co qua lại.
Tên cướp thở hổn hển, thều thào nói:
- Mẹ kiếp, tao chửi con chó nhà mày thì có sao, đó là con chó mà!
- Nó là con tao, mày chửi nó chính là chửi tao! Con tao tên là Bò mày nghe cho rõ!
Tên cướp năn nỉ:
- Dạ sao cũng được ạ! Chị tha cho em đi, em biết lỗi rồi!
- Vậy mày trả lại ví cho bà!
- Chị buông tay em ra trước đã, chị nắm chặt như vậy em không lấy được!
- Mày trả tao thêm mười ngàn, bịch bắp của tao bị mày làm đổ rồi!
- Dạ, dạ...
Tên cướp mò mẫm trong túi được một trăm ngàn rồi nhét vào tay tôi.
- Xong rồi, chị cầm lấy tiền đi!
- Đợi tao thối tiền lại cho mày!
Tôi giả bộ móc ví.
- Không cần đâu ạ, tiền thừa chị cứ giữ lấy!
- Nhưng mà...
- Thôi thôi, gấp lắm... Chị tha cho em đi!
Dáng vẻ tên cướp như muốn khóc đến nơi.
Tôi dứt khoát:
- Không!
Tên cướp điên tiết.
- Con chó, mày vừa phải thôi chứ tao...
Chưa kịp nghe hết câu thì...
Bốp!
Một chiếc dép cao năm phân bay rất nhanh "tán" một cú thật mạnh vào mặt tên cướp. Tên đó ôm mặt.
Một tiếng quát vang lên:
- Bắt được mày rồi!
Người vừa chạy đến là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
" Cuối cùng thì bà ấy cũng tới..."
Nãy giờ tôi câu thời gian chính là đợi bà ấy, tên cướp còn cướp túi xách của bả nên chắc chắn sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ giọng thì to mà chạy thì chậm như vậy, mất công tôi diễn với tên cướp nãy giờ.
Bà ấy vừa đến gần một chút liền dùng chiếc dép còn lại đánh tên đó.
- Cho mày chết, cướp đồ của bà này!
Bốp... Bốp...
Tên cướp hôm nay không gặp may, gặp phải hai người phụ nữ hổ báo như vậy, không phản kháng được hứng chịu đòn bị đánh cho sưng cả mặt, rên rên từng quãng.
- A... A...
Nhân tiện, tôi cũng kìm chặt tay tên đó hơn để cho bà ta đánh.
" Ha ha, đúng ý tôi rồi...".
Đang cảm thấy vui vẻ trong lòng thì nghe một tiếng gọi phía sau làm tôi kinh ngạc.